Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Đây rõ ràng là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt. Bên ngoài trời đang mưa, sấm chớp đùng đoàng, âm thanh của gió lớn đến nỗi có thể làm cho cây ngả nghiêng, nhưng khi vào phòng, mọi thứ đều không nghe rõ nữa. Dường như, căn phòng bị che phủ bởi một thứ gì rắn chắc, như thể có một tấm chắn cách âm vô hình, tách biệt bên trong và bên ngoài ngoài ra.

Ngay cả không khí ở đây có vẻ cũng không được lưu thông. Sự ngột ngạt, tĩnh lặng và nghiêm túc đã khiến Phương Thanh Chỉ không kìm được mà nín thở.

Cô cảm nhận được một thứ áp lực mơ hồ, lồng ngực trở nên khó chịu và không thể phát ra âm thanh.

Mà tất cả đều do người đàn ông kia làm nên, kể cả khi anh đang đứng cách xa cô chưa đến hai mét. Thần thái của anh có vẻ điềm tĩnh, chín chắn, ánh đèn sáng trưng, ​​chiếu rọi căn phòng ảm đạm cùng với mấy đồ cổ được bày biện, đồng thời, chiếu sáng rõ gương mặt của anh. Làn da của anh không phải là quá trắng, nhưng cũng không thể dùng màu đen hay vàng để miêu tả nó. So sánh với mấy người đàn ông bình thường mà cô từng thấy thì trông sạch sẽ, trắng và khoẻ hơn một chút. Đôi mắt sâu kết hợp với lông mày kiếm, đối mặt với anh một lúc lâu, mặc dù ngữ điệu của đối phương vô cùng dịu dàng nhưng vẫn khiến Phương Thanh Chỉ có cảm giác muốn chạy khỏi đó.

Phương Thanh Chỉ thầm nghĩ.

Đại khái, có thể là do cô nghe quá nhiều lời đồn đại đáng sợ ở bên ngoài về anh.

Quần áo của Phương Thanh Chỉ bị nước mưa làm ướt sũng dính chặt vào người, sắc mặt cô có hơi xanh xao nhưng giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh.

“Thật xin lỗi, ngài Trần.” Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi thực sự muốn gặp ngài một lần, vì vậy tôi mới bất đắc dĩ bịa đặt một chút chuyện…”

“Bịa đặt?” Giọng điệu Trần Tu Trạch có hơi cao lên, nghe có vẻ hơi nghi ngờ: “Hoá ra, nói mấy lời đồn đại về tôi với nhân viên trong công ty tôi chỉ là một bịa đặt nhỏ.”

Phương Thanh Chỉ cúi người xuống sâu xin lỗi anh, tóc cô ướt nhẹp dính vào mặt, một giọt nước theo đó mà rơi xuống. Cô hít lấy một hơi và nói: “Tôi thực sự xin lỗi, ngài Trần. Vì tình hình quá khẩn cấp nên tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để gặp được ngài.”

Cô đang thành thật xin lỗi thì bỗng nhiên, cô nghe thấy đối phương cười.

Phương Thanh Chỉ sững sờ, cô vẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía giày của Trần Tu Trạch, trông nó vô cùng sạch sẽ.

Còn cô thì đang mang đôi giày dính đầy bùn đất.

Ngay cả tấm thảm lông dưới chân cũng bị cô làm bẩn.

Trần Tu Trạch nói một cách đầy khoan dung: “Nhìn em xem, sợ đến thế sao, có vẻ em rất sợ tôi?”

Phương Thanh Chỉ rất muốn nói rằng tôi không sợ, vì vậy cô đứng thẳng người. Nhưng, chỉ mới nhìn thấy tay chân mình đang run rẩy, cô không kìm được mà run sợ.

Cô nói: “Nay trời lạnh quá.”

“Quả thực như vậy, một trận mưa với luồng khí khá lạnh.” Trần Tu Trạch nói tiếp: “Thật xin lỗi, chiều nay tôi có một số việc phải xử lý, cho nên đến hơi trễ, thật thất lễ khi để cô Phương đây phải chờ lâu rồi.”

Phương Thanh Chỉ há hốc miệng, cô còn chưa kịp nói “Chờ cũng không lâu lắm” thì bên ngoài đã có người gõ cửa. Ba tiếng nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là một lời hỏi thăm lịch sự.

“Ngài Trần, bữa tối đã sẵn sàng, hiện tại ngài có muốn dùng bữa luôn không ạ?”

Cuối cùng, Trần Tu Trạch cũng di chuyển, anh ấn chặt lấy đầu sư tử của cây gậy chống, mỉm cười nói: “Đúng lúc, tôi có hơi đói bụng. Cô Phương, em có đồng ý thay đổi địa điểm nói chuyện không? Chúng ta có thể vừa dùng bữa vừa bàn chuyện.”

Phương Thanh Chỉ không thể từ chối.

Cô biết rất rõ đối phương hẳn rất bận, có lẽ thời gian này cũng đã được sắp xếp hợp lý.

Cô gật đầu: “Được chứ, cảm ơn ngài.”

Bây giờ cô không muốn bỏ qua bất cứ thời cơ nào có thể nắm bắt được.

Ngay cả khi, chỉ còn một con đường sống duy nhất, cô cũng phải đưa tay ra tóm lấy.

Trần Tu Trạch chống gậy bước đi chậm rãi, dưới ánh đèn sáng rực, Phương Thanh Chỉ chú ý nhiều đến cái thân hình hơi khập khiễng của anh. Cây gậy chống xuống bề mặt thảm phát ra âm thanh có hơi nặng nề đè nén, Phương Thanh Chỉ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi xuống bờ vai rộng lớn, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối không đúng lắm, thật sự giống ngọc bích có tì vết.

Ngay lập tức, cô lại cười nhạo chính bản thân mình.

Trần Tu Trạch có tất cả, từ danh tiếng cho đến quyền lực. Có điều, thân thể anh có hơi bất tiện, vì vậy, làm sao có thể so sánh anh với ngọc bích có tỳ vết được. Cô nhìn lại mình, dáng vẻ bây giờ thật nhếch nhác, ngay cả loại hèn hạ như ông chủ Hoàng cũng chưa chắc địch lại nổi. Bây giờ, còn không phải là bộ dạng muốn cầu xin anh mở rộng lòng nhân từ với mình hay sao.

Đáy lòng cô bỗng trở nên thê lương.

Nhà ăn cách nơi này cũng không xa, sàn nhà đều được lát bằng gỗ Hồng Mộc, đồ đạc được bố trí theo kiểu cổ xưa, ngay cả bàn ăn cũng là hình tròn, phong cách đơn giản nhưng vô cùng tao nhã. Thức ăn trên bàn cũng không quá nhiều, chúng được bày biện một cách tinh xảo trên chén đĩa. Thịt gà cắt lát với gừng và hành lá, rau xanh trộn với nấm, canh sườn heo nấu với bí đao hạt sen, bắp cải luộc, mướp đắng xào rau mận, bào ngư hầm thịt gà, chờ đến khi ngồi xuống la sẽ có người đem chậu lên mời hai người họ rửa tay, sau đó, lấy khăn mặt lau sạch rồi dùng nước trà súc miệng, cuối cùng là bưng lên một bát cháo gạo xanh.

Vì Phương Thanh Chỉ chưa dùng bữa tối nên hiện tại, trong bụng cô trống rỗng, nó bắt đầu kêu lên ùng ục, cô tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, ngồi đợi Trần Tu Trạch động đũa rồi sau đó cô mới cầm đũa lên. Cô dùng đũa gắp một miếng thịt gà và từ từ thưởng thức, mùi vị thịt gà rất ngon nhưng cô không nếm được vị gì cả, dáng vẻ cô giống như đang hoàn thành cho xong nhiệm vụ.

Cô nuốt nước bọt một cái, rồi nói: “Tôi lần này tới đây là để trả lại ô cho ngài, cũng như cảm ơn ngài tối qua đã ra tay giúp đỡ em trai của tôi.”

Trần Tu Trạch cười, nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, làm khó em chạy một chuyến tới đây rồi.”

Tướng ăn của anh rất tao nhã, không vội vàng, lúc nói chuyện với cô thì đặt đũa xuống, không nhai nuốt, nhẫn nại nhìn cô.

Nó hoàn toàn khác hẳn với ấn tượng ban đầu của Phương Thanh Chỉ về anh.

Khiêm tốn, điềm đạm, rộng lượng.

Anh hẳn là một người tốt, giống như một vị giáo sư ấm áp.

Phương Thanh Chỉ nói: “Còn chuyện thứ hai là tôi muốn nhờ ngài, xin anh hãy giúp đỡ... Hãy giúp đỡ đàn anh của tôi.”

Trần Tu Trạch bình tĩnh hỏi: “Đàn anh?”

“Vâng.” Phương Thanh Chỉ đã hoàn toàn đặt đũa xuống, dường như cô đã quên mất lễ nghi trên bàn ăn, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Thưa ngài, tôi nghe nói rằng trong Tết Trung thu vừa rồi, ngài đã ăn bánh mà ông chủ Hoàng gửi đến, ăn xong liền cảm thấy không khỏe.”

Trần Tu Trạch có hơi giật mình, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tôi quả thật cảm thấy không thoải mái, nhưng không phải vì bánh.”

Phương Thanh Chỉ thốt lên một tiếng.

Chuyện đã đến nước này, cô có thể chắc chắn mà xác nhận mọi chuyện.

Mọi việc đều là do ông chủ Hoàng lên kế hoạch, có điều, không ngờ được rằng mưu đồ của đối phương lại nham hiểm đến vậy, không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì một người như cô, thậm chí ngay cả đồng bọn hợp tác cũng không tha...

“Làm sao vậy?” Trần Tu Trạch ôn hậu như giáo sư, lên tiếng: “Vừa rồi cô Phương có nhắc tới đàn anh, chả lẽ có liên quan đến chuyện này sao?”

“... Vâng.” Phương Thanh Chỉ ngồi thẳng, hai tay đặt bên trên mép váy, kiềm chế lại cảm xúc của mình, cố gắng bày tỏ thật lòng nhất: “Ông chủ Hoàng nói, bởi vì đàn anh của tôi làm bánh có hại đến sức khoẻ của ngài, vì vậy đã báo cảnh sát, bắt nhốt đàn anh cùng người nhà anh ấy vào cục cảnh sát.”

Trần Tu Trạch nhíu mày: “Vậy mà lại có chuyện như vậy.”

Phương Thanh Chỉ thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của anh, cô bóp chặt lấy bàn tay của mình, cuối cùng đi thẳng vào chủ đề chính: “Vì vậy, tôi muốn hỏi ngài Trần, ngài có thể…”

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. A Hiền vội vàng đi vào, nhìn thấy Phương Thanh Chỉ, anh ấy có hơi sững sờ, do dự nhìn Trần Tu Trạch: “Ngài Trần.”

Trần Tu Trạch nói: “Có chuyện gì?”

A Hiền nhìn về phía Phương Thanh Chỉ.

Trần Tu Trạch nói thêm: “Cô Phương tới đây với tư cách là khách, không sao cả.”

Vừa rồi, lời còn chưa nói xong thì bị chen ngang, bây giờ Trần Tu Trạch lại nói lời như này khiến Phương Thanh Chỉ gục đầu xuống, nhìn thấy đôi giày lấm lem bùn đất của mình. Vừa rồi, cô bước vào trong dáng vẻ thế này, trên sàn nhà bằng gỗ tráng lệ này cũng bị kéo lê dài thành một đoạn, không rõ có phải là vết tích của nước bùn không.

Lúc này, A Hiền thấp giọng nói: “Bà Tô gọi điện thoại tới, nói rằng Bình An không chịu dùng bữa, khóc lóc đòi gặp ngài.”

Trần Tu Trạch đáp: “Đấy là con của bà ta, tôi qua đó thì giúp ích được gì. Cậu giúp tôi trả lời điện thoại, nói rằng tôi đã đi ngủ rồi.”

A Hiền lại nói: “Còn có cậu năm…”

Trần Tu Trạch hỏi: “Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi, cậu năm cùng cậu chủ nhà họ Hạ xảy ra tranh chấp, bọn họ thậm chí còn ẩu đả ngay trong tiệm của ông chủ Lục.” A Hiền nói: “Họ phá hỏng không ít đồ, tôi nghe nói đầu của cậu Hạ cũng bị đánh…”

Trần Tu Trạch thở dài: “Một hai người đều không làm cho người ta bớt lo.”

Nói tới đây, anh đứng lên, cầm lấy cây gậy chống bằng kim loại, nhìn Phương Thanh Chỉ nói: “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một lát, em cứ dùng bữa trước đi.”

Phương Thanh Chỉ đứng dậy, đè nén nỗi buồn bã bên trong đáy lòng, nhìn bóng lưng Trần Tu Trạch rời đi. Sau cùng, cô không thể kiểm soát bản thân nữa mà  cất tiếng hỏi: “Ngài sẽ quay lại chứ?”

Trần Tu Trạch đi đến cửa, nghe thấy vậy anh dừng lại, quay người nhìn Phương Thanh Chỉ.

Phương Thanh Chỉ nhìn thấy anh mỉm cười.

Nụ cười lần này của anh trông chân thật hơn so với mấy lần trước: “Tôi sẽ quay lại.”

Phương Thanh Chỉ ổn định lại vị trí ngồi, từ từ ăn thức ăn trên bàn. Trong lòng cô lúc này đang ẩn giấu điều gì đó, không biết nên ăn cái gì, cũng chẳng thưởng thức được mùi vị không biết chúng ngon hay dở.

Cô liên tục dò xét lại cuộc trò chuyện vừa nãy, nhớ lại sắc mặt của Trần Tu Trạch, cô tuyệt vọng nhận ra rằng mình hoàn toàn không nắm bắt được tí gì về suy nghĩ của đối phương bên kia, chứ đừng nói đến việc đối phương có ra tay giúp đỡ mình hay không.

Cô giống như một con cá trong hồ, chờ đợi mặt trời để làm khô nước từng chút, từng chút  một.

Cái gì cũng không làm được.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sự giày vò của thời gian cũng dừng lại theo tiếng bước chân cùng tiếng gậy quen thuộc, Phương Thanh Chỉ vui mừng ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Tu Trạch đi tới.

Cô đứng dậy: “Ngài Trần.”

Trần Tu Trạch vẫn cầm cây gậy kia, nhìn Phương Thanh Chỉ: “Chuyện em nói, tôi đã hiểu rồi.”

Phương Thanh Chỉ vội vàng: “Ngài Trần, tôi có thể lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, tiệm bánh nhà đàn anh làm ăn rất có lương tâm, tuyệt đối không vì bất kỳ điều gì mà…”

Trần Tu Trạch mỉm cười, anh ngắt lời Phương Thanh Chỉ, dịu dàng nói: “Cô Phương, tôi không cần em lấy nhân cách ra đảm bảo.”

Phương Thanh Chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Liệu ngài có đồng ý giúp đỡ chúng tôi không ạ?”

“Không có gì to tát.” Trần Tu Trạch nói: “Ngày mai cảnh sát sẽ thả họ ra, tiệm bánh cũng được gỡ bỏ niêm phong, đàn anh của em cũng sẽ được thả ra ngoài, công việc kinh doanh của họ vẫn tiếp tục như bình thường, sẽ không ai làm khó họ nữa.”

“Cảm ơn ngài…”

Trần Tu Trạch mỉm cười và xua tay: “Cô Phương, đừng vội cảm ơn tôi sớm như vậy.”

Phương Thanh Chỉ không thể nào nhìn thấu người đàn ông này, cô kinh ngạc đứng sững đó, quần áo ướt nhẹp vẫn dính chặt trên người, nhiệt độ cơ thể chưa hong khô được nó, hơi lạnh dần lan tỏa vô tình xâm nhập vào cơ thể, cả căn phòng bỗng trở nên yên ắng, bấy giờ cô mới cảm nhận được cả người mình lạnh toát.

Trần Tu Trạch đứng trong bóng tối, duy trì một khoảng cách lịch sự nhất định.

“Tôi là thương nhân.” Trần Tu Trạch nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không trao đổi phi vụ làm ăn khiến mình bị lỗ.”

Cho dù người đàn ông cao lớn này có giữ khoảng cách với cô thì cảm giác áp bức khiến Phương Thanh Chỉ gần như mất đi khả năng hấp thụ khí, sắc mặt cô tái nhợt: “Ngài muốn gì?”

Trần Tu Trạch nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Em.”

Phương Thanh Chỉ như bị sét đánh ngang tai.

“Không giấu gì cô Phương." Trần Tu Trạch chậm rãi nói: “Tôi cũng đã lớn tuổi mà bên cạnh vẫn chưa có bạn gái. Hôm nay tôi cảm thấy vô cùng cảm kích khi được gặp mặt cô Phương, đồng thời tôi cũng rất thích sự táo bạo trong em.”

Phương Thanh Chỉ khóe miệng khẽ nhúc nhích: “Không thể…”

Trần Tu Trạch bình thản nói: “Được, cô Phương, em có thể từ chối tôi. Tôi sẽ không vì thế mà giận lây sang người khác, đợi sau khi dùng bữa xong, tôi sai người đưa em về, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt, còn chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng gặp tôi.”

Anh đặt tay lên cây gậy bạc có đầu sư tử hung dữ, đứng trong bóng tối và mỉm cười dịu dàng với Phương Thanh Chỉ.

“Cô Phương, tôi không thích ép buộc người khác.”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play