《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
“Cháu biết cậu
gần đây trầm mê cờ bạc, chơi xúc xắc nhiều, đầu óc cũng không dùng được nữa.”
Phương Thanh Chỉ nói: “Không sao, cháu nhớ rõ, cháu đều thay cậu nhớ kỹ rồi.”
Sắc mặt ông ta
đã thay đổi, ông ta thử bày ra chút uy nghiêm của cậu, nhíu mày trách cứ cô:
“Con đang nói sảng gì vậy? Thanh Chỉ, đều là người một nhà, tính toán cái gì?”
Mợ cuối cùng
cũng buông bát đũa xuống. Mợ nhìn trộm A Hiền và tài xế phía sau Phương Thanh
Chỉ, có chút sợ hãi, dứt khoát vỗ một cái lên bàn: “Phương Thanh Chỉ, chúng ta
nuôi con hơn mười năm, sao con có thể nói với chúng ta như vậy?”
“Nuôi tôi hơn
mười năm mà có thể đúng lý hợp tình lừa tôi đi đóng phim phong nguyệt*?” Phương
Thanh Chỉ hỏi: “Hay là nói, nuôi tôi hơn mười năm, có thể nhận không hai mươi
lăm vạn tiền trợ cấp của cha tôi? Có thể đúng lý hợp tình chiếm lấy nhà ở Lục
gia của tôi và mẹ tôi?”
(*) Phim phong
nguyệt: đề cập đến những bộ phim cổ trang khiêu dâm.
Ông ta ôm trái
tim: “Mày...”
“Tôi đương
nhiên biết cậu mợ nuôi tôi lớn như vậy rất không dễ dàng.” Phương Thanh Chỉ
nói: “Tôi rất cảm kích cậu mợ, không bán tôi đi làm kỹ nữ, nhưng cảm kích mà, cũng
chỉ có một phần thôi.”
Mợ làm bộ muốn
tiến lên, A Hiền ở phía sau, anh ấy không lên tiếng, chỉ lấy từ trong túi ra
một vật kim loại sáng loáng.
Mợ nhìn thấy
cửa động tối đen như mực, sợ tới mức kêu a một tiếng, lui về phía sau một bước,
thắt lưng đụng vào cạnh bàn, đau đến mức bà ta nhíu mày, than nhẹ vài tiếng,
lại đè xuống.
“Tôi vốn không
định tuyệt tình, dù sao cũng là người thân máu mủ ruột thịt.” Phương Thanh Chỉ
nói: “Nhưng tôi không còn cách nào khác, các người tham lam thành tính, chỉ
biết được voi đòi tiên.”
Ông ta hỏi:
“Phương Thanh Chỉ! Cánh của mày cứng rồi phải không? Đi theo Trần Tu Trạch, mày
cho là mình liền biến thành cái gì? Tao nói cho mày biết, mày có biết bây giờ
mày là gì không? Mày tính...”
Ông ta vội vã
muốn tiến lên, bị mợ vừa ôm vừa kéo ngăn lại, ý bảo ông ta đi xem thứ A Hiền
đang cầm trong tay.
Ôi trời.
Ông ta sợ đến
choáng váng.
Ông ta chỉ thấy
qua trong phim ảnh, hiện giờ A Hiền đang cầm, lẳng lặng nhìn ông ta, ông ta lại
không dám mở miệng nhiều lời một chữ, giống như bị một thùng nước đá xối từ đầu
đến chân khiến thân thể ướt đẫm.
Phương Thanh
Chỉ không nhìn thấy.
Cô chỉ biết
phía sau mình có A Hiền và tài xế, không biết còn có vật khác.
Cậu nuốt nước
bọt, nơm nớp lo sợ: “Mày muốn làm gì?”
“Không làm gì
cả.” Phương Thanh Chỉ nói: “Ngôi nhà này, các người tiếp tục ở, 20 vạn đó...”
Cô nhìn quanh
bốn phía: “Sợ là đã bị ông đánh sạch rồi.”
“Ông nuôi tôi
lâu như vậy, tôi cũng phải tận hiếu đạo, số tiền kia, cũng coi như mua đứt tình
cảm trước kia của chúng ta.” Phương Thanh Chỉ nghiêm mặt: “Từ nay về sau, ông
tiếp tục ở nhà này, nếu như tôi nhớ không lầm, hiện giờ trên giấy chứng nhận
phòng ốc, giấy chứng nhận thuế cùng giấy chứng nhận đất đai, đều là tên của
tôi.”
Lúc trước, cậu
mợ lừa cô đi sang tên như thế nào, Phương Thanh Chỉ đều cự tuyệt, cô lừa hai
người, nói đồ đạc đều đã bị mất, có lẽ là được hỏa táng cùng mẹ rồi.
Cậu mợ tin lời
cô, chỉ cho rằng cô là một đứa trẻ không biết nói dối, cũng nghĩ cô chỉ là một
đứa trẻ, không thể lật nổi sóng lớn, cũng từ bỏ.
Thật ra, cô đều
giữ lại.
Tất cả giữ
lại.
Cậu mợ cũng
nghĩ tới.
“Mày khi đó mới
mấy tuổi chứ, mày còn gạt người.” Môi ông ta mấp máy: “Mày thật sự là...”
Ông ta muốn nói
những hình dung từ đáng sợ kia, lại sợ nòng súng trong tay A Hiền, hèn nhát
không dám nói.
“Từ nay về sau,
tôi muốn thu tiền thuê nhà.” Phương Thanh Chỉ nói: “Mỗi tháng một ngàn đồng.”
“Một ngàn
đồng?” Cậu mợ không dám tin: “Mày điên rồi?”
“Ai điên? Tôi
thu các người một ngàn đã đủ nhân từ rồi.” Phương Thanh Chỉ nói: “Mỗi tháng, sẽ
có người đúng hạn tới cửa thu tiền, nếu các người không chịu trả, tôi đây đành
phải mời luật sư.”
“Phương Thanh
Chỉ.” Ông ta tuyệt vọng: “Mày muốn giết chết chúng tao sao?”
Nụ cười của
Phương Thanh Chỉ dần dần thu lại: “Theo tôi được biết, chỉ cần ông không đánh
bạc nữa, một ngàn đồng, mỗi tháng đều có thể trả được. Nhà họ Lục trả lương cho
ông không thấp. Đúng rồi, công việc của ông cũng là lúc trước Lục lão gia nể
mặt cha tôi mà cho ông đúng không? Mặc dù tôi không thân quen với ông cụ nhà đó,
nhưng ngài Trần hình như có mối quan hệ thân thiết với ông ấy.”
Không đợi cô
nói xong, cậu đã vội vàng mở miệng: “Tao trả, tao trả.”
Phương Thanh
Chỉ xoay người, A Hiền nhanh chóng thu hồi thứ gì đó, cô không thấy rõ, phân
phó, bảo A Hiền tới đè ông ta xuống, lại bảo tài xế ngăn mợ lại.
Ông ta gần như
không phản kháng, nhưng nhìn Phương Thanh Chỉ từ trong phòng bếp mang theo dao
phay đi ra, ông ta sợ tới mức phát ra tiếng thét chói tai, không ngừng nhúc
nhích, vẫn bị A Hiền gắt gao đè lại, giống như một con giòi bị đóng đinh trên
thớt.
Trên mặt dao
kia còn có mỡ heo cắt thịt lưu lại, ruồi bọ bay vòng quanh dao.
Phương Thanh
Chỉ nói: “Giữ tay ông ta lại, tôi muốn tay phải.”
Ông ta há mồm
kêu, A Hiền ghét bỏ cậu kêu chói tai, lấy bánh lớn nhét thật chặt, lại đem tay
phải đang giãy dụa của ông ta mở ra, gắt gao đặt ở trên thớt.
Mợ thấy vậy,
không nói tiếng nào, hôn mê bất tỉnh.
Phương Thanh
Chỉ nhìn ông ta, miệng ông ta bị nhét, còn có thể phát ra âm thanh buồn bực,
trán nghẹn đỏ lên.
Đáng thương
biết bao, lúc đánh bạc lại đáng hận biết bao. Đánh một lần, dính vào, liền vạn
kiếp bất phục, hoàn toàn sa đọa.
Cô mặt lạnh,
giơ cao dao phay.
A Hiền nhỏ
giọng: “Con dao này không bén, hay là tôi đổi cái khác?”
Phương Thanh
Chỉ bình tĩnh: “Không cần, tôi thích cái này.”
Ông ta cắn nát
bánh, bã bánh sặc vào trong, ông ta vừa ho vừa giãy dụa, vừa rơi lệ vừa gào
thét, chật vật không chịu nổi, trông rất khó coi.
Phương Thanh
Chỉ không nói một lời, hung hăng hạ dao.
Phập.
Tích tắc.
Tích tắc.
Phương Thanh
Chỉ khí lực lớn, dao phay vững vàng cắm vào bàn gỗ.
Cách đầu ngón
tay ông ta không đến hai cm.
Ông ta sợ đến
mức ngón tay run run, bát canh trên bàn đổ nghiêng ngả, cháo sền sệt cùng nước
rau rơi khắp nơi, trán ông ta nổi gân xanh, từ khí quản đến lục phủ ngũ tạng
đều là đau đớn, hít vào cũng đau, làm cái gì cũng đau.
Nhưng tay ông
ta đã được giữ lại.
A Hiền lấy
miếng bánh bị cắn vụn trong miệng ông ta, trên đó dính máu, anh ấy ghét bỏ vứt
đi.
Ông ta trừng
mắt, nhìn tay mình, mở ra, nắm vào, lặp đi lặp lại hai lần. Bỗng nhiên, ông ta
như là khóc, thê lương cười to ra tiếng.
Phương Thanh
Chỉ buông tay ra, cô lạnh lùng nói: “Cậu, lần sau lại nhìn thấy cậu đánh cược,
thứ mà dao này chặt xuống sẽ không phải cái bàn nữa đâu.”
Tiếng cười của ông
ta nghẹn lại, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
A Hiền buông
tay ra, ông ta tê liệt cúi người xuống bàn, ánh mắt thất thần, giống như si
ngốc. Mợ vẫn còn nằm trên mặt đất, trên bàn cắm một con dao thật mạnh, động
tĩnh trong nhà thu hút chú ý của mọi người. Hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt,
cháo đã nguội, ruồi bọ vẫn lượn vòng quanh con dao ăn dính mỡ heo.
Phương Thanh
Chỉ im lặng đi rửa tay, người hai bên ăn ý nhường đường, ai cũng không dám cản
trở con đường phía trước của cô. Cô vặn vòi nước, cẩn thận rửa sạch hai tay,
chung quanh nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhìn cô lớn lên, đi học.
Phương Thanh
Chỉ nhìn quanh bốn phía, không ai dám nói chuyện.
Cô cũng không
quan tâm là ai dẫn cậu đi đánh bạc, ai dạy bọn họ muốn kéo cô đi quay phim
phong nguyệt, ai mật báo với ông chủ Hoàng, ai...
Không quan
trọng nữa.
Cứ từ từ thanh
toán.
Phương Thanh
Chỉ rửa sạch hai tay, đi về phía trước, A Hiền và tài xế tách ra đường, có cảnh
sát cũng tới, giữ tài xế lại làm việc với bọn họ, A Hiền lên xe, đưa cho Phương
Thanh Chỉ một cái khăn lông, lau tay cho cô.
A Hiền nói:
“Chuyện như vậy, thật ra không cần chị tự mình tới. Nếu chị không hạ quyết tâm,
tôi giúp chị lấy lại nhà.”
Phương Thanh
Chỉ lau tay từng cái một, cô cúi đầu: “Dù sao cũng là thân thích.”
A Hiền: “Về
phần tiền thuê nhà một ngàn đồng mà thôi."
Đừng nói một
đôi giày này của Phương Thanh Chỉ, một ngàn đồng ngay cả một chiếc giày của cô
cũng không mua được.
Phương Thanh
Chỉ nói: “Đây là tiền của tôi.”
Hợp pháp, tuân
thủ, cô xứng đáng với số tiền.
Không cần vẫy
đuôi cầu xin, càng không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần bị coi
là...thôi.
A Hiền nói:
“Được, chuyện đòi tiền cứ giao cho tôi.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Cảm ơn.”
Cô nghĩ mình
vẫn còn ngây thơ, làm sao có thể thật sự phủi sạch quan hệ với Trần Tu Trạch.
Nếu không có Trần Tu Trạch, hiện tại cô cũng sẽ không dễ dàng đòi lại tiền thuê
nhà hàng tháng như vậy, càng không thể giáo huấn người cậu là quỷ đánh bạc thối
nát.
Trong lúc trầm
tư, A Hiền nói: “Chị Phương, tư thế cầm dao vừa rồi của cô, rất có khí thế của
ngài Trần năm đó.”
Phương Thanh
Chỉ hỏi: “Ngài ấy cũng chặt ngón tay người?”
“Nào có nào
có.” A Hiền bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngài giúp người làm việc thiện, thích làm
việc thiện, làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ.”
Phương Thanh
Chỉ nghĩ, người chân chính làm việc thiện với người khác, cũng không phải như
vậy.
Cô có chút mệt
mỏi, chờ tài xế tới, cô cũng đã nửa tỉnh nửa mơ, xe đến núi Thái Bình lúc nào,
cô cũng không biết, chỉ nghe Trần Tu Trạch gọi tên cô: “Thanh Chỉ.”
Phương Thanh
Chỉ mở mắt ra.
Cô ngủ có chút
hoảng hốt, thấy đối phương làm bộ muốn ôm cô xuống xe, cô phản xạ có điều kiện
tránh đi.
Hai tay Trần Tu
Trạch ôm vào khoảng không.
Phương Thanh
Chỉ vội vàng giải thích: “Xin lỗi. Tôi lo cho đôi chân của ngài.”
Trần Tu Trạch
dừng lại, lui về phía sau một bước, vươn cánh tay, để Phương Thanh Chỉ khoác
lên cánh tay mình.
Ánh trăng như
nước, chiếu lên khuôn mặt trong sáng của anh, anh nói: “Chân của tôi không có
gì đáng ngại. Cẩn thận đụng đầu.”
Một tay đỡ cô,
tay kia đưa ra, bảo vệ đỉnh đầu cô.
Số lần Phương
Thanh Chỉ ngồi xe riêng không tính là nhiều, cô theo thói quen đứng dậy, cho
rằng đã an toàn, đầu hướng lên trên đụng vào lòng bàn tay Trần Tu Trạch, anh
vững vàng ngăn lại, bàn tay làm đệm giảm xóc trên đỉnh đầu cô và đỉnh cửa
xe.
Phương Thanh
Chỉ sửng sốt, chậm rãi xuống xe.
Trần Tu Trạch
mỉm cười: “Nhìn xem, nói cẩn thận, cố tình không nghe.”
Ngữ khí có chút
oán trách, giống như nhắc nhở bé con đừng giẫm hố bùn, nhưng bé con cố chấp vẫn
như cũ nhảy vào bẹp một cái.
Phương Thanh
Chỉ còn chưa mở miệng, anh đã xoa xoa đỉnh đầu cô, nhu hòa: “Ở trên xe ngủ say
rồi?”
Hành động của
anh tự nhiên như thế, Phương Thanh Chỉ nghĩ anh ước chừng biết cô vừa mới làm
cái gì, Trần Tu Trạch không có khả năng chỉ phái A Hiền cùng tài xế đi theo cô,
không biết người chưa gặp qua còn có bao nhiêu. Vậy anh khẳng định cũng biết cô
mượn uy phong của anh đi đòi tiền như thế nào, vì một ngàn đồng, hưng sư động
chúng*, vừa uy hiếp vừa động dao. Anh khẳng định cũng biết cô suýt nữa chặt
ngón tay của cậu, cũng biết cô lạnh lùng bất cận nhân tình như thế nào.
(*) Hưng sư
động chúng: Thành ngữ, đại ý huy động nhiều người làm một việc gì đó; huy động
nhân lực (thường mang nghĩa xấu)
Nhưng hiện tại
Trần Tu Trạch nhìn cô, vẫn giống như giáo viên nhìn học sinh ngoan ngoãn ưu tú
của mình. Cô đột nhiên cắt tóc, đột nhiên làm khó dễ người thân, anh đều biết,
anh không đề cập tới.
Chỉ cong ngón
tay lên, ôn nhu dùng đốt ngón tay vuốt ve mái tóc của cô.
Trần Tu Trạch
nói: “Em cắt tóc ngắn cũng rất đẹp, giống như học giả tri thức uyên bác.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Cảm ơn.”
Trần Tu Trạch
nắm tay cô: “Đêm nay vốn là hầm canh gà đen, đáng tiếc em vẫn chưa tới, bây giờ
còn đang nấu trong nồi nhỏ. Nghe chuyên gia dinh dưỡng nói như vậy không đủ
dinh dưỡng, nhưng hương vị vô cùng ngon.”
Anh chỉ ôn ôn
nhu nhu nói với Phương Thanh Chỉ về phần canh gà đen để lại cho cô.
Về tất cả mọi
thứ trong ngày hôm nay, mua quần áo mới, Lương Kỳ Tụng, Trần Vĩnh Thành, cắt
tóc, cậu... Cái gì anh cũng không nói, tựa như một ngày này bình bình đạm đạm
trôi qua, những chuyện không thoải mái, cãi vã, đánh đập đều bị một đầu ngón
tay của anh lau sạch sẽ, hoàn toàn bình ổn.
Nhưng ngày kế,
mẹ Mạnh lại đưa cho Phương Thanh Chỉ một xấp tiền mặt thật dày, nói là ngài
Trần đưa cho cô, muốn mua cái gì cũng được.
Lương Kỳ Tụng
lại liên tục mấy ngày không đến trường học, Phương Thanh Chỉ lần này thật sự
không đi hỏi thăm, cô đã quyết định không liên lụy người khác nữa, vậy thì bỏ
sạch sẽ. Mặc dù không cách nào khống chế trái tim của mình hoàn toàn thanh trừ
sạch sẽ Lương Kỳ Tụng, nhưng ít nhất cô có thể làm được việc không quan tâm
không chú ý.
Chỉ ngẫu nhiên
nghe được người bên cạnh đề cập qua vài câu, nói cha mẹ Lương Kỳ Tụng lần nữa
xoay mình, chẳng biết tại sao bỗng nhiên được một khoản tiền lớn, cửa hàng bánh
vốn sửa chữa sau đó một lần nữa khai trương, không chỉ có mặt tiền cửa hàng mở
rộng gấp đôi, còn mời tới được một lão sư phụ, hiện giờ cửa hàng bánh sinh nhật
phát triển không ngừng, rất náo nhiệt.
Thời gian ngày
đêm đắm chìm trong học tập luôn trôi qua rất nhanh, Phương Thanh Chỉ muốn xin
vào trường danh tiếng, nhất định phải lấy được một phiếu học tập xuất sắc. Bây
giờ cô không cần làm thêm ngoài giờ học, mỗi tháng đều có một ngàn đồng tiền
thuê nhà mà A Hiền thu được từ cậu mợ.
Đúng vậy, đối
phương đích xác ngoan ngoãn trả tiền.
Phương Thanh
Chỉ gần như không tìm được chỗ sử dụng số tiền này, học phí và tài liệu của cô
đều có người nộp hết. Buổi sáng giáo viên liệt kê danh sách sách, còn chưa tan
học, đã có người mua đủ sách mang tới cho cô.
Cô liền tích
góp tiền, mở hộ khẩu riêng, gửi vào, một khoản lại một khoản.
Đây là đồ của
cô.
Không phải của
cô, Phương Thanh Chỉ sẽ không dễ dàng động vào.
Phương Thanh
Chỉ cẩn thận với mỗi một khoản chi tiêu, ai biết tương lai cô sẽ phải trả giá
thế nào cho những gì hưởng thụ được trong thời khắc này?
Về phần Trần Tu
Trạch. Hai tháng rồi, đối phương vẫn duy trì tác phong như trước, sáng sớm và
buổi tối cùng cô ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ dẫn cô ra ngoài mua sắm, đi hóng gió,
phần lớn thời gian, anh đều bận rộn, có đôi khi đột nhiên biến mất hai tuần,
bất luận là tin tức báo chí hay là công ty đều không có tin tức của anh, lại đột
nhiên trở về.
Phương Thanh
Chỉ đã ép buộc thuyết phục chính mình, làm bộ đối phương là một người anh, có
lẽ, rất có thể sẽ yêu cầu cô ngủ cùng.
Mặc dù đối
phương trước mắt chưa thể hiện ý này.
Cô chỉ có thể
tự thuyết phục bản thân, nếu không sẽ rất khó đếm từng ngày từng ngày như vậy.
Thân thể không có gì ghê gớm, thể diện ở trước mặt Trần Tu Trạch cũng không quá
quan trọng, chỉ cần cô còn sống, ở trong mắt những người khác “có tôn nghiêm”
mà sống.
Chớp mắt đã đến
Giáng sinh.
Ngày trước,
ngày lễ này sắp tới, khách trong tiệm tăng nhiều, công việc của Phương Thanh
Chỉ càng bận rộn, tiền lương có thể nhận được cũng sẽ càng nhiều. Bây giờ cô
không cần phải đi làm thêm ở các cửa hàng nữa, cũng không biết ngày lễ này còn
có cái gì đáng để chờ mong. Thời tiết dần dần hạ nhiệt, Phương Thanh Chỉ bắt
đầu mặc áo khoác vào, màu nâu nhạt, màu be nhạt, cô vẫn không thích màu sắc quá
phô trương, hiện giờ càng thích màu be đen trắng.
Cô gần như muốn
thống nhất màu sắc ăn mặc với Trần Tu Trạch.
Em gái thứ tư
của Trần gia là Trần Chí Trân cuối cùng cũng tới, cô học tiến sĩ ở đại học
Cambridge, là một người phụ nữ cao gầy lại xinh đẹp, tóc ngắn màu đen, môi tự
nhiên có độ cong của nụ cười, đáng yêu lại dễ gần. Vừa mới gặp mặt, liền kích
động ôm Phương Thanh Chỉ: “Chị dâu!”
Trên sân bay,
hành khách không nhiều.
Trần Tu Trạch
dùng gậy gõ xuống đất: “Đừng ôm đau cô ấy.”
Trần Chí Trân
kéo tay Phương Thanh Chỉ, cười: “Không ngờ chị còn nhỏ hơn A Thành. Ngày nào
cũng gọi chị dâu, sợ là gọi như vậy hơi già. Em gọi chị là Thanh Chỉ được
không?”
Trần Tu Trạch
nói: “Tuân thủ quy củ một chút.”
Trần Chí Trân
bất mãn: “Chính là bởi vì anh quá tuân thủ quy củ, chị dâu mới cảm thấy anh
không thú vị.”