Âu Dương Diêm đầu năm bị một trận bệnh nặng, sau đó liên tục nằm trên giường bệnh, cho dù là có cháu trai mang đến niềm vui cũng không thể làm cho ông ta khỏe lại.

Đến lúc đứa nhỏ đầy tháng, Âu Dương Diêm đã không xuống được giường.

Nửa đêm hôm đó, ông ta cho người gọi con dâu từ trong quân doanh về nhà.

Kỷ Uyển đương nhiên không làm trái yêu cầu nhỏ như vậy, vẻ mặt nàng lo lắng đi vào phòng, vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, đó là mùi khiến người ta kinh tởm tích tụ nhiều năm. Còn có một loại mùi kỳ quái loáng thoáng, như của người bệnh lâu ngày sắp mục nát.

Âu Dương Diêm ngồi ở bên giường, không nói một lời nhìn chằm chằm con dâu mặc nam trang. Ông ta hai mắt thần thái sáng láng, thật sự không giống người bệnh nặng.

Trong bầu không khí tràn đầy uy hiếp như vậy, Kỷ Uyển vẻ mặt lo lắng nhìn lão nhân gia tóc hoa râm, tựa như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng. Giống như lần đầu gặp mặt, mặc kệ khí thế của Âu Dương Diêm mạnh như thế nào, nàng chưa bao giờ lộ ra một chút khiếp đảm.

Âu Dương Diêm hít sâu một hơi, chỉ vào chén thuốc ở đầu giường: “Uống nó đi, Âu Dương gia chính là của cô”.

Một bát thuốc đen còn bốc hơi nóng.

Kỷ Uyển vẫn cười khanh khách: “Cha, đây là loại thuốc gì vậy?”

“Thuốc làm vô sinh.”

Bốn chữ này được Âu Dương Diêm gằn thật mạnh, mang theo vài phần vui vẻ biến thái, dương dương đắc ý bức bách Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lùng như băng: “Trong quân doanh còn có việc quan trọng, nếu Hầu gia không có việc gì, Kỷ Uyển sẽ rời đi trước.”

Nàng nói xong, nhấc chân rời đi.

"Mau về đi" Âu Dương Diêm trên mặt trong sạch một mảnh, ‘ằng ặc’ quái dị cười nói: “Ngươi không cùng con ta động phòng sinh con, còn giữ lại cái bụng kia làm gì? Là đang muốn tìm người khác bên ngoài?!”

Âu Dương Diêm thở hổn hển một hơi, nghỉ ngơi hồi lâu mới bình phục tâm tình, tiếp tục nói: “Kỷ Uyển, ngươi là người thông minh. Ngươi vốn không muốn sinh con, uống chén thuốc này lại không có tổn thất gì, còn có được đại quyền quân chính Lũng Tây. Về sau Minh nhi làm Vua, ngươi sẽ là Hoàng hậu, lại chọn con trai cơ thiếp kế vị, dưới một người trên vạn người mà! Có gì tệ? Có gì không ổn?!”

Cả đời này nàng không có ý định sinh con, nhưng có muốn sinh hay không là chuyện của cô, có thể sinh hay không cũng không thể do người khác làm chủ. Hơn nữa, Âu Dương Diêm là người như thế nào? Từ khi Kỷ Uyển khí thế đi tới Lũng Tây, ông ta đã không yên tâm về cô, ai biết thuốc này có vấn đề hay không.

Kỷ Uyển không muốn để ý tới ông ta---- Âu Dương Diêm liền hạ độc chiêu: “Kỷ Uyển, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi và hòa thượng kia có tư tình!”

Những lời này của ông ta gần như là từ trong kẽ răng chen ra, có vẻ ông ta cũng cảm thấy khó có thể nói ra, bởi vì con dâu ở trước mặt ông ta cùng hòa thượng không rõ ràng, mà ông ta lại không có cách nào.

Người chốn hồng trần, chỉ có thể ở trong đó lăn lộn, cần gì phải kéo theo một hoà thượng lục căn thanh tịnh!    

“Ngài có biết ba năm nay, vì sao Ngài nhiều lần bày ra quỷ kế, mà ta lại rất ít khi chính diện chống lại nhau không? Cũng không phải sợ Ngài,” Kỷ Uyển xoay người lại, mặt nạ ôn hòa ngày thường của nàng đã toàn bộ rút đi, vẻ mặt đều là chán ghét, trong mắt đều là không kiên nhẫn, giống như nhìn một con rệp nhảy nhót mà không biết thân biết phận.(Ứng dụng TY T)

"Chính Ngài cũng không biết mình là loại người gì sao? Đoạt được vị trí Hầu gia bằng con đường không trong sạch, dùng dược vật đầu độc huynh đệ, tàn sát người thân thân, thậm chí không dám quang minh chính đại ra tay, chỉ dám hại mấy huynh trưởng tâm tư lỗi lạc của Ngài. Đến khi Ngài kế thừa vị trí Hầu gia, đã làm được gì cho dân chúng? Chỉ biết chuyện kiêu căng dâm loạn, cực kỳ xa hoa, danh vọng tổ tiên tích trữ, sớm đã bị Ngài bại sạch. Nhưng Ngài còn không tự biết, không được lòng dân chúng thì thôi, ngay cả an thân lập mệnh cũng vứt bỏ --- binh tướng dưới trướng ai không tràn đầy oán hận với Âu Dương gia. Chật vật đến mức này mà Ngài còn tự cho là kiêu hùng, còn không biết người trong thiên hạ đều đang nhạo báng Ngài!”

Âu Dương Diêm thở hổn hển thật sâu hai hơi, trợn trắng mắt. Kỷ Uyển lại không muốn im lặng.

“Biết vì sao ta đồng ý gả đến Lũng Tây không? Bởi vì nơi chư hầu thiên hạ, đều không có nơi an thân lập mệnh của Kỷ Uyển ta, chỉ có Âu Dương gia Lũng Tây, theo ta thấy là hổ giấy. Không phụ sự mong đợi của ta, đó là sự thật.”

Âu Dương Diêm lần này thật sự là không thở nổi.

Kỷ Uyển chỉ cảm thấy ông ta ghê tởm, phi một ngụm: “Ngài xem thường Âu Dương Minh, theo ta thấy Ngài còn không bằng cả Âu Dương Minh. Hắn ta tự biết mình bất tài cho nên khiếp nhược, Ngài lại không hề tự biết, mỗi hành vi xử sự đều khiến người ta buồn cười, mà nội tâm yếu ớt không chịu nổi, lăng nhục nữ tử vô tội yếu đuối thỏa mãn dục vọng riêng của mình, quả thực không xứng làm người. Đợi Ngài chết, Kỷ Uyển ta nhất định sẽ khắc lên bia mộ Ngài những chuyện ngu xuẩn kiếp này của Ngài, lại khắc số lượng và thủ đoạn Ngài hại con gái nhà người ta, khiến Ngài ngàn vạn năm được hậu thế nhớ kỹ.”

Đến lúc này, Âu Dương Diêm rơi lệ, hoảng sợ hôn mê bất tỉnh.

Kỷ Uyển bước nhanh ra khỏi viện khiến người ta ghê tởm này, hít sâu một hơi, giải toả sự tức giận trong lồng ngực, phân phó người đi theo: “Hầu gia điên loạn, cầm đao đả thương người, từ hôm nay trở đi không cho bất kỳ kẻ nào đến thăm.”

Dân Lũng Tây oán hận sôi trào, lúc nàng tiếp nhận căn bản là một mớ hỗn độn. nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lưu danh thiên cổ, cho nên càng không thể hiểu được việc đám người Âu Dương Diêm để ý đến đánh giá của hậu thế như vậy. Kỷ Uyển vốn không muốn để ý tới ông ta, dù sao hai người tuy rằng dùng thủ đoạn với nhau, nhưng ở Lũng Tây gặp mặt cũng không nhiều. Nàng vui vẻ để ông ta chết thì thôi, nhưng ông ta hết lần này tới lần khác muốn ra tay. Ở Lũng Tây ba năm, minh thương ám tiễn, Kỷ Uyển đã học được cách nhẫn tâm.

  ***

Làm xong tang sự của Âu Dương Diêm, Kỷ Uyển nhận được thư của Thái thú Kỷ Tuyền ở Lạc Dương, thông báo thời gian thành hôn cụ thể của hai muội muội lớn của cô. Xuân Vũ cô cô nắm giữ nội chính của phủ Thái thú, Kỷ Uyển biết được chi tiết tình hình ở Lạc Dương, cũng nhúng tay chọn tuỳ tùng mang theo lúc kết hôn cho các muội muội. Mấy năm nay Kỷ Tuyền dường như từ từ bắt đầu có một hai phần để ý đến con gái, mặc dù biết con gái lớn động tay động chân, cũng thuận thế mà làm, không để cho thứ nữ phải gả cho hai người trước kia hắn an bài.

Kỷ Uyển cũng nhận được thư của hai muội muội, từ trong thư có thể thấy được tâm tình các nàng cũng không tệ lắm, nhưng cũng có ẩn ưu đối với việc lập gia đình, đó là tâm tư nhỏ thuộc về thiếu nữ sắp gả còn mông lung. Kỷ Uyển nghiêm túc đọc thư, trả lời thư cho hai muội muội.

Chờ Kỷ Uyển phái người đưa thư từ ra ngoài, hòa thượng cải trang ra ngoài đã chờ ở cửa. Lại nói tiếp, nàng cũng đã ba tháng không gặp hòa thượng, nhìn thấy một cái bóng liền không thể kiềm chế nội tâm kích động, nàng buông bút, cả người từ cửa sổ đang chui ra ngoài.

Hòa thượng xách hành lý đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng động quay đầu lại, nhất thời biểu cảm trên mặt thập phần đặc sắc... Bây giờ người nắm quyền lực thực tế ở Lũng Tây lại bị mắc kẹt ở cửa sổ.

Kỳ thật phần lớn cửa sổ Lũng Tây đều rộng rãi, để một Kỷ Uyển nho nhỏ chui qua tuyệt đối không có gì là khó khăn. Nhưng nơi Kỷ Uyển quanh năm làm việc, một năm trước từng xảy ra sự kiện ám sát, chính là từ cửa sổ này, vì an toàn nên cửa sổ này đặc biệt nhỏ đi.

Duyên đánh một chưởng vào cửa sổ, bổ thanh gỗ gia cố thành hai nửa, ôm nàng ra như ôm một đứa trẻ.

Kỷ Uyển: “... Gần đây ta tăng cân.”

Ngày thường chay mặn không kiêng, nữ lang trong miệng lảm nhảm không ngừng ngại đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Hòa thượng cũng không đành lòng cười nàng nữa, nàng vì đã lâu không gặp cậu mà kích động nhảy cửa sổ nghênh đón, tình cảm ngây thơ như vậy, khiến người ta không thể trách được.

Mà Kỷ Uyển mỗi ngày xử lý công việc quan trọng, gần đây lại vì Âu Dương Diêm qua đời mà vất vả hơn, sao lại mập lên được?

Nhà sư: “Không béo, tất cả đều là lỗi của khung cửa sổ.”

Kỷ Uyển cười rộ lên.

Hòa thượng: “Có muốn ăn bánh bao hay mì chay không?”

Người xuất gia rất giỏi làm món chay, hòa thượng lại có một trái tim vô cùng tinh tế, món chay cậu làm cực kỳ ngon. Vốn ăn không nói, ngủ không nói, sẽ không tốt. Nhưng người cho ăn không thèm để ý, người ăn không để ý, vậy cũng không có gì.

Kỷ Uyển lúc này mới biết đói bụng, liền uống nước trà ăn một cái bánh bao trắng mập mạp.

Vừa ăn còn mơ hồ nói chuyện với hòa thượng: “Vậy... Ngươi muốn đi Đôn Hoàng à?”

Nhà sư: “Ở đây ba năm, đã đến lúc phải đi rồi”

Kỷ Uyển nuốt xuống một ngụm bánh bao cuối cùng: “Vậy hôm nay đi thôi, ta đưa ngươi đi Đôn Hoàng.”

Quyết định này, không phải là Kỷ Uyển nhất thời đưa ra, là suy nghĩ kỹ lưỡng, sẽ không để cho tiểu hòa thượng cự tuyệt. Trong thế giới phái sinh này, nếu như Lạc Dương là thánh địa còn sót lại của Phật Môn, chùa Bạch Mã là trại tập trung Phật Môn tham gia tranh đấu thế tục, là biểu hiện của chính trị. Như vậy Đôn Hoàng là nơi xuất xứ của phật Môn này, chính là nơi tâm linh thành kính.

Người như Duyên, ở lại Lạc Dương làm gì? Đôn Hoàng mới là nơi cậu nên đi.

Lần này Kỷ Uyển đi Đôn Hoàng, công khai điều binh khiển tướng, có ý tứ định đoạt lấy nơi này. Nàng đã trù tính ba năm, muốn khiến toàn bộ phía đông Đôn Hoàng biến thành thế lực của mình.

Đây là lần đầu tiên hòa thượng thấy tay nàng nhiễm máu tanh, lấy thái độ vạn phu mạc địch nhanh chóng làm Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, Tây Bình, Kim Thành, Lũng Tây liên kết thành một mảnh. Mà nơi binh tướng của nàng đi tới, đều giúp cho dân chúng cằn cỗi khó khăn có thể no bụng.

Đóng góp thuế tạp, bóc lột tầng tầng lớp lớp làm cho vùng Tây Bắc vốn nghèo khó lại càng đói khát khắp nơi.

Đã đến Đôn Hoàng, Thái thú Đôn Hoàng lấy dân chúng tay không tấc sắt làm khiên, tác chiến với quân đội Kỷ Uyển. Dân chúng nghe Kỷ Uyển từ Lũng Tây mang lương thực đến đây thì lập tức liên hợp lại, mở thành nghênh đón. Coi như là đánh thái thú Đôn Hoàng không chút nhân tính một cái tát hung hăng.

Chiến sự lắng xuống, Kỷ Uyển cũng không có thời gian ở lâu.

“Duyên, ngươi cũng thấy rồi đó. Từ nay về sau, ta sẽ là một thanh kiếm lợi hại, có thể đả thương người.” Kỷ Uyển cười rộ lên, thận trọng nói với cậu: “Cho nên sau này! Ngươi phải bảo vệ mình thật tốt, không được dễ dàng xả thân vì nghĩa. Ngươi chính là vỏ kiếm của Kỷ Uyển ta, có ngươi ở đây, ta vĩnh viễn ghi nhớ ý định ban đầu của việc cầm kiếm, thời thời khắc khắc xem xét lời nói cử chỉ của mình, tránh hành động bồng bột. Nếu ngươi không có ở đây, ta cũng sẽ không khác gì chư hầu trong thiên hạ”.

Giờ khắc này, ánh mắt Duyên nhìn nàng cực kỳ phức tạp, nàng không cảm thấy lời Kỷ Uyển nói là thật. cô gái đầy máu này... Uy hiếp cậu như vậy, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng, không thể dễ dàng xả thân thành Phật.

“A Di Đà Phật! Bần tăng thụ giáo”

Thiên hạ sắp đại loạn, đều là tranh quyền đoạt lợi, đều là cầm kiếm trong tay. Chư hầu thiên hạ, đơn giản là muốn lấy máu tươi của người khác để lấy được quyền vị chí tôn. Sự khác biệt chỉ nằm ở sự khác biệt trong niềm tin của họ, hầu hết mọi người nghĩ về sự hy sinh.

Mà Kỷ Uyển, vĩnh viễn nghĩ đến cứu vớt.

Giờ khắc này, Duyên đột nhiên hiểu được, vì sao nàng có thể dựa vào thân phận nữ nhi, đi đến cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play