Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Phương Thanh Chỉ đuổi người bạn kia đi, trong lòng vẫn cảm thấy tức anh ách.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp những chuyện như vậy.

Trước đây, cô phải đổi chỗ làm việc liên tục cũng là vì gặp phải đủ loại chuyện tương tự, có người thì mượn cớ làm việc, có người thì lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ… Nói chung là đủ kiểu đủ trò để sàm sỡ cô.

Phương Thanh Chỉ không ngu dốt, cô biết những người đó muốn cái gì, cô cũng vô cùng rõ ràng biết chính mình phải làm cái gì.

Cô đâu phải kiểu người ngây thơ không hiểu việc đời, thậm chí, đám đàn ông trên đường còn nói về những chuyện đó một cách công khai nữa cơ. Có mấy người còn làm giấy thông hành để qua lại giữa Hồng Kông với đại lục chỉ vì gái gọi ở đó rất rẻ nữa chứ. Chỉ cần bỏ ra một ít tiền là có ngay một đêm mất hồn rồi. Thậm chí, có người mua nhà ở cả hai nơi, Hồng Kông một bà vợ, đại lục một “em gái mưa”, sung sướng cứ như là hoàng đế vậy.

Hừ.

Đầu óc cô bị bò đá mới có thể tin vào lời mấy người đó nói.

Trước đó, ông chủ Hoàng cũng đã từng có ý đồ giở trò xấu xa với cô rồi. Cho nên, người bạn kia vừa nhắc đến tên là cô biết ông ta là ai ngay. Nhà ông chủ Hoàng mở công ty bách hóa, tính ra thì cũng có hợp tác làm ăn với cửa hàng của nhà Lương Kỳ Tụng đấy. Ông ta lấy giá sỉ mua một số lượng lớn điểm tâm về, sau đó đóng gói cho thật xinh xắn, bắt mắt rồi bán lại với giá cao cho người khác.

Cái hôm cha của Lương Kỳ Tụng hẹn riêng Phương Thanh Chỉ gặp mặt ở quán trà, bọn họ có tình cờ gặp được ông chủ Hoàng. Ông ta là một người khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp, nhìn lại có vẻ già hơn tuổi rất nhiều. Ông ta cười bắt tay với Phương Thanh Chỉ, còn lén lút nhét một cái danh thiếp vào tay cô.

Phương Thanh Chỉ quay người đi là ném luôn cái danh thiếp đó vào thùng rác, tay cũng phải rửa xà phòng hơn năm lần mới cảm thấy sạch sẽ trở lại được.

Hiện tại, gia đình Lương Kỳ Tụng bị ông chủ Hoàng chèn ép, Phương Thanh Chỉ cũng không nghĩ rằng việc này có liên quan gì đến mình. Người như ông ta thì muốn có loại phụ nữ nào mà không có được chứ, thậm chí còn có được một cách dễ dàng nữa kìa, làm gì phải mất công kiếm chuyện gây sự với bạn bè làm ăn của mình chỉ để uy hiếp một học sinh nghèo như cô chứ.

Cô cho rằng, ông ta chắc chắc đang có âm mưu quỷ kế gì đó trong việc kinh doanh. Còn chuyện bắt cô đi làm lễ vật tạ tội, chẳng qua là tiện thể kèm theo mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của ông ta là Phương Thanh Chỉ đã cảm thấy mắc ói rồi.

Buổi chiều, cô vẫn cứ đi học như bình thường. Hôm nay không cần đi làm thêm, bởi vì ông chủ có việc bận ra ngoài nên quán ăn đóng cửa mấy ngày, vì vậy mà cô được nghỉ theo.

Phương Thanh Chỉ cũng không muốn về nhà. Không, phải nói là cô không muốn về chỗ có mợ. Buổi tối, cô bật đèn để đọc sách, mợ sẽ ở dưới nhà đánh chửi cậu, mắng ông ấy tiêu tiền như nước, mắng ông ăn xài phung phí cho nên tiền điện mỗi tháng mới cao như vậy. Nếu nói về công phu chửi chó mắng mèo, Phương Thanh Chỉ chắc chắn trên đời này không ai có thể lợi hại bằng mợ của cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn leo lên xe điện đi đến cửa hàng của gia đình Lương Kỳ Tụng. Nơi đó vẫn đóng cửa im ắng như cũ, ngẫu nhiên có khách quen đi ngang qua gõ cửa thử nhưng cũng không thấy có ai trả lời, ngó vào bên trong cũng chỉ thấy vắng tanh vắng ngắt.

Phương Thanh Chỉ biết địa chỉ nhà Lương Kỳ Tụng, nhưng cô sẽ không tùy tiện đến đó. Quen biết lâu rồi nên cô cũng rất hiểu con người anh ta, đặt mình vào trong hoàn cảnh của anh ta bây giờ, cô cũng không muốn bạn học nhìn thấy bộ dạng khó khăn của mình.

Vì thế, Phương Thanh Chỉ đi ra bưu cục, đem lá thư mình viết để vào phong bì, ghi nơi nhận là địa chỉ của nhà anh ta rồi bỏ vào hộp thư.

Gửi thư xong thì sắc trời cũng đã tối, Phương Thanh Chỉ nhìn sơ qua mấy tờ báo được bày biện ở trên quầy. Hôm nay, trên mặt báo cũng đăng hình Trần Tu Trạch, chỉ khác là không phải loại báo chính trị kinh doanh như lần trước mà là báo chuyên đăng mấy tin tức giải trí. Nhìn vào là biết, đó là hình chụp vội vàng, Trần Tu Trạch bị vây quanh trong đám người, chống gậy đi về phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị, không có một chút ý cười.

Tấm hình chụp xấu như vậy nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ anh tuấn của anh.

Có thể là do người này cũng họ Trần, giống như Trần Sinh nên làm cho cô không tự giác mà chú ý tới.

Không biết là do ma xui quỷ khiến hay sao, Phương Thanh Chỉ bước đến gần  tờ báo để đọc kỹ những tin tức viết trên đó.

Tin tức viết trên bảng tin là: Nhân vật có máu mặt, oai phong một thời Mạnh Cửu Ca “người đi trà lạnh”, mới nhắm mắt xuôi tay được ba năm mà vinh quang ngày xưa đã hoàn toàn tan biến, con cái tất cả đều di cư đến Vancouver, hiện giờ đến ngày giỗ cũng chỉ có duy nhất con nuôi Trần Tu Trạch thắp cho nén hương.

Tưởng tin tức này viết khen anh biết ơn biết nghĩa, ai ngờ phía dưới lại xỉa xói, nói Trần Tu Trạch đến thắp hương còn mang theo thầy chùa để tụng kinh, không biết là vì thể hiện lòng hiếu thảo hay là vì muốn trấn áp vong hồn chết vì uất ức của Mạnh Cửu Ca.

Lông mày của Phương Thanh Chỉ không nhịn được mà nhíu lại, một cơn gió lạnh thổi qua, nhìn vào hình ảnh trắng đen của Trần Tu Trạch trên mặt báo khiến cô nổi hết cả da gà. Phương Thanh Chỉ giữ chặt áo khoác rồi vội vàng rời đi.

Đi lòng vòng một hồi, cô mới quay về nhà. Lúc này, mợ không có ở đây, chỉ có cậu ngồi uống rượu với đĩa đậu phộng làm mồi nhắm. Thấy Phương Thanh Chỉ về, ông vẫy vẫy tay, nói: “Thanh Chỉ, lại đây lại đây, ngồi ăn chung với cậu đi.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cháu ăn rồi ạ, giờ cháu lên lầu ôn tập lại bài vở đây.”

Cậu nói: “Học tập là chuyện cả đời, không cần phải gấp gáp thế đâu, cháu xuống đây, cậu hỏi chuyện một chút, là chuyện về em họ của cháu.”

Phương Thanh Chỉ theo lời, ngồi xuống đối diện với ông ấy.

Hôm nay, cậu uống rượu ít nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nói chuyện cũng rõ ràng nên Phương Thanh Chỉ cũng biết được cậu muốn hỏi chuyện gì. Hóa ra là em họ Du Gia Hào dạo gần đây thường xuyên về nhà muộn vô cùng, nói là đi chơi bóng cùng với bạn bè, nhưng khi cậu mợ đi hỏi thăm các bạn học khác thì bọn họ lại nói không có việc này.

Cậu mợ biết chữ cũng không nhiều lắm, hiện giờ hai người đang làm việc cho người của nhà họ Lục, chủ yếu là làm chân chạy cho họ. Việc này có được cũng là do người đứng đầu nhà họ Lục trợ cấp vì cái chết của cha Phương Thanh Chỉ.

Tiền không được bao nhiêu, nhưng cũng coi như ổn định.

Mấy năm nay, cậu tuy rằng thua sạch tiền vào cờ bạc, nhưng vẫn còn để lại chút ít, tính toán tích góp lại để đưa Du Gia Hào đi học y, tương lai có thể làm bác sĩ cho gia đình hãnh diện. Cuối năm nay là đến kỳ thi vào đại học rồi, cậu đặt kỳ vọng rất cao vào Du Gia Hào, ai ngờ hiện giờ đứa nhỏ này lại biểu hiện có chút phản nghịch, hỏi cậu làm sao mà không lo lắng được chứ.

Phương Thanh Chỉ nói: “Cháu sẽ để ý đến em ấy.”

Chỉ thấy cậu thở dài, tay nhặt đậu phộng bỏ vào miệng nhâm nhi giải sầu, Phương Thanh Chỉ để ý mấy ngón tay của cậu quấn băng gạc bèn lên tiếng hỏi ông ấy bị sao vậy.

Cậu có chút xấu hổ: “À… Không có gì đâu, đi đường bị vấp ngã thôi ấy mà.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Cậu chơi ăn gian bị bắt được có phải không?”

Thấy không gạt được cháu gái, cậu uống sạch ly rượu rồi bắt đầu kể: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát cả, chỉ tại cái tên họ Trương kia vô tình quá đỗi. Dù sao mọi người cũng chơi chung với nhau lâu như vậy rồi, cậu chỉ muốn thắng thử một ván thôi mà, ai ngờ hắn ta lại vác dao ra, làm cậu sợ muốn chết… May, may là có ngài Trần đi ngang qua cản lại."

Đầu óc Phương Thanh Chỉ bây giờ rất nhạy cảm, vừa nghe đến chữ “Trần”, cô liền hỏi: “Là ngài Trần nào vậy?”

“Thì là ngài Trần Tu Trạch chứ ai.” Cậu nói: “À, đã quên cháu vẫn còn là học sinh nên chắc không biết anh ta đâu… Ngài Trần trước kia cũng ở khu này, cậu lúc trước có nghe nói mà chưa gặp được bao giờ. Nghe nói, anh ta lâu lâu hay trở lại đây để ăn mì chả cá. Chậc chậc chậc, không ngờ một người giàu có như vậy lại thích mấy thứ bình dân thế này."

Phương Thanh Chỉ nói: “Xem ra là người tốt.”

“Người tốt á?” Cậu nở một nụ cười có vẻ bí hiểm, cố tình nhỏ giọng nói: “Bộ cháu không nghe được lời đồn nào về ông ta sao? Cha nuôi Mạnh Cửu Ca của anh ta năm đó oai phong biết bao nhiêu, thân thể cũng khỏe mạnh như trâu, tự dưng không biết vì sao lại lăn đùng ra chết. Người ta nói, mười mấy đứa con của ông ta đều di dân ra nước ngoài hết rồi, nhưng ai biết đó có phải là sự thật không. Dù sao, chả ai nhìn thấy bọn họ quay trở lại Hồng Kông nữa, ở lại đây chỉ còn đúng một người vợ vừa mới mang thai của Mạnh Cửu Ca thôi… Nghe vậy rồi, cháu có còn cho rằng ông ta là người tốt không?”

Hôm nay trời lạnh, lại nghe được mấy chuyện thế này làm cho Phương Thanh Chỉ không nhịn được mà rùng mình, cô đứng lên, nói: “Con mệt rồi, con đi nghỉ trước nha cậu.”

Cậu lắc đầu, cười: “Haiz, đúng là bọn trẻ, mới nghe có xíu mà đã sợ rồi…”

Phương Thanh Chỉ không để ý đến ông ta nữa, cô nghĩ mình với mấy người “lăn lộn giang hồ” này chắc cả đời cũng chả liên quan đến gì nhau.

Nhưng, người tính không bằng trời tính. Ngày hôm sau, khi cô đi học về thì thấy trong nhà bị làm cho lộn xộn hết lên, bên ngoài thì bị một chiếc xe màu trắng chặn lại, còn cậu mợ thì ngồi ở trong nhà ôm nhau run rẩy. Hai người nhìn thấy cô trở về thì giống như thấy được cứu tinh vậy, vội vàng chạy đến nắm lấy tay cô khóc…

“Thanh Chỉ ơi, cháu mau cứu Gia Hào với.”

Phương Thanh Chỉ học cả một ngày mà chưa có hạt cơm nào trong bụng. Buổi chiều về nhà lại gặp phải trời mưa. Bây giờ, cả người cô đều vô cùng mệt mỏi, nghe hai người họ khóc lóc, cô có chút khó chịu nói: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu mợ chưa kịp nói chuyện thì một tiếng sấm ầm ầm vang lên, kèm theo đó là tiếng mở cửa xe.

Mấy người đàn ông bước xuống từ chiếc xe màu trắng, giơ tay ra hiệu cho Phương Thanh Chỉ lên xe: “Cô Phương, ông chủ Hoàng muốn mời cô đi qua gặp mặt một chút để nói chuyện về em trai của cô.”

Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên mở to hai mắt: “Gia Hào bị làm sao vậy?”

Mợ khóc: “Hu hu hu, Con của tôi… Gia Hào đáng thương của mẹ.”

Cậu còn xem như giữ được chút bình tĩnh, một năm một mười mà kể lại cho Phương Thanh Chỉ nghe đầu đuôi sự việc. Hóa ra, mấy ngày nay Du Gia Hào không về nhà là vì lén chạy tới sân gôn làm thêm. Hôm nay, ông chủ Hoàng đến đó chơi thi bị mất một cái đồng hồ, nghe người ta nói đã bị Du Gia Hào nhặt đi rồi, nhưng Du Gia Hào lại khẳng định là chính mình chưa bao giờ nhìn thấy cái đồng hồ đó. Ông chủ Hoàng làm gì có đủ kiên nhẫn mà nghe giải thích, thế là quyết định “giữ” Gia Hào ở lại chỗ ông ta mấy ngày, hiện giờ muốn mời người chị gái như Phương Thanh Chỉ qua ngồi để bàn bạc một chút.

Phương Thanh Chỉ mặt hầm hầm nghe mấy người đó nói xong, cô quay qua hỏi cậu mình: “Tại sao không đi báo cảnh sát?”

Cậu ngập ngừng nói: “Lỡ cái đồng hồ đó là do Gia Hào trộm thật thì sao...”

Phương Thanh Chỉ thật sự thất vọng, cô xoay người muốn rời đi nhưng lại bị những người kia ngăn lại: “Cô Phương, nếu cô không đi theo… A!”

Phương Thanh Chỉ vung cặp sách đập vào mặt người đàn ông kia, sau đó thừa dịp bọn họ sơ hở thì khom người chạy ra ngoài, ngoài trời mưa vẫn rất to, cô cứ thế mà bỏ chạy một mạch về phía trước.

Chạy đi đâu cũng được, chỉ cần không bị đám người đó bắt mang đi.

Ông chủ Hoàng bây giờ có thể làm ra việc bắt ép người khác đi gặp mặt, ai biết sau đó sẽ lại tiếp tục làm ra chuyện gì xấu xa nữa hơn không?

Thể lực Phương Thanh Chỉ đương nhiên không thể bằng được mấy người đàn ông cao to kia, nhưng cô lại rất quen thuộc đường xá ở nơi này nên liên tục quẹo trái quẹo phải, trốn vào trong những con hẻm nhỏ để lẩn trốn. Chỉ tiếc, bọn họ quá đông người, cuối cùng cô vẫn bị chặn lại. Gã đàn ông hồi nãy bị cô đập vào mặt tức xì khói, quát: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đi cô Phương, hiện giờ chúng tôi còn lịch sự “mời” cô đàng hoàng, đừng để chúng tôi bực lên rồi thì không còn lịch sự gì nữa đâu đấy!”

Cả người Phương Thanh Chỉ ướt nhẹp vì nước mưa, cô đứng trong con hẻm nhỏ hẹp, cơ thể không nhịn được mà run rẩy: “Tại sao các người có thể làm chuyện táng tận lương tâm này vậy, bộ không sợ vợ con các người phải hứng chịu báo ứng sao? Trong số các người cũng có người đã có vợ, có con gái chứ. Nếu con gái các người cũng giống như tôi, bị ông chủ Hoàng bắt ép mang đi thì các người có chịu không?”

Những lời này của cô quả thực là đã nói trúng tim đen của một số người, bọn người kia vốn dĩ đang định tiến lên bắt lấy cô thì giờ lại có chút ngơ ngác mà nhìn nhau.

Phương Thanh Chỉ đang định nói tiếp thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ở đây đang có chuyện gì sao?”

Cô giật mình xoay người lại, mưa quá lớn nên cô cũng không thấy rõ lắm, chỉ lờ mờ nhìn ra là có hai người, một người im lặng cầm dù che cho người kia, còn mình thì ướt hết cả nửa người cũng không quan tâm.

Người vừa mới lên tiếng nói chuyện chính là cái người được che dù kia.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ comple màu đen, tay cầm gậy batoong có đầu thú bằng kim loại, anh tiếp tục hỏi bằng một chất giọng vô cùng trầm ổn, ấm áp, giống như là một người thầy giáo đang hỏi học sinh của mình vậy: “Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play