“Cảm ơn cái gì, ta đã nói, ngươi là nơi ta trở về.”
Thanh kiếm luôn luôn sẽ trở về vỏ.
Cố nhân gặp nhau, ngàn lời vạn ngữ nói không nên lời, mà
Kỷ Uyển cũng chỉ thở dài một tiếng. nàng đã là Tây Bắc Vương hiên ngang, dù có
kích động đến đâu cũng sẽ không thể hiện cảm xúc, ngay cả đôi mắt cũng sẽ không
tiết lộ một chút suy nghĩ trong lòng.
Đêm đó, Tiết Ny bỏ trốn.
Trong phòng Kỷ Uyển rất nhanh lại thắp đèn, khắp nơi đều
ầm ĩ lên. Hai vị võ học tông sư vốn nên canh giữ thánh nữ vẫn luôn ở bên ngoài
phòng Kỷ Uyển, cũng không bởi vì Tiết Ny chạy trốn mà có nửa phần kinh ngạc.
Đây vốn là kế sách đã được thiết lập trước.
Kỷ Uyển: “Làm phiền hai vị tông sư, theo dõi Tiết Ny tìm
được mật địa ma giáo, bắt ma giáo giáo chủ, bất luận sinh tử.”
Hai vị tông sư lĩnh mệnh mà đi.
Kỷ Uyển: “Ai cũng nói người tu hành từ bi vi hoài, sao
không ngăn cản ta?”
Hòa thượng ngồi ở trước bàn, dưới ánh đèn mông lung, tình
cảm của hắn không còn tự kiềm chế như vậy, trên mặt Chân Phật toát ra một hai
phần nhân tình: “Nữ thí chủ giễu cợt bần tăng! Thiện ác cuối cùng cũng có báo,
Ma giáo năm đó truyền lan truyền dịch bệnh, làm cho dân chúng Tân Dã tử thương
vô số, nhất định phải trả giá.”
“Nghe ngươi nói chuyện như vậy, có chút không quen.”
Kỷ Uyển nói ra câu này, làm hòa thượng ngây người. Nhưng
chỉ là nàng oán giận một chút mà thôi, cũng không có nhìn bộ dáng hòa thượng
giờ phút này, đơn giản là đứng đắn ngồi ngay ngắn mà thôi...Cậu đã có một trái
tim hướng về Phật, và không có bất kỳ mối liên hệ nào với khói bụi hồng trần.
Cô gái cúi đầu, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đá bàn chân.
"Vậy thì... Nếu..."
Giống như lấy hết dũng khí, cô gái đột nhiên ngẩng đầu
lên, lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của hòa thượng... “Ý ta là, ngươi đi ngủ
sớm đi! Ta ra ngoài trước.”
Kỷ Uyển bối rối đóng cửa rời đi.
Nhân sinh làm gì có lúc nào hoảng loạn hơn lúc này! Nàng
lại quên mất đây là phòng ngủ của mình, hiện giờ chạy ra, làm sao trở về.
Nàng nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy nửa trên của nhà sư, và
nhìn thấy đôi mắt đang nhắm lại của cậu.
Chúng ta có thể làm gì khác? Kỷ Uyển đã không còn là trẻ
con nữa, nàng còn có quá nhiều việc phải làm. Tùy hứng như thế một lần, đã đủ
rồi.
Nàng tự giễu cười khẽ, đi tìm một gian phòng khác.
...... Nàng không thấy hòa thượng mở mắt ra, không nhìn
thấy thủy triều ngầm trong đáy mắt cậu, không nhìn thấy bàn tay run rẩy của hòa
thượng đặt dưới bàn, cũng không nghe được hòa thượng nỉ non---- "Tiểu nữ
lang ..."
***
Cuối năm, cao thủ Trung Tông mang thi thể Giáo chủ Ma
giáo về, ma giáo vẫn luôn quấy rối trong lúc tranh quyền đoạt lợi trong phút
chóng bỏ chạy tứ tán. Kỷ Uyển cũng vì vậy mà bị người ma giáo ám sát nhiều lần,
đều chỉ là bị dọa chứ không gặp nguy hiểm. Lần nguy hiểm nhất, Tiết Ny dịch
dung lẻn vào phủ đệ lâm thời của Tây Bắc Vương nửa năm, nếu không phải vì hòa
thượng Duyên phát hiện sơ hở, rất có thể nàng ta đã đắc thủ.
Lúc ấy vị thánh nữ ma giáo này sau khi bị hòa thượng nhìn
ra thân phận, rõ ràng là không dám tin. nàng ta không thể tin được hòa thượng
lại không để ý đến an nguy sinh tử của nàng ta, gần như không chừa đường sống
cho nàng ta. Nếu không phải lúc bị bao vây khắp nơi nàng ta rơi nước mắt, nhân
lúc thủ vệ và các vị cao thủ ngơ ngác nhìn mà tìm cơ hội chạy trốn thì có lẽ đã
mất mạng rồi.
Kỷ Uyển lạnh lùng quan sát, qua lại vài năm. Tiết Ny cũng
không bỏ qua ý định muốn giết cô, tâm ý đối với hòa thượng cũng càng thêm nồng
đậm.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt thế này, từ nhỏ đã được Ma giáo dạy
dỗ, trong lòng không phân rõ thị phi. Biết rõ gần như không có khả năng ám sát
thành công, vẫn dùng 'Linh Xà trận' âm độc này hại một thôn dân làng vô tội,
chỉ vì kéo chân nàng một chút, để nàng phải ứng phó. Tàn nhẫn như thế, lại càng
thêm ôn hòa với hòa thượng, rất ít khi dùng quỷ kế để bức bách cậu.
Trong nguyên tác tuy rằng tiểu hòa thượng cũng bái Giới
Liêu làm sư phụ, nhưng Giới Liêu không thể ngày đêm đều canh giữ cậu. Tiết Ny
vẫn có cơ hội thừa cơ, nghĩ hết biện pháp quấy rối tiểu hòa thượng tu Phật.
Tiểu hòa thượng trong nguyên tác tuy rằng có phật tâm, nhưng danh lợi của phật
môn Lạc Dương không thể khiến cậu dốc lòng tu Phật, cậu cũng không đến Đôn
Hoàng tu hành, phật tâm không đủ lớn. Tiết Ny lợi dụng điểm này, nhất định có
thể thành công.
Hiện giờ, Tiết Ny cũng biết tiểu hòa thượng hiện giờ đã
thoát thai hoán cốt, không phải ép buộc có thể thành sự, cho nên lại mềm mỏng
hơn.
Cả đời không chiếm được, cho nên si mê.
Chư hầu hỗn loạn, trận đại chiến này đánh rất nhiều năm,
mãi đến khi Kỷ Uyển ba mươi bảy tuổi mới chiếm cứ tất cả đất đai phương Bắc,
chỉ còn lại khu vực dưới Quế Lâm vẫn còn đang ngoan cố chống cự. Cũng vào năm
này, nàng đăng cơ xưng đế, niên hiệu Kiến Vũ.
Sinh nhật lần thứ 42 của Kỷ Uyển mới thống nhất cả nước.
Cùng năm đó, Phật giáo được phong vị Quốc giáo, pháp sư
Duyên được phong làm quốc sư.(Ứng dụng TY T)
Lần thượng triều này, triều thần đều lên tiếng, mời nữ đế
quảng nạp hậu cung, sớm sinh long tử. Đây không phải là lần đầu tiên bị nhắc
tới, Kỷ Uyển cũng biết, đế vương không có con nối dõi, dễ dẫn đến đại loạn, mà
quốc gia vừa mới bình ổn chiến hỏa này là không chịu nổi lại một lần chiến
loạn.
Kỷ gia cuối cùng cũng không có con trai, sau khi Cố thị
đi Kỷ Tuyền cũng không vì nàng thủ thân như ngọc, vẫn quảng nạp mỹ thiếp như
trước, nhưng cũng không có một đứa con trai nối dõi.
Hắn không thể không quay đầu lại, chú ý đến con nối dõi
đã có. Mấy năm nay cũng coi như đã quan tâm tới bốn đứa con gái hơn nhiều. Ba
muội muội của Kỷ Uyển đều gả đến nơi không tệ, hiện giờ đã là con cháu vờn
quanh, cũng sẽ thường xuyên vào cung ở một hai ngày.
Kỷ Tuyền thấy tâm tình của các nàng không tệ, cuối cùng
có một ngày nhắc tới chuyện này: “A Uyển à! Không bằng để cho các muội muội
thừa tự cho con! Bây giờ con thân ở vị trí cao, không thể vì sinh con mà mạo
hiểm được.”
Phụ nữ xưa nay sinh con chính là qua Quỷ Môn Quan, tuổi
của Kỷ Uyển dù sao cũng đã lớn rồi. Kỷ Tuyền cũng không phải chỉ có một mình
nàng là con, dù sao con gái nhà họ Kỷ cũng đều chảy dòng máu của hắn, nhận làm
con thừa tự, cũng coi như vẫn có thể chấp nhận.
Kỷ Uyển: “Phụ thân, ta đã nắm giữ quyền vị chí cao thiên
hạ, mà Ngài lại ngày ngày được phụng dưỡng trong thâm cung, không có bất kỳ
quyền thế nào. Ngài chưa bao giờ tự hỏi tại sao?”
Kỷ Tuyền sửng sốt, lại nói ra những lời chôn sâu trong
lòng: “Không phải bởi vì kiêng kỵ ta là
cha con sao?”
Hắn nói xong ngay cả chính mình cũng cảm thấy không hợp
lý. Có lẽ ngày đó Kỷ Uyển thân là nữ nhi lại xưng đế từng bị văn nhân thiên hạ
chửi bới, muốn vượt qua trùng trùng điệp điệp khó khăn, đó là quả thật cố kỵ
hắn có thể lấy danh nghĩa phụ thân ruột thịt quấy rối hay không. Nhưng hiện giờ
thì tốt rồi, hiện giờ nàng đã nắm quyền, không sợ bất luận kẻ nào phản đối.
Kỷ Tuyền là cái gì?
Kỷ Uyển cười ra một tiếng: “Phụ thân rất thích tự đề cao
mình!”
Kỷ Tuyền tuy không rõ nàng nói gì, nhưng có thể hiểu được
trào phúng trong lời nói.
Kỷ Uyển: "Ta đang trừng phạt Ngài! Nếu ngôi vị hoàng
đế truyền thừa huyết mạch Kỷ gia Ngài, ta sợ mẫu thân dưới cửu tuyền không thể
nhắm mắt.”
Kỷ Tuyền hoảng sợ: “Ý con là sao?”
Chính là giận dỗi, còn có thể là gì?
Kỷ Uyển: “Ngài quên rồi sao? Phụ thân, ta đã gả cho người
khác, nhà chồng còn có con nối dõi, cũng gọi ta một tiếng mẫu thân. Ta nếu muốn
truyền, cũng nên truyền vị cho nó.”
Kỷ Tuyền: “Con điên rồi! Mẹ ruột Âu Dương Cung là một
người điên.”
Kỷ Uyển: “Cho dù mẹ nó là người điên, cũng sống trong
sạch hơn Ngài”
Thần sắc suy sụp ngày đó của Kỷ Tuyền, giống như thật sự
muốn sống không được, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể chết. Nhiều năm sống
cuộc sống nửa giam cầm rốt cục vẫn là phá hủy ngạo cốt của hắn, khiến cho hắn
bình thản, cũng học được tự biết thân biết phận, sớm đã mất đi dũng khí tự sát.
***
Duyên hàng năm đều đi ngao du, nhưng nhất định có hai
tháng ở đô thành Lạc Dương, trong hoàng cung vì cậu có phật đường, nếu cậu trở
về Lạc Dương, nhất định là ở trong phật đường này.
Sa Di của Phật đường phát hiện, pháp sư phàm là ở trong
Phật đường, bất luận là mùa hè hay đông, dù sao cũng phải cầm chổi đi quét dọn
tháp xá lợi trước Phật, mỗi ngày luôn có hơn phân nửa thời gian ở bên trong, trong
triều mỗi khi đại sự phát sinh, lại càng thích nửa đêm liền lên tháp, cả ngày
đều ở trên đó.
Sa Di đoán chừng pháp sư ---- chắc là đang cầu phúc cho
bệ hạ.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Sa Di cũng trở thành pháp sư Kinh Tạng nổi tiếng gần xa,
năm đó nữ đế đã sáu mươi bảy tuổi, thân thể coi như khỏe mạnh. Hắn nhìn thấy sư
phụ đột nhiên từ tháp Xá Lợi đi xuống... Trong lòng hiện lên cái gì đó, chỉ
chốc lát sau, nữ đế quả nhiên đến đây.
Khi còn trẻ năm nào cũng chinh chiến, sau khi kế vị lại
càng cố gắng trị vì, tuyệt đối không tính là sống an nhàn sung sướng. Nữ đế lại
không biết võ công, cho nên già đi nhanh, năm sáu mươi bảy tuổi, đã là bộ dáng
lão phụ rồi.
Duyên: “A di đà phật!”
Nữ đế được đỡ ngồi xuống, cười nói: “Ngươi nói chuyện lớn
tiếng một chút, gần đây ta không biết như thế nào, tai nghe không rõ lắm.”
Duyên ngoại trừ trầm ổn một chút, tựa hồ còn giống như
lúc còn trẻ, ước chừng Phật sẽ không già.
“Ta giúp bệ hạ bắt mạch”
Nữ đế phất tay cự tuyệt: “Thái y cũng không có biện pháp,
ngươi có thể có cách gì”
Lão hòa thượng bướng bỉnh vẫn bắt mạch cho Ngài, đây xem
như là mạo phạm, nữ đế cười tủm tỉm không trách, nhìn thấy một màn này các nô
bộc tất cả đều cúi đầu.
Bắt mạch cũng vô dụng, đơn giản là già mà thôi.
Nữ đế dứt khoát cho mọi người lui xuống, nàng đã không
còn trẻ nữa, cho nên đã không sợ người khác bàn tán, nhưng vẫn phân phó để cho
cửa lớn mở ra. Ngài làm vua, phong lưu thì phong lưu, tội gì làm ô uế hòa
thượng thanh tu đời này.
Nữ đế: “Ta đã cảm thấy đại hạn sắp tới, đến nói lời tạm
biệt với ngươi.”
Ngài vân đạm phong khinh, thậm chí có chút ý giải thoát
nhàn nhạt, hòa thượng lại cả kinh hơi run một chút, nữ đế lớn tuổi hoa cả mắt
đã nhìn không rõ lắm, chỉ nghĩ là mình nhìn lầm.
Ngài đến để nói lời tạm biệt, cũng là có điều muốn hỏi.
Ngài hỏi: “Cuộc đời ngươi đã viên mãn chưa?”
Hoà thượng không trả lời, và ông hỏi cô: “Ngài còn muốn
điều gì?”
Sinh ra làm người, vì thế đạo này nên gần như bỏ thân
phận nữ nhi. Nửa đời trước coi mình là mục tiêu, phi nước đại trên sa trường,
tay nhuộm máu tươi mà đêm không ngủ được. Nửa đời sau vì dân thỉnh mệnh, nhiều
lần xúc phạm lợi ích của các thế lực lớn, có thể nói là chịu hết lời chửi rủa,
bao nhiêu ủy khuất nuốt vào trong bụng. Bờ vai nhỏ bé gánh vác gánh nặng như
vậy, gần như cả người đều để bồi thường cho thiên hạ chúng sinh, luôn muốn có
một thứ gì đó.
Kỷ Uyển không muốn phú quý, cũng không muốn con cháu đời
sau kéo dài không dứt. Như vậy không cần gì mà hao hết tâm huyết cả đời, vậy
thì cần thứ gì?
“Thái bình thịnh thế, giúp ngươi giáo hoá giác ngộ thế
gian, cầu mong tâm Phật của ngươi lưu truyền không dứt, giúp ngươi tạo ra pháp
sư Tam Tạng thánh minh”
Nữ đế trầm ổn vững vàng nói ra--- từng câu từng chữ, đều
có liên quan đến hoà thượng.
Hòa thượng im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Bệ hạ, bần
tăng viên mãn rồi.”
......
Hệ thống không thể hỏi nàng ấy cuộc sống này có vui vẻ
không?
Nhưng không hỏi ra miệng, chỉ nói: [Ký chủ, cô có buồn
không?]
Kỷ Uyển: [Khổ sở cái gì. Già rồi, tình ái cũng cũng nhạt
đi.]
......
Kỷ Uyển: [Lần sau, tôi muốn sống thoải mái một chút.]
Hệ thống: [Được]