Lúc Kỷ Uyển đến phủ Thái thú, đã là giữa trưa.

Tất cả cơ thiếp của Kỷ Tuyền đều ở cửa lớn, chắc là do chờ đã lâu, hôm nay nắng lại gắt, trong đó có mấy vị sắc mặt đều không tốt lắm, gần như nếu cứ như thế thêm chút nữa sẽ ngã xuống.

Xuân Vũ ghé vào bên tai nàng nói: “Thái thú lệnh cho tất cả mọi người trong phủ đều phải chịu tang cho tiểu thư, những cơ thiếp và thứ nữ đều quỳ đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, có nhiều người đã quỳ đến chân sắp phế, ngay cả những người được chăm sóc cẩn thận nhất cũng ngã bệnh. Ở đây còn có mấy người đang bệnh nhưng vẫn cố gắng đứng lên”.

Những nữ tử này đều rất xinh đẹp, không ngờ Kỷ Tuyền lại không phải là người thương hương tiếc ngọc.

Kỷ Uyển vô tình làm khó các nàng ấy: “Chờ ta sắp xếp xong xuôi, dẫn ba muội muội ta đến gặp ta.”

Nói xong nàng quay đầu lại từ trong xe ngựa đón Trương Khập trán đầy mồ hôi ra, để Xuân Vũ đỡ nàng ấy vào phủ.

Mấy năm nay, so với Kỷ Uyển luôn bận rộn, Trương Khập thật sự càng giống như con gái đối với mẫu thân hơn, quanh năm canh giữ trước giường Cố Thị tận hiếu. Cố Thị vừa đi, nàng ấy đã bi thương rất lâu, hận không thể cứ như vậy đi theo dì mới tốt. Đến mấy ngày nay, mới tốt hơn một chút, khiến Kỷ Uyển đau đầu vô cùng.

Đích nữ muốn trở về, trong phủ Thái Thú đã sớm chuẩn bị xong xuôi, người bên cạnh Kỷ Uyển cũng được huấn luyện bài bản, rất nhanh đã có thể cùng mọi người trong phủ hòa thành một nhóm, ngăn nắp bắt đầu làm việc.

Kỷ Uyển gặp ba muội muội mình ở 'Thính Vũ Tiểu Trúc', chỗ ở trước kia của cô.

Kỷ Tuyền có tổng cộng có bốn người con gái có danh phận. Di nương Đại Lý Thị sinh cho hắn Kỷ Vân là con thứ hai, Kỷ Tích thứ tư, di nương Lữ thị sinh cho hắn Kỷ Liên xếp thứ 3, hai vị di nương khác đều không có đứa con nào.

Có thể nhìn ra được, Kỷ Tuyền cũng không tốn quá nhiều tâm tư để giáo dưỡng những đứa con gái của mình. Kỷ Vân lớn nhất năm nay cũng mười bốn tuổi, vẫn là một bộ dáng khiếp nhược, nói cũng không dám nói mấy câu, thật cẩn thận đối đãi vị trưởng tỷ này của mình. Cứ như vậy một tiểu cô nương cũng là đã đính hôn xong, qua một hai năm sẽ hứa hẹn.

Kỷ Uyển phán đoán sơ qua, cảm thấy Xuân Vũ có thể chưởng gia.

Người của phủ Thái thú cũng không phức tạp, so với năm đó Cố thị rời khỏi nhà, Kỷ Tuyền chỉ có thêm một di nương Lữ thị. Mấy năm nay nhân tình phủ Thái Thú qua lại vẫn sẽ đưa đến chỗ Cố thị ở Chùa Bạch Mã, do Xuân Vũ toàn quyền xử lý, vốn là đã quen tay.

Tuy rằng nữ nhân trong phủ Thái thú đều là chuyện nhỏ, nhưng nàng là đích nữ duy nhất của thái thú phủ, trở về rồi.

 Chưa xuất giá, làm sao có đạo lý để di nương làm chủ. Tính tình mấy cô nương này, nếu có thể giả vờ, cũng phải tận lực giả vờ một chút, dù sao cũng không tốn bao nhiêu công phu.

Cho đến bữa tối, chính chủ mới xuất hiện. Lúc Kỷ Tuyền tới, thủ vệ ‘Thính Vũ Tiểu Trúc’ đều không ngăn cản, lại có nô bộc chỉ đường, hắn rất nhanh nhìn thấy con gái đang cho cá ăn bên bờ hồ.

Kỷ Tuyền: “Đã dùng bữa tối chưa?”

Kỷ Uyển: “Còn đang chờ Ngài.”

Kỷ Tuyền “ừ” một tiếng, cùng con gái dùng bữa trong lương đình, nhưng hắn chỉ ăn vài miếng tượng trưng đã buông đũa: “Ta đã bảo Đường Xá Nhân bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho con, hôn lễ ấn định vào ngày mười hai tháng sáu năm sau, thời gian này... Con ở nhà chơi đùa, ngoan ngoãn làm kiều tiểu thư là tốt rồi.”

Xá Nhân trong miệng hắn, là một loại chức quan do phủ Thái Thú thiết lập. Vị Đường Xá Nhân này thường xuyên đi theo bên cạnh Kỷ Tuyền, là tâm phúc của hắn, không chỉ thay mặt xử lý việc trọng yếu của Lạc Dương, mà còn quản lý kho riêng của hắn.

Kỷ Uyển cũng buông đũa xuống, giọng điệu lạnh lẽo: “Ngày 12 tháng 6 năm sau sẽ đi Lũng Tây chịu chết sao? Phụ thân, Người không phải không biết Âu Dương Diêm là người xấu xa như thế nào, huống hồ tuổi của hắn ta có thể làm gia gia của ta rồi!”

“Ai nói con gả cho Âu Dương Diêm?”

Kỷ Tuyền nhíu mày: “Âu Dương Diêm có con trai trưởng!”

Kỷ Uyển: “À! Người còn nhớ con trai trưởng của hắn tên gì không?”

Kỷ Tuyền: "..."

Con trai trưởng Âu Dương Diêm thật đúng là không có cảm giác tồn tại!

Kỷ Tuyền mỗi ngày xử lý quân chính quan trọng còn cần tốn rất nhiều thời gian, Lạc Dương của hắn lại là lớn nhất, đối với phương diện quan hệ qua lại tự nhiên có sơ sẩy. Cố đại cữu thì khác, là con trai Thừa tướng, khi còn nhỏ đã có thể hiểu biết rất nhiều với thế lực ở khắp nơi, nhưng khi vừa nói đến Âu Dương gia cũng nói không nên lời về tên vị đích tử bị giấu đi này.

Kỷ Tuyền, ha ha!

Kỷ Tuyền không đánh mà bại lui đi, lúc đi lại rất chật vật. Ban đầu thủ vệ của ‘Thính Vũ Tiểu Trúc’ giống như người vô hình, bây giờ bắt đầu nhảy ra ngăn cản hắn, giống như chất vấn một phen, thậm chí còn có vài lần phải động thủ.(Ứng dụng TY T)

Nhưng Kỷ Tuyền và con gái nhiều năm không gặp, thủ vệ bên cạnh nàng chưa từng thấy qua hắn nhận nhầm cũng bình thường. Hắn có thể phạt con gái mình ngay sau khi vợ hắn qua đời vì những điều nhỏ nhặt như vậy không? Tất nhiên không thể.

Xuân Vũ thấy Thái thú đại nhân chật vật rời đi, khóe miệng mang theo một tia ý cười trở về, trong lời nói vẫn là an ủi: “Ngài cần gì phải làm vậy?”

Kỷ Uyển sai người lấy bát đũa của Kỷ Tuyền xuống, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn một chút.

“Thái thú đại nhân cầu xin ta! Ta mới không sợ đắc tội hắn,” Kỷ Uyển cười tủm tỉm nói: “Ta đoán nhé! Không chứng trong lòng hắn nghĩ là đứa con gái này dù sao ngày mười hai tháng sáu năm sau là nhất định cũng phải lập gia đình, trong vòng một năm ngắn ngủi thì có thể làm được gì, chỉ cần nhắm mắt không để ý là được rồi... Thật không may, hắn không hiểu ta!”

Luận về gây chuyện, Kỷ Uyển ta thứ hai, không ai dám nhận đệ nhất.

  ***

Lúc Kỷ Uyển đến chùa Bạch Mã trời còn chưa sáng, Duyên đã ra sau núi, hai sa di thường đi theo Duyên hôm nay không đi cùng.

“Sẽ không xui xẻo như vậy chứ!”

Gần đây trong lòng Kỷ Uyển có chút lo lắng, trong nguyên tác Tiết Ny sẽ gặp lại Duyên trong khoảng thời gian này.

Nguyên tác chỉ nói Tiết Ny đuổi giết phản đồ trong giáo đến phía sau núi chùa Bạch Mã, gặp được hòa thượng đến đó hái thuốc, được cậu khuyên phóng hạ đồ đao. Tiết Ny phớt lờ, giết chết phản đồ trước mặt cậu, trói cậu lại, cho cậu ăn thịt thỏ sống, muốn dùng cách này bức cậu phá giới.

Không ngờ hòa thượng lại thản nhiên nói đây chỉ có thể xem như phạm giới, không tính là phá giới, ngôn ngữ quá mức sắc bén, mạo phạm vị thánh nữ này, nhất thời làm cho nàng ta yêu không được, hận cũng không xong.

Dựa theo thời gian trong nguyên tác, chuyện này phát sinh vài ngày sau khi Duyên trở thành pháp sư Tam Tạng. Từ sau khi Duyên có được tư cách pháp sư Tam Tạng, Kỷ Uyển mười mấy ngày nay đều ở lại chùa Bạch Mã, vốn tưởng rằng đã tránh được. Không ngờ lại đột nhiên có chuyện, lại để mọi thứ quay về cốt truyện.

Kỷ Uyển dẫn người cẩn thận tìm kiếm ở sau núi, may mắn là phía sau chùa Bạch Mã tuy lớn, nhưng nơi Duyên thường tới cũng không nhiều lắm. Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của Duyên, vừa vặn nghe được lời Duyên không nhanh không chậm----“Nữ thí chủ, ngươi hại tính mạng thỏ, cũng không phải vì no bụng, chỉ là vì bức bách bần tăng. Sát sinh như thế, không cảm thấy tội nghiệt sao?”

Ngay cả Kỷ Uyển đứng bên cạnh nghe cũng không thể không nói những lời này của hắn đủ tàn nhẫn, thật sự là đã chọc giận Tiết Ny, nhưng lời hòa thượng còn chưa nói hết.

"A Di Đà Phật! Nữ thí chủ, mạng người ngã ở đó, mạng thỏ trong tay ngươi, trong mắt bần tăng là không có gì khác biệt. Ngươi lấy thứ gì đút cho ta ăn, cũng không thể khiến ta không làm hòa thượng, bần tăng tu Phật không để ý ánh mắt thế nhân, tự độ mình độ người mà thôi.”

Kỷ Uyển: “...”

Thiên chi kiêu tử Tiết Ny ngay lập tức nhận ra có người khác đến!

Kỷ Uyển: “Làm phiền mấy vị đại sư rồi”

Cho dù nàng không nói, mấy vị đại sư đi theo bên cạnh nàng cũng là muốn ra tay, cũng không thể trơ mắt nhìn người trong Phật môn bị bức bách phá giới. Bên cạnh Kỷ Uyển ngoại trừ người trong 'Phật môn', bây giờ không có người 'giang hồ' có thể dùng, nhưng người của Phật môn phái đi bảo vệ nàng hàng ngày không thể là cao thủ nhất đẳng.

Mấy vị đại sư này ra tay, hẳn là có thể bao vây Tiết Ny, nhưng có thể bắt được thánh nữ này hay không, trong lòng Kỷ Uyển không thể phán đoán.

Thừa dịp mấy người đánh nhau, Kỷ Uyển dùng đao cắt đứt dây thừng trên người tiểu hòa thượng, đưa khăn tay cho cậu lau vết máu bên môi, cũng không hỏi cậu rốt cuộc có để Tiết Ny đắc thủ hay không... Tâm còn chưa loạn, Tiết Ny còn không cách nào với cậu.

Trong nguyên tác thì lúc này hoà thượng cũng chỉ là chịu chút khổ sở, người tức giận đều là Tiết Ny. Có thể sau này sẽ không phải như vậy, một người nếu cả ngày nghĩ phải làm cho hòa thượng phá giới, sử dụng trăm ngàn loại phương pháp, vậy thì nhất định có một loại có thể có hiệu quả.

Tiết Ny trong lúc đánh nhau vẫn chú ý tình huống bên này, cười nói: “Để ta đoán tiểu cô nương này là ai ~ Đích nữ Kỷ Uyển của Thái thú Lạc Dương! Đáng tiếc lần trước không độc chết được cô.”

Rõ ràng nói những lời ác độc như vậy, nhưng nàng ta cười rộ lên nhan sắc càng tăng, bốn đại hòa thượng đang đánh với nàng ta khi nghe được tiếng cười, động tác đều chậm một nhịp. Tiết Ny nhân cơ hội này từ bên hông lấy ra một thanh sáo ngọc, thổi lên.

Tinh thần đã không ổn định, tứ đại tăng nhân nhất thời cũng không thể đánh rơi cây sáo ngọc này, để nàng ta tuỳ ý hành động. Tiếng sáo vang lên một lúc thì Xà trùng nghe thấy tiếng sáo nàng ta chỉ huy, bò đến phía hai người bên ngoài trận chiến.

Kỷ Uyển căn bản không nghe thấy nàng ta nói. Vừa cứu được Duyên, nàng liền dẫn cậu đến chùa Bạch Mã: “Về mời người đến cứu viện.”

Bây giờ đã chạy ra khỏi đó một đoạn đường dài.

Nhưng cao nhân luận võ, tình thế thay đổi trong chớp mắt, võ công Tiết Ny cùng bốn hòa thượng cộng lại chênh lệch không lớn, nhưng nàng ta quỷ kế đa đoan, khí chất mê người, nam nữ trước mị lực vô biên của nàng ta đều không thể may mắn thoát khỏi. Nàng ta tạm thời thoát khỏi sự dây dưa của bốn hòa thượng, nhanh chóng đuổi theo, thưởng thức bộ dáng đáng thương của tiểu hòa thượng và Kỷ Uyển bị xà trùng vây ở giữa.

Tiết Ny cười khẽ cầm lấy một con độc xà ném về phía hai người. Duyên che chở cho Kỷ Uyển, ngược lại để lưng lộ ra, bị một con rắn khác chờ thời cơ nhảy lên ở khoảng trống. Kỷ Uyển tất nhiên không thể nhìn cậu bị thương, đưa tay bắt, cổ tay bị rắn cắn một cái.

Duyên sợ tới mức không để ý đến hiểm cảnh xung quanh, quay người lại kéo tay nàng lên xem xét: “Không sao chứ?”

Nhìn một màn này, ánh mắt Tiết Ny híp lại, tung người hướng về phía Kỷ Uyển.

Con rắn này không có độc, cho nên vị thánh nữ đại nhân này muốn tự mình giết cô, để giải tỏa sự khó chịu trong lòng?

Kỷ Uyển vô cùng tỉnh táo, trong lúc cấp bách, nàng ta cười ngọt ngào với Tiết Ny đang tiến gần, tung ra ám khí, móng vuốt nắm trên mặt Tiết Ny.

"Rõ ràng có thể ở xa dùng ngân châm giết ta, lại muốn đến gần! Tiết cô nương không được khinh địch nha~"

Tiết Ny che mặt lui ra sau nửa mét, nàng ta đã lập tức tránh đi, nhưng trên mặt vẫn có thêm mấy vết máu... Làm cho nàng ta ghét chết mất.

Nữ nhân càng xinh đẹp, càng để ý dung nhan của mình, không chừng bình thường đều nghĩ làm sao cẩn thận che chở khuôn mặt này. Hiện giờ dễ dàng bị một người không biết võ công hủy, phải băm thành ngàn mảnh vẫn còn quá nhẹ.

Lúc này bốn vị đại sư đã đuổi theo, Tiết Ny lạnh lùng nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của Kỷ Uyển với ánh mắt thâm độc.

“Kỷ Uyển, chúng ta không chết không ngừng!”

Tiết Ny đi rồi.

Duyên: “Trên tay nàng là cái gì?”

“Cơ quan do thợ thủ công làm, vòng tay này có thể vươn ra năm cây kim.” Kỷ Uyển cho cậu xem: “Cho nên ấy! Đừng khinh thường người bình thường không có võ công.”

Chỉ sợ Thánh Nữ đại nhân sẽ cả đời không quên.

Thấy sự tình đã kết thúc, bốn đại sư đều thấy được xấu hổ từ trên mặt đối phương, lúc đánh nhau bị sắc đẹp mê hoặc, vả lại dung nhan kia đến nay trong lòng vẫn không quên, thật sự là... Thế gian lại có nữ tử xinh đẹp như tiên vậy sao.

Bọn họ yên lặng giấu mình đi, bây giờ đã không còn mặt mũi gặp người khác.

  ***

Kỷ Uyển ngày ngày đều phải ra ngoài, mọi người trong phủ đã quen rồi. Hiện giờ, bất kể là người bên gối Kỷ Tuyền hay là ba đứa con gái của hắn, nhìn thấy vị đại tiểu thư này đều phải tránh đi, thật ra nàng cũng không làm khó người trong phủ. Chỉ là thanh danh lan xa, đủ để khiến người ta kính sợ.

Kỷ Tuyền bây giờ cũng không dám xem nhẹ cô, vừa nghe nói nàng mang thương tích hồi phủ, buông công việc xuống, lập tức chạy về.

Thường ngày Thái Sơn sụp đổ trước sắc mặt cũng không thay đổi, bây giờ lại giống quỷ đòi nợ ngữ khí cứng ngắc vô cùng: “Vết thương này của con…Là ai làm?”

Kỷ Uyển: “Phụ thân, con gái hôm nay đến chùa Bạch Mã, tình cờ gặp thánh nữ Thần giáo. nàng ta thả rắn cắn ta trước... Sau đó, ta nắm lấy khuôn mặt của nàng ta.”

Kỷ Tuyền: "..."

Kỷ Uyển: “Nàng ta bảo con gái chuyển lời tới Ngài, Thần giáo cùng chúng ta không chết không ngừng!”

Kỷ Tuyền đau đầu muốn nứt ra: “Ta nghe nói con còn mang theo một người về, là ai?”

“A, người đó sao”, Kỷ Uyển chậm rãi uống một ngụm trà: “Trên đường xuống núi ngẫu nhiên gặp con trai thái thú Trường Sa, hắn ta vô cớ vào Lạc Dương ta, nhất định trong lòng bất chính. Không chỉ thấy sắc nổi lòng tham, còn động tay động chân, ta liền cho người đánh gãy chân rồi”

Kỷ Tuyền: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play