《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trần Tu Trạch
vừa nấu canh xong, canh thịt heo hầm hạt sen, thêm bạch tuộc thái nhỏ, tài nấu
nướng của anh không phải cực kỳ xuất sắc, nhưng khi còn trẻ thường nấu cơm cho
người nhà, sau đó đi theo Mạnh Cửu Ca mấy năm, Mạnh Cửu Ca thích ẩm thực, Trần
Tu Trạch cũng nếm thử không ít, nên cũng biết một chút.
Các món ăn phức
tạp không biết nấu, nhưng những món đơn giản thì vẫn có thể.
Anh đã rửa tay
vài lần, nhưng cơ thể vẫn không thể tránh khỏi dính mùi của thức ăn. Mọi người
trong nhà đều chú trọng giữ gìn sức khỏe, thức ăn có hương vị thanh đạm, bữa
sáng cũng rất ít khi dùng gia vị mặn, mùi khói dầu không nặng, cũng sẽ không
khiến cô khó chịu.
Anh không còn
cười nữa, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, hơi dùng sức, lại dừng lại, dừng lại
một chút, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có những
đường gân nổi trên mu bàn tay.
Cô không thể
nhìn thấy nó.
Phương Thanh
Chỉ hét lên một tiếng, cảnh tượng trong mộng quá đáng sợ, sương đen trước mắt
cô cuối cùng cũng tan đi, người ra tay mặc áo sơ mi sạch sẽ, kết cấu cotton
thuần khiết, cơ thể anh so với Lương Kỳ Tụng càng trưởng thành hơn, bả vai
Lương Kỳ Tụng lại có chút gầy yếu, cũng sẽ không có hơi thở nhàn nhạt như mực
như vậy.
Phương Thanh
Chỉ ý thức được mình đã phạm sai lầm gì.
Cô hốt hoảng
ngửa mặt lên, tay Trần Tu Trạch vuốt ve mái tóc ngắn mà cô đã cắt đi, cho đến
khi chạm vào má cô, vuốt ve: “Gặp ác mộng sao?”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Ừm.”
“Mơ thấy cái
gì?” Trần Tu Trạch nói: “Là bạn cũ?”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Ừm.”
Cô giải thích
thêm: “Tôi mơ thấy anh ấy bị tai nạn.”
Lo lắng cho cậu
ta đến vậy à? Trần Tu Trạch vuốt ve gò má cô, nhìn làn da trắng mịn non nớt bị
ngón tay ma sát ra sắc hồng nhàn nhạt, giống như bôi son lên gương mặt tái
nhợt, lại giống như tự mình làm tăng thêm một phần thẹn thùng cho người lạnh
lùng vô tình: “Một người bạn rất quan trọng?”
“Không quan
trọng.” Mồ hôi như rắn dán trên lưng, Phương Thanh Chỉ vùi mặt vào bụng Trần Tu
Trạch, cô lẩm bẩm: “Không quan trọng, không hề quan trọng.”
Trần Tu Trạch
không quấy rầy cô, mặc cho hô hấp của cô phả lên thân thể mình, chỉ cách một
lớp áo sơ mi, yếu ớt lại dồn dập như thế, người vừa gặp ác mộng đại não sẽ có
một khắc mơ hồ đình trệ, Trần Tu Trạch không có ý định moi ra lời gì từ miệng
Phương Thanh Chỉ, càng không muốn trách móc cô quá nhiều về loại chuyện này.
Anh biết phải
làm gì để có lợi cho mình.
Phương Thanh
Chỉ có chút lạnh lùng, cô không biết tại sao giờ phút này mình lại nhắc tới
Lương Kỳ Tụng, rõ ràng đã hạ quyết tâm không còn liên quan nữa, có lẽ chỉ có
tiếp tục đi về phía trước, vô tình bỏ lại giấc mộng phía sau.
Kinh nghiệm
sống với cậu mợ khiến cô sẵn sàng nghênh đón lời trách móc của Trần Tu Trạch,
Phương Thanh Chỉ không hiểu được suy nghĩ của anh, càng không biết đối phương
sẽ làm gì với mình, giờ phút này dựa vào thân thể anh, trong lúc hoảng hốt nghe
anh hỏi: “Em chưa từng uống rượu?”
Phương Thanh
Chỉ vâng một tiếng.
“Còn nhớ tối
hôm qua đã làm gì không?”
Phương Thanh
Chỉ lắc đầu.
Trần Tu Trạch
cười cười, nâng má cô, có chút nhẹ nhàng nói: “Uống rượu sẽ dễ làm hỏng việc,
sau này uống ít một chút, còn muốn ngủ không? Muốn ngủ, tôi lại nằm với em. Nếu
không muốn ngủ, thì chúng ta dậy ăn sáng.”
Anh thích sử
dụng từ “chúng ta”, vừa phù hợp lại tự nhiên, như thể họ thực sự là một gia
đình. Phương Thanh Chỉ sao có thể nằm nữa, cô chỉ cảm thấy có chút không khỏe,
giống như vừa mới vận động xong, lại thấp thỏm, lo lắng Trần Tu Trạch sẽ tìm
đàn anh gây phiền toái.
Trần Tu Trạch
cúi đầu hôn lên mặt cô, Phương Thanh Chỉ không né tránh, ngược lại ngoan ngoãn
thừa nhận sự xâm nhập của anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động nghênh đón đối
phương như vậy, trong lúc mơ hồ, Phương Thanh Chỉ lại nhớ tới khi còn bé, ông
chú nhà bán gà luộc kia, mỗi lần âm thầm đi đến chỗ nuôi tình nhân, lúc trở về
đều sẽ bỏ ra một số tiền lớn mua quần áo thời thượng và cặp tóc ngọc trai cho
vợ, hình như làm như vậy có thể khiến lương tâm của mình dễ chịu hơn một chút.
Có thể yên tâm thoải mái tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của người vợ.
Có lẽ so sánh
như vậy có chút không đúng, nhưng giờ phút này cô theo bản năng lựa chọn cách
làm tương tự như người đàn ông kia. Phương Thanh Chỉ cảm thấy vô cùng áy náy vì
một câu xưng hô mà cô đã vô tình thốt ra trong giấc mơ. Một nửa là không muốn
Trần Tu Trạch gây khó dễ, một nửa là cảm thấy có lỗi. Tr ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).