Kỷ Uyển trèo ra
khỏi tường vây. Bởi vì mấy ngày nay trời mưa, dưới chân cũng rất trơn trượt.
Nhờ tiểu hòa thượng đỡ giúp mới có thể đứng vững.
Nhân vật xuất
hiện trong nguyên tác thì chỉ cần chỉ đại một người thì đó cũng là kỳ tài luyện
võ. Cho dù là một chú tiểu cũng là một người luyện võ thuật rất tốt. Võ công
của Kỷ Tuyền cũng không kém, Kỷ Uyển vốn cũng nghĩ rằng thân thể này của nguyên
chủ cũng không tệ. Thế mà theo lời nhận xét của Cố đại cữu thì nàng không thích
hợp để luyện võ.
Còn vì từ lúc
trong bụng mẫu thân nàng đã yếu ớt, đan điền¹ của nàng không giữ được nội lực.
Cùng lắm chỉ có thể học hai ba chiêu ngoại công².
Đan điền¹: đan điền là một vài trung tâm khí lực hay huyệt
đạo trên cơ thể người. Nghiên cứu về Đan Điền được dùng ban đầu trong Đạo giáo.
Tuy nhiên vì có nhiều môn phái, sách vở khác nhau nên thuật ngữ "đan
điền" có thể được dùng không nhất quán bởi các môn phái khác nhau. Ngoại công²: Là các công phu luyện ngoại lực, có thể bao
gồm trong nó cả Nhuyễn công và Ngạnh công, với các phương thức luyện tập các
chiêu thức tấn công linh hoạt, mạnh mẽ và từng phần cơ thể để phòng thủ hữu
hiệu. Khi luyện đại thành thì sức lực di hành khắp châu thân không bị ngăn trở,
do đó muốn vận dụng đến sức thì sức có ngay, thân thể cương cường, da thịt gân
xương đều cứng chắc, đến đao kiếm cũng khó bề gây thương tích. Duyên:
"Trèo tường làm gì?"
Kỷ Uyển thè
lưỡi: "Bị mẫu thân giữ lại một lát nên giờ nóng lòng muốn đi gặp
ngươi."
Nếu bàn về tài
ăn nói, mười Duyên cũng không bằng được một Kỷ Uyển. Miệng của nàng như không
có ai đóng cửa, nghĩ gì trong lòng cũng dám nói ra, nhưng chỉ cần không tưởng
thật là được. Thế nhưng cậu không thể để cho nàng lăn lộn như thế, cho nên im
lặng nhìn Kỷ Uyển. Quả nhiên nàng không chịu nổi, nhỏ giọng nói: "Ta biết
ngươi ở bên ngoài còn sợ cái gì nữa. Ngươi cũng sẽ không để ta ngã."
Giờ Kỷ Uyển đã
là thiếu nữ mười lăm tuổi. Nàng đá nhẹ những viên sỏi dưới chân. Dáng vẻ ủ rũ
ấy rất khiến người ta thương xót.
Quả nhiên Duyên
lại mềm lòng.
Kỷ Uyển ở chùa
Bạch Mã suốt năm năm. Từ một cô gái nhỏ bắt đầu cùng cậu chịu hoạn nạn, hình
như cũng vì vậy mà sinh ra tâm lý ỷ lại vào cậu, luôn thích quấn lấy cậu. Cứ
như vậy, dần thì Duyên cũng quen với việc làm bạn của cô, không tránh khỏi
ngoài đạo Phật ra còn để cho Kỷ Uyển một vị trí trong lòng.
'Dang! Dang!'
Từ xa truyền
đến tiếng chuông. Năm năm ở lại chùa Bạch Mã, bất kể là Duyên hay Kỷ Uyển đều
có thể nhận ra được ý nghĩa của tiếng chuông này.
"Ôi, luận
Phật giáo bắt đầu rồi." Kỷ Uyển giật mình, nhanh tay bắt lấy cánh tay của
Duyên: "Đi thôi! Đây chính là lần đầu tiên ngươi luận Phật giáo nhưng cũng
không cần phải lo lắng."
Duyên cũng
không giãy ra tay nàng ra mà đỡ lấy bả vai bên kia của cô. Cậu dùng khinh công
đưa nàng đi qua vô số mái hiên của chùa Bạch Mã đi thẳng đến phía sau đại điện.
Sau đó Duyên
buông nàng ra, chỉ chỉ vào tọa bồ đoàn3 trong đại điện, sau đó vào
hậu điện thay tăng y.
Toạ bồ đoàn3 (坐蒲團): một dụng cụ
để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương
đậm. Tất cả mọi thứ
đều có linh hồn và tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Chúng sinh thế gian này
trong mắt hòa thượng vốn đều giống nhau nhưng cho dù là cao tăng đắc đạo cũng
có có bảy sắc thái cơ bản của con người. Giống như có vài người có sở thích ăn
bánh, có vài người thì thích ăn bánh bao. Đối với thức ăn còn có sở thích thì
con người cũng sẽ có tốt và xấu.
Đối với Duyên
mà nói, hôm nay chính là giây phút quan trọng nhất của cuộc đời cậu. Kỷ Uyển
vui mừng nhảy nhót, có thể thấy nàng còn coi trọng hôm nay hơn cả cậu.
Trước khi vào
hậu điện, Duyên không kiềm chế được quay đầu lại. Đã bắt đầu có tín đồ ra vào
đại điện nên đã không còn thấy bóng dáng người nào đó.
Cậu thở dài,
quay về phía hậu điện trống rỗng.
"A Di Đà Phật!"
......
Duyên vừa tròn
mười tám tuổi, học thức của cậu đã truyền khắp Lạc Dương. Nhưng cậu tự nhận
mình hiểu biết không nhiều nên cũng không tự kiêu tự đại. Theo yêu cầu của
giới, đây là lần đầu tiên cậu tham gia luận Phật giáo công khai.
Trên đại điện
chùa Bạch Mã, cậu sẽ khẩu chiến với các tăng nhân đến từ nơi xa, giảng kinh cho
tín đồ, nhận lễ. Sau đó cậu được trở thành Pháp sư Tam Tạng trẻ tuổi nhất. Đây
là chính thức thừa nhận năng lực thật sự của cậu.
Ít nhất có thể
thấy rằng Kỷ Uyển rất coi trọng điều đó cho nên đã đặc biệt trốn học đến đây.
Bây giờ không
phải chỉ có một mình Cố đại cữu dạy Kỷ Uyển mà còn có ba vị sư trưởng tính tình
khác nhau. Đại cữu Cố Chi Khanh chủ yếu dạy văn kinh, còn có một tiên sinh dạy
một số thứ khác cùng lễ nghi, một vị tiên sinh dạy võ học và một vị tiên sinh
dạy mưu lược.
Tiên sinh dạy
mưu lược cho Kỷ Uyển tên là Trương Dược. Đáng lẽ giờ này là lúc hắn đang giảng
bài cho Kỷ Uyển, thế mà bây giờ hắn lại đang ngồi ngay ngắn trên tọa bồ đoàn
chờ đợi.
Kỷ Uyển thấy
hắn thì hơi ngạc nhiên: "Sao tiên sinh có thể tìm được vị tri ở trên nhanh
vậy?"
Có thể nói hôm
nay là một buổi luận Phật giáo vô cùng lớn và trang trọng. Dù sao Pháp sư Tam
Tạng trẻ tuổi như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến người khác tò mò muốn nhìn thêm
một lần. Mấy năm gần đây Phật môn ở Lạc Dương phát triển hơn trước rất nhiều,
tín đồ tới cũng sẽ nhiều hơn. Có thể chiếm một vị trí tốt cũng không dễ dàng.
Tiên sinh
Trương Dược cười: "Chỉ là thì dậy sớm đến đại điện thôi!"
Trương Dược
cũng không phải là một nam nhân đẹp, dáng người thấp bé, mặt vuông, đôi mắt to
bằng hạt đầu. Bây giờ chỉ cần một nụ cười đã có thể làm lộ khuyết điểm dung
mạo, nhìn qua một lượt sẽ cảm thấy hơi dữ tợn.(Ứng dụng TY T)
Bởi vì thời đại
nào cũng cần nhan sắc, ngay cả làm quan cũng có yêu cầu về dung mạo cực cao.
Dáng vẻ của Trương Dược thế này nên cũng không ai chịu nghiêm túc xem xét tài
năng của hắn, nhưng vừa tiếp xúc qua, Kỷ Uyển phát hiện hắn thật sự có tài
năng.
Trương Dược
tuổi trẻ tài cao, luôn muốn tìm cho mình một bề trên anh minh, lỗi lạc. Đáng
tiếc hiện thực tàn khốc khiến hắn vỡ mộng. Trải qua bao nhiêu lần vất vả mới
gia nhập vào gia tộc Thừa tướng, chỉ ở phía sau màn bày mưu tính kế, phân tích
ưu nhược điểm, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Chỉ là vậy nhưng hắn
toàn mưu tính đại sự.
Về sau Cố Huyền
nghe nói hắn được học từ người khác và cũng có gặp hắn ta một lần. Nhưng mưu
lược của người này rất quỷ quyệt, có thể bất chấp mọi thủ đoạn. Điều này khiến
cho Thừa tướng Cố Huyền không thích nên liền gác sang một bên, không được trọng
dụng.
Sau khi Thừa
tướng qua đời, Trương Dược không còn chỗ nào để đi. Vì kế mưu sinh mà hy sinh
bản thân, về quê giết lợn hai năm. Mấy tháng trước vừa được Cố đại cữu mời đến
để dạy Kỷ Uyển.
Trương Dược vừa
nhận mệnh dạy mưu lược cho Kỷ Uyển vừa sợ Kỷ Uyển chán ghét, âm mưu kế hoạch
đối phó mình. Hơn nữa hắn cũng tự biết dung mạo của bản thân có khuyết điểm,
không thể lên mặt. Cho nên trước mặt Kỷ Uyển, hắn không dám tự xưng mình là
tiên sinh, hơn nữa còn nghe theo Kỷ Uyển vô điều kiện. Trương Dược vừa kính vừa
sợ cô. Hai người họ ở chung càng giống bề trên bề dưới hơn.
Nếu không phải
trải qua thời gian được Trương Dược giảng dạy, Kỷ Uyển cũng không dễ dàng nhận
ra điều đó.
Kỷ Uyển là
người thực thi nhiệm vụ, nàng cũng không đồng ý với nhận định dung mạo là trên
hết của triều đình. nàng cũng sẽ không đi theo lẽ đó mà coi thường tài năng của
Trương Dược. Hắn cảm thấy mình bày mưu tính kế là không phù hợp với đạo lý quân
tử được mọi người tôn sùng. Ngược lại Kỷ Uyển cảm thấy như thế rất tốt và rất
hợp ý cô. Kỷ Uyển có dự cảm rằng dùng vị tiên sinh này sẽ có thể nhận được
nhiều mánh khóe mới lạ. Một Trương Dược còn có thể tốt hơn mười mưu sĩ.
Kỷ Uyển không
lên mặt với hắn là muốn tôn trọng người làm thầy này: "Kỷ Uyển đã tự mình
xem qua luận sách khi trước của tiên sinh, cảm thấy không tệ. Mong tiên sinh tỉ
mỉ soạn thảo điều lệ, lại dựa theo phương pháp này làm việc trong thành Lạc
Dương! Chỉ là hiện giờ Kỷ Uyển thiếu nhân lực nhưng tiền bạc thì không thiếu.
Chỉ có thể giao phó tất cả của cải cho tiên sinh, phiền tiên sinh vất vả xử lý
thật thỏa đáng."
Nhưng lời này
khiến Trương Dược hốt hoảng mất một lúc.
Sách lược trong
từng vụ án mà hắn đưa ra vốn là để cho Kỷ Uyển xem. Ở chung vài tháng ngắn
ngủi, Kỷ Uyển cũng không vì diện mạo mà đối xử tệ bạc với hắn, chịu gần gũi với
hắn làm cho trái tim Trương Dược như được "sống". Thế nhưng Trương
Dược cũng không dám nghĩ nàng thật sự muốn giữ hắn lại làm việc cho mình. Bài
sách luận kia chỉ là theo quán tính của hắn, muốn cho bề trên xem xét thử nghiệm.
Thuận tiện biểu đạt một chút thành ý muốn có nơi nhận hắn, không nghĩ rằng lại
kiếm được một cái bánh lớn.
Cho tới bây
giờ, Trương Dược chỉ là nhân vật ở phía sau bày mưu tính kế, chưa từng đảm nhận
trọng trách lớn nhưng cũng không có nghĩa là hắn làm không được. Hắn đè nén
kích động trong lòng, hạ thấp giọng hỏi: "Có cần hồi bầm với Cố đại nhân
không?"
Cô nương chỉ
mới mười lăm tuổi, có thể tự làm chủ sao? Nếu hồi bẩm Cố đại nhân, hơn nửa khả
năng cao là bị quát, bị đuổi ra ngoài cũng nên. Hơn phân nửa sẽ trách hắn dạy
hư tiểu thư Kỷ Uyển... Chỗ nào xứng với danh mưu sĩ của hắn? Chính hắn biết,
nếu như không phải không còn người khác, tất nhiên Cố đại nhân sẽ không mời hắn
đến dạy tiểu thư. Tướng mạo hắn xấu xí, còn từng giết lợn kiếm sống. Chỉ bấy
nhiêu đó đã đủ khiến người ta xem thường rồi.
Kỷ Uyển:
"Không cần, Cố tiên sinh có thể giảng dạy ta, mưu tính vì ta nhưng lại
không thể làm chủ chuyện của ta được."
Trong nháy mắt
này, Trương Dược nhìn thấy nụ cười của nàng có chút gì đó khiến hắn sợ đến phát
run. Tuy rằng chỉ mới nhìn ra chút manh mối nhưng trong nháy mắt, hắn đã hưng
phấn hẳn lên.
Bởi vì đây là
đại điện người đến người đi, Trương Dược cũng không thể hành lễ quỳ lạy nhưng
lại rất thận trọng nói: "Trương Dược tự mình học tập, đi khắp muôn nơi.
Mặc dù có đầy bụng chiến lược nhưng tướng mạo xấu xí, không ai trọng dụng, chỉ
có thể phát huy một phần mười năng lực. Hôm nay nhận được mệnh lệnh của người,
mặc kệ là việc lớn hay nhỏ, ta sẽ toàn tâm toàn lực. Sẽ không phụ sự ủy thác
của người."
Kỷ Uyển đặt tay
lên vai hắn, dịu dàng an ủi: "Tiên sinh rất có tài, chớ tự coi thường
mình. Phải nhớ kỹ, Kỷ Uyển không lấy tướng mạo để đánh giá người khác."
Trương Dược là
một đấng nam nhân thế nhưng lại rơi lệ ở đây. Cũng không quá lâu, vươn tay hai,
ba cái đã lau sạch nước mắt, giọng hơi run rẩy: "Ta có hai, ba người bạn
cũng có tài năng, đức hạnh. Người có thể xem xét một chút."
Hắn nói xong
lại cảm thấy mình quá kích động liều lĩnh, bản thân còn chưa đứng vững gót
chân, chưa thể hiện được bản lĩnh của bản thân, sao có tư cách nói những lời
đó.
Ngược lại Kỷ
Uyển vô cùng vui vẻ, liên tục cảm tạ: "Đa tạ tiên sinh giúp đỡ!"
Trong nháy mắt,
Trương Dược có hơn trăm công ngàn việc quan trọng, sao tâm còn tịnh để nghe
luận Pháp giáo. Cuối cùng chỉ có thể cáo lui với Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển dở khóc
dở cười. Người này chẳng hỏi đãi ngộ và lương bổng. Chỉ cần làm việc cho nàng
thì làm không công cũng được sao? Người như thế này thật sự không nhiều.
Kỷ Uyển cho
rằng nơi này của mình thật sự không phải chỗ tốt. Tuy rằng bây giờ phong tục dân
gian đã cởi mở hơn nhưng cũng chưa từng có tiền lệ nữ nhân cầm quyền, lúc mưu
sĩ lựa chọn chủ công cũng sẽ cân nhắc điểm này. Huống chi nàng lại không có tài
năng truyền bá, trong tay không quyền cũng chẳng thế. Nếu muốn ở lại Lạc Dương,
không phải đi tìm Thái thú Kỷ Tuyền sẽ tốt hơn sao? Nhưng có lẽ cũng không có
nhiều người được nhận.
Lúc này Kỷ Uyển
cũng đã không còn tầm mắt sắc bén về tương lai, nàng chỉ có thể nhìn thấu tài
năng, phẩm chất của quan binh dưới trướng. Biết cách trọng dụng người tài, không
thể thấp thỏm về quyết định mình đã đưa ra. Cho nên nàng đã đánh giá thấp
Trương Dược. Đó là một người có thể mặc kệ bản thân, vì đạt được mục đích sẽ
không từ thủ đoạn.
'Dang! Dang!
Dang!'
Ba tiếng chuông
liên tục vang lên, Kỷ Uyển không còn nghe được tiếng gì khác nữa. Nàng cũng
không rảnh để suy nghĩ những việc lộn xộn, hết sức chăm chú nhìn tượng Phật lớn
ở đại điện. Đợi thêm một lúc nữa, Duyên từ ngoài cửa phụ đại điện đi vào.
Trong một nhóm
lão hòa thượng, thanh niên anh tuấn này trở nên hết sức chói mắt. Không giống
như tăng phục luyện võ ngày thường, hôm nay cậu mặc áo cà sa màu đỏ thêu chỉ
vàng. Nhìn qua có vẻ hơi nghiêm nghị, không hề có lấy một nụ cười, trang nghiêm
như hộ pháp. Sau khi các lão hòa thượng đã an tọa, lại có thêm rất nhiều người
và tăng nhân đi đến giữa đại điện.
Buổi luận Phật
giáo này bắt đầu từ sáng sớm đến tận khi hoàng hôn nhưng Kỷ Uyển vẫn luôn dốc
lòng lắng nghe.
Luận Phật giáo
đã đến giai đoạn cuối cùng, Kỷ Uyển nhìn tiểu hòa thượng biện luận với chúng
tăng nhân mà không bị rơi vào thế hạ phong. Cho dù nàng không có tín ngưỡng
nhưng vẫn nghe một cách say sưa. Cho đến tận khi cậu đọc một đoạn kinh Pháp
Hoa, đoạn kinh như có tác dụng làm giảm nỗi đau, làm dịu tâm trí. Hoàng hôn
chiếu lên người Duyên làm cho cả người cậu như đắm mình trong ánh màu vàng.
Tựa như Thần
Phật giáng thế... Tất cả mọi người đều rũ mắt.
Trên tọa bồ
đoàn ở giữa đại điện, người đang quỳ không phải chỉ là một hòa thượng nữa, mà
là chân thân của Bồ tát. Không còn bảy sắc thái cơ bản của con người, chỉ còn
lòng từ bi với chúng sinh trên thế gian, không giống như người trong trần thế.
Chỉ có Kỷ Uyển
một mực nhìn thẳng vào cậu.
"Con đường
trở thành nữ đế của Kỷ Uyển ta chính thức bắt đầu."