Đại Lý thị run rẩy đứng ở cửa, liếc mắt một cái không dám nhìn vào trong phòng, nói cũng lạc giọng: “Cô gái à... Con gái lớn đều phải lập gia đình!”

Xuân Vũ cười nhạo một tiếng: “Kỷ Tuyền không dám đến, để cho cơ thiếp đến đây, cũng không sợ người khác chê cười.”

Kỷ Uyển: "Cô cô, khuyên Lý thị trở về đi! Nói rằng ta hiểu, sẽ không để cho bà ấy khó xử trước mặt cha ta”

Lúc đầu Kỷ Uyển mời người dạy ba muội muội, mấy di nương cũng nhân cơ hội này ầm ĩ, Xuân Vũ ra tay dàn xếp một trận cũng bắt đầu ngoan ngoãn. Mấy người bọn họ tuy rằng suy nghĩ nông cạn, nhưng cũng không phải ngốc, từ khi phát hiện cuộc sống cũng không trở nên tồi tệ, ngay cả khuê nữ cũng phát triển theo hướng tốt, tâm tư liền xuất hiện bất đồng... Mấy năm gần đây, cũng phát hiện không dựa vào Kỷ Tuyền được, dù sao cũng phải tính toán cho mình.

Bây giờ được khuyên trở về, cư nhiên không nói hai lời liền rời đi, động tác lưu loát, giống như chỉ là tới đây dạo một vòng.

Đây là trí tuệ khôn vặt trên phố mà Cố thị xuất thân cực cao không thưởng thức được, Kỷ Uyển lại có thể hiểu được, cho nên càng dở khóc dở cười.

Động tác của Xuân Vũ rất nhanh, chuẩn bị cho Kỷ Uyển một bộ quần áo nam để nàng ra ngoài. Nữ lang cũng không phải lúc nào cũng mặc quần áo nam, ngẫu nhiên cũng sẽ mặc nữ trang ở phủ Thái thú gặp người khác, nàng cũng không cảm thấy mình mặc đồ nam hay đồ nữ có gì khác biệt. Xuân Vũ quản cơm áo gạo tiền của cô, trong một năm nay, đồ nam lại càng nhiều hơn.

 “Ngài đây là muốn đến chùa Bạch Mã?”

Kỷ Uyển: “Hôm nay vừa vặn không có việc gì, đến đó xem một chút.”

Đây cũng là nguyên nhân Xuân Vũ thường chuẩn bị quần áo nam cho cô, hiện giờ xã hội phát triển, nữ nhân chưa lập gia đình ra ngoài làm việc đều là bình thường, thậm chí cùng nam nhân tình đầu ý hợp gặp mặt cũng được. Nhưng mà một cô nương lại thường xuyên qua lại với hòa thượng lục căn thanh tịnh thì thật không dễ nhìn, vả lại cô nương này tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, hòa thượng tuấn tú bác học, chỉ cần biên đạo một chút liền dễ dàng trở thành niềm vui trong miệng người khác.

Xuân Vũ: “Con gái lớn rồi, cũng nên ít lui tới với hòa thượng đi.”

Kỷ Uyển biết nàng ấy đang nói chuyện gì, cũng không tức giận.

"Yên tâm đi, cô cô! Những lúc như vậy cũng không còn bao lâu nữa. Cũng sắp tới lúc người ở Lũng Tây tới đón dâu rồi, A Uyển lớn rồi, vẫn phải lập gia đình..."

Xuân Vũ kinh ngạc: “Ngài muốn gả!!”

Kỷ Uyển nhìn áo cưới đỏ thắm bày trên giường, gật gật đầu. Thủ hạ của nàng có rất nhiều nhân tài, đã xem như có quy mô, nhưng dù sao cũng không có binh tướng có thể điều động, nếu thật sự đối đầu cứng rắn với Kỷ Tuyền, khẳng định là không thắng được. Không có phu nhân lại còn mất quân, vụ mua bán này nàng không làm đâu.

Kỷ Uyển chịu ngoan ngoãn trở về phủ Thái thú, chưa bao giờ nghĩ không lập gia đình.

Xuân Vũ lệ rơi không ngừng: “Nhưng mà... Nhưng... Hôn nhân dù sao cũng là chuyện lớn trong đời! Ngài đang tự mình chịu thiệt”.

Kỷ Uyển nắm tay Xuân Vũ, đây là cô cô Cố thị phó thác trước khi lâm chung, nếu có năng lực, nàng không muốn Xuân Vũ phải lo lắng cho mình: “Ta đi trên con đường này, cũng không thể lấy cảm nhận bản thân làm trọng, chỉ có thể lấy thời cuộc quyết định. cô cô, bản thân tôi quyết định con đường đi, thế nào cũng không chịu thiệt.”

Xuân Vũ không nói nên lời.

"Cô cô, Người không cần thương tâm, coi như là vì ta cũng phải tự chăm sóc mình. Nếu ta đi, Người phải ở lại Lạc Dương thật lâu, quản trụ phủ Thái thú.”

  ***

Lúc này bước vào chùa Bạch Mã, Kỷ Uyển có loại cảm giác kỳ diệu----- Không chừng là lần cuối cùng trong đời này đến đây. nàng không chỉ đến gặp Duyên, đương nhiên, đây nhất định là chuyện quan trọng nhất.

Trong mỗi thế giới phái sinh, Kỷ Uyển luôn luôn biết điều gì là quan trọng nhất, nhưng không bao giờ vì thế mà bỏ qua phong cảnh của mọi nơi trong hành trình. Đối với cô, mỗi ngày trong thế giới phái sinh là một cuộc sống thực.(Ứng dụng TY T)

Kỷ Uyển đi gặp Giới Liêu trước, đây là lần đầu tiên hai người chân chính thẳng thắn nói chuyện. Kỷ Uyển đã nhìn thấy thực lực của Phật môn, mặc dù một năm trước bọn họ đã thể hiện lòng trung thành, nhưng Kỷ Uyển hiểu, loại trung thành này là kết quả của việc xem xét thời thế, không ổn định.

Chùa Bạch Mã là thánh địa trung tâm của Phật môn, nằm trong lãnh thổ Lạc Dương, vốn không có người đáng tin cậy. Bọn họ có thực lực, nhưng đặt ở trong mắt Thái thú Kỷ Tuyền ở Lạc Dương cũng không quá phải coi trọng, ít nhất cũng sẽ không quan trọng đến mức có thể cùng Kỷ Tuyền đàm phán điều kiện hà khắc như vậy.

Với Kỷ Uyển thì khác, nàng có cái mạng này, hiện giờ lại không có thực lực này.

Giới Liêu: “Ngài thật sự là quá giảo hoạt, lúc này lấy 'Quốc giáo' hứa hẹn, là muốn gọi Phật môn ta đi trên thang lửa mà!”

Kỷ Uyển: “Không đến mức ấy, pháp sư Giới Liêu nhận Duyên làm đệ tử, ta cũng không thể cho Ngài vượt lửa qua sông, cũng tuyệt đối sẽ không dập tắt ngọn lửa của Phật môn.”

Giới Liêu sững sờ, nửa ngày mới có thể nói ra: “Lúc này thẳng thắn như vậy... Ta thật sự không hiểu nổi Ngài.”

Kỷ Uyển không có ý định giải thích với ông ấy... Lời đã nói đến đây, pháp sư Giới Liêu là người khôn khéo như vậy, nhất định sẽ bảo vệ Duyên thật tốt.

Chỉ cần Duyên không có chuyện gì, Kỷ Uyển có thể không cần lo lắng.

Lúc Kỷ Uyển nhìn thấy Duyên, cậu đang nấu thuốc, đó là chuẩn bị cho nông dân dưới chân núi. Gần đây cậu nghiên cứu y thuật, giúp người chữa bệnh, có thể đổi được một ít gạo rau quả, còn có một lần đưa đến phủ Thái thú cho Kỷ Uyển---- khoảng thời gian đó nàng có việc bận, đã lâu không đến chùa Bạch Mã.

Kỷ Uyển không quấy rầy cậu, đi dạo một vòng trong phòng hòa thượng, sau khi trở ra liền khẳng định: “Chuẩn bị rời chùa?”

Hòa thượng đổ thuốc ra, ngẩng đầu cười khẽ: “Thần cơ diệu toán!”

Kỷ Uyển trợn trắng mắt: "Cái gì thần cơ diệu toán, trong phòng ngươi có hành lý kìa"

Hoà thượng: “Trong phòng ta thường có hành lý”

Duyên thường xuyên đi khám bệnh ở rừng núi, thôn xóm xung quanh, có đôi khi địa phương xa cũng phải đi hai ba ngày, cho nên trong phòng cậu thường có hành lý.

Kỷ Uyển: “Nhưng ta mở ra xem, bên trong đều là dược liệu, lương khô, còn có bản đồ, nếu chỉ là đi gần nơi, mang theo bản đồ làm cái gì?”

Duyên nhất thời đỏ mặt, có chút xấu hổ: “Nàng mở hành lý của ta ra?”

Vì chuẩn bị đi xa, tự nhiên bên trong ngoại trừ một vật dụng cần thiết ra, còn có quần áo bên người... Tiểu nữ lang này là đích nữ phủ Thái Thú, sao lại không có ai dạy dỗ nam nữ khác biệt! Thật hiếm khi hòa thượng xưa nay tâm như nước trong lại có chút oán hận Kỷ đại nhân Thái thú Lạc Dương. Thật là, đối với con gái ruột cũng bạc đãi như vậy.

Nếu như để Kỷ đại nhân biết, nhất định có thể khóc cho hắn xem.

Hòa thượng trong lúc nhất thời cũng oán trách chính mình, người tập võ tai mắt nhạy bén, nếu đã biết nữ lang đã tới, sao lại để nàng vào phòng ngủ của mình cũng không quản.

Kỷ Uyển ngây thơ, cười tủm tỉm: “Đều mở ra xem rồi, sao vậy?!”

Duyên mặt càng đỏ lên, nhưng cô gái này lại nghiêm túc giúp hắn canh lửa nấu thuốc, đây đâu phải là công việc của nàng, hòa thượng tiến lên đuổi nàng sang một bên.

Kỷ Uyển cũng không tranh giành với cậu, ngồi xuống ghế đá trong sân pha trà.

Chờ ấm trà thứ hai pha xong, Kỷ Uyển đột nhiên nói: “Qua mấy ngày nữa ta sẽ khởi hành đi Lũng Tây... Bây giờ rất ít nhà sư sẵn sàng đi Đôn Hoàng, nhưng ngươi có thể đi! Theo ta một đoạn đến Lũng Tây đi, từ Lũng Tây đến Đôn Hoàng.”

Tiểu hòa thượng ngồi xổm trước bình thuốc, Kỷ Uyển không nhìn thấy biểu cảm của cậu. Lúc này nàng có chút phiền lòng vì bản thân không thể luyện võ, nếu không dựa vào hô hấp rất nhỏ cũng có thể đoán một chút... Thời gian trôi qua rất lâu, khi nàng nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối.

“Ta đi cùng nàng một đoạn!”

"A?!"

Cô gái luôn ổn trọng lại vui mừng nhảy dựng lên, mặc cho nước sôi 'chi chi' bốc khói, liên tục hỏi: “Thật sao?”

"Ừm, thật đấy."

  ***

Vào ngày 12 tháng 6, phải kết hôn.

Thái thú Lạc Dương Kỷ Tuyền cả đêm không ngủ được, nửa đời trước hắn có rất nhiều lúc ngày đêm không ngủ như vậy, ngồi vị trí hiện giờ, đã có rất ít chuyện có thể khiến hắn lo âu như vậy. Trước kia hắn cũng không hiểu cảm giác con gái xuất giá là thế nào, thậm chí bởi vì bị nàng chọc tức, có đôi khi thật sự hận không thể lập tức gả nàng đi.

Lúc thật sự đến ngày này, lại rất kỳ quái, trong lòng tràn đầy tư vị.

Cả phủ đều ồn ào, cũng không phải một mình hắn không ngủ. Kỷ Tuyền khoác áo khoác đi ra khỏi sân, cũng không ai phát hiện... Cũng khó trách, ngay cả Đường Xá Nhân cũng bị điều đến ‘Thính Vũ tiểu Trúc’ giúp đỡ.

“Lão gia!”

Trùng hợp lúc hắn mới đi ra khỏi viện liền đụng phải di nương Đại Lý thị. Đại Lý thị tuổi già sắc suy, sớm đã không còn sống động như các cô nương mới vào cửa, Kỷ Tuyền tự nhiên đã sớm không đến chỗ bà ấy. Mặc dù có hai đứa con gái, nhưng ngặt nỗi Kỷ Tuyền cũng không phải là người quan tâm con gái nhiều, dĩ nhiên sẽ không bởi vì con gái mà tự làm khó mình vào trong viện ngồi một chút, lại nói tiếp lâu lắm mới nghiêm túc gặp mặt một lần.

Nhưng không ngờ Đại Lý thị hiếm khi gặp mặt, cũng không quá nhiều oán giận hắn, thập phần sảng khoái hỏi hắn: “Lão gia là muốn đến viện của đại tiểu thư sao? Nếu vậy, có thể đi cùng ta, chỉ sợ đại tiểu thư lúc này cũng không rảnh chào Ngài.”

Đêm đầu tiên con gái xuất giá, ăn mặc đều tốn không ít công phu, không rảnh cũng bình thường!

Kỷ Tuyền liền mơ mơ hồ hồ bị Đại Lý thị đưa đến trong viện, trong viện này đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ toàn bộ người trong phủ Thái Thú đều tập trung ở chỗ này. Đúng như lời bà ấy nói, Kỷ Uyển quả thật không rảnh, chỉ là không phải nàng đang trang điểm, mà là đang dặn dò các muội muội.

Ba đứa con gái khác của Kỷ Tuyền đều ngồi dưới chân trưởng tỷ, say sưa nghe nàng hỏi. Một lát sau, ba cô con gái từ từ đi ra, vành mắt đều đỏ.

"Phụ thân!"

Đứng ở ngoài phòng, nghe được con gái ngừng bận rộn gọi hắn đi vào, Kỷ Tuyền lại có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi hắn vào phòng, có một hắc y nhân đóng cửa lại, xoay người quỳ gối dưới Kỷ Uyển, cung kính trình lên bố trí phòng thủ ở Lũng Tây, còn giải thích chi tiết. Kỷ Tuyền cảm thấy thanh âm này nghe có chút quen tai.

Dưới ý của Kỷ Uyển, hắc y nhân kéo tấm vải đen che mặt xuống... Kỷ Tuyền đột nhiên nhìn thoáng qua nam nhân này, lại phát hiện là Thủ lĩnh Âu Dương gia ở Lũng Tây phái tới đón dâu Sở Khung.

 Âu Dương gia chỉ còn lại một cây mầm non, không thể để hắn đến đón dâu xa như vậy, còn nếu để Âu Dương Diêm tự mình đến, tuyệt đối không hợp quy củ. Thế hệ Âu Dương Diêm, lúc trước tranh quyền đoạt vị tử thương vô số, phàm là người còn sống sót đều có huyết hải thâm thù với Âu Dương Diêm, thân tộc lại không ai có thể phái đi. Vì thể hiện sự coi trọng, mời võ tướng dưới trướng được tin dùng nhất đến đây, cũng may vị này lại có họ hàng xa với nhà mẹ.

Lại nói tiếp vị Sở Khung này là một nho tướng hiếm có, gần bốn năm qua thanh danh vang dội, cho dù là Kỷ Tuyền cũng từng nghe qua uy danh của người này, trước đây khi đến đây đưa đồ cưới cũng không hé răng không lời vớ hắn, hiện giờ lại cung kính quỳ gối dưới chân một tiểu nữ lang.

Kỷ Uyển mặc kệ hắn hoảng hốt, nàng sắp phải gả đi, còn có mấy chuyện chưa làm xong muốn nói: “Phụ thân! Đây là danh sách những người ta không mang theo được, xin Ngài nghĩ cách đưa họ đến Lũng Tây”

Giao phó chuyện riêng tư như thế, thế này...

Kỷ Tuyền đột nhiên cả kinh, nhanh chóng tiếp nhận danh sách, nhìn Sở Khung vài lần: "Vị này..."

Kỷ Uyển lạnh nhạt nói: "Phụ thân không cần để ý, Sở tướng quân vốn là người của ta."

Kỷ Tuyền: "..."

Hai mắt Kỷ Uyển sáng ngời: “Phụ thân có thể làm tốt việc này cho ta không?”

Giờ khắc này Kỷ Tuyền không thể suy nghĩ vấn đề vốn đã nghĩ không ra, trong đầu đều là ánh mắt phẫn hận trước khi chết của thê tử, lại liếc mắt nhìn đứa con gái bình thường... Có lẽ con người già đi, trái tim cũng mềm hơn, luôn nhớ lại quá khứ. Sau cái chết của người vợ thứ hai, hắn nhận ra con gái cũng muốn đã rời xa hắn. Ngay cả việc ngày xưa đứa con gái này gây chuyện cũng trở nên đáng yêu, mặc dù cơ hồ mỗi ngày đều gây phiền toái, cũng buộc hắn mỗi ngày đều phải gặp mặt đứa con gái này, cuối cùng cũng có tình cảm. Mà thiên hạ sắp đại loạn, lúc này chia tay, chưa chắc đã có thể gặp lại nhau.

--- Giờ khắc này, hắn có chút hối hận, nhưng tên đã ở trên dây không thể không bắn, đã không cho phép hắn hối hận.

Tình cảm khác thường tràn ngập trái tim hắn, Kỷ Tuyền ngay cả danh sách cũng không nhìn, hắn nghĩ, đơn giản là con gái muốn an phận thôi.

"Yên tâm, phụ thân sẽ làm tốt."

"Được rồi, con gái bận rộn, sẽ không giữ Ngài lại nữa". Kỷ Uyển dập đầu: “A Uyển lần này bái biệt phụ thân!”

‘Rột rạt’

Kỷ Tuyền: "..."

Con gái, chuyện trở mặt không nhận người làm tươi mát thoát tục như vậy, con có chút tàn nhẫn vô tình vô lý gây sự hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play