Trong lớp học đa phương tiện, một giáo sư đang giảng dạy
trên bục giảng.
"Cung điền lệnh là pháp lệnh thứ hai sau khi nữ đế
đăng cơ..."
Thật ra khóa học hôm nay nay có liên quan đến 'kinh tế học',
nhưng bất kể là loại khóa học nào, có lẽ đều có thể xoay quanh nhân vật huyền
thoại trong tất cả các lĩnh vực này. Bên dưới không còn một chỗ trống, tất cả
các sinh viên nghe một cách say mê. Đợi đến khi giáo sư nói xong đoạn này,
những người bên dưới đều sôi nổi đặt câu hỏi ---- "Giáo sư Hạ, cô biết bao
nhiêu về lịch sử tình cảm của nữ đế?”
---"Đúng vậy! Giáo sư nói cho chúng em biết một chút
đi!”
Vị nữ đế truyền kỳ này, bình định thiên hạ hỗn loạn, sau
khi kế vị đã thể hiện năng lực chính trị cực mạnh, đến khi Ngài vĩnh biệt cõi
đời mới thôi, hầu như không có chuyện nào có thể lấy ra bôi nhọ. Mà Ngài là
người sáng lập đế quốc Hoa Hạ, sau Kiến Vũ, chỉ có một lần triều đại thay đổi,
đều là vững vàng vượt qua, không xuất hiện chiến loạn nữa, khiến cho quốc lực
đế quốc Hoa Hạ vượt xa phần còn lại của thế giới. Cho dù hiện tại, Hoa Hạ có
rất nhiều luật pháp và chế độ đều kéo dài quy cách từ thời Kiến Vũ nữ đế triều
thống trị.
Bởi vì Ngài là đế vương hoàn mỹ, mới khiến người ta càng
thêm vui vẻ phỏng đoán. Nhân vật anh vĩ như thế, hẳn là có một đoạn tình cảm
oanh oanh liệt liệt! Mà ngày thường Ngài lén lút thì sẽ như thế nào đây?
Thật là tò mò!
Giáo sư Hạ đã dạy vô số sinh viên từ mọi tầng lớp xã hội,
gặp phải vô số câu hỏi tương tự. Sự nghiệp chinh chiến, cung vụ chính lệnh của
vị nữ đế truyền kỳ này đều được ghi chép tỉ mỉ, từng điều từng khoản, cô cũng
có thể học thuộc lòng. Nhưng tài liệu về cuộc sống riêng tư của Ngài lại ít đến
đáng thương.
Biết không có cách nào trấn an những con khỉ 'cầu tri'
này, giáo sư Hạ nói: “Tôi không chuyên nghiên cứu lịch sử, không có cách nào
trả lời các bạn. Nhưng ở đây tôi có hình ảnh nữ đế khi còn trẻ, là do tranh cổ
bị tổn hại dùng kỹ thuật đặc thù khôi phục, trước mắt còn chưa chính thức công
bố ra bên ngoài. Các bạn có muốn xem không?”
"Muốn…."
Phía dưới là tiếng gào điên cuồng! Cũng không biết là
nguyên nhân gì, chân dung nữ đế sau khi đăng cơ hầu như không được lưu truyền.
Dường như Ngài cực kỳ không thích chân dung, chân dung lưu truyền gần như đều
là nữ đế khi còn trẻ, cũng không có mấy bức.
Giáo sư Hạ không úp mở nữa, cẩn thận mở thư mục ra, mở ra
hình ảnh trân quý.
--- Một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong sân hoang phế, mặt
đầy sầu khổ không vui.
Phía dưới ồ lên, không nghĩ tới nói là lúc còn trẻ, cũng
trẻ tuổi quá đáng! Chắc là mới tầm mười mấy tuổi thôi, cùng lắm chỉ là cô bé
đáng yêu mà thôi, thật không thể tưởng tượng được tương lai cô sẽ trở thành đế
vương.
Bức tranh đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi hơn----
“Này, mẹ của bạn không phải là một nhà khảo cổ học sao?” Nghe nói là chuyên môn
nghiên cứu cuộc đời nữ đế, bạn về hỏi một chút đi!”
Cô ấy thật sự về hỏi mẹ. Mẹ cô ấy là một nhà khảo cổ học,
quanh năm ở bên ngoài, dường như bị ám ảnh bởi việc này, nhưng không nói với
con gái của mình về kết quả nghiên cứu của mình. Cho nên con gái cũng không
biết nhiều hơn bạn học.
Khi cô ấy thấy mẹ hiếm khi ở nhà, mẹ cô đang sắp xếp
những bức ảnh cổ vật mới tìm thấy khi bà đi ra ngoài.
Nghe con gái hỏi về lịch sử tình cảm của nữ đế, bà không
muốn nói nhiều.
Con gái chỉ có thể tự mình suy đoán: “Không phải đều đồn
đại nữ đế thích quốc sư sao? Hẳn là giả rồi! Bởi vì nữ đế giữ mình trong sạch,
cho nên không có có con nối dõi, có thể đoán được một chút”
Mẹ: “Nếu đó là sự thật thì sao?”
Con gái ngẩn người, gãi gãi đầu: “Nếu thật sự là vậy, hai
người cũng quá đáng thương.”
Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ngáp một cái.
Người mẹ đuổi cô ấy: “Đi ngủ đi!”
Sau khi con gái rời đi, người mẹ mở lại máy tính, cửa sổ
mở ra một bức ảnh. Bà là một chuyên gia trong lĩnh vực này, liếc mắt một cái
liền nhìn ra bức ảnh là gì. Cái này cũng không đặc biệt khó, dù sao đình đài
lầu các trên tranh, còn bảo tồn nguyên vẹn, bà thậm chí còn nhìn ra góc độ vẽ
tranh---- nằm trong tháp Xá Lợi duy nhất trong hoàng cung Kiến Vũ Đế ở Lạc
Dương.
Mà bên trong Xá Lợi Tháp, vừa vặn có thể nhìn thấy tẩm
cung của nữ đế cùng 'Đông Ổ cung' Ngài thường xử lý sự vụ, mà những cảnh tượng
này, hiện tại đều được vẽ lên tranh.
Người mẹ phóng to bức ảnh và phát hiện ra một cảm giác
tuyệt vời --- ở góc dưới bên phải.
Hoà thượng này cũng rất nổi tiếng! Là một trong những đệ
tử của Duyên thánh tăng truyền thụ, sao hắn lại vẽ một bức tranh như vậy?
Người mẹ đứng dậy và lấy ghi chú của mình ra khỏi tủ
sách! Bà nhớ rõ, bà nhớ rõ, Diệu Giác từng có một quyển tự truyện, bên trong
nhắc tới sư phụ Duyên thánh tăng có thói quen, nhiều năm qua ngày ngày quét dọn
tháp Xá Lợi, xưa nay còn không cho phép ai tùy ý vào.(Ứng dụng TY T)
Tháp Xá Lợi có thể bí mật gì? Cùng lắm là có thể lúc nào
cũng nhìn thấy phong thái của nữ đế mà thôi.
Bà nghiên cứu nữ đế, cơ hồ cả đời si mê, lúc còn trẻ,
ghét nhất có người nói chuyện nữ đế và Duyên thánh tăng vì cho rằng chuyện đó
đáng xấu hổ, luôn thấy muốn che giấu vết nhơ cho thần tượng hoàn mỹ.
Nhưng tuổi càng lớn, càng biết nữ đế không dễ dàng.
Giờ khắc này, bà rơi nước mắt không thành tiếng... Hy
vọng, hy vọng bọn họ cuối cùng cũng thành quyến thuộc.
Tác giả có điều muốn nói:
Phiên ngoại Tiểu tỷ tỷ × Tiểu giáo thảo Cuộc sống sẽ luôn có những khoảnh khắc bối rối.
Chương Tịch Chu buông bút vẽ xuống, tiện tay cầm lấy áo
khoác trên ghế, đi ra ngoài... Cậu không có mục đích, không hiểu sao lại đi tới
nơi này.
Khi cậu còn rất nhỏ, cảm thấy căn nhà cho thuê này đại
biểu cho 'nhà', về sau mới biết, nơi Kỷ Uyển ở, mới là nhà của cậu.
Nhưng đôi khi, những nơi quen thuộc luôn gợi lên những kỷ
niệm. Cậu và Kỷ Uyển, thời gian gian nan nhất, vất vả nhất đều trải qua ở chỗ
này, bây giờ nhớ lại đều là hồi ức khó quên.
Hơn hai mươi năm, đủ để làm cho tòa nhà mới trở nên cũ
nát, nơi này từ từ cũng trở thành thành phố cổ trong trí nhớ của rất nhiều
người.
“Chu Chu!”
Đã lâu lắm rồi không ai gọi cậu như vậy.
Chương Tịch Chu quay đầu lại, nhìn thấy Trương Lâm đã lâu
không gặp... Quả thật rất nhiều năm không gặp, tiểu mập mạp lớn lên thành đại
mập mạp, mặc trang phục chính trang thắt cà vạt, mặt đầy kinh hỉ nhìn cậu. Từ
sau khi cậu chuyển nhà, không biết từ ngày khi nào, hai người cũng dần dần ít
qua lại hơn.
“Không nhận ra tôi! Tôi là Trương Lâm nè.”
“Trương Lâm!”
Trương Lâm chợt hiểu rõ ràng cậu là nhận ra mình, hơn nữa
hai chữ 'Trương Lâm' hàm chứa sự rung động rõ ràng---- giống như kiềm chế không
được mà sắp khóc.
Cậu ấy ngây người trong chốc lát, Chương Tịch Chu cậu ấy
quen biết luôn có tình cảm nội liễm, khi còn bé chính là một bộ dáng tiểu đại
nhân, sau khi lớn lên lại thường xuyên nghiêm mặt.
Người bạn lúc nhỏ thật sự đã thay đổi rất nhiều, không
chỉ là dung mạo, mà còn về tinh thần, dĩ nhiên đã thoát thai hoán cốt trở thành
tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ trong ngành. Vì chú ý đến cậu, Trương Lâm đã
thu thập thông tin của cậu, gần đây cũng đã nhìn thấy hình ảnh của cậu trên TV,
vì vậy một cái nhìn có thể nhận ra ngay.
Cảm giác khoảng cách của con người sẽ bởi vì thân phận
địa vị bất đồng mà kéo dài, vì không muốn phá hư ký ức thời thơ ấu, sau khi hơi
hiểu chuyện, lựa chọn dần dần xa cách, thậm chí cự tuyệt trợ giúp của dì út.
Nhớ tới sự tùy hứng của mình khi còn trẻ, nhớ lại nụ cười bất đắc dĩ của dì út,
cậu lại cảm thấy rất ngượng ngùng.
Khi đó cậu ấy tức giận luôn do mình chủ động đi tìm
Chương Tịch Chu chơi đùa, cảm thấy là mình cố chấp muốn làm keo dán mà cảm thấy
xấu hổ. Nhưng người đến tuổi trung niên, ngược lại những chuyện này sẽ phai
nhạt, toàn bộ những thứ lưu lại đều là tình nghĩa thời thơ ấu thuần túy.
Cậu ấy kéo tay áo họa sĩ lớn, kéo cậu lên lầu: “Mới giờ
này, nhất định còn chưa ăn cơm chứ? Đi lên để chị dâu cậu làm cho cậu một bàn
ăn, chỉ là chuyện thường ngày, cậu đừng ghét bỏ.”
Chương Tịch Chu cứ như vậy bị kéo đến dưới tòa nhà quen
thuộc, kéo lên tầng quen thuộc.
Vừa đi dép lê vừa giải thích với cậu: “Mẹ tôi còn nhắc
tới cậu, nhưng không khéo bà ấy về quê, nếu sau khi về biết được nhất định sẽ
lại nói tôi.”
Chương Tịch Chu đánh giá một lượt nơi đã quen thuộc,
dường như vẫn là giống như trong trí nhớ, cậu vỗ bả vai Trương Lâm: “Lần sau sẽ
có cơ hội!”
Trương Lâm dừng một chút, gật đầu: “Ừ”
Vợ cậu ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, hiển nhiên là
cô ấy biết Chương Tịch Chu, lúc đầu có chút kinh ngạc, rất nhanh đã chuẩn bị
xong đồ ăn, trên bàn cơm cũng thập phần khách khí. Ăn uống qua loa một chút,
liền muốn đến nhà mẹ đón con, để lại đủ không gian cho hai người bọn họ.
Trương Lâm: “Mẹ tôi về quê mấy ngày nay, con cái đều để ở
nhà mẹ vợ, hai chúng tôi đều đi làm, không có thời gian mang theo.”
Chương Tịch Chu: “Mấy tuổi rồi?”
“Tám tuổi, không khác gì chúng ta khi đó. Chu Chu, cậu vẫn
chưa kết hôn à?”
Chương Tịch Chu cười cười, bỏ qua đề tài này.
Hai người đều trầm mặc ăn thức ăn, sau khi uống rượu qua
ba vòng, mới từ từ cởi mở hơn: “Tôi hâm mộ cậu biết bao! Khi còn nhỏ ghen tị
với cậu có cha mẹ tài giỏi, lối sống đặc biệt ... Cậu đừng ghét bỏ tôi tầm
thường, sau này nha! Ghen tị với cuộc sống phong phú của cậu”
Cậu ấy giật mình phát hiện mình nhắc tới Kỷ Uyển, vội
vàng im miệng--- khi còn nhỏ, Chương Tịch Chu sẽ vô cùng kích động khi nhắc đến
dì mình.
“Không sao, cậu tiếp tục đi,” Chương Tịch Chu thấy vẻ mặt
cậu ấy thấp thỏm, thản nhiên nói: “Nếu tôi ngay cả nhắc tới cũng không dám nhắc
tới, vậy thật sự xin lỗi dì ấy.”
Trên mặt cậu mang theo nụ cười, ôn nhu dịu dàng, Trương
Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Tôi là nhìn dì út của cậu từ hai bàn tay
trắng khởi nghiệp, cho nên càng bội phục dì ấy! Cho nên nói mỗi người đều có số
mạng riêng, có dì út như vậy cũng là may mắn, phải nói sao đây ta--- nhất định
là kiếp trước cậu cứu vớt ngân hà. Chu Chu, nhìn tôi nè. Khi còn nhỏ có rất nhiều
giấc mơ, cũng đã làm việc chăm chỉ, tôi đã đến quán bar để hát! Thành lập một
ban nhạc rock.”
Chương Tịch Chu: “Sau đó thì sao?”
“Còn có thể như thế nào, cưới vợ, sinh con vì cuộc sống
mà phấn đấu!”
Chương Tịch Chu còn nhớ rõ, giọng ca của cậu ấy có chút
thiên phú, đến khi cậu chuyển nhà còn vì tham gia cuộc thi tuyển chọn ca sĩ
chuyên môn mà gầy đi, còn thành công.
“Nếu như khi đó tôi có hậu thuẫn, cho dù không phải hoàn
mỹ như dì út, tôi cũng phải liều mạng một phen”. Trên mặt tiểu mập mạp mang
theo ý cười hạnh phúc, cậu ấy rót cho Chương Tịch Chu một chén rượu: “Nhưng mà
bây giờ cũng rất tốt! Tuy rằng mỗi ngày phát sầu khi nào có thể đổi phòng, tiền
lương có thể phát nhiều hơn một chút hay không, khi nào có thể có chỗ đậu xe,
đều là chuyện lông gà vỏ tỏi... Không giống như cậu! Tầm cao không giống nhau,
làm những gì mình thích, không có lo lắng, đầy đủ các ý thức trách nhiệm xã
hội, quan tâm đến hoạt động của quỹ viện trợ ... Tôi có thể thấy mình như vậy
cũng rất tốt.”
Cuối cùng Trương Lâm uống say, ngã xuống sô pha ngáy, lẩm
bẩm lung tung: “Nha nha... Cậu thật sự lớn rồi, Chu Chu, cậu không giống như
trước đây.”
Có lẽ là muốn nói cậu trưởng thành rồi!
Chương Tịch Chu từ ban công nhìn ra xa.
Mặt trăng tối nay hơi tròn và sáng.
“Hồi ký Chương Tịch Chu” ---- Dì Kỷ luôn hy vọng cuộc sống của tôi có thể viên mãn, thế cho nên nửa
đời trước của tôi đều sống trong hủ mật, đột nhiên gặp phải tiếc nuối tàn khốc
như vậy, làm cho tôi rất khó mới vượt qua được đoạn thời gian u ám kia, cho dù
như vậy, nửa đời sau luôn là sự mất mát. ( truyện đăng trên app TᎽT ) Tôi luôn cảm thấy rằng dì ấy sống trong
trí nhớ của tôi, dùng nửa cuộc sống của tôi để giảng dạy, định hình tôi ngày
hôm nay. Và mỗi bước tôi đi, đều có bóng dáng của dì ấy. "Hồi ký Chương Tịch Chu" ---- kỳ thật có chút đáng tiếc, không phải diện
mạo thành thục ổn trọng như bây giờ để đối xử với dì, làm cho dì an tâm. Mà đem
thời gian ngây thơ, cố chấp, bướng bỉnh của mình đều để lại cho dì, khiến dì lo
lắng.