Trong khoảng thời gian này, thành phố H ngày nào cũng có giông bão, đến cả một ngày nắng cũng không có nổi. Bởi vì thành phố này trên bản đồ có hình dạng vuông vắn, vừa vặn có thể chia thành bốn khu đô thị đông nam tây bắc. Từ đó về sau đều gọi như vậy, cũng đã nhiều năm rồi.

Trong bốn khu đô thị, Đông Thành là khu đô thị cũ nhất của thành phố H. Bởi vì lúc xây dựng không tính đến vấn đề xử lý thoát nước nên cứ đến mùa mưa là đường phố, ngõ hẻm đều bị ngập lụt.

Nơi này lại nổi tiếng mà mưa nhiều, phố cổ luôn ngập nước quanh năm. Người có chút tiền, điều kiện khá giả liền rời khỏi Đông Thành.

Vẫn như mọi ngày, Kỷ Uyển xuyên qua con đường nhỏ hẹp, đi hồi lâu cũng không thấy một bóng người.

Cô ngẩng đầu lau nước trên mặt để có thể nhìn rõ con đường phía trước. Nhưng vốn dĩ làm vậy cũng không có tác dụng gì, cũng chẳng thể xua tan được mưa to nặng hạt, chỉ có thể cố gắng mở to mắt mà đi thôi. Nước tràn ngập đường phố, dâng đến tận mắt cá chân của Kỷ Uyển. Tất cả như đang đắm chìm trong nước.

Thoạt nhìn, cô giống như vừa được vớt lên từ dưới nước.

Thời tiết như vậy hơi nguy hiểm, ra ngoài thật sự là một lựa chọn không sáng suốt, nhưng bây giờ cô lại vô cùng sốt ruột.

Chịu mưa gió, cuối cùng Kỷ Uyển cũng tìm được một cửa hàng bán quần áo trên đường. Cô phải cất cao giọng để chủ quầy hàng đang tránh mưa dưới mái hiên nghe thấy: "Chị ơi, chiếc áo khoác đen này bán cho tôi năm mươi đồng!"

Cô nói đến một chiếc áo khoác màu đen treo ở phía trước, có viết 'giảm giá thanh lý'.

Ngày mưa buôn bán cũng không được nên chị gái bán quần áo lười biếng không kỳ cò: "Được! Bỏ túi luôn không?"

Kỷ Uyển ở dưới mái hiên thu ô lại, mím môi cười nói: "Không cần bỏ túi, mượn chỗ chị tránh mưa một lát để mặc vào được rồi."

Nhờ ánh đèn yếu ớt phản chiếu, chị gái bán hàng đang nhàm chán cũng bị kinh ngạc một phen. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt to, cằm nhọn, là một mỹ nhân! Chỉ là ăn mặc không chú trọng lắm, áo bông hoa nhỏ màu xanh biếc, quần bông trắng rộng thùng thình. Thế mà cũng không thể che giấu được vẻ đẹp. Bây giờ em gái này mặc áo khoác dài vừa mua được ở cửa hàng nhưng lại giống như biến thành một người khác, dù nói là đại minh tinh cũng không ngoa.

Chị gái đó bĩu môi, cảm thấy cái áo này của mình bán quá rẻ, sớm biết vậy phải nâng giá cao lên mới phải. Cũng tại chiếc áo gió này quá dài, mấy cô gái cao 1m6 đều mặc đến tận chân, lại là mã XS nên để cái này cũng không bán được.

Chị gái nhìn đôi giày vải màu đỏ trên chân cô, trong lòng cân nhắc về cách phối đồ của Kỷ Uyển! Người thì là mỹ nhân nhưng ăn mặc chẳng có chút phong cách gì cả.

Dù là nghĩ vậy nhưng trên mặt chị gái không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, tiện thể còn muốn xem thử có thể bán thêm được gì nữa không cho nên rất nhiệt tình: "Đôi giày của cô ướt như vậy, có muốn sẵn mua luôn đôi mới không?"

Mưa lớn như vậy, phần lớn đường đi đều tích nước khoảng hai cen - ti - mét, vừa bước một bước thì cũng ướt hơn phân nửa. Trừ khi là mang giày mưa, còn lại đều là vô ích. Nhưng giày mưa ở Đông Thành đều được nhập loại tốt nhất nên giá cũng rất đắt, cô lại không có tiền.

Kỷ Uyển lắc đầu, vội vàng mặc áo rồi mở ô, cơ thể mảnh khảnh vọt vào màn mưa.

Kỷ Uyển - người thực thi nhiệm vụ.

Trong thế giới phái sinh, luôn có một số người bị số mệnh áp đặt. Loại người này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới phái sinh, cuộc sống của họ rất dễ bị sụp đổ bởi những sai lầm nhỏ, dẫn đến toàn bộ thế giới phái sinh xuất hiện lỗ hỏng, đến mức hoàn toàn sụp đổ. Loại người này được gọi là nam chính ngôn tình.(Ứng dụng T Y T)

Luôn luôn có một số nam chính là chủ đề của thế giới phái sinh sẽ gặp một tình yêu, sau đó thay đổi cuộc sống của họ. Nhưng sự thay đổi này không phải lúc nào cũng tốt. Cũng có một số tình yêu, ban đầu ngọt ngào như mật ong, làm cho người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm, nhưng sau đó bên trong chỉ còn là vô vàn cay đắng.

Để tránh cho nam chính và nữ chính rung động với nhau vì bốc đồng, cả đời lâm vào vũng bùn, giãy dụa không được, gút mắc cho đến khi hết kiếp này không hóa giải được. Kỷ Uyển được xuyên qua 3000 thế giới lớn nhỏ, dựa theo yêu cầu của hệ thống giúp nam nữ chính tránh khỏi kết hợp sai lầm, làm họ mãi mãi không có cơ hội bên nhau, tránh cho thế giới sụp đổ.

Ngoài nhiệm vụ lớn đó, cô còn có một nhiệm vụ nhỏ: Kỷ Uyển phải để nam chính có một cuộc sống tốt đẹp hơn, mỹ mãn hơn.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Kỷ Uyển, cô bước vào thế giới của một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Nam chính Chương Tịch Chu, nữ chính Bạch Toa Toa.

Chương Tịch Chu mồ côi cha mẹ từ bé. Người thân, họ hàng đều không muốn nhận nuôi nên lại đưa cậu đến cô nhi viện. Cũng may cậu có sự kiên trì, được trời sinh tài năng hội họa tuyệt vời, lại rất thông minh, cần cù tiết kiệm. Nhờ kiên trì học tập, Chương Tịch Chu thi đậu vào học viện mỹ thuật.

Câu chuyện bắt đầu vào năm hai đại học, khi cậu gặp người con gái định mệnh của mình - Bạch Toa Toa. Đàn em có vẻ bề ngoài thanh tú, tính cách vui vẻ, nhiệt tình như mặt trời nhỏ. Từng giây từng phút đều tràn đầy sức sống, mấu chốt là đối xử tốt với cậu. Chương Tịch Chu rất ít khi nhận được sự dịu dàng từ người khác, không biết từ lúc nào đã đắm chìm vào thứ tình cảm đó.

Từ tình cảm mông lung dần phát triển thành một cặp đôi chân chính, lúc ấy mới bắt đầu phát sinh mâu thuẫn nặng nề. Gia cảnh Chương Tịch Chu bần hàn đến mức Bạch Toa Toa không thể tưởng tượng được. Mỗi ngày cậu phải làm rất nhiều công việc, giống như con quay không ngừng xoay tròn giữa sự bận rộn. Thế nên vốn dĩ không thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của Bạch Toa Toa như ăn, ngủ, trêu chọc bạn trai. Cũng may có nam nữ phụ bên cạnh giúp đỡ nên tuy rằng có cãi vã nhưng tình cảm vẫn có thể bồi đắp.

Nhưng thất bại lớn nhất của đoạn tình cảm này chính là trùng hợp. Đúng lúc hai người mâu thuẫn gay gắt nhất, muốn chia tay thì bất hạnh xảy ra. Bạch Toa Toa bị bạn học nam ngưỡng mộ cô ấy cưỡng bức, hơn nữa còn mang thai một đứa bé. Bởi vì thể chất đặc thù của nữ chính nên không thể bỏ đứa bé được. Trong biến cố này, nam chính không rời bỏ cô ấy nên lỡ mất cơ hội triển lãm tranh để thành danh.

Áp lực từ cuộc sống, tình yêu đều chồng chất lên bờ vai non nớt của Chương Tịch Chu. Thế nhưng cậu cũng không lựa chọn trốn tránh. Phải nói điều kiện gia đình Bạch Toa Toa cực kì tốt. Áp lực từ nhà gái khiến Chương Tịch Chu không thể theo đuổi ước mơ hư vô. Được nhà Bạch Toa Toa hỗ trợ, sau khi tốt nghiệp, Chương Tịch Chu mở một công ty nhỏ, cuối cùng kết hôn cùng nữ chính.

Tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đầy sóng gió đau khổ đã kết thúc ở đây, gần như hoàn hảo.

Là người chấp hành nhiệm vụ, điều Kỷ Uyển nhìn thấy không chỉ có vậy. Bạch Toa Toa lớn lên trong sự yêu thương của người nhà, còn chưa trải qua thời gian tự lập, chưa có được sự thông cảm từ người yêu đã bị loại chuyện như 'cưỡng bức' tàn phá đến mức tàn tạ. Trong lòng hoảng sợ bất an, cô ấy không chịu nổi lạnh nhạt dù một chút.

Cô ấy không thể hiểu được vì sao Chương Tịch Chu lại phải làm việc chăm chỉ, không có thời gian ở bên cô ấy. Dù sao trong nhà cũng có tiền mà cậu lao lực như thế làm gì?

Nhưng đối với một Chương Tịch Chu lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, tính cách vô cùng nhạy cảm. Bạch Toa Toa dùng tiền của cha mẹ không có gì đáng trách, nhưng không có nghĩa cậu có thể bình thản dùng tiền của cha mẹ vợ.

Mỗi khi cãi nhau, Bạch Toa Toa sẽ nghi ngờ Chương Tịch Chu ghét bỏ cô ấy... Đủ loại mâu thuẫn, tiêu hao số mệnh của nam chính từng chút một. Cuộc sống của cậu cũng rối tinh rối mù, thế cho nên thế giới phái sinh của tiểu thuyết này sụp đổ.

Năm Kỷ Uyển đến, nam chính mới mười tuổi.

Bây giờ cô sẽ đi tìm cậu.

***

Đông Thành là khu đô thị cũ nhất thành phố H. Những năm đầu tất cả người dân thành phố H đều ở Đông Thành. Theo sự phát triển của thành phố, địa phận cũng mở rộng dần. Bước chân phát triển của thời đại vĩnh viễn không ngừng nghỉ, khu đô thị cũ rít này đã bị bỏ lại phía sau.

Ngõ Thanh Thạch lại là nơi nghèo nhất ở Đông Thành. Ở thời kỳ Đông Thành thành phồn hoa nhất, nơi này cũng đại diện cho sự nghèo đói. Nhà ở nơi này đã có lịch sử nhiều năm, người từng ở ngõ Thanh Thạch cũng đã sớm dọn ra ngoài.

Hiện giờ giá thuê nhà ở đây cũng thấp. Người thuê toàn là những người ngoại lai nghèo khổ, khố rách áo ôm mà thôi. Họ nghèo nên không thể để ý đến sự ẩm ướt tối tăm, quanh năm không nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng không sao. Cũng bởi vì nghèo khó, trong lòng không thể tồn tại chuyện trong nhà người khác.

Tối nay, ngõ Thanh Thạch đang tổ chức tang lễ, là một đôi vợ chồng không hòa thuận vừa qua đời hôm qua.

Người phúng điếu không nhiều, cũng đã rời đi.

"Người thân" của cặp vợ chồng đã mất này đang bồn chồn bất an. Bắt đầu anh một tiếng, tôi một tiếng cãi vã không ngừng ở trong một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời. Họ tranh cãi về tài sản của người đã khuất và chửi rủa những lời không thể thậm tệ hơn nữa. Mỗi người đều cố gắng tranh thủ để giành được quyền lợi của mình, tham vọng có được nhiều hơn. Trong lời nói lại có vô số sự ghét bỏ.

"Các người cũng biết hai tên khốn kiếp này nợ tiền tôi. Năm đó tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện, có lòng tốt cho họ mượn tiền. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có 30000, nhiều năm như vậy cũng không thể trả được. Đàn ông là con bạc, đàn bà thì thối nát không biết xấu hổ. Mình chết thì thôi, còn phải kéo theo một chiếc xe chôn cùng. Chê tiền trong nhà nhiều quá sao? Có tiền thuê một chiếc xe hơi để lái, vậy sao không trả tiền cho tôi? Trong nhà tôi còn phải nuôi một đứa con ăn học. Tuy rằng Chuột đáng thương nhưng nó có cha mẹ như vậy đều là số mệnh. Còn nữa, ngôi nhà tám mươi mấy mét vuông kia đã bán để trả phí tang lễ, có thể đủ bồi thường tiền xe hay không còn là một chuyện khác. Bây giờ lại còn muốn tôi nuôi thêm một thằng con trai vô tích sự, tôi thật sự nợ vợ chồng họ sao? Nằm mơ giữa ban ngày."

"Tôi cũng tuyên bố ở đây luôn. Tôi không cần tiền bạc gì cả, miễn đừng đẩy đứa nhỏ này lên người tôi."

"Tôi là cô của nó, chẳng trách cuộc đời lại xui xẻo đến vậy. Nói năm nay thôi đi, những người đòi nợ đều đến nhà tôi ít nhất hai lần, hại bạn trai trước đó của tôi cũng sợ bỏ chạy mất. Ai biết được hai vợ chồng họ còn chất chồng món nợ nào bên ngoài hay không? Lỡ như Chuột đi theo tôi, người đòi nợ đến tận cửa thì một cô gái như tôi có thể làm gì? Rồi lập gia đình thế nào nữa?"

Cái lều nhỏ này chỉ được xây dựng tạm thời, hơn mười người đứng đã có vẻ chật chội. Toàn bộ lều chỉ có di ảnh của người đã khuất và một bàn thờ nhỏ với một ít trái cây đã héo. Trong linh đường đơn sơ, bàn thờ nho nhỏ này là nơi ẩn náu duy nhất của đứa trẻ đáng thương.

Đứa trẻ mất cha mẹ, gầy gò bất thường này thật sự giống tên mụ của mình. Cậu thật sự coi mình như một con chuột nhỏ bị đánh đập chửi bới, cuộn tròn trốn dưới bàn thờ, mở to hai mắt chờ xử trí.

Nghe thấy cô út lớn tiếng la hét tên mụ của mình thì rụt bả vai lại, rút vào trong thêm một chút.

"Xin hỏi..."

Giọng nữ dịu dàng cắt ngang tiếng cãi vã trong phòng, tất cả mọi người xấu hổ xoay người nhìn về phía tấm bạt bị nhấc lên. Mưa to từ ngoài khe hở do người tới mở bạt chui vào linh đường.

Đầu tiên mọi người nhìn thấy một chiếc ô màu đen, sau đó mới thấy rõ người xông vào.

Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, áo gió màu đen huyền bí dài đến tận chân đang bao quanh cơ thể của cô, làm cho người ta tiếc nuối vì không thể nhìn thấy dáng người lả lướt. Cô đội mưa tới, mưa to như vậy nên ô không có tác dụng gì. Áo gió màu đen còn đang nhiễu nước lộp bộp nhưng sự chật vật này cũng không ngăn được vẻ đẹp của cô. Chỉ có khuôn mặt lộ ra bên ngoài, đôi mắt sáng tựa như ngọc, dưới ánh đèn đung đưa tỏa ra vầng sáng dịu dàng.

Rõ ràng toàn thân đều bị ướt nhưng lại không có vẻ chật vật. Nhìn chung luôn có sự khác biệt so với họ.

Người phụ nữ trẻ tuổi duy nhất trong phòng phản ứng lại, đó là cô út của đứa trẻ. Cô ta nghi ngờ nhìn cô gái xinh đẹp không nên xuất hiện trong tang lễ đơn sơ này, chần chừ hỏi: "Có việc gì không?"

Cô gái ngẩng đầu, sững sờ nhìn di ảnh đen trắng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Bởi vì trên mặt vốn đã có nước nên khiến người ta nhìn không ra rốt cuộc là đã khóc hay chưa.

"Chị, chuyện gì xảy ra với chị vậy?" Cô gái che mặt đi vào, vén mái tóc ướt sũng trước trán lên, trong mắt tràn đầy hy vọng: "Con của chị tôi đâu? Chương Tịch Chu đâu?"

Cậu bé dưới bàn thờ lại hơi run rẩy, ngồi xổm đến tê dại nên không thể thay đổi tư thế, không cẩn thận để lộ đôi chân nhỏ nhắn bẩn thỉu không mang giày ra ngoài.

"Phát hiện nam chính Chương Tịch Chu!"

"Tôi là Kỷ Uyển, Vu Tiểu Ích là chị nuôi của tôi..."

Vu Tiểu Ích là mẹ của nam chính Chương Tịch Chu.

Kỷ Uyển nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chị nuôi của tôi, cũng chính là mẹ của Chương Tịch Chu - Vu Tiểu Ích… Hai ngày trước, Vu Tiểu Ích gọi điện thoại bảo tôi tới tìm chị ấy. Chúng tôi đã không gặp nhau rất nhiều năm, không nghĩ tới lần này đến là để vĩnh biệt..."

Những người có mặt ở đó không có tâm trạng để lắng nghe nỗi nhớ của cô về người đã chết.

Vu Tiểu Ích là ai? Ý cô là đang nói đến người đàn bà tiêu xài hoang phí, không để ý đến con nhỏ, ở bên ngoài làm mưa làm gió, liên lụy đến thanh danh người thân. Vì tiền cái gì cũng có thể làm, cho dù là trở thành "gái". Người như vậy, thối rữa đến tận xương tủy nên rơi vào tình trạng như bây giờ còn có ai có thể để ý tới bà ta nữa.

Kỷ Uyển cũng không có tâm trạng nói nhiều.

Cô ngồi xuống nhìn vào khoảng trống dưới bàn thờ, đối mặt với một đôi mắt đờ đẫn xám xịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play