Đầu xuân, Cố
thị đã bệnh đến mức không thể xuống giường được. Trong một khắc, dường như tinh
thần nàng suy sụp hoàn toàn, ngoại trừ lúc Kỷ Uyển canh bên cạnh giường thì
thời gian còn lại nàng chưa bao giờ chịu mở mắt.
Mãi đến ngày
mùng hai tháng hai, nghe được tin Kỷ Tuyền chạy tới chùa Bạch Mã, nàng giống
như đột nhiên sống lại. Lúc Kỷ Uyển được gọi vào phòng nàng, nàng cảm thấy kinh
ngạc khi phát hiện mẫu thân giống như trở lại là thiếu nữ 16.
Hôm nay khuôn
mặt nàng đã không còn tái nhợt, làn da mịn màng sáng bóng, gò má hồng hào, nếp
nhăn mấy năm nay cũng không còn thấy nữa. Hôm nay Cố thị ăn mặc lộng lẫy, nàng
mặc một váy màu trắng như trăng, được viền bằng da cáo đỏ dài, không có dấu
hiệu chấp nối. Mặc dù trên đầu không cài vàng bạc nhưng đều là hồng ngọc. Màu
sắc rực rỡ lại trang trọng như vậy chỉ phù hợp với mỹ nhân khuynh nước khuynh
thành, còn cần phải ở một độ tuổi nhất định mới có thể tôn lên vẻ đẹp.
Quanh năm Cố
thị luôn dùng hà thủ ô dưỡng tóc. Thế nên đến độ tuổi này rồi mà tóc nàng vẫn
đen bóng như vải satin.
Cố thị là một
nữ tử thế tộc, thân phận vô cùng tôn quý. Từ nhỏ được vàng ngọc nuôi lớp, lại
am hiểu sâu sắc cách dưỡng sinh. Cho nên ba mươi mấy tuổi sinh một đứa con cũng
không bị già đi là bao. Nhưng Cố thị bệnh lâu ngày không khỏi, thế nào cũng sẽ
ảnh hưởng đến dung nhan. Trong vòng nửa năm nay lão hóa rất nhanh, không còn
rạng rỡ như ngày trước.
Hôm nay Kỷ Uyển
nhìn thấy dường như Cố thị trẻ hơn mười tuổi so với đêm hôm qua. Vả lại ngày
thường Cố thị ăn mặc trang nhã, không giống trang phục lộng lẫy đến kinh ngạc
như hôm nay, mà chính là đoan chính, quyến rũ động lòng người.
Lúc này Cố thị
đang trang điểm, nàng nhìn thấy Kỷ Uyển tới cũng không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của cô, vui sướng xòe váy xoay hai
vòng: "Uyển! Con nhìn mẫu thân xem. Trang điểm có vấn đề gì không? Y phục
có chỗ nào không ổn không? Có đẹp không?"
"Mẫu thân
đẹp nhất!"
Kỷ Uyển có một
đôi tay khéo léo nhưng chưa bao giờ lộ ra. nàng lặng lẽ tháo khuyên tai bạc
trên tai Cố thị xuống, thay bằng một đôi khuyên tai hoa màu trắng nhỏ hơn,
tương phản với hồng ngọc trên đầu.
Xuân Vũ canh
một bên nhìn động tác dịu dàng của cô, cố kìm nén nước mắt muốn chảy ra. Đối
với tiểu thư xuất thân quan lại thì những hộp trang sức đầy đến không thể nhét
đủ là chuyện bình thường, nhưng quanh năm họ sống như nam nhân. Ngay cả lỗ tai
cũng chưa từng được xỏ.
Kỷ Uyển:
"Đổi không hay không đổi thì mẫu thân đều rất đẹp!"
Cố thị tỉ mỉ
đánh giá mình với gương, ánh mắt của nàng tràn đầy bi thương, không hề vui vẻ:
"Đẹp thật sao?"
Kỷ Uyển ngồi
xổm xuống trước mặt mẫu thân, tựa đầu lên gối nàng, chậm rãi nói: "Mẫu
thân cực kỳ đẹp!"
Cố thị nhẹ
nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của con gái. Trong mắt tràn đầy tình yêu thương
lại bị nàng thu hồi lại từng chút một. Cuối cùng chỉ vỗ vỗ đầu Kỷ Uyển nói:
"Đi đi! Thời gian không còn nhiều nữa, đi đón phụ thân con đi."
Kỷ Uyển vừa ra
khỏi phòng lại nghe được Cố thị gọi mình: "Uyển!"
Kỷ Uyển xoay
người lại. Vì trước cửa có một màn chắn nàng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ
dưới ánh nến, nàng cung kính cúi đầu: "Mẫu thân có gì phân phó ạ?"
Nàng nghĩ đại
khái Cố thị sẽ dặn dò nàng tái hiện lại vinh quang cho Cố thị, hoặc là chăm sóc
Trương Khập, bao dung Cố Chi Khanh... Sự nghiêm khắc năm năm nay của Cố thị
khiến nàng hơi mơ hồ. Nhưng suy cho cùng, đó vẫn là một người mẹ.
"Uyển, sau
này chỉ còn một mình con. Nhất định phải cẩn thận!"
Nàng nghe được
Cố thị run giọng dặn dò như thế.
Kỷ Tuyền đến
chùa Bạch Mã, Kỷ Uyển phải đến cửa lớn nghênh đón. Bởi vì tâm trạng phức tạp,
nàng đi chậm đến kỳ lạ, trong lòng có cảm giác chậm trễ không muốn gặp người
đó. nàng và vị Kỷ đại nhân này có thể nói là lần đầu gặp nhau. Nàng biết, là vị
Thái thú đại nhân này lấy phu nhân và con gái làm mồi nhử, mưu đồ đại sự. Có
thể nói là vô tình vô nghĩa, làm cho người ta khinh thường. Nhưng từ trong ký
ức của nguyên chủ, Kỷ Uyển chỉ nhìn thấy một nam nhân vĩ đại yêu thương con gái
và phu nhân.
Suốt năm năm,
vì Cố thị từ chối không chịu gặp mặt nên hắn chưa từng bước vào chùa Bạch Mã dù
một bước. Hắn có biết phu nhân của mình đã bị ép bức đến mức nào không? Cả đời
nữ tử tôn quý này buộc phải quỳ xuống đất cầu xin hắn, có thể bị bức dùng sắc
vì trải một con đường khang trang cho con gái duy nhất.(Ứng dụng TY T)
Kỷ đại nhân có
biết những thứ này không?
Hắn có biết phu
nhân mình có một tâm trí rộng hơn biển, có tham vọng cao hơn núi? Thế mà lại vì
tình yêu dành cho hắn mà bị vây khốn nơi nội phủ, chung quy đã khiến nàng rất
mệt mỏi.
Những điều này
đều là Cố thị tự nguyện. Khi đó liệu nàng có từng nghĩ đến lang quân mà mình
yêu sẽ có ngày vì quyền lực mà không để ý đến người thân của nàng không? Đó là
ân sư của hắn.
Năm đó nàng vì
người nhà bị xử tội mà ốm nặng, không thể rời giường. Lang quân ngày thường dịu
dàng quan tâm cũng đã thay đổi. Thậm chí còn nạp cơ thiếp vào cửa.
Làm những việc
này thì còn có lương tâm không?
Kỷ Uyển có quá
nhiều vấn đề nhưng có lẽ mãi mãi nàng cũng không thể hỏi. Nếu không sẽ nàng phụ
tình yêu mà Cố thị cố gắng chống đỡ.
"Ôi trời!
Tiểu thư, người mau đi gặp phụ thân đi thôi!"
Nha hoàn thận
trọng nhắc nhở, Kỷ Uyển giật mình ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kỷ Tuyền.
Khi nào là lúc
người đàn ông quyến rũ nhất? Bốn mươi tuổi đã có sự nghiệp thành công, vẻ mặt
cũng chững chạc, thân thể còn cường tráng. Vợ đẹp con ngoan, cuộc sống như ý.
Thái thú Lạc
Dương Kỷ Tuyền chính là đang ở độ tuổi này.
Kỷ Tuyền bước
tới, thân hình oai nghiêm, vòm ngực rộng lớn, có uy phong khó ai sánh bằng làm
cho nha hoàn phía sau Kỷ Uyển sợ hãi lui về sau một bước.
Hắn đi tới
trước mặt Kỷ Uyển, giống như cũng không có áy náy vì khi trước kia lấy con nhỏ
ra làm mồi nhử, cũng không áy náy khi sắp đẩy con gái vào hố lửa. Thản nhiên
đối mặt với cô: "Uyển đã trưởng thành rồi!"
Thật ra toàn
thân hắn đều tràn ngập lo âu, không giống dáng vẻ muốn ôn chuyện cũ với con
gái.
Kỷ Tuyền cao
tám thước (một mét tám), cũng không vì chiếu cố con gái mà khom lưng xuống. Cho
nên Kỷ Uyển muốn nói chuyện với hắn thì vô cùng vất vả.
Kỷ Uyển lui ra
sau mấy bước. Với khoảng cách này, nàng chỉ hơi ngửa đầu là có thể nhìn thẳng
vào phụ thân.
Kỷ Uyển cũng
không có hứng thú nói nhiều: "Phụ thân, ngài theo con đi gặp mẫu thân được
không?"
Kỷ Uyển đi theo
Kỷ Tuyền đang vội vã đến trước cửa phòng mẫu thân. Ngoài dự liệu của cô, sau
năm năm không gặp, Kỷ Tuyền cũng không vô tình như hắn biểu hiện.
"Cuối cùng
nàng cũng nguyện ý gặp ta sao?"
Kỷ Uyển nghi
ngờ mình đã nhìn lầm, nam nhân cao lớn dũng mãnh, trái tim lạnh lùng ấy lại hơi
run rẩy.
Cửa vừa mở, hai
người đều nhìn thấy Cố thị ngồi trên trường kỷ, chậm rãi rơi lệ: "Lang
quân thật nhẫn tâm!"
Khi khóc nàng
vẫn khóc vô cùng đẹp, khiến lòng người tan vỡ.
Nhìn thấy phu
nhân ăn mặc như vậy, Kỷ Tuyền ngây ngẩn cả người. Hắn vẫn còn nhớ rõ viên hồng
ngọc đó. Trước khi thành thân, phu nhân đã lén bổ sung vào sính lễ, bảo hắn đưa
đến để người ta không coi thường hắn. Bộ y phục trắng trên người nàng cũng là
món quà đầu tiên hắn tặng nàng, miếng da cáo đó cũng do hắn săn được.
Hôm nay Cố thị
như trở về khi vừa gả cho hắn.
Lúc này trong
lòng hắn không còn oán hận nữa. Dường như mọi điều không vui khi bị từ chối,
chặn ở ngoài cửa nhiều năm đều biến thành dịu dàng khó gặp từ lâu.
"Tiêm
Tiêm!"
Cuối cùng hắn
cũng không kiềm chế được mà gọi tên phu nhân.
Kỷ Uyển rời
khỏi đó, quỳ trước cửa khuê phòng Cố thị. Xuân Vũ giật nảy mình, vội vàng kéo
nàng nhưng lại bị Kỷ Uyển kéo cổ tay, thấp giọng hỏi: "Vì sao mẫu thân lại
rạng rỡ như vậy?… Là do uống bí dược?…"
Kỷ Uyển sớm đã
không phải là kẻ ngốc, nàng biết trong triều có một số loại bí dược cực độc, có
thể đạt được hiệu quả cực kỳ đáng kinh ngạc. Nó có thể làm cho người bệnh lâu
năm khôi phục tuổi trẻ trong một đêm, nhan sắc tuyệt đẹp. Đương nhiên cũng cực
kỳ độc.
Xuân Vũ nghe
vậy thì nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào nói: "Thân thể tiểu thư, chịu
không nổi thuốc này... Tiểu thư cố ý như thế. Là Xuân Vũ vô dụng, không khuyên
được nàng ấy."
Kỷ Uyển im
lặng, nhìn cánh cửa đóng chặt.
Trong phòng,
hai người mắt chạm mắt từ xa đều rơi vào ký ức ngày xưa khi còn kề cạnh nhau.
Từng tiếng cười nói tạo thành mê cung khiến người ta không thoát ra được.
Tuy rằng Cố thị
hoài niệm thời gian đó nhưng cuối cùng cũng không còn yêu hắn nữa. Cho nên so
với Kỷ Tuyền, nàng lại muốn rời xa quá khứ đã qua đi. Cố thị lẳng lặng ngắm
nhìn dáng vẻ si mê của hắn, nhếch môi cười.
Nực cười làm
sao, cả đời của nam nhân này đều lừa mình dối người. Đến cuối cùng, thế mà
không biết mình đã phải trả giá bằng chân tình.
"Lang quân
biết Tiêm Tiêm muốn đi đoạn đường cuối cùng này nên đến tiễn biệt sao?"
Giọng nói nhẹ
nhàng của nàng kéo Kỷ Tuyền trở về từ mê cung. Hắn đi từng bước tới gần nàng
nhưng rốt cuộc cũng phải dừng lại.
Chung quy cũng
không thể chạm vào nữ nhân đang ở trên giường.
"Tiêm
Tiêm, nàng nói bậy gì vậy? Đừng náo loạn nữa, về phủ cùng ta!"
Nụ cười Cố thị
dần tắt, mặt mày nàng gần như đều lộ ra sự lạnh lẽo, nhìn nam nhân trước mặt
chằm chằm. Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ cho hắn nghe: "Đã không thể
về được nữa rồi."
Cũng không biết
nàng là đang nói thân thể khô héo của mình, hay là nói tình nghĩa giữa hai
người.
Kỷ Tuyền lại
không vì lời nói của nàng mà phẫn nộ như bình thường. Ngược lại trong ngực lại
cảm thấy đau đớn, loại đau đớn này chậm rãi lan tràn khắp thân thể, làm cho hắn
há miệng muốn nói nhưng cũng chẳng thể nói nên lời.
Cuối cùng Cố
thị cũng không nhìn hắn nữa, cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
"Nửa đời
là khoảng thời gian dài dằng dặc, Tiêm Tiêm thật sự hơimệt mỏi. Thiếp không ở
bên cạnh chàng nữa được không?"
Kỷ Tuyền nghe
vậy suýt nữa muốn phát điên: "Không được, ta không cho phép... Người đâu,
mau chóng đưa tiểu thư các người đến đây!"
"Kỷ Tuyền,
đừng đưa con bé đến!" Cố thị khàn giọng, tay cứng ngắc nắm áo bào của hắn,
giọng nói dần trầm xuống. Kỷ Tuyền quỳ xuống mới có thể nghe rõ được.
"Người
thiếp không buông xuống được nhất chính là Uyển. Thiếp gả cho chàng đã là điều
hối hận! Nếu chàng đối xử với con bé không tốt, Cố Tiêm thiếp xin thề, sống
chết… không gặp lại chàng nữa."
"A..."
Nam nhân này
giống như một con dã thú sắp chết, gào thét tuyệt vọng.
Nhưng có ích
lợi gì! Chưa chắc Kỷ Tuyền không biết học thức và năng lực của nàng, hắn đã
từng mừng rỡ và tự hào vì có được Cố Tiêm. Nhưng dần dần lại vì danh lợi, mỹ
nhân, quyền thế mê muội hoa mắt. Quên mất đi nữ nhân chưa bao giờ rời bỏ hắn dù
hắn nghèo khó. Nàng vẫn mãi mãi đứng ở phía sau hắn, bày mưu tính kế vì hắn.
Thế cho nên
cuối cùng hắn lại nhắm chặt mắt, không đi xem nàng nữa.
Tuy nhiên, đây
không phải là điều đau đớn nhất.
Vào giờ phút
này, đột nhiên hắn cảm nhận được, đời này sẽ không bao giờ gặp được một nữ nhân
như vậy. Trời sinh nàng tôn quý, vậy mà lại nguyện vượt qua hoạn nạn cùng hắn,
cùng nhau vinh quang, cùng nhau nhục nhã cũng không hề rời đi dù nửa bước. Nàng
có thể thỏa mãn tất cả các ảo tưởng của hắn về nữ nhân. Nếu hắn có gặp được một
người nữa, e là không phải Cố Tiêm.
Thế gian này,
chỉ có một Cố Tiêm.
Đợi hắn già đi,
ai sẽ là người cạnh gối.
Đây chỉ là khởi
đầu, năm tháng càng dài, nỗi nàng đơn này sẽ giống như lưới kín không kẽ hở
chậm rãi quấn lấy Kỷ Tuyền. Thế nên cả đời của hắn cũng không bao giờ quên được
Cố Tiêm.
Đó là những gì
hắn đáng được nhận! Là hắn phụ nàng.
Tiếng gào thét
trong phòng cũng không nhận được sự đồng cảm từ Kỷ Uyển. Bây giờ Kỷ Tuyền mới
tỉnh ngộ thì có liên quan gì với Cố thị?
Nàng đã không
còn vui buồn vì Kỷ Tuyền từ lâu, cũng không vì hắn bị thương mà đau lòng. Nếu
có tình nghĩa khác ngoài tình yêu, chỉ sợ cũng đã biến mất trong sáu năm qua
rồi.
Bên ngoài mưa
to, dần làm ướt y phục của Kỷ Uyển. Đầu tiên, nàng cười rộ lên một cách sảng
khoái. Sau đó lại khóc, nức nở đến mức mặt ướt đẫm lệ.
Duyên chưa bao
giờ thấy Kỷ Uyển như thế, chiếc ô mang từ tăng viện tới rơi xuống đất. Cậu tiến
đến, ôm lấy nàng vào lòng, mạnh mẽ bảo vệ trong lồng ngực.
Trụ trì và mấy
chú tiểu đi chậm ở phía sau bây giờ lại vội vàng chạy tới. Từ trong bóng tối
nhìn thấy cảnh ấy đều trợn mắt.
"A Di Đà
Phật, sư huynh phá giới rồi!"
Duyên: "Ta
phá giới rồi?"
Kỷ Uyển híp mắt
cười: "Không, là họ chán sống."