《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Đầu Phương
Thanh Chỉ xuất hiện ảo ảnh mơ hồ trong chốc lát, cô há miệng, dòng nước theo đó
tiến vào cổ họng, nuốt từng ngụm, nhưng vẫn không đủ. Những kẻ say rượu khao
khát nguồn nước, giống như một con sâu bướm khao khát ánh sáng.
Nguồn nước dời
đi, một lúc lâu sau, lại nghiêng người rót tới, Phương Thanh Chỉ bám lấy, vội
vàng uống nước.
Phương Thanh
Chỉ bừng tỉnh quay trở lại thời học tiểu học, cậu mợ cãi nhau, Du Gia Hào đi
học thêm ở bên ngoài, Phương Thanh Chỉ không kiếm được tiền, mợ cũng không cho
cô đi học, cô chỉ có sách mượn từ thư viện trường học, trốn trên gác mái, đọc
sách trên cửa sổ.
Dưới gác mái,
cậu mợ cãi nhau, đánh nhau, bát đĩa vỡ vụn, bàn ghế va chạm, Phương Thanh Chỉ
sẽ không xuống, cô biết, nếu mình đi xuống chỉ có nước bị đánh.
Bị đánh một
lần, từ đó cô không bao giờ đi xuống nữa.
Không biết qua
bao lâu, động tĩnh dưới lầu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Phương Thanh Chỉ cũng
đọc sách xong, khó kiềm chế cơn khát, nhưng cửa ván gỗ trên gác xép lại bị chặn
kín. Cô hoảng hốt, đưa tay đập cửa, kêu cậu ơi.
Chỉ có giọng
nói của mợ, mắng cô là thứ ngốn tiền, mắng cô tiêu xài hoang phí, mắng cô là
thứ quỷ đòi nợ đáng chết.
Phương Thanh
Chỉ đập cửa, nói mình khát, muốn uống nước.
Cầu xin mợ, mợ,
cho Thanh Chỉ một ít nước uống đi.
Bà mợ không lên
tiếng, xoay người rời đi.
Tiếng bước chân
càng ngày càng xa, trước khi đi, bà ta còn hung hăng đá ghế, mắng con chó.
Phương Thanh
Chỉ đập đến bàn tay bị khúc gỗ đâm chảy máu, cứ thế tuôn ra, cũng không có ai
mở cửa gác mái cho cô. Cô co lại thành một cục, khát đến mức cánh môi khô khốc,
nhịn không được liếm máu tươi trong lòng bàn tay, trên gác mái không có đồ băng
bó, cô liền tự mút vết thương của mình, chờ nó ngừng chảy máu.
Ah, máu dù mặn,
nhưng ít nhiều cũng có chút ẩm ướt.
Khi đó Phương
Thanh Chỉ liền hiểu, vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ có mình mới bảo vệ được
mình, không thể tin tưởng bất cứ ai bất cứ thứ gì ngoài kia.
Cô chỉ có một
mình.
Bây giờ đến cả
nước cũng là người khác cho cô uống, nước theo môi cô chảy xuống, vẫn không
ngừng chảy xuống, Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy người ngoài thật sự không đáng
tin cậy, cho dù là cho cô uống nước đổi lại cũng sẽ lấy đi dưỡng khí của cô. Cố
tình người nọ lại không chịu cho cô uống nước, cô chỉ có thể dựa vào từng chút
từng chút lén nuốt xuống, lúc sau cô không còn khát nữa, lắc đầu từ chối, đối
phương không chịu, vẫn rót cho đến khi cô gần như nghẹt thở.
Phương Thanh
Chỉ muốn thay quần áo ướt ra, mặc trên người không thoải mái, chỉ khẽ nói một
tiếng, người nọ liền thay cho cô, là tơ lụa mềm mại vô cùng thoải mái, thoải
mái đến mức cô thở dài một tiếng, ghé đầu nằm nghiêng. Ấm áp lại bao phủ,
Phương Thanh Chỉ không từ chối, trước lạ sau quen, cô nghe Trần Tu Trạch khen
cô thông minh, cô đúng là rất thông minh, sau khi gian nan tiếp nhận, hiện giờ
đã học được cách phối hợp, làm thế nào để chủ động mang lại sự sung sương đến
bên môi đối phương. Thấy chưa, cô là vậy đấy, nhạy bén, nhanh nhẹn.
Say rượu là cảm
thấy thế nào? Giống như đang trôi nổi giữa dòng sông, giống như rơi vào làn
nước êm ái, không tự chủ được mặc cho men rượu khiến thần kinh mờ ảo, mất kiểm
soát, cô chỉ là một chiếc lá trôi dạt theo dòng nước, buông thả bản thân, đắm
chìm trong làn nước phun trào dưới mặt lá, không tự chủ được bị cuốn vào vòng
xoáy suối nước nóng.
Có lẽ là muốn
nghỉ ngơi, Phương Thanh Chỉ nghĩ, sau lần cuối cùng này, cô có thể nghỉ ngơi.
Nhưng không, anh áp má cô, áp lên môi cô, cuối cùng như không đành lòng xuống
tay, chuyển đổi mục đích, Trần Tu Trạch nghiêng người, giữ chặt bàn tay mềm mại
của cô, hôn một cái: “Chỉ Bảo.”*
*Chỉ Bảo: Chỉ
là tên Phương Thanh Chỉ, Bảo là bảo bối quý giá.*
“Nắm chặt.”
Cái gì?
Phương Thanh
Chỉ không biết, cô thậm chí vì một chữ “Bảo”* kia mà bất an, giống như một viên
đá bị người sưu tầm ngọc quý nhặt được.
*宝 Hán Việt: BẢO:
báu vật, của quý giá, vật quý, bảo vật, những vật quý báu.*
Cô tự biết là
ngọc, nhưng ai lại thật sự coi cô là ngọc chứ? Ngoại trừ Lương Kỳ Tụng, không,
trong lòng Lương Kỳ Tụng, cô cũng không phải là một viên ngọc xinh đẹp, cô là
một hòn đá ngoan cố tự cam chịu sa đọa.
Thôi, thôi.
Phương Thanh
Chỉ không muốn lý luận với người khác.
Ngọc không cần
phẫu thuật nội soi để chứng tỏ bản thân.
Cô không mở mắt
ra, Trần Tu Trạch nằm nghiêng, hôn lên môi cô, cô cảm thấy hô hấp, nhiệt độ cơ
thể của đối phương cao hơn vừa rồi, nhưng cũng không cao bằng lòng bàn tay cô
lúc này. Tay cô bị Trần Tu Trạch nắm lấy, đối phương hôn lên má cô, dịu dàng
gọi cô là Chỉ Bảo, Chỉ Bảo.
Cô là Chỉ Bảo
ư?
Xưng hô này có
lẽ không nên dành cho cô.
Phương Thanh
Chỉ không biết người đối phương gọi có phải là mình hay không, chỉ biết cô rất
buồn ngủ rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức gần như muốn ngủ thiếp đi nhưng lại
choàng tỉnh, anh vẫn nắm tay cô, nắm đến lòng bàn tay cô như muốn chảy máu,
giống như nhiều năm trước, cô tuyệt vọng đập cửa trên gác xép, cầu xin người
dưới lầu mở cửa thả cô ra ngoài, thả Thanh Chỉ ra ngoài, cô không phải hàng mất
giá, cô cũng không phải quỷ đòi nợ, cô chỉ muốn uống nước.
Cầu xin người,
cho Thanh Chỉ một chút nước uống được không.
Lòng bàn tay
của cô đau như khi đó.
Cuối cùng cô
không đập cửa nữa.
Phương Thanh
Chỉ hiện tại không cần phải đập cửa vô ích nữa.
Trần Tu Trạch
cầm khăn tay lụa tinh tế lau bàn tay đỏ bừng của cô, thắt thắt lưng lại, đi lấy
nước, vắt khăn ướt, cẩn thận lau lòng bàn tay cho cô, lau cơ thể, lau má.
Cuối cùng cũng
lau sạch sẽ, người ngoài phòng còn đang náo loạn, Trần Tu Trạch dặn dò người
trong phòng bếp, bảo bọn họ sáng mai mua chút táo đỏ hạt sen ngân nhĩ, lại mua
chút rau tươi cùng thịt bò, không cần nấu cơm, ngày mai anh sẽ tự mình xuống
bếp.
Bọn họ nghe
theo.
Sau khi phân
phó, Trần Tu Trạch mới trở về phòng, Phương Thanh Chỉ đã ngủ say.
Rượu giúp người
ta dễ ngủ, chỉ là Trần Tu Trạch không ngờ tửu lượng của cô lại thấp như vậy mới
uống một chút đã không chịu được.
Cũng không phải
chuyện xấu, sau này phải chăm sóc cô thật tốt, để cô không được đụng vào rượu
là được rồi.
Trần Tu Trạch
nghĩ như vậy, cuối cùng cũng có thời gian đi tắm rửa, anh sờ sờ môi mình, luôn
cảm thấy vẫn còn có hương vị của cô. Tựa như anh đã cọ qua tay cô, luôn cảm
thấy mình lưu lại hơi thở ở trên đó. Một lát sau, anh lắc đầu mỉm cười.
Như vậy, cũng
coi như là “Trong anh có em, trong em có anh” chứ?
Trần Tu Trạch
ngủ đến sáng sớm, Phương Thanh Chỉ còn chưa tỉnh. Anh không muốn đánh thức đối
phương, rón rén rời giường, vào phòng bếp.
Những thứ anh
cần đều đã mua về, chỉ là lâu không vào bếp, Trần Tu Trạch suy tư một lát, mới
giơ tay lên, chạm vào những đồ dùng nhà bếp đã lâu không chạm tới.
Xa lạ.
Anh vừa mới lấy
nước xong, liền nghe Trần Khải Quang gọi anh: “Anh cả.”
Trần Khải Quang
cũng duy trì thói quen dậy sớm, cũng giống như anh, nhiều năm như vậy, bất luận
cuộc sống nghèo khó hay phú quý, đều duy trì thói quen này.
Trần Tu Trạch
nói: “Đến đúng lúc lắm, lâu rồi không xuống bếp, mọi thứ đều lạ. Đợi lát nữa
rồi đi chạy bộ, trước tiên cùng nhau nấu cơm đã.”
Trần Khải Quang
vâng một tiếng, nhìn thấy có một bó ngó sen non, cầm lên, bắt đầu thuần thục
tước vỏ.
Tước sạch, lại
cắt thành miếng nhỏ. Ngón tay út của cậu, khác với những ngón tay khác, phải
giơ lên để giữ thăng bằng.
Trần Tu Trạch
nhìn em trai của mình, cao bằng anh, cũng giống như anh, có chút khiếm khiếm
nhân tạo không trọn vẹn.
Nhưng Trần Khải
Quang tốt hơn một chút, anh bị mất một phần ngón tay út, chỉ còn một nửa nhỏ
của móng tay, nửa trên không còn nữa, ngay cả xương hay thịt cũng không còn,
rất khó chữa lành.
Trần Khải Quang
đang hứng nước, cười: “Anh.”
Trần Tu Trạch
ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu: “Hút thuốc?”
Trần Khải Quang
ngượng ngùng cười: “Chỉ một điếu.”
“Không tốt cho
sức khỏe, sớm bỏ thuốc đi.” Trần Tu Trạch nói: “A Quang, sức khỏe là quan trọng
nhất.”
Trần Khải Quang
gật đầu.
Từ sau chuyện
đó, cậu cực kỳ nghe lời Trần Tu Trạch.
Cả gia đình,
cậu giống như Ôn Tuệ Ninh, coi lời nói của Trần Tu Trạch là chuẩn mực.
Có lẽ là bởi vì
từ khi cha mẹ mất đi bọn họ cũng đã hiểu chuyện hơn, cũng có lẽ là bởi vì...
Như ngày xưa
khi họ sống cùng nhau, cha mẹ bận rộn, Trần Tu Trạch liền gánh vác trách nhiệm
chăm sóc các em. Trần Tu Trạch thông minh, lại giỏi giao tiếp với giáo viên nên
có cơ hội được đến muộn. Mỗi buổi sáng, Trần Tu Trạch đều dậy sớm, nấu cháo nấu
cơm, quét dọn vệ sinh, lại đánh thức các em trai em gái, mặc quần áo cho đứa
nhỏ tuổi nhất là Trần Vĩnh Thành. Sau khi ăn sáng, anh nắm tay các em của mình,
đưa chúng đến trường, sau đó anh mới đến trường trung học của mình.
Luôn luôn như
vậy.
Nhưng sau này
Trần Tu Trạch rất ít khi xuống bếp, bình thường anh cũng hiếm khi cầm dao chứ
đừng nói đến việc sát sinh.
Có lẽ không
muốn tội nghiệt tích tụ trên tay nhiều hơn, Trần Khải Quang âm thầm hướng Phật,
cũng chỉ cầu có thể chia sẻ tội nghiệt với anh trai mình, lúc trước vì sinh
tồn, bất đắc dĩ, cho dù có bị trời phạt, cũng không thể chỉ trừng phạt một mình
anh cả.
Trần Tu Trạch
hôm nay hiếm khi xuống bếp, ngâm ngân nhĩ xong, lại đi lấy táo đỏ và hạt sen,
cắt táo đỏ thành từng miếng nhỏ tinh tế. Trần Khải Quang ở bên cạnh ra tay, ăn
ý mang đĩa sứ trắng sạch sẽ tới đựng, lại rửa qua nước sạch một lần nữa.
Vết nước uốn
lượn trên đĩa sứ trắng, từng giọt nước đọng trên ngón út không trọn vẹn của
Trần Khải Quang.
Trần Tu Trạch
chăm chú nhìn, hỏi: “Còn đau không?”
Trần Khải Quang
hơi giật mình, chợt cười: “Đã không còn đau từ lâu rồi, anh cả.”
Thời gian có
thể làm dịu nỗi đau, cũng có thể làm hằn sâu thêm những xiềng xích.
Đau đớn có thể
bị lãng quên, nhưng tình yêu thì không thể.
Con người là
những sinh vật kỳ lạ như vậy đấy, Phương Thanh Chỉ đã ép buộc mình bớt suy nghĩ
đến đàn anh, nhưng lại gặp anh trong ác mộng.
Thật ra cô rất
ít khi nằm mơ, trong một năm, số lần nằm mơ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ là
bởi vì cô sinh ra bản tính lạnh lùng, không tin vào mộng mị cũng không tin số
mệnh, ngay cả giấc mơ cũng keo kiệt như thế, rất ít khi ghé thăm hiện thực ảm
đạm của cô.
Cô hiếm khi
được số phận ưu ái, cũng khinh thường chìm đắm trong những giấc mơ ngọt ngào
nơi thế giới ảo mộng.
Hết lần này tới
lần khác cơ hội khó có được này, lại được trao cho Lương Kỳ Tụng.
Phương Thanh
Chỉ không biết vì sao mình lại chạy trốn, cô thậm chí còn không biết mình sẽ đi
nơi nào, chỉ cắm đầu chạy đi, chạy, lại chạy, cố gắng chạy về phía trước, chạy
ra khỏi đầm lầy, thoát ra khỏi làn sương mù dày đặc đến nỗi không thể nhìn rõ
thứ gì.
Bọn họ giống
như đang tránh né cơn ác mộng có mặt ở khắp mọi nơi, lại giống như đang trốn
tránh những vị thần từ trên cao nhìn xuống họ một cách vô ích.
Bỗng nhiên,
dưới chân Phương Thanh Chỉ trống rỗng, vấp ngã xuống đất, nằm sấp trên bùn đất,
Lương Kỳ Tụng bên cạnh lo lắng đưa tay đỡ cô, lại nghe thanh âm lạnh lùng của
Trần Tu Trạch: “Cách xa cô ấy một chút.”
Phương Thanh
Chỉ sợ hãi, cô liều mạng phất tay: “Không!”
Vô dụng.
Trần Tu Trạch
lạnh nhạt bóp cò, viên đạn xuyên qua gió, Lương Kỳ Tụng chắn trên người Phương
Thanh Chỉ, vững chắc chịu đựng một phát súng.
Viên đạn xuyên
qua ngực anh ta, máu rơi vào tay Phương Thanh Chỉ, cô hoảng hốt không kìm được,
hét lên: “Cứu mạng!”
“Thanh Chỉ?
Tỉnh dậy, thức dậy đi.”
Phương Thanh
Chỉ kêu cứu mạng, trước mắt cô tối đen, chưa kịp hoàn hồn, chỉ nhìn thấy có
bóng đen cúi người, anh cúi đầu, dùng hai má mình thử nhiệt độ trán cô, ôm cô,
giống hệt như cái ôm trong mơ.
Phương Thanh
Chỉ vẫn còn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
quần áo dán sát vào da thịt, cực kỳ bất an, trong lúc hoảng hốt chồng chất với
ác mộng, cô nghĩ đến Lương Kỳ Tụng trong mộng đầy máu tươi, tựa như người đàn
ông đang ôm lấy cô vào giờ phút này.
Anh còn vuốt ve
mái tóc Phương Thanh Chỉ, dịu dàng dỗ dành cô: “Sao vậy? Chỉ Bảo?”
Phương Thanh
Chỉ nghe không rõ, trên người đổ mồ hôi, tựa như cả người đầy máu trong giấc
mộng, cô sợ hãi thở dốc, chỉ ôm chặt anh, gọi thành tiếng: “Đàn anh!”
《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải
duy nhất trên ứng dụng TYT.