Nam nữ thân mật ôm nhau trong cơn mưa lớn, có lẽ là một cặp uyên ương hoang dã. Cho đến khi khuôn mặt của người đàn ông lộ ra, chính là người có bối phận cực cao trong chùa, khiến những người nhìn thấy đều kinh ngạc.

Phương Trượng phẫn nộ nói ra hai chữ “phá giới” cũng không khiến Duyên buông tay. Cô gái trong ngực đã ngất xỉu, cậu không muốn bỏ nàng lại ở nơi ẩm ướt dơ bẩn này.

“A Di Đà Phật!”

Một câu niệm Phật chứa đầy nội lực, chấn động một đám sa di vây quanh muốn tách hai người ra.

Dường như Giới Liêu cũng rất vội vàng, trực tiếp xuất hiện trong màn mưa mà không có ô. Nhưng trên người ông ấy cả cà sa, áo trong lẫn giày không dính một vết nước, trời mưa giống như gặp phải một rào cản vô hình, không thể làm ướt nhà sư này.

Phương trượng: “Sư thúc!”

Giới Liêu nhìn qua.

"Phương Trượng sư điệt, có hy vọng chấn hưng Phật môn ta rồi!"

Câu này là dùng truyền âm bí mật, chỉ có một mình Phương Trượng nghe thấy. Phương Trượng vừa mừng vừa sợ, không biết phải nói gì. Hắn không có lý do gì nghi ngờ lời nói của vị sư thúc này, người thông hiểu tinh tượng, biết nhân mệnh, vả lại là chuyện lớn như vậy, không thể nhìn sai được.

Vậy thì khi nào, ở đâu, ông ấy đã thấy được gì? Còn có ai có khả năng như vậy, còn có thể làm cho Giới Liêu sư thúc nhìn nhận bằng con mắt khác?

Kỷ Uyển, con gái của Thái thú Lạc Dương.

Phương Trượng quát sa di đang muốn tiến lên phải lùi lại, trong màn mưa chăm chú nhìn chăm chú vào thiếu nữ trong ngực Duyên.

Giới Liêu lấy mấy cái bồ đoàn tới, sắp xếp chỉnh tề trong sân: “A Di Đà Phật! Duyên, đặt nữ thí chủ lên bồ đoàn, chúng ta vì mẫu thân ngài ấy mà niệm tàng kinh, độ nàng vãng sinh.”

Duyên còn chưa nói gì, Phương trượng nói trước: “Sư thúc, vẫn còn mưa!”

Giới Liêu: “Mưa sẽ tạnh”.

Ông ấy vừa dứt lời, mưa to như tế thần chợt dừng lại, nếu không phải trong viện vẫn còn tụ nước mưa, quần áo mọi người vẫn còn ướt, không ai có thể tin được vừa rồi đã mưa một trận.

Kỷ Uyển chỉ mê man một lúc, khi tỉnh lại đã tỉnh táo đến kỳ lạ, nàng ngồi trên bồ đoàn ẩm ướt, nhìn ánh sáng xuất hiện trên bầu trời, hét lớn hỏi: “Đó là...? ”

Duyên cũng nhìn ánh sáng xinh đẹp, trải khắp bầu trời Lạc Dương.

Giới Liêu trả lời nghi hoặc của cô: “Mưa lớn tạnh đột ngột, kim long phi thiên mang theo ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ thành Lạc Dương. Đây là dấu hiệu Đế tinh xuất hiện---- Ngài chính là Đế Tinh.”

Kỷ Uyển: "..."

Ta ít đọc sách, đừng có mà gạt ta đó.

Kỷ Uyển lúc này bình tĩnh, nhưng “cao tầng” của chùa Bạch Mã trong nhất thời đều háo hức nhìn cô, giống như nàng là cơn mưa đúng lúc trong vùng đất khô cằn, là cứu tinh cho toàn bộ người ăn xin sắp chết đói.

Loại cuồng nhiệt này, Kỷ Uyển chưa bao giờ được chứng kiến trong đời.

Giới Liêu ‘tõm tõm’ quỳ xuống trước mặt cô, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết: “Bần tăng sẽ tiễn mẫu thân Ngài một đoạn đường”.

Kỷ Uyển cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại có được sự trung thành của Phật môn, dưới trướng cuối cùng cũng có nhiều người có thể dùng được. Những người có niềm tin này, sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất phía sau, nhưng cũng bởi vì tín ngưỡng, họ là những người vội vàng nhất.

Từ nay về sau, Kỷ Uyển phải bước về phía trước, nếu đã bị đẩy về phía trước, không còn con đường quay đầu nữa.

Trận pháp sự do Giới Liêu tổ chức được làm trong khoảng bảy bảy bốn mươi chín ngày. Lúc đầu, những người tham dự pháp sự này đều là cao tăng Lạc Dương, bọn họ gần như đều là tự phát mà đến, có hỏi ông ấy cũng không nói nguyên nhân, họ tìm một bồ đoàn, tự mình niệm kinh. Sau đó, từ bên ngoài Lạc Dương, cao tăng từ xa mà đến không có bồ đoàn để dùng, ngồi hẳn dưới thềm bên ngoài chùa Bạch Mã, niệm Địa Tạng kinh.

Sự việc trọng đại này khiến dân chúng Lạc Dương truyền miệng, hoàn toàn không hiểu được nguồn gốc, mà hòa thượng, đạo sĩ bởi vì ngàn trăm năm truyền thừa, ít nhiều vẫn còn lại một hai phần thần bí, cho nên suy đoán dân gian càng ngày càng thần dị. Về sau thậm chí còn gắn danh tiếng thần nữ cho Cố Thị, nói nàng hạ phàm đến phù hộ dân chúng Lạc Dương, hiện giờ quy thiên, dẫn đến hòa thượng thế gian tranh nhau tiễn một đoạn đường cuối cùng.(Ứng dụng TY T)

Thái thú Lạc Dương Kỷ Tuyền nhất thời thanh danh vang lên, mà người được lợi nhiều nhất chính là Kỷ Uyển, nàng cứ như vậy trong thời gian ngắn trở thành con nối dõi của thần nữ, phủ đầy màu sắc thần bí.

Chờ tình hình hơi lắng xuống, Kỷ Tuyền sai người đến đón Kỷ Uyển về phủ thái thú.

Ngoại trừ phải sửa sang lại đồ cưới của Cố thị ra, quan trọng nhất chính là dẫn theo ai đi cùng. Đồng thời, Kỷ Uyển cũng đang lo lắng cho việc bố trí của ba vị tiên sinh khác, không ngờ tiên sinh dạy võ học của nàng lại đến tìm nàng vào lúc này.

Vị tiên sinh võ học này tên là Văn Nương, là một nữ tử từng ra chiến trường dẫn binh chém giết.

Lần đầu tiên gặp nhau, là năm Kỷ Uyển mười một tuổi. Văn Nương mang tiểu cô nương đến nhà mình ở, trong căn phòng này bày biện linh vị chỉnh tề, phía trước viết 'Huynh - Mạc Thủy Thừa linh vị, Tẩu - Ngu Thị linh vị', còn có hai linh vị hơi nhỏ, dường như là cho trẻ con.

Văn Nương dập đầu trước, sau đó đứng dậy nói với Kỷ Uyển: "Ta xuất thân là Kim Thị ở Nghĩa Dương, là tiểu phái trung tông phụ thuộc vào triều đình, hiện tại ngoại trừ ta ra đã không còn truyền nhân, chút chiêu thức ngoại gia kia, nên học Ngài đều đã học rồi, chiêu lợi hại nhất của ta là "Mạc Thị gia học" của gia huynh phó thác, là chỗ dựa cho nhiều đời người Mạc gia dẫn binh. Ta đã đồng ý với Cố tiên sinh sẽ dốc sức tương trợ, kính xin nữ lang bái huynh trưởng ta trước, dập đầu ba cái, kính trà bái sư cho gia huynh. Lễ này mới có thể thành!”

--- Tính cách mấy vị tiên sinh của ta, thật sự là mỗi người đều rất độc đáo! Nếu Kỷ Uyển thật sự là một cô bé mười tuổi được nuông chiều, không biết người được cúng tế là ai, sẽ chịu bái?

Mặc dù tính cách mấy vị tiên sinh đều rất quái dị, nhưng Kỷ Uyển cũng biết, đều là người có tình có nghĩa, Cố Thị đã dốc hết lòng mời đến thì nhất định những vị tiên sinh này đều có tài năng hơn người.

Mạc Thủy Thừa trên bài vị chính là vị Mạc đại tướng quân kia, có gì mà nàng không quỳ được chứ.

Kỷ Uyển quỳ xuống, cung kính dập đầu: “Xin tiên sinh dạy ta!”

Ánh mắt Văn Nương quái dị: “Không ngờ Ngài lại dứt khoát như vậy.”

Kỷ Uyển nói thẳng: “Tướng quân đại nghĩa, ai cũng có thể quỳ trước Ngài ấy”

Người được đặt ở đây nếu chỉ là tên Mạc Thuỷ Thừa thì có thể là cùng tên, nhưng thê tử là Ngu Thị thì chỉ có thể là Mạc đại tướng quân hai năm trước bị vu hãm thông địch bán nước mà mất tích.

Ngài ấy cả đời yêu nước thương dân, trên bình Hung Nô, dưới áp Tộc Địch, dùng sắt và máu đúc thành thái bình thịnh thế... Nhưng lời kể của Tiểu hoà thượng, nhất định là không có kết cục tử tế.

Lời nói của Kỷ Uyển khiến Văn Nương trầm mặc, bà nhìn Kỷ Uyển hồi lâu, mới vui mừng kéo ra một nụ cười: “Ngài thật tốt! Nếu gia huynh còn sống, nhất định cũng sẽ thích Ngài.”

Cố đại cữu tuy để mặc nàng ở chung với mấy vị tiên sinh, nhưng không lâu sau đã tra rõ bối cảnh thân thế mấy vị tiên sinh của cô.

Trong đó Văn Nương là ghi chép là ---- Văn Nương của Kim Thị, thuở nhỏ tập võ, thiên phú cực tốt. Bởi vì không may toàn tộc gặp phải đại kiếp nạn, được Mạc Thuỷ Thừa đại tướng quân nạp làm cơ thiếp, tránh được tội chết. Sau này làm nữ tướng đi theo Mạc đại tướng quân Nam chinh Bắc chiến, lập vô số chiến công, cho đến khi Mạc đại tướng quân bị tội phản quốc mà bỏ trốn, Văn Nương cũng không biết tung tích.

Bây giờ Văn Nương đứng trước mặt cô, không nói một lời.

Kỷ Uyển: “Tiên sinh!”

Văn Nương nói: “Nữ lang từ nay về sau không cần gọi ta là tiên sinh, Văn Nương chỉ là thay gia huynh truyền nghệ, tiên sinh của Ngài, chỉ có thể là gia huynh Mạc Thủy Thừa.”

Kỷ Uyển thở dài: “Người có muốn đi theo ta không?”

“Võ tướng dù sao cũng phải da ngựa bọc thi mới không uổng công cả đời, Văn Nương nhất định phải đi tiếp, về phần có đi theo Ngài hay không.” Văn Nương nhìn cô, muốn biết suy nghĩ trong lòng tiểu nữ lang này: “Thanh danh gia huynh bị vu khống, ra đi thê lương. Văn Nương là muốn minh oan báo thù cho gia huynh, Ngài muốn mang Văn Nương đi, phải đi một con đường không trở về, nữ lang đã nghĩ kỹ chưa?”

Kỷ Uyển không né tránh nhìn bà, thản nhiên nói: “A Uyển cũng không biết có thể đi đến bước nào, nhưng người làm đệ tử, báo thù lấy lại thanh danh cho thầy, vốn là chuyện nên làm. Văn Nương đi theo ta đi!”

Văn Nương nhận ra những yêu cầu này của cô, nữ lang trước mắt có lẽ đã sớm nghĩ tới trăm ngàn lần, cũng đều đã nghĩ thấu đáo, chỉ là chưa nói mà thôi.

“Tạ chủ công đại nghĩa”, Văn Nương quỳ bái trên mặt đất, hốc mắt đỏ lên: “Từ hôm nay, Văn nương làm tiên phong, cùng với những gia tướng của Mạc gia, thề chết đi theo chủ công, vì Ngài làm trâu làm ngựa, cũng xin chủ công đừng quên lời hôm nay nói.”

  ***

Ngày mai sẽ khởi hành, rời khỏi chùa Bạch Mã, Kỷ Uyển nửa đêm không ngủ được, quyết định thăm dò Hương khuê phòng. Sau khi Cố thị qua đời, rất lâu sau cũng không có mưa, tối nay lại đột nhiên nổi lên mưa nhỏ dày đặc, giống như là đang tiễn biệt cô.

Duyên cũng không ngủ, đang gõ mỏ trong phòng, cửa phòng cậu mở rộng, giống như sáng sớm biết nàng sắp tới.

Với công lực của hòa thượng, muốn phát hiện một nữ lang không biết võ công đã đến là chuyện không khó, nhưng cậu cũng không quay đầu lại.

Kỷ Uyển đứng ở cửa không vào, nhẹ giọng hỏi cậu: “Hòa thượng, ngươi có đi theo ta không?”

Hoà thượng dừng lại.

"Bần tăng nếu không tinh thông Tam Tạng, sẽ không ra ngoài."

Trước khi Kỷ Uyển tới đã biết là kết quả này. Tiểu hòa thượng đi cùng nàng tất nhiên là tốt nhất, dù sao thì dựa theo nguyên tác, Tiết Ny sẽ nhanh chóng xuất quan, ít ngày nữa sẽ gặp lại tiểu hòa thượng. Tiết Ny rất khó đối phó, nói với Giới Liêu một tiếng, cưỡng chế để tiểu hòa thượng cùng nàng rời đi, tránh được Tiết Ny bao lâu thì tránh.

Nhưng tiểu hòa thượng không muốn đi, nàng mà ép hắn đi theo mình thì có khác gì Tiết Ny đâu?

“Ta biết rồi.” Kỷ Uyển nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng ngồi xuống bồ đoàn trước cửa, đưa lưng về phía hòa thượng: “Ta không ngủ được, ngươi niệm kinh cho ta nghe đi!”

Ngày hôm sau Kỷ Uyển rời đi, Giới Liêu mới ngáp dài giả vờ là mới dậy, đi theo Duyên nói: “Tu hành ở đâu không phải tu hành, sao lại không thể đi cùng người khác?”

Duyên ngồi ngay ngắn trước đường, pháp tướng trang nghiêm: “A Di Đà Phật, sư phụ! Lòng con có nữ thí chủ, nhưng đã buông xuống.”

Đương sự không hổ thẹn với lòng, là người gặp ngày đó không thật sự buông xuống, vả lại trong lòng tràn đầy mưu tính.

Giới Liêu sửng sốt hồi lâu, mới thở dài rời đi.

...... Đức Phật của mỗi người là khác nhau.

Giới Liêu tu Phật, mong Phật môn khôi phục vinh quang ngày xưa, tín đồ khắp thiên hạ, vì thế ngày ngày trù tính, hy sinh thế nào cũng đều đáng giá.

Duyên tu Phật, là tu tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play