Cái gọi là bắt cóc thiên tử để lệnh chư hầu, Âu Dương
Minh là "thiên tử" Lũng Tây cũng đã chết. Âu Dương Diêm chết, nhóm
"trung thần" còn lại còn chưa đợi Kỷ Uyển bắt đầu tấn công, nội bộ đã
rối loạn trước, cuối cùng trận binh biến này lại chưa bắt đầu đã kết thúc.
Nửa tháng sau, Kỷ Uyển bình yên trở về Lũng Tây, nhưng
lại đụng phải một củ khoai nóng bỏng tay. Hưng Ngao Đế còn nhỏ phái sứ thần
đến, chỉ đích danh muốn gặp Kỷ Uyển. Vừa vặn gần đây Trương Dược ở Lạc Dương
cũng đang ở Lũng Tây làm việc, Kỷ Uyển liền bảo hắn đi ứng phó sứ thần.
Trương Dược: “Phải ứng phó sứ thần thế nào, xin chủ công
chỉ thị”
Kỷ Uyển cười như có như không nhìn hắn một cái: “Chiêu
đãi món ngon, chỉ có một yêu cầu, phàm là có chỗ của Kỷ Uyển ta, không thể gặp
sứ thần Ngao Đế.”
Bởi vì Hưng Vũ Đế không thích nữ nhân, con nối dõi cũng
không nhiều lắm, chỉ có hai vị Hoàng tử. Đại Hoàng Tử đã ngoài 30 tuổi, tư duy
đều hoàn thiện, năng lực xử sự cũng không kém, nhưng mẫu thân yếu thế, không
thể nâng đỡ hắn lên ngôi. Hơn nữa vì tuổi đã lớn, khó không chế hơn đệ đệ nhỏ
tuổi, bị đa số đại thần vứt bỏ. Sau khi giành ngôi thất bại, hắn cũng quy tiên
cùng với phụ hoàng, tiểu hoàng tử mới năm tuổi kế vị, là Hưng Ngao Đế.
Dù được sinh ra trong hoàng gia, nhưng một đứa trẻ nhỏ
như vậy có thể làm gì? Còn không phải là con rối gỗ của người đứng sau? Lúc này
phái sứ thần đến Lũng Tây, tuyệt đối không phải chúc mừng Kỷ Uyển dựa vào sức
mình gần như chiếm được toàn bộ khu vực Tây Bắc, mà là đến chất vấn nàng dám tự
mình xuất binh, không hỏi qua Thánh ý, có khả năng mưu nghịch.
Kỷ Uyển trả lời thế nào đây?
Hưng Ngao Đế mới năm tuổi kế vị, chính quyền chưa vững,
nhân cơ hội này, chư hầu thiên hạ nhất định sẽ làm phản. Thực lực hiện tại của
Kỷ Uyển vẫn còn yếu, không thể làm người đứng đầu, chỉ có thể dùng kế trì hoãn.
Trương Dược: “Nếu tiếp theo chủ công liên minh với Lạc
Dương, chiếm cánh hữu Phúc Phong, vậy thì cũng nên có một danh hiệu uy phong
rồi. Ngài thấy Tây Bắc Vương thế nào?”
Kỷ Uyển: "..."
...... Thật sự là uy vũ lại khí phách!
Nhưng mà năm nay, kế hoạch chiếm cánh hữu Phúc Phong
không thể thực hiện được. Khi Kỷ Uyển còn đang cùng Kỷ Tuyền thương nghị liên
minh, ở Tân Dã dẫn đầu khởi nghĩa, lấy danh nghĩa đạo sĩ thân cận của Hưng Ngao
Đế, một cái khẩu hiệu không có thanh thế như vậy, bắt đầu tụ tập binh tướng
chuẩn bị tiến về kinh đô. Điều khiến người ta bất ngờ chính là, đại quân còn
chưa ra khỏi phạm vi Tân Dã, đã phát hiện ôn dịch.
Đây là một bệnh dịch với tốc độ lây lan rất nhanh và phạm
vi lây lan rất rộng, nhưng trong phạm vi Tân Dã nhiều năm không có thiên tai
lớn. Tân Dã Hầu mặc dù có dã tâm, nhưng cũng là một người nắm quyền cố gắng hết
sức, cai trị dân chúng cơ bản có thể nói là an cư lạc nghiệp, cũng không có tử
thương diện tích lớn, lấy đâu ra ôn dịch đây?
Sau khi Phật Môn điều tra, phát hiện là do Thần giáo hạ
thủ, cũng theo ý của Kỷ Uyển tìm được phương pháp trị liệu ôn dịch. Phật Môn
cực kỳ biết đánh rắn phải đánh ngay đầu, hóa thân thành sứ giả chính nghĩa,
giúp đỡ dân tị nạn, được một lần truyền bá Phật Môn rộng rãi.
Nhưng mà khởi nghĩa không thể có cuộc sống tốt đẹp, có người
nói là do trái với ý trời. Kỷ Uyển không thể không tạm thời áng binh bất động,
nuôi dưỡng lực lượng.
Phải đến năm sau, tin tức ôn dịch ở Tân Dã là do người
tạo ra mới không biết vì sao lại được truyền ra ngoài, cũng không phải nói là
Thần giáo, mà là chỉ thẳng Đạo gia. Trong chốc lát, tiếng tăm hôn quân vô đạo,
nghe theo lời xúi giục của yêu đạo tùy ý tàn sát dân chúng liền truyền ra. Lấy
lý do này làm đầu, các nơi nhao nhao khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn.
Lần gặp mặt này của Kỷ Uyển và Kỷ Tuyền là vào một mùa
đông lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Kỷ Uyển xuất giá,
mà hiện tại đã mười năm kể từ khi Kỷ Uyển xuất giá. Kỷ Uyển mười sáu tuổi gả
đến Lũng Tây, hiện giờ đã hai mươi sáu tuổi. Suốt ngày trị quốc, chưa từng cởi
bỏ chiến bào, sớm đã từ khuê nữ kiều diễm trở thành một Tây Bắc Vương khí chất
xuất chúng.(Ứng dụng TY T)
Kỷ Tuyền nhìn thấy Kỷ Uyển vén rèm đi vào, thật sự không
nhận ra cô, lại thán phục trước khi chất của cô, thậm chí không tự chủ lui về
phía sau một bước.
Một bước này, phân rõ cao thấp.
Bây giờ Kỷ Uyển đã cai quản một vùng đất rộng lớn ở phía
bắc Lạc Dương, thậm chí năm nay còn chiếm lĩnh Thành Đô. Trong mắt Tây Bắc
Vương hiện tại, Lạc Dương đã là hổ không có răng, mặc cho nàng cắt xẻ mà thôi.
Nhưng nhiều năm không gặp lại cha, nàng có bận rộn cũng nên dành thời gian đến
gặp một lần.
Kỷ Tuyền: “Ta đã già rồi, lại không có con trai. Gia
nghiệp sớm hay muộn là của con, con vội cái gì? Con thật sự muốn bức tử cha
mình sao?”
Gia nghiệp nào? Nàng không thấy!
Kế sách năm đó của Trương Dược không có tác dụng, sau khi
Kỷ Uyển nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không liên hợp với Lạc Dương, đơn thương độc
mã chém giết về phía nam, đoạt lấy một mảng lớn đất đai. Mà Kỷ Tuyền mỗi ngày
đều nghe tin tức của con gái, chứng kiến nàng từ một sự tồn tại không đáng chú
ý trong đám chư hầu trở thành Tây Bắc Vương tiếng tăm lừng lẫy hiện giờ.
Mãi đến khi nàng dẫn quân tới tấn công Lạc Dương, Kỷ
Tuyền mới phát hiện hắn đã mất đi tư cách đàm phán điều kiện.
Kỷ Uyển: “Ta nào có bức bách Ngài, phụ thân, Ngài cũng
biết ta sẽ không giết Ngài.”
Kỷ Tuyền: “Nhưng con muốn đoạt thứ ta quan tâm nhất!
Không thể chưởng quản một phương, cho dù ta cẩm y ngọc thực, sống có ý nghĩa gì
đây?”
“Vậy những gì ta hôm nay làm, so với những gì trước kia
Ngài làm với mẹ ta, có khác gì nhau không?”
Kỷ Tuyền: “Ta chưa từng nghĩ sẽ hại chết nàng ấy…”
Bản thân hắn cũng không thể nói tiếp.
“Lạc Dương là của Ngài, Tây Bắc Vương xưa nay có danh
nhân nghĩa, chỉ mong Ngài không thương tổn dân chúng Lạc Dương.”
Kỷ Tuyền đến tuổi già lại có loại cảm giác bị bức bách
thoái vị, thật sự là nhất thời có chút mê man. Nhưng dù sao trong người con gái
cũng chảy dòng máu của hắn, nếu có một ngày có thể leo lên chí tôn, vậy thật sự
là...
Kỷ Tuyền: “Ta mãi mãi là phụ thân của con, nếu có yêu
cầu, tất sẽ giúp đỡ.”
Kỷ Uyển chỉ cười cười.
Tốt nhất là Kỷ Tuyền phải sống, chờ nàng mang theo huyết
mạch Kỷ gia leo lên chí tôn. Tốt nhất còn có thể sống lâu hơn cô, sau đó để cho
hắn tận mắt chứng kiến huyết mạch Kỷ gia đoạn tuyệt mới tốt!
***
Năm nay, Kỷ Uyển chiếm Lạc Dương.
Duyên cũng rời khỏi Đôn Hoàng, tiến về phía Đông, gặp
Thánh nữ Thần giáo Tiết Ny ở Hán Trung, sau đó không biết đi đâu. Kỷ Uyển cho
dù có bận rộn đến đâu, cũng chưa bao giờ lơ là với hoà thượng, hắn vẫn khổ tu ở
Đôn Hoàng, nửa bước không rời. Kết quả vừa mới "xuất quan", đã bị cốt
truyện nhớ thương, gặp được Tiết Ny vốn không nên ở đây.
Kỷ Uyển thấp thỏm bất an dẫn theo một đám nhân sĩ võ lâm,
ngày đêm lên đường lẻn về hậu phương. Hán Trung là địa bàn của cô, trên đường
trở về đã có rất nhiều nhân mã tìm kiếm tung tích của hai người, Kỷ Uyển vừa
mới đến Hán Trung, đã có cao thủ Trung Tông dẫn đoàn người đến miếu hoang.
Dấu vết cuối cùng mà thánh nữ lưu lại hôm qua chính là ở
trong cái miếu rách nát này. Có hai vị cao thủ võ công ngang với Tiết Ny phát
hiện mật thất dưới miếu, mật thất này ẩn sâu trong lòng đất, lối vào lại cực kỳ
đặc biệt, võ công chưa đến cảnh giới tông sư không thể phát hiện.
Tiết Ny chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị phát hiện, nàng ta
cũng chưa bao giờ cho rằng Kỷ Uyển có thể điều động nhiều cao thủ võ lâm như
vậy lại tự mình đến đây. Dù sao thân phận địa vị hiện giờ của Kỷ Uyển cũng sẽ
không vì một tiểu hòa thượng mà không để ý đại cục.
Nhưng không ngờ nàng lại đến.
Tiết Ny: “Nhiều năm không gặp, ngày xưa còn là một tiểu nàng
nương có vài phần đáng yêu, không ngờ hôm nay lại tàn tạ, vòng eo còn thô hơn
nam nhi.”
Nàng ta nhíu mày, giống như nhìn Kỷ Uyển một cái cũng
phiền muộn.
Người phía sau Kỷ Uyển nhìn Tiết Ny ánh mắt bỗng nhiên
trở nên tàn nhẫn, nếu không phải chủ công ngăn cản, nhất định sẽ xé xác yêu nữ
này.
Kỳ thật Kỷ Uyển thật sự không tức giận, Tiết Ny nói là
thật, cho dù là Kỷ Uyển trước kia cũng không thể so sánh với dung mạo của nàng
ta, nàng ta chính là mỹ nhân trong mỹ nhân, có thể khiến nam nhân cam tâm tình
nguyện nằm sấp dưới chân mình. Mà Kỷ Uyển, đã sớm không coi mình là nữ tử, nếu
gặp một người xem nàng là con gái trong nhà, nàng còn có chút không quen.
Kỷ Uyển: “Ngươi không còn đường lui, không bằng trực tiếp
giao Duyên ra đi!”
Đôi môi mỏng của Tiết Ny khẽ nhếch lên, ngay cả Kỷ Uyển
cũng không muốn dời mắt, muốn tham lam nhìn dung mạo của nàng ta nhiều thêm một
chút, nhưng mà lời mỹ nhân này nói ra lại không được vui vẻ như vậy.
“Ta không giao thì có thể làm gì được ta?”
Kỷ Uyển lạnh mặt: “Tiết Ny, ta có thể nói chuyện đàng
hoàng, chỉ vì ngươi mỹ mạo phi thường, cho nên ta thích. Với năng lực hôm nay
của ta, muốn tiêu diệt Thần giáo ngươi tuy khó, nhưng đả thương nguyên khí Thần
giáo của ngươi cùng lắm là phí một chút công phu mà thôi. Hiện giờ ngươi đã rơi
vào tay ta, chắp cánh cũng khó bay, có tư cách gì ngang hàng với ta”
Tiết Ny nhất thời vô cùng tức giận. nàng ta tự xưng là
xinh đẹp, nhưng xinh đẹp chỉ là vũ khí của nàng ta, vẫn biết dung mạo mới là
quan trọng nhất. Cái này làm cho người ta chán ghét Kỷ Uyển, không chỉ tổn
thương dung nhan của nàng ta, làm trên mặt nàng ta từng có một vết thương khiến
nàng ta nhớ kỹ cả đời. Hiện giờ còn chà đạp sự kiêu ngạo của nàng ta trên mặt
đất... Mà nàng ta hoảng sợ nhận ra, Kỷ Uyển hôm nay sớm đã khác với ngày xưa.
Đã là cường giả nàng ta phải kiêng dè rồi.
Kỷ Uyển thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, không muốn nói
nhiều, đi vào trong mật thất, phía sau tự có người có thể ngăn cản Tiết Ny.
Thông qua một mật đạo có thể cho phép ba người đi qua, Kỷ
Uyển mới nhìn thấy hòa thượng nằm trên mặt đất, trên người hắn phủ một chiếc áo
mỏng manh, che bộ vị quan trọng, lại không ngăn được hình dạng dâng lên.
Trên mặt đất lạnh như băng, toàn thân hắn ửng hồng, từng
chút từng chút vặn vẹo trên mặt đất, để cho mình có thể dễ chịu hơn một chút.
Mấy con rắn ở bên hông cậu 'riu riu' quấn lấy, làm ra vẻ
loạn dâm.
Một hòa thượng anh tuấn lục căn thanh tịnh, bị rắn quấn
quanh, bị dục vọng chi phối, kiều diễm đến đây, đủ để làm cho người ta điên
cuồng.
Tiết Ny bị cưỡng chế dẫn vào nhìn thấy bộ dáng của cậu
như thế thì rất hưng phấn: “Ha! Thuốc có tác dụng rồi ~ Nếu các ngươi đến trễ
một bước, hòa thượng này tất sẽ bị ta ăn tươi nuốt sống. Thuốc này là đồ tốt,
toàn bộ quá trình hắn đều là thanh tỉnh! Nếu như thành sự, xem hắn còn nói cái
gì lục căn thanh tịnh... Không quản ngàn dặm đến bảo vệ hắn, chắc là tình sâu
nghĩa nặng! Bắt ta, chẳng lẽ là muốn mình ăn hòa thượng này?”
Kỷ Uyển không để ý tới nàng ta, ra lệnh nói: “Giải
thuốc!”
Một lát sau, hòa thượng kiềm chế được kích động, có thể
ngồi ngay ngắn.
"A di đà phật, bần tăng tạ thí chủ ra tay tương
trợ."
Bị hạ dược, xấu hổ trước mọi người, không sợ không giận,
thản nhiên như thế.
Mà nhìn thấy cố nhân, hòa thượng đã không còn nửa phần
gợn sóng, sự tồn tại đặc biệt như Kỷ Uyển, cuối cùng cũng giống với chúng sinh.
Hòa thượng Duyên, nhất định có thể thật sự là tu thành
Phật