Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Cơn mưa lớn làm cho Phương Thanh Chỉ nhìn không rõ người nọ trông như thế nào, cô chỉ biết chính mình hiện giờ rất là nhếch nhác, nước mưa xối ướt cả người cô, những giọt nước men theo tóc chảy xuống người khiến cô phát run lên vì lạnh.

Chưa có giờ phút nào mà tâm trạng của Phương Thanh Chỉ lại căng như dây đàn giống như lúc này.

Cô không biết người vừa tới là ai, là bạn hay là địch đây?

Nhưng những người đàn ông kia thì có vẻ rất e ngại, họ nhìn vào người đàn ông chống gậy mà không dám có hành động gì.

Một người trong số họ mở miệng nói: “Chúng tôi được ông chủ Hoàng Tú Trung gửi gắm, muốn mời cô đây đi gặp em trai của mình.”

“Nói năng bậy bạ.” Phương Thanh Chỉ đứng thẳng dưới mưa, lạnh lùng mà nhìn về phía bọn người kia: “Là các người vu oan giá họa cho em họ của tôi trước, bây giờ còn có ý đồ ép buộc tôi đi theo.”

Cô vừa nói xong thì nghe người đàn ông phía sau lưng hỏi người đi cùng anh ta: “Hoàng Tú Trung là ai vậy? Tên này nghe có vẻ quen quen, là vị Hoàng Tú Trung nào nhỉ?”

Phương Thanh Chỉ đứng ở trong mưa, nước mưa làm cơ thể cô lạnh lẽo vô cùng, nhưng cô lại không muốn tỏ ra yếu đuối cho bất kỳ ai thấy. Ngoại trừ lúc nãy bị chặn hết đường đi làm cho cô có hơi hoảng loạn ra, bây giờ, cô lại hết sức bình tĩnh, đôi tay nắm chặt đề phòng, hai mắt không ngừng quan sát xung quanh để tìm cơ hội trốn thoát.

Những lời nói mà người phía sau lưng nói, cô cũng nghe kĩ không sót chữ nào.

Người cầm dù trả lời: “Là Hoàng Tú Trung của bách hóa Tường Hỉ đó ạ.”

Giọng nói của người chống gậy vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Ồ, hóa ra là ông ta à.”

Sau đó không nói thêm gì nữa.

Phương Thanh Chỉ có cảm giác giống như anh ta đang nhìn về phía  mình. Loại cảm giác này cũng không tốt lắm, cô không nhìn rõ người ta có bộ dạng trông như thế nào, người ta lại có thể nhìn cô rõ mồn một từ đầu xuống dưới chân, tuy trong giờ phút này nhìn anh cũng không có vẻ gì giống người xấu cho lắm, nhưng…

Vẫn cứ phải cảnh giác cho chắc ăn.

Con người lúc nào cũng sợ hãi những thứ mà họ không thấy rõ ở trong bóng tối.

Người đàn ông đứng dưới dù nói với bọn người kia: “Làm phiền mọi người chuyển lời cho ông chủ Hoàng, hôm nay coi như nể mặt của tôi mà bỏ qua cho…”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bỏ qua đừng làm khó quý cô này.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Còn có em họ của tôi nữa.”

Trong bóng đêm, cô dường như nghe được anh cười khẽ một tiếng, sau đó vô cùng nghe lời mà nói: “Đúng vậy, còn có em họ của cô ấy nữa.”

Phương Thanh Chỉ nhìn mấy người kia vừa rồi vẫn còn tỏ ra vô cùng hung dữ, vậy mà bây giờ đã co vòi thụt cổ, một người trong số họ có chút chần chừ hỏi: “Xin hỏi ngài là…”

“Tôi họ Trần.” Người đàn ông họ Trần bí ẩn này cười nhẹ một cái: “Bốn ngày trước có ngồi uống trà cùng với ông chủ Hoàng đấy.”

Họ Trần.

Còn chống gậy.

Thoáng chốc, trong đầu Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của  người đàn ông mà cô đã nhìn thấy ở trên mặt báo. Hình ảnh trắng đen mờ nhạt trên mặt báo cũng giống như màn mưa bây giờ vậy, làm cho Phương Thanh Chỉ không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông đang đứng dưới cây dù kia.

Bọn người kia có chút hoảng hốt: “Là ngài Trần sao?”

Người đàn ông chống gậy nói: “Những gì tôi vừa mới nói mọi người đã nhớ kỹ rồi chứ?”

… Giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh, ấm áp, giống như một người thầy đang nói chuyện với học sinh của mình vậy.

Điều này làm cho ấn tượng của Phương Thanh Chỉ dành cho anh hoàn toàn thay đổi.

Cô tưởng rằng, người có thể làm ra hành động như giết cha nuôi, rồi còn diệt sạch gần hết cả nhà người ta thì phải ăn nói lạnh lùng, hung dữ lắm chứ…

Ai mà có thể nghĩ đến, một người như vậy lại có cách ăn nói khiêm tốn, nhẹ nhàng thế này.

Bọn người kia cung kính trả lời: “Nhớ kỹ rồi ạ.”

“Vậy làm phiền mọi người truyền lại không sót một chữ nào cho ông chủ Hoàng nhé, cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Bọn người kia vâng vâng dạ dạ vô cùng ngoan ngoãn, biết mình gặp phải nhân vật lợi hại, không thể đắc tội được nên không dám nói thêm câu nào nữa mà rời đi sạch sẽ.

Phương Thanh Chỉ vẫn cảnh giác đứng yên một chỗ không dám lơ là, cô nói: “Cảm ơn ngài Trần đã giúp đỡ.”

Từ nãy đến giờ, thần kinh của cô vẫn căng chặt như dây đàn, nên lúc này giọng nói vẫn có hơi chút khàn khàn run rẩy.

Trần Tu Trạch nói: “Nhà của cô ở đâu thế? Có cần người hỗ trợ đưa về nhà không?”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu: “Nhà tôi ở ngay phía trước kia thôi, đi vài bước là tới rồi ạ.”

Người đàn ông gật gật đầu: “A Hiền, đưa dù cho quý cô này đi.”

A Hiền có chút chần chừ: “Vậy còn ngài...”

Trần Tu Trạch nói: “Đưa cho cô ấy đi.”

Phương Thanh Chỉ đứng ở tại chỗ, nhìn A Hiền cầm cây dù đen đi đến chỗ cô. Người đàn ông chống gậy cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt, nhưng giờ phút này, anh lại đứng ngược hướng ánh đèn nên cô vẫn như cũ, không thể nhìn rõ bộ dạng anh như thế nào. Chỉ thấy được ánh đèn chiếu vào đầu cây gậy mà anh đang cầm, không nhìn ra được đó là hình gì nhưng từ ánh sáng phản quang thì cô chắc chắn rằng, nó được làm từ kim loại.

Cô đã tưởng tượng ra được sẽ đau đớn như thế nào nếu bị cây gậy đó đập trúng.

Khi A Hiền cầm dù đi đến gần chỗ cô, Phương Thanh Chỉ cảnh giác mà lùi về phía sau một bước.

Ở khoảng cách gần, cô thấy rõ người đàn ông tên A Hiền này có một vết sẹo rất lớn ở trên mặt, nhìn cứ như một con sâu vậy, kéo dài ngang qua mũi, chỗ mí mắt cũng có một cái, thiếu chút nữa là chọc lủng luôn con mắt.

A Hiền nói: “Ngài Trần nói đưa cho cô.”

Phương Thanh Chỉ do dự một lát vẫn đưa tay nhận lấy cây dù: “Cảm ơn.”

Cây dù nặng trịch, Phương Thanh Chỉ vừa cầm ở trên tay thì biết đây không phải hàng rẻ tiền rồi, chỗ tay cầm cũng được làm từ kim loại, là hình đầu một con sư tử màu bạc.

Cô phải cố sức lắm mới cầm vững được cây dù.

Cô nói cảm ơn, người đàn ông chống gậy lại cười cười nói: “Mau trở về nhà đi thôi, đừng để người trong nhà lo lắng.”

Ngài Trần sau khi thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ xong bèn xoay người chống gậy rời đi, ngay cả tên họ đầy đủ cũng không hề lưu lại, có lẽ đối với anh đây chỉ là một việc nhỏ không cần người khác phải nhớ ơn đội nghĩa làm gì.

Phương Thanh Chỉ lúc này mới để ý đến, chân người ấy có thể là đã từng bị thương nặng trước đây, nên bây giờ dáng đi nhìn có hơi chút khập khiễng.

Không rõ ràng lắm, nhưng vừa nhìn là cảm thấy khác hẳn với người bình thường.

Chân bị thọt.

Họ Trần.

Anh là ai mà làm cho những người đó chỉ cần nghe đến họ thôi là phải bỏ chạy trối chết rồi.

……

Phương Thanh Chỉ cầm cây dù đen đi về, vừa bước vào nhà đã thấy cậu mợ gào khóc om sòm. Một người thì luôn miệng nói con trai của mình thật đáng thương, một người khác thì đau khổ khuyên cô, nói xã hội bây giờ, được người ta bao nuôi ăn sung mặc sướng cũng không có gì phải xấu hổ. Mặc dù ông chủ Hoàng già một chút, tuổi cũng xấp xỉ tuổi cha cô, vừa xấu vừa béo, nhưng người ta có nhiều tiền lại còn có địa vị cao nữa chứ, đi theo ông ta còn tốt hơn sau này làm công cho người khác, lãnh mấy đồng tiền lương ít ỏi mà sống tạm qua  ngày…

Phương Thanh Chỉ quả thật phiền không muốn nói gì luôn, cô nhíu mày nói: “Gia Hào không có chuyện gì nữa rồi, rất nhanh là sẽ trở về nhà thôi.”

Cậu có vẻ không tin: “Thanh Chỉ, Gia Hào là em họ của cháu đó, chả lẽ cháu không quan tâm đến nó sao?”

Phương Thanh Chỉ xoay người, định đi lên gác mái thì bị mợ nắm chặt góc áo: “Cháu đừng học theo cái thói ăn cháo đá bát của đám người vô học như thế chứ, Thanh Chỉ.”

Phương Thanh Chỉ hỏi: “Ai mới là loại người ăn cháo đá bát đây hả? Căn hộ này vốn dĩ là của mẹ con tôi, lúc trước mẹ của tôi bị bệnh nặng, lại thấy căn hộ của các người mới bị cậu đem đi gán nợ sạch rồi, nên mới nghĩ đến tình chị em mà cho các người vào ở cùng, với điều kiện là phải chăm sóc cho tôi ăn học đàng hoàng.”

Cậu nóng vội nói: “Cậu đâu có nói là không cho cháu đi học đâu…”

“Vậy vừa rồi các người cứ luôn miệng khuyên tôi đi làm bồ nhí để người ta bao nuôi là có ý gì?” Phương Thanh Chỉ gạt mạnh tay của mợ ra: “Đừng có chạm vào người tôi, bây giờ tôi rất mệt nên không muốn nói chuyện với mấy người nữa đâu.”

Mợ tức giận chửi bới um xùm lên: “Mày là cái đồ ăn cháo đá bát, đồ ăn bám, đồ bất lương không có tình người...”

Phương Thanh Chỉ leo lên gác mái, đóng sầm miếng ván gỗ xuống.

Miếng gỗ mỏng lét chẳng hề có một chút cách âm nào, vậy nên tiếng chửi của mợ vẫn oang oang vang khắp nhà, Phương Thanh Chỉ chả thèm quan tâm đến nữa, cô thay bộ quần áo ướt nhẹp ở trên người ra rồi nằm ngã lăn quay lên giường, chùm chăn ngủ.

Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi rồi.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Du Gia Hào đã trở về nhà.

Cậu mợ giống như là vừa được sống lại vậy, không ngừng xoay quanh con trai hỏi han ân cần, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp cả mặt.

Cậu nói: “Tôi biết ngay ngài Trần là người tốt mà, mấy ngày hôm trước đã cứu tôi một lần rồi, còn khuyên tôi đừng có đi cờ bạc nữa. Haiz, không ngờ nhân vật lợi hại như vậy lại nói chuyện vô cùng hiền lành, tôi…”

Phương Thanh Chỉ làm như không thấy bọn họ, ngoài trời vẫn đang đổ mưa, cô cầm lấy chiếc dù cũ của mình đi ra ngoài, tay bên kia cũng cầm theo chiếc dù của Trần Tu Trạch.

Mặt Du Gia Hào bị bầm tím đầy mặt, thấy cô đi xuống bèn gọi: “Chị Thanh Chỉ.”

Mợ không dám hó hé một lời, chỉ im lặng mà lau cái bàn.

Cậu thì lộ ra vẻ mặt có chút mất mặt xấu hổ.

Du Gia Hào chạy theo cô: “Chị, hôm qua bọn họ không làm khó chị chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì đâu.” Phương Thanh Chỉ cười cười, cô bung dù lên: “Thôi, chị đi học đây.”

Du Gia Hào dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

Phương Thanh Chỉ kiểm tra hộp thư, thấy bên trong không nhận được lá thư hồi âm nào hết. Cô vẫn như cũ, vẫn đi đến trường học, đọc sách ôn bài. Hôm nay, trời cũng mưa suốt cả ngày, đến buổi chiều cô cuối cùng không nhịn được nữa, quyết định che dù chạy đến nhà của Lương Kỳ Tụng.

Ai ngờ khi đến nơi, cô nhấn chuông cửa đến tận hai lần mà vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Trong lòng Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên trở nên bất an vô cùng, khi đi ra ngoài cô tình cờ gặp được một ông bác bèn đi đến hỏi thăm.

Ông bác lắc đầu: “Cháu muốn hỏi thăm nhà ông Vương bán bánh đó hả? Cả nhà ông ta bị cảnh sát bắt đi hết rồi, chắc giờ đang ngồi ở trong nhà giam đó.”

Phương Thanh Chỉ hoảng sợ: “Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ?”

“Thì mới sáng hôm nay luôn đó.” Ông bác nói: “Haizz, thiệt là không hiểu nổi, tự nhiên đang buôn bán bình thường tự nhiên lại dính vào mấy chuyện này, không biết là đắc tội với ai nữa…”

Phương Thanh Chỉ che dù đứng dưới màn mưa, cô ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy một bầu trời xám xịt đầy mây mù.

Cô biết họ đắc tội với ai.

Ông chủ Hoàng.

Là cô làm Lương Kỳ Tụng bị liên lụy vào chuyện này.

Phương Thanh Chỉ không thể trơ mắt đứng nhìn Lương Kỳ Tụng bị kéo vào việc này được, nhưng để cô đi cầu xin ông chủ Hoàng thì chẳng thà giết cô còn hơn. Trong lúc cô đau khổ suy nghĩ biện pháp thì ánh mắt vô tình lại nhìn về phía cây dù đen đang cầm trên tay, bỗng nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.

… Hay là mình lại đi nhờ ngài Trần nhỉ?

Trước kia anh cũng ở tại khu này, làm người lại hiền lành tốt bụng, chỉ nói có một câu là có thể làm ông chủ Hoàng buông tha cho cô với em họ rồi… Huống chi, người ăn bánh lúc đó là anh, nên chỉ cần anh chịu ra mặt là sự việc được giải quyết ổn thỏa rồi.

Phương Thanh Chỉ suy nghĩ đến đây bèn trở nên quyết tâm lên. Cô nhìn vào cây dù đen ở trong tay, hơi do dự một chút, sau đó lại kiên định mà đi về phía trước, đi vào một cửa hàng bán báo ở gần đó, mua một tờ báo, rồi… ngồi nói chuyện phiếm với ông chủ bán báo.

Ừmm.

Hóa ra Trần Tu Trạch, ngài Trần nổi tiếng mà ai ai cũng biết ấy đang làm kinh doanh về bất động sản.

Phương Thanh Chỉ ngồi xe đi đến tổng công ty của anh, sau đó đi thẳng đến quầy lễ tân và nói: “Làm ơn cho tôi hẹn gặp ngài Trần Tu Trạch.”

Lễ tân hỏi: “Xin hỏi cô là…”

Phương Thanh Chỉ bình tĩnh đưa cho lễ tân xem chiếc dù màu đen cô đang cầm trên tay, trên cán dù hình đầu sư tử bạc có khắc một chữ Trần nhỏ nhỏ: “Tối hôm qua, ngài Trần và tôi ở cùng nhau. Khi rời đi, ông ấy đã để quên thứ này ở lại nên hôm nay tôi mang đến để đưa cho ông ấy.”

Lễ tân nghe vậy ánh mắt bèn nhìn kỹ vào khuôn mặt của cô.

Phương Thanh Chỉ cảm thấy, cô nói dối thế này chắc không ai tin quá. Nhìn bộ dạng cô hiện giờ mà xem, quần áo thì nhăn nhúm, lại toàn là hàng rẻ tiền mua ngoài chợ, mặt mày cũng lem nhem không chút phấn son trang sức gì, ngay cả đồ cột tóc cũng chỉ là một sợi thun cũ kĩ.

Quả thật chẳng khác gì mấy kẻ nói dối lừa đảo ở ngoài đường.

Nhưng, lễ tân chỉ quan sát khuôn mặt cô một lúc, sau đó quay sang nói nhỏ với đồng nghiệp cái gì đó. Một lát sau, lễ tân đó mới nhẹ nhàng mà nói với cô: “Tôi sẽ giúp cô gọi điện thoại để truyền đạt lại với ông chủ… xin hỏi, cô họ gì ạ?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi họ Phương.”

“Vâng, thưa cô Phương.” Lễ tân nói: “Mời cô ngồi đợi trong chốc lát nhé.”

Phương Thanh Chỉ yên lặng ngồi chờ trên ghế sô pha, cô nhìn mọi người bận rộn mà đi qua đi lại, các nữ nhân viên mặc đủ mọi kiểu dáng trang phục công sở xinh đẹp, tự tin bước đi trên đôi giày cao gót của mình. Phương Thanh Chỉ cúi đầu nhìn xuống chân của mình, đôi giày đen xì dính đầy bùn đất vì nước mưa, làm cho mặt thảm cô dẫm lên cũng bị bẩn theo.

Bộ dạng thế này mà bị người ta nói là kẻ lừa đảo rồi đuổi đi ra ngoài thì cũng là quá bình thường.

Lễ tân đi đến chỗ cô, không phải để đuổi cô đi mà là mỉm cười đưa cho cô một ly trà nóng: “Ngài Trần hiện tại đang bận, cô chịu khó ngồi đợi một chút nhé.”

Phương Thanh Chỉ gật đầu: “Cảm ơn.”

Cô nghĩ có khi mình mèo mù lại vớ được cá rán, Trần Tu Trạch thật sự đã qua đêm với một cô gái họ Phương nào đó nên mới hiểu lầm mà không đuổi cô đi.

Nhưng, cô cứ thế mà ngồi chờ đến tận chín giờ tối, trà nóng cũng đã chuyển thành trà lạnh, mà anh vẫn không hề xuất hiện.

Cũng không có ai đến thông báo cho cô biết chuyện gì. Phương Thanh Chỉ nhìn không gian tĩnh lặng trong công ty, cô bước ra ngoài thì mới biết được đã tan tầm từ rất lâu rồi.

Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.

Phương Thanh Chỉ mím chặt môi, cô một tay giơ lên chiếc dù cũ nát của mình, tay còn lại vẫn như cũ, cầm chặt chiếc dù đen mà tối hôm qua Trần Tu Trạch đã đưa cho cô, gian nan bước đi về nhà. Cô nghĩ, vậy là muốn dựa vào lòng tốt của quý nhân để vượt qua khó khăn là điều không thể rồi, giờ cô phải làm cách nào bây giờ…

Mưa lớn kèm theo giông gió làm cho chiếc dù cũ nát của cô càng thêm thê thảm, nước mưa cùng gió lớn không ngừng quất đánh vào thân hình nhỏ bé của cô, làm cho cô đi lại vô cùng khó khăn. Gian nan đi một hồi lâu thì bên cạnh bỗng nhiên có một chiếc xe dần dần đến gần, vừa đúng lúc chiếc dù cũ của cô bị gió thổi te tua, cô đang định lấy tay giữ lại thì một người từ trên xe bước xuống, cung kính mà nói với cô: “Cô Phương, ngài Trần muốn gặp cô.”

Phương Thanh Chỉ hỏi: “Là ngài Trần nào vậy?”

Người nọ cúi người nói: “Là ngài Trần Tu Trạch.”

Trần Tu Trạch.

Phương Thanh Chỉ đã nghe được tên này không chỉ một lần, đến giờ cô vẫn chưa biết rõ người này là người như thế nào, dung mạo ra làm sao.

Nhưng cô vẫn kéo thân thể ướt nhẹp của mình bước lên xe.

Bởi vì, cô đã hết đường để đi rồi.

Cô đã ngồi đợi gần bốn tiếng đồng hồ, trong bốn tiếng đồng hồ yên tĩnh ấy, đủ để cho cô suy nghĩ đến tất cả những trường hợp xấu nhất mà Lương Kỳ Tụng phải gánh chịu.

Xe một đường đi thẳng lên núi, nước mưa quá lớn, cho nên Phương Thanh Chỉ cũng không biết rõ xe chạy đi đâu. Cô chỉ biết, đây chính là nơi Trần Tu Trạch ở, một căn biệt thự vô cùng xinh đẹp. Trong không gian yên tĩnh mà sang trọng ấy, cô đi theo sự hướng dẫn, xuyên qua đại sảnh, đi qua một hành lang dài, cuối cùng đi vào một căn phòng có cánh cửa bằng gỗ đỏ.

Trong phòng lượn lờ một hương thơm nhàn nhạt, giống đàn hương, rồi lại có chút giống xạ hương. Trên mặt đất được trải một tấm thảm rất dày, bước đi trên đó không hề phát ra một tiếng động nào. Phương Thanh Chỉ lại nhìn thấy chiếc gậy chống quen thuộc, ở khoảng cách gần cô mới thấy rõ được, hóa ra đầu kim loại trên đó cũng là hình đầu sư tử. Màu trắng bạc của kim loại cùng với sự phản quang của ánh sáng làm cho nó nhìn có vẻ càng hung dữ, mà chiếc đầu hung dữ ấy hiện giờ đang được một bàn tay to rộng nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy ý mà khống chế.

Theo cánh tay nhìn lên chính là một bộ comple phẳng phiu không hề có một nếp nhăn nào, bao bọc trong đó là một thân hình cao lớn, rắn chắc. Hướng lên trên nữa, chính là một gương mặt đẹp trai đến nỗi làm Phương Thanh Chỉ suýt nữa không nhịn được mà há hốc miệng ra.

Người đàn ông tên Trần Tu Trạch độc ác giết chết cha nuôi, diệt sạch cả gia tộc nhà người ta trong lời đồn, giờ phút này lại vô cùng nhẹ nhàng mỉm cười hỏi cô: “Em chính là cô Phương đã qua đêm với tôi ngày hôm qua đấy sao?”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play