《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trên người
Lương Kỳ Tụng không chỗ nào không đau, lục phủ ngũ tạng đều đang giãy dụa không
ngừng.
Anh ta là một
học sinh ưu tú, tốt bụng, bình thường bị lừa gạt cũng không căm tức, trời sinh
một bộ hảo tâm, cho dù đối đãi với người ác ý hãm hại mình, cũng có thể tiết
chế cảm xúc.
Anh ta được gia
đình dạy dỗ rất tốt, không có tính xấu, tính cách cũng không tệ, càng không ỷ
mạnh hiếp yếu, làm ra những chuyện như đánh nhau, ẩu đả với người khác.
Cho nên trước
khi bị đánh, anh ta cũng không có năng lực tự bảo vệ mình.
Lương Kỳ Tụng
không kém Trần Vĩnh Thành là bao. Nhưng kinh nghiệm lại khác nhau một trời một
vực. Trần Vĩnh Thành là người như thế nào? Khi còn bé, anh cả ở bên ngoài làm
việc kiếm tiền, anh hai chị hai đi học, cậu mang theo gạch đi đánh vỡ đầu người
bắt nạt chị gái, từng cái từng cái ném cho tên đó chết đi sống lại. Khi đó cậu
mới chín tuổi.
Lương Kỳ Tụng
không địch lại Trần Vĩnh Thành, giờ phút này bị đánh tới nỗi đầu rơi máu chảy,
ngã vào bùn đất, chỉ có một đôi tay cường ngạnh chống đỡ thân thể. Lần trước
chật vật như vậy là khi bị cảnh sát mang đi, trong lao ngục mặc người khác bắt
nạt, người trông coi anh ta phần lớn là cảnh sát Anh quốc, anh ta đã sớm hận,
hận những tên ngoại quốc này chiếm đất của bọn họ, cũng hận những tên ngoại
quốc này không chuyện ác nào không làm.
Hiện tại anh ta
hận không chỉ là những tên ngoại quốc kia nữa.
Giày của Phương
Thanh Chỉ tinh xảo như vậy, xinh đẹp, mềm mại, rất thích hợp với cô, làn da cô
trắng, đích xác nên đi giày đắt tiền xinh đẹp như vậy, mà không phải là giày
cao su giá rẻ mà mỗi khi trời mưa đều bị ướt đẫm, ngâm hai chân như vậy.
Sống mũi Lương
Kỳ Tụng bị đánh vô cùng đau đớn, bây giờ lại bị chảy máu, anh ta quỳ rạp trên
mặt đất, khó chịu đưa tay chậm rãi che mặt, không muốn bị Phương Thanh Chỉ nhìn
thấy khuôn mặt mình giờ phút này. Anh ta ở trước mặt cô, vẫn luôn là bộ dạng tự
tôn cao.
Cô vẫn sùng
bái, ngưỡng mộ nhìn anh ta, gọi anh ta một tiếng “Đàn anh”.
Trần Tu Trạch
đưa khăn tay tơ tằm mềm mại tới: “Tôi thay em trai tôi xin lỗi anh, anh Lương,
tôi rất nguyện ý trả tiền thuốc men cho anh, cũng bồi thường toàn bộ tổn thất
của anh.”
Nói tới đây,
Trần Tu Trạch khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía sau: “Vĩnh Thành, lại đây, xin lỗi
anh Lương.”
Lương Kỳ Tụng
che mặt, thấp giọng: “Cút.”
Sắc mặt Trần Tu
Trạch không thay đổi, thong dong gọi: “Vĩnh Thành.”
Trần Vĩnh Thành
không tình nguyện đi tới, vẫn bụm mặt như cũ, xin lỗi Lương Kỳ Tụng: “Xin lỗi,
anh Lương.”
Cậu đã quên mất
họ tên của đối phương là gì rồi.
Lương Kỳ Tụng
lớn tiếng: “Cút đi!”
Giọng của anh
như bị xé rách, mất tiếng, xung quanh đầy tro bụi, anh thê lương co rụt thân
thể.
Trần Tu Trạch
nói: “Thật sự rất xin lỗi.”
Lời xin lỗi kết
thúc, anh cao giọng phân phó A Hiền, để anh ấy cùng Lương Kỳ Tụng đi khám bác
sĩ, phải đi bệnh viện tốt nhất làm kiểm tra, kiểm tra toàn thân đều phải làm,
khám bệnh dưỡng thương, tiền thuốc men chữa trị tất cả đều không thiếu.
Phương Thanh
Chỉ im lặng đứng, cho đến khi Trần Tu Trạch đi tới, cô mới cười cười với Trần
Tu Trạch, ý cười có chút miễn cưỡng, tha thứ cho cô hiện tại thật sự không thể
làm ra nụ cười khiến người ta hài lòng.
Cô bỗng nhiên
tỉnh táo hiểu được, vì sao yêu là có tội.
Tình yêu của cô
có thể khiến Lương Kỳ Tụng đi đến cái chết.
Trần Tu Trạch
dịu dàng nắm tay cô lên xe, Phương Thanh Chỉ không nhìn Lương Kỳ Tụng trên mặt
đất, cô biết đàn anh coi trọng thanh danh, ngạo khí nặng tất nhiên cũng không
chịu lộ ra trước mặt cô. Cô chỉ là một người bình thường, hiện giờ có thể tự
bảo vệ mình, không làm tăng thêm phiền toái cho anh mới là chuyện quan trọng.
Nghĩ đến đây,
Phương Thanh Chỉ đặt hai tay lên đầu gối, nhẹ giọng: “Tu Trạch.”
Vẫn gọi anh một
cách tự nhiên như vậy.
Xe chạy vững
vàng, Trần Tu Trạch vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy, mở mắt, chuyên chú
nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Ngọc trai ôn
nhuận sáng bóng treo trên cổ cô, Phương Thanh Chỉ nhìn thẳng phía trước, cô
nói: “Thật xin lỗi.”
Trần Tu Trạch
ôn nhu: “Sao bỗng nhiên lại nói những lời này?”
Phương Thanh
Chỉ cúi đầu nhìn tay mình, váy đen sang quý, giày da dê tinh xảo, bên trong xe
không lạnh, không khí ấm áp, sạch sẽ.
Nơi này hết
thảy đều rất tốt, Trần Tu Trạch đích xác cung cấp cho bạn gái của mình tất cả
mọi thứ thoải mái nhất mà anh có thể cho.
Là cô không nên
tham lam nữa.
Không nên liên
lụy đến người khác nữa.
Phương Thanh
Chỉ đã chậm rãi làm rõ suy nghĩ: “Vừa rồi là tôi không đúng, Tu Trạch, hôm nay
ngài bớt chút thời gian cố ý cùng tôi chọn quần áo, tôi không nên phân tâm suy
nghĩ chuyện khác vào lúc này.”
Trần Tu Trạch
không ngắt lời cô, im lặng nghe cô nói.
Phương Thanh
Chỉ tiếp tục: “Tôi muốn giải thích một chút, Tu Trạch. Sáng sớm tôi gặp được
Vĩnh Thành, cậu ấy nói với tôi, nói là tới đây tìm người. Trước đó Vĩnh
Thành...” Cô dừng lại.
Trần Tu Trạch
nói: “Em nói thẳng, tôi sẽ không trách em, cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên
anh ta. Tôi rất hay quên, có lẽ chờ xuống xe, tôi sẽ không nhớ rõ lời anh ta
nói với em nữa.”
Phương Thanh
Chỉ nắm chặt lòng bàn tay, mới chậm rãi nói tiếp: “Vĩnh Thành lúc trước đã nhắc
nhở tôi, nói nếu đã lựa chọn qua lại với ngài thì không nên đi gặp mặt đàn anh
nữa.”
Trần Tu Trạch
khó hiểu: “Vì cái gì lựa chọn qua lại với tôi, em lại không thể gặp mặt đàn anh
nữa?”
Giọng nói của
anh chân thành, hơi nghi hoặc, làm như thật lòng muốn biết đáp án từ chính
miệng cô nói ra.
Phương Thanh
Chỉ bỗng nhiên nói không ra lời, những lời sắp nói ra, giống như một lưỡi dao
sắc bén chậm rãi khoét cổ họng của cô.
Nhưng cô vẫn
muốn nói.
“Tôi từng mến
mộ đàn anh.” Phương Thanh Chỉ nói: “Có lẽ Vĩnh Thành cho rằng tôi không hết
lòng với ngài.”
“Nó rất không
hiểu chuyện.” Trần Tu Trạch lắc đầu, anh giơ tay lên, cầm lấy bàn tay mềm mại
của Phương Thanh Chỉ: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi.”
Phương Thanh
Chỉ sửng sốt.
“Vĩnh Thành lúc
bằng tuổi em, nó đi học, tôi và Khải Quang bận rộn công việc, không thể sửa lại
tính nết của nó.” Trần Tu Trạch kiên nhẫn giải thích: “Có đôi khi, cách suy
nghĩ của nó quá mức cực đoan, bướng bỉnh, cũng bởi vì tính cách này mà gây
không ít họa giống như hôm nay, tôi không nghĩ tới nó lại muốn tìm đàn anh của
em gây phiền toái.”
Bàn tay anh dày
rộng ấm áp, đặt trên mu bàn tay của Phương Thanh Chỉ, không phải là loại chạm
vào khiêu khích, sẽ không làm cô phản cảm, chỉ đơn giản là vỗ nhẹ an ủi, giống
như đang trấn an một đứa trẻ đang hoảng sợ.
Trần Tu Trạch
thở dài: “Hỏi đến cùng, vẫn là lỗi của tôi, tôi không biết em và anh ta còn có
quan hệ sâu xa như vậy. Nếu như tôi sớm biết, sáng sớm hôm nay sẽ không nói cho
nó biết trường của em.”
Phương Thanh
Chỉ thấp giọng: “Là tôi không nói với ngài.”
Trần Tu Trạch
nói: “Tại sao không nói? Sợ cái gì?”
Phương Thanh
Chỉ không nói gì.
“Đừng sợ.” Trần
Tu Trạch nắm tay cô: “Không sao, không muốn nói, thì không nói, tôi là bạn trai
em, ở trước mặt tôi, em không cần câu nệ như vậy, được không? Về phần chuyện
của em và anh Lương, tôi có thể hiểu được. Hoành đao đoạt ái*, anh ta oán hận
tôi cũng đúng.”
(*) Hoành đao
đoạt ái: đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào ngang nhiên cướp đoạt
tình yêu của người khác
Phương Thanh
Chỉ quen giao tiếp với người văn minh, không ngờ anh đột nhiên nói trắng ra như
vậy, cô ngẩn người.
“Tôi sẽ cố gắng
bồi thường cho anh ta.” Trần Tu Trạch nói: “Điểm ấy em không cần lo lắng.”
Phương Thanh
Chỉ không biết lời anh nói là thật hay giả, thấp thỏm, nhẹ giọng: “Tôi đã không
thích anh ấy nữa rồi.”
“Tôi tin em.”
Trần Tu Trạch mỉm cười, anh nắm chặt tay Phương Thanh Chỉ .Không phải như Lương
Kỳ Tụng dùng sức nắm chặt cô, mà anh rất vừa phải, biết cô sẽ không tránh né mà
chậm rãi thu lực: “Em là bạn gái của tôi, em nói cái gì, tôi đều tin tưởng.”
Trong lòng
Phương Thanh Chỉ khẽ động.
“Giữa em và
tôi, không cần giải thích nhiều như vậy, cũng không cần sợ hãi như vậy.” Trần
Tu Trạch nói: “Chỉ cần em nói một câu, tôi liền tin.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Tu Trạch.”
Trần Tu Trạch
giơ tay lên, chạm vào gò má của cô: “Cho nên, sau này có chuyện gì, nói cho tôi
biết trước, được không? Tôi sớm biết, cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này
nữa.”
Anh thở dài:
“Loại hiểu lầm như hôm nay, hoàn toàn có thể tránh khỏi, là lỗi của tôi.”
Ngón tay anh
thô ráp, chạm vào gò má Phương Thanh Chỉ hơi đau, sau khi ý thức được cô không
khỏe, Trần Tu Trạch chợt buông tay ra.
Phương Thanh
Chỉ cảm thấy mờ mịt, có chút cảm kích, cũng mơ hồ có chút đề phòng. Cô còn chưa
thực sự làm việc, cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với loại người như Trần
Tu Trạch. Nhưng bất luận như thế nào, Phương Thanh Chỉ đều hiểu rõ được, đối
đãi với người như Trần Tu Trạch, không thể chỉ nghe anh nói cái gì.
Cô chỉ hiểu
được, sau này phải hoàn toàn tạm biệt quá khứ, một đao chặt đứt.
Con người luôn
phải sống vì chính mình.
Nhưng yêu, nó
là một sự tồn tại độc lập với thân thể, linh hồn cao cao tại thượng.
Phương Thanh
Chỉ có thể thuyết phục mình cùng Trần Tu Trạch chung sống hòa bình, thuyết phục
mình cùng anh ăn cơm, nói chuyện phiếm, tản bộ, nhưng không có biện pháp trực
tiếp ra lệnh cho trái tim mình yêu anh.
Cô biết tình
yêu không phải là yếu tố an toàn.
Nhất là với
loại người như Trần Tu Trạch.
Buổi chiều,
Phương Thanh Chỉ lại đi học, đã thay đổi một bộ đồ giản dị. Cô không thể không
thừa nhận ánh mắt ưu tú của Trần Tu Trạch trong việc chọn quần áo chọn giày, đồ
qua tay anh đưa tới cho Phương Thanh Chỉ, không có vật nào không hoàn mỹ, không
có vật nào không vừa người.
Sau khi học
xong, Phương Thanh Chỉ bỗng nhiên gọi A Hiền lại: “Anh có biết tiệm cắt tóc nào
tốt không?”
A Hiền hỏi:
“Chị muốn uốn tóc sao?”
“Không phải.”
Phương Thanh Chỉ nói: “Tôi muốn cắt nó.”
Tóc của cô rất
đẹp, dài đến bên hông, tựa như tơ lụa mềm mại. Trước kia Phương Thanh Chỉ nghĩ
tới nên dùng những sợi tóc này làm cái gì, nó có thể đổi một khoản tiền, dùng
để ứng phó khẩn cấp, hoặc là dùng để mua một cây bút máy thích hợp, tặng cho
đàn anh.
Hiện tại Phương
Thanh Chỉ không cần tiền khẩn cấp, đàn anh cũng không cần bút máy cô tặng.
A Hiền nói:
“Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, chị nên nói trước.”
“Thân thể tóc
da, nhận từ cha mẹ*.” Phương Thanh Chỉ nói: “Cha mẹ tôi đều đã chết, hiện tại
chúng là của tôi, tôi có thể tùy ý xử lý chúng.”
A Hiền vẻ mặt
khó xử: “Chị Phương, chị biết tôi biết ít chữ, câu trước nho nhã, tôi không
hiểu lắm.”
Phương Thanh
Chỉ ngược lại không biết anh ấy biết ít chữ, cô cho rằng A Hiền là học sinh tài
cao.
Cô lại thay đổi
cách nói: “Câu nói đó có nghĩa là mỗi sợi tóc, mỗi làn da trên cơ thể con người
đều đến từ cha mẹ. Tôi làm cái gì, làm như thế nào, đó là chuyện của tôi, đi
hỏi Trần Tu Trạch làm cái gì? Cũng không phải ngài ấy sinh ra tôi.”
A Hiền phì cười
một tiếng, lại khụ khụ, che giấu: “Vâng, chị Phương.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Đến tiệm cắt tóc.”
Lần này, A Hiền
không ngăn cản cô.
Phương Thanh
Chỉ không lấy số tiền Trần Tu Trạch đưa cho cô, càng không lấy thẻ anh chuẩn bị
cho mình, nhưng cũng không sao ngài Trần mưu tính sâu xa, anh tất nhiên đã
chuẩn bị sẵn sàng, đã phái A Hiền thanh toán hóa đơn, không phải sao?
Phương Thanh
Chỉ trầm tĩnh nghĩ như thế, cô ngồi ở trên ghế của tiệm cắt tóc, ý bảo: “Cắt
toàn bộ.”
“Từ bả vai
xuống dưới.” Cô nói: “Cắt toàn bộ.”
A Hiền đau
lòng: “Chị Phương.”
Thợ cắt tóc do
dự: “Cắt toàn bộ?”
Phương Thanh
Chỉ nói năng có khí phách: “Cắt toàn bộ.”
Xoạt xoạt xoạt.
Đuôi tóc nhiều
lắm là đến bả vai, lại xuống phía dưới, cắt sạch toàn bộ, Phương Thanh Chỉ hạ
quyết tâm, con người sống trên thế đạo này, chuyện đầu tiên chính là phải học
được lòng dạ độc ác.
Bây giờ cô đã
học được rồi.
Thợ cắt tóc im
lặng cắt đi mái tóc dài của cô, trong gương, A Hiền vẻ mặt đau lòng cầm lấy ba
ngàn sợi tơ phiền não rơi xuống, giống như những sợi tơ đó đều là vàng, anh ấy
đau lòng thu lại từng sợi, thu vào trong túi.
Phương Thanh
Chỉ hỏi: “Làm gì thế?”
A Hiền nói:
“Đưa cho ngài ấy.”
Phương Thanh
Chỉ cười: “Trần Tu Trạch muốn những sợi tóc này làm gì? Chẳng lẽ thật muốn
quyết tâm làm cha tôi? Không thể sinh ra tôi, vậy thì muốn những thứ khác trên
người tôi sao?”
A Hiền nghiêm
mặt: “Lời này tôi coi như chưa từng nghe qua, chị Phương, ngài ấy coi trọng đạo
đức nhất, chị nhất định không nên nói loại lời tổn hại luân lý này.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Được.”
Cô nghĩ, vậy
anh có biết, người trọng đạo đức nhất trong miệng anh, đã từng cúi đầu dưới váy
cô như thế nào không?
A Hiền khẳng
định không biết, anh ấy cẩn thận cất hết những sợi tóc kia đi.
Phương Thanh
Chỉ chỉ cảm thấy thoải mái không ít, tóc như tư tưởng, càng nhiều càng nặng,
rơi xuống khiến cô hít thở không thông, thở không nổi.
Không bằng một
cây kéo cắt đứt.
A Hiền đích xác
vì Phương Thanh Chỉ mà tìm một tiệm cắt tóc ưu tú, một mái tóc, ước chừng cắt
nửa tiếng, càng không cần nói đến chăm sóc sau đó. Trên đường A Hiền bảo tài xế
đến buồng điện thoại ven đường gọi điện thoại cho Trần Tu Trạch, báo rằng
Phương Thanh Chỉ đang cắt tóc, còn phải chăm sóc, ước chừng phải về muộn một
chút.
Rất nhanh, tài
xế liền thở hồng hộc chạy tới: "Ngài ấy nói ngài ấy biết rồi.”
A Hiền bất an,
dù sao cũng là anh ấy đưa Phương Thanh Chỉ tới đây: “Ngài ấy còn nói cái gì
không?”
Tóc của Phương
Thanh Chỉ đang được chăm sóc, thợ cắt tóc tỉ mỉ bôi kem dưỡng lên tóc cô, dùng
máy làm nóng để làm ấm.
Cô nhắm mắt
lại, trên mặt dán mặt nạ và dưa chuột, ghế dựa hạ xuống rất nhiều, bình tĩnh
nghe hai người họ nói chuyện.
“Ngài ấy nói,
con gái chăm sóc tóc ước chừng phải tốn rất nhiều thời gian, bảo tôi nói cho
anh và cô Phương, không cần gấp gáp, từ từ làm. Nếu như đói bụng, có thể ăn cơm
bên ngoài, không nên để bản thân bị đói.”
Không phải là
câu trả lời như mong đợi, A Hiền lại hỏi: “Còn nói gì nữa không?”
Tài xế suy nghĩ
một chút: “Hết rồi.”
Phương Thanh
Chỉ có thể cảm nhận được sự thất vọng của A Hiền, anh ấy thở dài: “Được rồi.”
Hiện giờ Phương
Thanh Chỉ đã mơ hồ có thể hiểu được tính nết của Trần Tu Trạch, anh không phải
người tốt theo ý nghĩa truyền thống, nhưng sẽ không xấu xa đến mức người làm
việc lớn, phần lớn cũng là loại người trắng đen không rõ này, điều này không có
gì đáng trách.
Cô chỉ cần
nghĩ, làm thế nào ở chung với loại người này, để cho mình sống thoải mái hơn
một chút.
Kẻ thức thời
mới là trang tuấn kiệt.
Làm xong tóc,
thợ cắt tóc dùng kem dưỡng tóc được lựa chọn tỉ mỉ, không có mùi gay mũi, chỉ
có mùi dừa nhàn nhạt. Phương Thanh Chỉ đứng dậy, chờ A Hiền trả tiền xong, nói
với anh ấy: “Đến nhà cậu tôi.”
A Hiền vẻ mặt
đau đầu: “Thương thiên đại địa tiểu tổ tông của tôi, thần tiên của tôi, bà cô
nhỏ của tôi, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
A Hiền xác
nhận: “Bây giờ?”
“Vâng.” Phương
Thanh Chỉ nói: “Đi ngay bây giờ.”
A Hiền không
dám ngăn cản, anh ấy ngay cả cơ hội “mật báo” cho Trần Tu Trạch cũng không có.
Phương Thanh Chỉ là ai, mặt ngoài nhu nhược nhưng thật ra là người lạnh lùng
không thể khinh. A Hiền xem như đã nhìn ra, hiện tại Trần Tu Trạch toàn tâm
toàn ý đối đãi vị này, trong lòng trong mắt đều là Phương Thanh Chỉ, đau còn
không kịp, cô làm cái gì cũng mặc kệ. Không chỉ nói hiện tại Phương Thanh Chỉ
muốn đến nhà cậu, cho dù hiện tại cô muốn đến phủ Cảng Đốc cũng không phải
không có khả năng.
Có lẽ Trần Tu
Trạch còn có thể tự mình đi cùng cô.
A Hiền tự an ủi
mình, cô Phương này không phải rất gần gũi sao? Chỉ là đến nhà cậu mà thôi.
Không phải đi
phủ Cảng Đốc, càng không phải nói muốn đi gặp vị Lương Kỳ Tụng đáng thương kia.
A Hiền đồng ý,
bảo tài xế lái xe về phía Bắc Giác. Phương Thanh Chỉ hạ cửa kính xe xuống một
chút, gió thổi bay tóc của cô, trên cổ gió lướt qua lành lạnh, không có trang
sức, cũng không có mái tóc đẹp như trước kia, Phương Thanh Chỉ hơi nheo mắt
lại, chăm chú nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy trong lòng dần yên bình
lại.