Lúc Kỷ Uyển tiến vào Lũng Tây sắc trời đã muộn, bởi vì là
tân nương, không tiện xuất đầu lộ diện cưỡi ngựa, phải vào trong xe ngựa.
“Biểu muội khá hơn chưa?”
Trương Khập dựa vào xe ngựa, suy yếu gật đầu. Sắc mặt
nàng ấy tái nhợt như tờ giấy, bởi vì được Kỷ Uyển quan tâm cộng thêm áy náy
chuyện làm chậm trễ hành trình khiến cho trên mặt nàng ấy đỏ bừng, càng làm cho
người ta thương tiếc.
Trương Khập: “Thân thể Khập Nhi không tốt, lại muốn cùng
biểu tỷ đến Lũng Tây, hại biểu tỷ lỡ giờ.”
Kỷ Uyển vỗ vỗ tay nàng ấy: “Đây là chuyện nhỏ, ngày lành
cũng không phải là một hai ngày này. Muội không cần phải đổ lỗi cho chính mình,
thư giãn chút đi. Ngay cả khi muội không nói, ta cũng sẽ đưa muội đi, mẹ ta
không còn nữa, ta ở nơi nào thì muội sẽ sống ở đó”.
Trương Khập ngây ngẩn cả người. nàng ấy tự biết mình là
phận nữ nhi giống như dây tơ hồng, chỉ có thể quấn lấy người khác mà sống, nên
luyện rất biết nhìn sắc mặt người khác, biết vị biểu tỷ bình thường cùng nàng
ấy không tính là thân cận này thật sự không có một tia oán hận đối với mình.
Nghĩ một chút, nếu là nàng ấy thành hôn mà bị người ta làm lỡ giờ lành, nhất
định trong lòng cực kỳ không thoải mái. Từ góc độ của mình mà nghĩ, lại càng
bội phục vị biểu tỷ rộng lượng này. Nghĩ đến đây lại rất thương tâm, với thân
phận của mình, lẻ loi một mình, làm sao còn có người tốt có thể gả qua.
"Khuy."
Kỷ Uyển nghe tiếng của Sở Khung, hơi kéo rèm ra một chút,
nghe được Duyên đang đánh ngựa ở bên cạnh nói: “Phía trước có người cản đoàn
xe.”
Cậu cẩn thận nghe
một lát, lại nói: “Là con trai của Lũng Tây Hầu, hắn ta đến đón dâu.”
Lúc này Kỷ Uyển hết sức căm hận mình không thể tu luyện
võ công, rõ ràng cách xa như thế, cũng có thể nghe rõ thanh âm nói chuyện, nếu
nàng cũng có thể làm được, vậy thì tốt rồi.
Hai cô gái đi theo Kỷ Uyển kéo rèm ra, nhìn ra bên ngoài.
Kỷ Uyển đánh giá người đang tiến đến ---- Âu Dương Minh.
Hắn ta là nam tử dung mạo cực kỳ bình thường, khí chất phong độ cũng không có
chỗ nào đặc biệt. Mặc một thân cẩm bào, toàn thân quý khí, chỉ có một đôi mắt
tinh khiết như tiểu bạch thỏ.
Âu Dương Minh cũng đang đánh giá nữ tử trong xe ngựa, hắn
ta hy vọng thê tử tương lai là một cô nương ôn nhu săn sóc, dung mạo xinh đẹp,
may mà không phụ kỳ vọng. Nữ tử thẹn thùng cúi đầu kia, thật sự giống như phù
dung, xinh đẹp mà tươi mát. Nhân sinh hắn hiếm khi có chuyện hợp tâm ý, nhất
thời thần hồn đều mất đi, toàn bộ tâm thần đều dính vào trên người nàng ấy.
“Khụ khụ khụ!”
Sở Khung nhíu mày ho khan vài tiếng, ý bảo hắn ta nhìn
sang một bên. Thật ra Trương Khập đã sớm lui về một bên khi Kỷ Uyển bước vào xe
ngựa, ai ngồi chủ vị rõ ràng có thể thấy được.
Âu Dương Minh trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục
cũng biết mình nhận nhầm người, cuống quít nhìn về phía Kỷ Uyển bên cạnh, đụng
phải ánh mắt sắc bén của cô, sợ tới mức hơi nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, khiếp nhược
đến mức này, không hề có bản sắc nam nhi anh hùng. Người đi theo Kỷ Uyển đều lộ
ra vẻ bất mãn, không khí hai bên thoáng chốc ngưng trọng.
"Thế này là sao?"
Vài người cưỡi ngựa đến, dẫn đầu là một tên lưng hùm vai
gấu, trên mặt có một vết sẹo thật dài. Mặc áo giáp bằng đồng, sau lưng đeo vũ
khí, sau đó nghi hoặc cười rộ lên: “Hai vợ chồng trẻ đã gặp nhau chưa?!”
"Rột rạt" một trận tiếng đầu gối quỳ xuống đất.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Âu Dương Minh cũng
quỳ xuống, còn hơi run. Vốn bầu không khí hòa hoãn bởi vì hắn ta quỳ xuống lại
quỷ dị hẳn lên, cho dù Âu Dương Diêm là Chư Hầu một phương, cũng bị con trai
mình chọc tức đến gân xanh nổi lên.(Ứng dụng TY T)
Kỷ Uyển từ trên xe ngựa nhảy xuống: “A Uyển thay phụ thân
chào hỏi Hầu gia!”
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, hai nha đầu hầu hạ nàng liền
đi đến phía sau Âu Dương Diêm đang tức giận, mặt không đổi sắc nâng tân cô gia
dậy. Kỷ Uyển thấy hắn đứng vững, mới lại quỳ lạy với vị "cha chồng"
thanh danh cực kém này: “Con dâu bái kiến cha chồng.”
Lúc nàng quỳ
xuống, cả đoàn tuỳ tùng đi theo đều quỳ xuống hành lễ với Âu Dương Diêm, tư thế
rất tốt, cũng khiến Âu Dương Diêm biết, vị con dâu mới này quản thuộc hạ cực
nghiêm, chuyện hôm nay Âu Dương Minh mất mặt, tuyệt đối sẽ không bị truyền ra
ngoài một câu.
Sắc mặt Âu Dương Diêm mới tốt hơn một chút.
Lần gặp đầu tiên không tính là đặc biệt hài hòa này, lại
trở thành trạng thái bình thường lúc ở chung của ba người tôn quý nhất Lũng Tây
sau này.
***
Trước mặt hòa thượng bày một đống điểm tâm, đều là đồ ăn
vặt địa phương Lũng Tây, nghe nói đây là quy cách dùng cơm hàng ngày của các chủ
tử Hầu phủ. Bởi vì tân phu nhân ăn không ngon miệng, muốn phòng bếp đơn giản
một chút, mới đặt rải rác hơn hai mươi món.
"Cái này cũng quá xa hoa rồi!"
Hòa thượng cũng không khách khí với Kỷ Uyển, đã bắt đầu
dùng, đối với hắn mà nói thức ăn chính là dùng để no bụng, tinh quý thô ráp
không có gì khác biệt. Đợi hắn ăn no bảy tám phần, Kỷ Uyển mới ăn mặc chỉnh tề
đi ra, bây giờ nàng đã là phụ nữ được gả đi, tất nhiên không thể búi tóc thiếu
nữ nữa. Cô cô chải đầu hôm nay búi tóc cho nàng theo kiểu một phu nhân, cài đơn
giản một cây trâm bạch ngọc.
Hoà thượng buông đũa xuống, không còn thèm ăn nữa.
Kỷ Uyển vừa mới ngồi xuống, Âu Dương Minh đi ra sau đó,
hắn ta vẫn cúi đầu, giống như chỉ cần thê tử mới cưới hơi lớn tiếng một chút sẽ
sợ tới mức khóc thành tiếng. Run rẩy nhìn thoáng qua Kỷ Uyển và hòa thượng,
ngồi xuống trước trên bàn, ngay cả nghi vấn cũng không dám.
"Phu nhân, ta đi ra ngoài trước."
Kỷ Uyển không ngẩng đầu lên, nói: “Dẫn theo vài người,
chú ý an toàn.”
Âu Dương Minh lại giống như nghe thánh chỉ, vội vàng gật
đầu đồng ý, giống như chạy trốn long đàm hổ huyệt, trong khoảnh khắc liền rời
khỏi viện.
Sau khi Kỷ Uyển đến Hầu phủ, chọn thời gian cùng Âu Dương
Minh chính thức bái đường thành thân. Đêm đó chủ trì xong hôn lễ, Âu Dương Diêm
có quân vụ phải rời đi, để lại vợ chồng tân hôn ở trong Hầu phủ.
Hoà thượng: “... Người chồng này, ấm ức cho nàng rồi”
Ngay cả hòa thượng trước giờ đều xem chúng sinh bình đẳng
cũng nói như vậy, đủ để thấy Âu Dương Minh nhu nhược cỡ nào. Hắn ta là thuần
lương, nhưng thuần lương quá mức yếu ớt, không phải giống như hoà thượng đã gặp
qua nhiều sự dơ bẩn, thân ở nơi dơ bẩn nhưng nhìn thấu thế sự trong sạch. Hắn
ta thuần lương, nhưng chỉ là bởi vì chưa từng thấy qua dơ bẩn mà thôi. Qua thời
gian ở chung ngắn ngủi, Kỷ Uyển đã phát hiện Âu Dương Minh đều mặc kệ mọi thứ
xung quanh. Đơn thuần như vậy khiến Kỷ Uyển thật sự không thích nổi. Nếu như là
sinh ra ở gia đình bình thường, nam tử trắng tinh như giấy, nhát gan như thỏ
cũng không sao! Nhưng tương lai hắn ta muốn kế thừa Lũng Tây, quản lý dân chúng
một phương, hắn ta như vậy làm cho người ta có chút thất vọng.
Thật ra Âu Dương Minh như vậy lại có lợi với nàng nhất.
Kỷ Uyển không thể phủ nhận điểm này, cũng không muốn đem
tâm kế đầy bụng của mình lộ ra trước mặt hòa thượng, làm ô uế ánh mắt của cậu.
“Duyên, cả đời này của ta, nếu như gả không được cho
người muốn gả, như vậy gả cho ai cũng không có gì khác nhau. Âu Dương Minh như
vậy kỳ thật cũng rất tốt!”
Lúc Kỷ Uyển nói những lời này, không có nhìn hòa thượng,
nàng nhẹ nhàng khuấy cháo trong chén, như là khuấy động tâm can của mình. Nhưng
mà chưa từng nghĩ tới muốn hòa thượng trả lời cái gì, mặc kệ cậu trả lời thế
nào, đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt.
Kỷ Uyển cuối cùng mỉm cười: “Ngươi đến đây để từ biệt
đúng không? Đừng đi, ta có việc muốn nhờ ngươi”
Duyên: “Chuyện gì vậy?”
Kỷ Uyển biết lúc này có bảo cậu làm gì, hòa thượng đều sẽ
không cự tuyệt, nhưng vì vậy lại càng không muốn làm khó cậu: “Dân chúng Lũng
Tây cơ cực, cuộc sống khốn khổ, dân chúng không được giáo hóa. Cho ta thời gian
hai năm, ta nhất định sẽ làm cho vùng đất cằn cỗi này trở nên trù phú... Ở lại
đây! Chỉ hai năm thôi, nói với thế giới về Phật của ngươi!”
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người nữ tử này, khiến cho
nàng trở nên rực rỡ. Lần đầu tiên, Duyên chạm vào ngưỡng cửa xem tướng khí con
người, dường như cậu nhìn thấy một con rồng vàng từ trên người nữ lang phóng
lên trời, bay về phía bầu trời Lũng Tây, hình ảnh này rất nhanh lại biến mất.
Hòa thượng đỏ hốc mắt trách trời thương dân, trong nháy
mắt cậu như nhìn thấy những thăng trầm trong cuộc đời nữ lang, nên không thể
kiềm chế cảm xúc của mình. Lần đầu tiên hòa thượng tu tâm này khom lưng xuống
với người phàm khác ngoài Đức Phật.
"Bần tăng lĩnh mệnh."
Kỷ Uyển luống cuống tay chân, bộ dáng bày mưu tính kế đều
tản đi: “A! Nếu như ngươi không đồng ý thì thôi, ta không có thế lực ở Đôn
Hoàng, sợ ngươi lỗ mãng đi về phía trước mà bị thương. Cùng lắm chỉ là hai năm
mà thôi, chờ một chút! Đã là tu Phật, ở đâu mà không phải tu”
Duyên bật cười: “Lúc xưa ta từng nói--- trời sinh nàng
phật tâm phật tính, không tu Phật có chút đáng tiếc.”
Kỷ Uyển: “Tha cho ta đi! Rau xanh đậu phụ cả đời này, tội
gì chứ.”
Đây chính là chỗ kỳ quái nhất của Duyên, cô gái này! Rõ
ràng không có tín ngưỡng, lại có thể lý giải cậu, hiểu cậu hơn cả sư phụ cậu,
khiến cậu ngạc nhiên.
***
Lúc Kỷ Uyển tìm được Trương Khập, nàng ấy đang đối chiếu
trong thư phòng.
“Biểu tỷ!”
Nàng ấy đứng dậy hành lễ với Kỷ Uyển. Kỷ Uyển kéo nàng ấy
một cái, mới phát hiện trong lòng bàn tay một đoạn cổ tay mềm mại vô cùng, hoàn
toàn trái ngược với bàn tay đen sạm và thô ráp của mình.
Kỷ Uyển vội vàng buông tay ra, cười nói: “Gần đây thường
ở cùng một chỗ với những người thô bạo kia, khắp người đều thô ráp, không có
làm muội đau chứ?”
Trương Khập: “Không đau, biểu tỷ ở bên ngoài vất vả rồi.”
Nàng ấy là nói thật lòng thật lòng, một năm rưỡi trước
theo Kỷ Uyển đến Lũng Tây với lòng đầy thấp thỏm, thậm chí không cách nào đoán
tương lai thế nào sẽ chờ đón mình. Không nghĩ tới câu nói trên xe ngựa ngày đó
--- chỗ ta ở, chính là nơi an cư của muội, lại được thực hiện không sai chút
nào.
Nàng ấy ở Hầu phủ, ngay cả Âu Dương Diêm cũng dùng lễ đối
đãi. Mà tất cả những điều này, đều là thể diện mà Kỷ Uyển cho nàng ấy, ai cũng
có thể nói biểu tỷ không giống nữ nhi xinh đẹp, nàng ấy không thể.
Kỷ Uyển cũng không có nhiều thời gian tán gẫu với Trương
Khập, đi thẳng vào vấn đề nói: “Âu Dương Minh quấn lấy muội một năm rưỡi, ta
thấy muội cũng không phải vô tình với hắn ta.”
Trương Khập sắc mặt đỏ bừng, luống cuống: “Không phải...
Biểu tỷ...”
Kỷ Uyển: “Muội đừng hoảng, Khập Nhi. Ta biết muội đối đãi
với Âu Dương Minh chỉ xuất phát từ lễ nghi. Chỉ là tình không khỏi tâm... Bây
giờ ta hỏi muội, nếu đi theo hắn ta, cả đời không có danh phận chính thê, lại
phải bị người ta chỉ trích, muội có đồng ý hay không? Nếu nghĩ cẩn thận, Khập
Nhi, muội vốn có thể là phượng quan hà lộ, quang minh chính đại gả cho một nam
nhi vĩ đại.”
Âu Dương Minh là
người khiếp nhược như thế, chỉ vì Trương Khập mới dám dũng cảm một lần, lại dám
quỳ xuống trước mặt nàng cầu xin, Kỷ Uyển cũng không còn lời nào để nói.
Kỷ Uyển: “Muội biết không, ta cùng Âu Dương Minh cùng lắm
chỉ là phu thê trên danh nghĩa.”
Trương Khập trầm ngâm một lát, sau đó mới kiên định nói:
“Ta đồng ý.”
"Cô nương ngốc", Kỷ Uyển thở dài: “Kiệu tám người
khiêng ta không cho muội được, nhưng biểu tỷ bảo đảm kiếp này hắn ta chỉ có một
người là muội”.
Cuối cùng Trương Khập cũng khóc trong vòng tay cô.
Cùng năm đó, Trương Khập mang thai, năm sau sinh con cho
Âu Dương gia ---- Âu Dương Cung.