Kỷ Uyển dẫn thuộc hạ trên đường trở về Lũng Tây, kinh đô
truyền đến tin tức Hưng Vũ Đế Tư Mã Nặc quy thiên. Vị Hoàng đế này kế vị khi
mới 5 tuổi, nhưng lại bị mẫu hậu áp chế hơn ba mươi năm, vừa tiếp xúc với chính
quyền liền không thể chờ đợi được quét sạch triều chính, hãm hại lão thần mẫu
hậu để lại. Ngoại tổ phụ Của Kỷ Uyển là Cố Huyền đã chết vào 36 năm ở Hưng Vũ,
nguyên nhân cái chết là thông địch phản quốc.
Ngoại tổ mẫu của Kỷ Uyển là trưởng công chúa Minh Huệ,
mẫu thân bà là một trong bốn phi tần của tiên hoàng cùng Bạch thái hậu nắm giữ
triều chính ba mươi hai năm, quan hệ hai người rất tốt. Hôn sự của trưởng công
chúa và Cố Huyền cũng là do bà làm chủ, cho nên Cố Huyền vẫn luôn nghe theo
lệnh của Bạch thái hậu. Sở dĩ mang tội, Cố gia bao gồm Cố thị cũng không được
chết tử tế, tất cả là bởi vì tranh chấp quyền mưu mà thôi.
Trong ba mươi hai năm tại vị, Hưng Vũ Đế Tư Mã Nặc đã
trầm mê thuật quyền mưu, xây dựng những tòa nhà quy mô lớn, sưu cao thuế nặng
mỗi năm lại càng cao hơn. Có lẽ là bởi vì Bạch thái hậu áp chế nhiều năm, khiến
cho ông không yêu thích mỹ nữ, lại yêu nam nhi tuấn tú. Mấy năm gần đây sủng ái
đặc biệt sủng ái một tiểu đạo sĩ ở kinh đô, lần này chính là chết ở mông tiểu
đạo sĩ này.
Trong nguyên tác cũng không nói chi tiết chuyện triều
đình, Kỷ Uyển không biết Tư Mã Nặc băng hà khi nào, nhưng vị bệ hạ này chết
cũng không làm cho nàng thống khoái, lại chết vào đúng lúc nàng vẫn chưa trở về
Lũng Tây, khiến nàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, do thám truyền đến tin
tức, Lũng Tây thiết lập kiểm soát giới nghiêm, người tiếp ứng đã sắp xếp sẵn
đều không thấy bóng dáng, Lũng Tây có biến.
Kỷ Uyển cắm trại ở Kim Thành gần Lũng Tây nhất, mau chóng
liên lạc với thuộc hạ Lũng Tây.
Đêm hôm sau, Sở Khung đến Kim thành, khi hắn được dẫn đến
chỗ của Kỷ Uyển, sắc mặt vô cùng kỳ quái, quỳ gối trước Kỷ Uyển không chịu đứng
lên.
"Thuộc hạ phụ sự giao phó của chủ công"
Chuyện này thật sự khó có thể mở miệng, Kỷ Uyển năm lần
bảy lượt hỏi, hắn mới uể oải nói: “Thuộc hạ không bảo vệ tốt Trương phu nhân.”
Trương phu nhân trong miệng Sở Khung chính là Trương
Khập. Kỷ Uyển ngoại trừ hai tháng đầu khi mới gả đến Lũng Tây ra, thời gian còn
lại đều ở trong đại doanh Lũng Tây, hoặc là ở trong phủ Đô Úy đã bỏ trống nhiều
năm ở Lũng Tây. Hầu như tất cả quan viên Lũng Tây đều biết, Kỷ Uyển và Âu Dương
Minh là phu thê hữu danh vô thực, tự nhiên không dám gọi nàng là Âu Dương phu
nhân. Cấp dưới đều gọi nàng là chủ công, các quan viên còn lại hàm hồ gọi một
tiếng Kỷ đại nhân, trên thực tế Kỷ Uyển không có quan vị chính thức.
Lúc trước hứa gả Trương Khập hứa cho Âu Dương Minh, tuy
Kỷ Uyển trong miệng nói Trương Khập không được là nương tử chính thất, nhưng
thực tế lại ở trong Hầu phủ làm rất nhiều thứ, ngoại trừ ba bà mối lục sính
thật sự không làm được ra, những lễ nghi còn lại đều thập phần chu toàn. Bởi vì
được Kỷ Uyển coi trọng, bên ngoài cũng dần dần cung kính gọi Trương Khập một
tiếng Trương phu nhân.
Lúc trước Kỷ Uyển đi, sợ có chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt
phân phó Sở Khung bảo vệ Trương Khập bình an.
Kỷ Uyển tiến lên kéo hắn dậy: “Gặp phải biến cố lớn,
không thể lường trước, sao có thể trách ngươi! Vả lại yên tâm, mặc kệ là ai
muốn làm chủ tử mới của Âu Dương gia, Trương Khập nhất thời cũng sẽ không sao.”
Sở Khung vẫn cự tuyệt không dám đứng lên: “Trương phu
nhân... Thuộc hạ đã đưa nàng ấy tới đây”
Kỷ Uyển ngẩn người
một chút.
Sở Khung phân phó thân binh đưa người vào. Trương Khập từ
nhỏ sinh ra đã yếu ớt, sinh con xong khiến nàng ấy chịu khổ sở một trận, lúc
trước Kỷ Uyển phái hơn mười y giả ngày đêm bảo vệ nàng ấy, nhưng lúc sinh con
vẫn thiếu chút nữa khó sinh, tình huống khẩn cấp đến mức phải hỏi giữ người lớn
hay đứa nhỏ. May mà Giới Liêu ra tay, mới bảo đảm được hai mẹ con bình an. Mà
lúc nàng ấy sinh con lại càng suy yếu, còn chưa ra tháng đã gầy đi rất nhanh.
Trương Khập làm mẹ vẫn là vô cùng yếu ớt, tựa như đóa hoa
cần được chăm sóc tỉ mỉ, so với trước kia càng xinh đẹp đáng thương.
Bây giờ nàng ấy ôm hài tử đứng ở trong trướng, trên môi
mang theo ý cười bất thường, lại làm cho người ta cảm thấy nàng ấy sắp rơi lệ.
Kỳ thật vẻ mặt của nàng ấy cũng không có gì đặc biệt, Kỷ Uyển lại phát hiện có
gì đó không đúng.(Ứng dụng TY T)
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Khung: “Trương phu nhân nàng ấy… hình như có chút
điên...”
Đêm Hưng Vũ Đế quy thiên, Lũng Tây binh biến, một vị
trưởng sử quan đắc lực nhất của Âu Dương Diêm họ Tề vào Hầu phủ, dùng miệng
lưỡi của mình thuyết phục Âu Dương Minh. Âu Dương Minh nhát gan như chuột không
biết bị câu nào của hắn kích động, lại đồng ý thừa lúc Kỷ Uyển vắng mặt đoạt
lại quyền ở Lũng Tây.
Trương Khập đến tìm Âu Dương Minh, ở ngoài cửa nghe được
mật đàm của hai người, trong lòng hoảng sợ. Tuy rằng nàng ấy chưa bao giờ có
bản lĩnh tự lập tự cường, nhưng dù sao ngoại tổ phụ là Đại Tư Nông đương triều,
mẫu thân là thứ nữ phủ Thừa tướng, từ nhỏ được dạy dỗ khác nhau, tầm nhìn cũng
không giống. Đối với đạo lý nổi lên bề mặt như vậy vẫn có thể hiểu được--- tôn
quý của mình, không nằm ở sự yêu thích của Âu Dương Minh, mà là do Kỷ Uyển coi
trọng.
Trương Khập không thể không bắt đầu lo lắng. Hiện tại
Tống Trưởng Sử vì được Âu Dương Minh ủng hộ, dốc hết toàn lực nâng Âu Dương
Minh, tuyệt đối sẽ không có nửa phần trái ý hắn ta. Nếu có một ngày, Tống
Trưởng Sử âm hiểm tàn nhẫn này làm chủ của Âu Dương Minh, hắn có thể dung nạp
được mình hay không? Tuy rằng đã có con, nhưng Âu Dương Minh còn trẻ, còn lo
không sinh ra đứa thứ hai! Âu Dương Minh là một cái bao cỏ, tuyệt đối không
nghe lời khuyên, có thể bảo vệ được nàng ấy không?
Càng nghĩ càng kinh hoảng, vừa vặn Sở Khung mang mật thư
đến, lúc này nàng ấy quyết định theo Sở Khung ra khỏi thành tụ hợp với Kỷ Uyển.
Nhưng lúc thu dọn hành lý vô tình bị Âu Dương Minh phát hiện, vợ chồng ân ái
giằng co tại chỗ.
Trương Khập quyết tâm muốn đi, Âu Dương Minh thấy ngăn
cản không được liền muốn gọi người, bị Trương Khập trong lúc gấp gáp lấy trâm
cài đâm vào trước ngực. Lúc Sở Khung chạy tới thấy trước ngực Âu Dương Minh bị
đâm một cái, lúc ngã xuống đụng vào, trên mặt đất đã có chút máu đông cứng.
Âu Dương Minh đã chết đã lâu rồi.
Hắn kiểm tra một chút, phát hiện vết thương sau đầu Âu
Dương Minh cũng không sâu, nếu kịp thời kêu cứu chưa chắc không có hy vọng cứu
chữa, mà trong phòng chỉ có hai người, cũng không biết hắn có từng có cầu cứu
hay không...
Trương Khập ngồi ở một bên, đầu tóc lộn xộn, quần áo xộc
xệch, đang khóc lóc 'huhu'. Đợi nàng ấy bình tĩnh lại, đã có chút điên điên
khùng khùng.
Kỳ thật Sở Khung cũng không biết nàng ấy điên thật hay
giả điên, nếu đối với người khác có một ngàn cách có thể phân biệt, nhưng đây
là biểu muội ruột của chủ công, hắn tất nhiên không dám thử dù chỉ một lần. Chỉ
có thể đưa nàng ấy đến Kim Thành, còn đặc biệt sai người giúp nàng ấy rửa mặt
xong mới dám đưa đến trước mặt Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển thở dài, phản loạn đã nổi lên. Kết cục tốt nhất
chính là nàng thắng, để Âu Dương Minh vứt bỏ thân phận đưa vợ con đi xa. Nhưng
hai người đều là người được nuôi dưỡng trong vàng ngọc, thật sự có thể sống sót
trong loạn thế sao?
Kỷ Uyển ngồi xổm xuống sờ sờ mái tóc đen nhánh của Trương
Khập, đứa con được nàng ấy ôm chặt vào trong ngực, mà đối với sự thân cận của
Kỷ Uyển, nữ tử này không có bất kỳ phản kháng nào.
“A Khập, biểu tỷ nuôi muội, che chở muội, cho muội nơi an
cư, muội nhất định có thể từ từ khoẻ lại”
Ánh mắt nữ tử mộc mạc đột nhiên có chút điên cuồng, rất
nhanh trấn an lại, chỉ lẩm bẩm nói: “Lang quân! Ngươi nói gì ta cũng không
tin... Nam nhi thiên hạ, đều không thể tin.”
Lúc trước phụ thân đối đãi mẫu thân thật tốt, từng lập
lời thề độc, bên nhau cả đời. Nhưng Cố gia thất thế, còn không phải là một chén
rượu độc hại chết thê tử kết tóc sao.
Nàng ấy nói một lần lại một lần, chính mình cũng tin.
Là một đóa hoa tơ hồng, nàng ấy vĩnh viễn phải biết người
nên bám vào là ai, có thể có cơm ăn áo mặc mới là tốt nhất.