Vết thương của
Kỷ Uyển hồi phục rất nhanh, mười bữa nửa tháng đã có thể rời giường. Bởi vì
muốn gặp Duyên nên nàng thường xuyên đến viện của cậu.
Trời sinh Duyên
có bản chất làm hòa thượng. Có một số người cả đời mặc áo cà sa niệm Phật nhưng
không hiểu ý nghĩa trong đó. Còn cậu chỉ cầm trên tay nhìn sơ lược đã có thể
hiểu cơ bản. Ngay cả người tự xưng là kỳ tài cũng cảm thấy thán phục cậu.
Kỷ Uyển thấy
cuộc sống của hòa thượng vô cùng nhàm chán nhưng Duyên không nghĩ như vậy. Mặc
dù vị tiểu thư này thường xuyên đến quấy rầy nhưng cậu không cảm thấy khó chịu.
Hôm nay cũng
như vậy, Duyên đã bắt đầu đi theo Giới Liêu tập võ, Kỷ Uyển ngồi xổm trong sân
nhìn cậu đứng tấn, nói chuyện phiếm với cậu: "Sau khi ngươi luyện võ công
tốt thì sẽ lợi hại như tiểu cô nương hôm đó sao?"
Duyên hơi buồn
cười. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã lớn lên ở nơi chùa chiền nên bình thường tâm
trạng cũng không biến đổi lớn lắm. Nhưng mỗi lần nàng đều có thể công phá cậu.
Một cô bé mười tuổi vẫn được gọi là một cô bé nhưng giọng điệu cư xử vô cùng
khéo léo.
Hơn nữa, sao
nàng nhìn ra được nữ nhân y phục đỏ lợi hại?
Duyên lắc đầu:
"Không."
Trong nguyên
tác, võ công của Duyên chỉ có thể đứng thứ hai trong giang hồ. Nếu không cũng
sẽ không thường xuyên bị vũ lực của Tiết Ny ức hiếp.
Kỷ Uyển:
"Bởi vì bây giờ ngươi mới bắt đầu học, mà bây giờ nàng ta đã rất lợi hại
sao?"
Lão hòa thượng
từ trong phòng đi ra, trả lời một câu: "Là cậu ấy không có ý chí ở phương
diện này."
Sở thích của
mỗi người không giống nhau. Cho dù tiểu hòa thượng có thiên phú luyện võ, cách
tốt nhất để tránh sự ức hiếp của Tiết Ny chính là để cho tiểu hòa thượng trở
thành bậc thầy võ học. Tốt nhất là có thể vượt qua Tiết Ny nhưng chưa chắc cậu
đã vui vì điều đó.
Kỷ Uyển cũng
không nói nữa. Tránh cho nam nữ chính ở bên nhau cũng không phải là nhiệm vụ
của tiểu hòa thượng, mà là nhiệm vụ của cô.
Lão hòa thượng
Giới Liêu chen vào một câu thì quyết không rời đi nữa, ngồi xuống hỏi Kỷ Uyển:
"Đêm đó tử vong thảm trọng, có cần làm pháp sự gì không?"
Bất kể là quan
lớn hay thường dân thì khi trong nhà có đại sự, phần lớn đều phải mời hòa
thượng hoặc đạo sĩ đến, làm một hồi pháp sự. Đây là truyền thống kéo dài nghìn
năm.
Thái thú Kỷ
Tuyền là người không tin Thần Phật, cũng không có ấn tượng tốt với Đạo gia. Nếu
như là chuyện của phủ mình, tuyệt đối không bái thần cầu nguyện, không mời đạo
sĩ hòa thượng tới cửa. Nhưng Kỷ Tuyền là một người coi trọng sĩ diện, sẽ không
vì bài xích mà phạm sai lầm trong việc công. Ngoại trừ an ủi người bị thương,
người thân của người chết ra thì linh đường cũng làm rất hoành tráng.
Nguyên chủ chịu
ảnh hưởng của phụ thân nên cũng chán ghét đạo sĩ, hòa thượng.
Nếu là nguyên
chủ thì chắc chắn không chú ý đến những việc này nhưng Kỷ Uyển lại biết:
"Phụ thân ta mời rất nhiều đạo sĩ, làm pháp sự ở con phố trước phủ Thái
thú. Nghe nói phải làm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, bây giờ còn chưa
xong!"
Phật môn, Đạo
gia ở thế giới phái sinh này và thế giới chính phát triển không hề giống nhau.
Nghìn năm
trước, mảnh đất Trung Nguyên không có giang hồ cũng không có tứ đại môn phái.
Khi đó Phật môn và Đạo gia thịnh hành, nhận được sự tín ngưỡng của dân chúng.
Đồng thời nắm trong tay tinh túy võ học thiên hạ, thần bí khó đoán, là thời đại
cực kỳ mạnh mẽ. Mấy vị hoàng đế tiền triều cảm thấy ngai vàng bất ổn nên sử
dụng nhiều cách áp chế hai phái. Trải qua hơn ba trăm năm sau, hai phái sụp đổ,
tinh túy võ học bị lộ ra ngoài. Dần dần có người hợp nhất, truyền bá hai môn võ
thuật rồi hình thành tứ đại môn phái như bây giờ. Nhưng cũng không phải chỉ có
người của tứ đại môn phái mới có võ công. Triều đình uy lực, tứ đại môn phải
chỉ có thể ẩn nấp kéo dài hơi tàn, không cách nào xuất hiện quan minh chính
đại.
Cho đến bây
giờ, thiên hạ đang loạn. Những thế lực ngủ đông mấy trăm năm này mới chậm rãi
lộ diện. Vì khi thiếu niên gặp nạn, được người trong Đạo môn cứu cho nên tín
ngưỡng Đạo gia, khiến Đạo gia hưng thịnh một lần nữa.(Ứng dụng TY T)
Đạo gia và Phật
môn đã là kẻ thù từ thời cổ đại.
Giới Liêu thở
dài: "Phật môn ta yếu thế..."
Quả thật Phật
môn yếu thế, thánh địa còn sót lại cũng chỉ còn một chỗ ở Lạc Dương. Nhìn những
nơi khác ngoài Lạc Dương, phàm là hòa thượng thì cũng không chỉnh tề được. Phàm
là đạo sĩ, không có cẩm bào thì không ra khỏi cửa đạo quán. Hòa thượng ăn hai
bữa một ngày, khất thực sống qua ngày, thậm chí nhiều ngôi chùa không cho phép
canh tác khiến tăng nhân không có đồ dư thừa. Đạo sĩ không kiêng kỵ sống,
nguội, chay, mặn, trong túi giàu có. Khi luyện đan dược phẩm cũng vô cùng hào
phóng, ra vào đều có nha hoàn đi theo.
Duyên: "Ta
nghe nói vợ tín ngưỡng Đạo gia. Kinh đô không có chùa miếu, nếu phát hiện có
hòa thượng ở kinh đô sẽ bị đuổi ra khỏi thành."
"Thật
sao?" Kỷ Uyển mở to hai mắt: "Cũng độc đoán quá đi! Tôi không thích
đạo sĩ."
Mặt Giới Liêu
lộ ra vài phần vui mừng.
"Nhưng cũng
không thích hòa thượng." Nàng thay đổi giọng, kiều diễm nũng nịu cười nói:
"Ngươi đẹp như vậy lại xuất gia làm hòa thượng. Không thú vị!"
Nàng vừa dứt
lời, lão hòa thượng liền suy sụp.
Kỷ Uyển đã sớm
nhìn ra phái này có cần cô, cho nên trước mặt nàng cũng không hề làm ra dáng vẻ
là cao tăng đắc đạo. Cũng có thể là biết nàng không phải dáng vẻ 'thần côn'*,
nói chuyện cũng không cố ý làm ra vẻ thần bí. Trên cơ bản thì có chuyện gì sẽ
nói chuyện đó, không giấu giếm.
*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người
giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa
bịp nhằm trục lợi từ người khác. Hiện giờ, Kỷ
Uyển ngoài là đích nữ của Thái thú Lạc Dương ra còn có giá trị gì sao? Nàng chỉ
chờ họ nói rõ ràng.
Không quá hai,
ba ngày, Kỷ Uyển lại chờ đợi sự thay đổi thái độ của Cố thị.
Ngày đó Cố thị
phái người gọi Kỷ Uyển đến, sắc mặt thật sự dọa người. Nàng nhìn trái nhìn
phải, sau đó run giọng chỉ vào một danh sách nói: "Đây là người của phụ
thân con, con nghĩ cách tống cổ ra ngoài đi! Thật không thể chấp nhận được
nữa."
Những lời này
làm cho Cố thị rất khó chịu, nàng để con gái đuổi người của phụ thân nàng đi,
đó chính là đang bóp nhéo trái tim nàng. Ngày xưa Kỷ Tuyền tốt biết bao! Hai
người họ đều có tình cảm với đối phương, trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả
mới có thể bái đường thành thân. Những năm sau khi thành thân, nàng càng được
cưng chiều như ngâm mình trong bình mật.
Nhưng mà từ khi
Cố gia xảy ra chuyện, nàng phát hiện ra sự thay đổi rất nhỏ của Kỷ Tuyền. Hắn
không còn nghe ý kiến của nàng nữa, cũng không còn quan tâm nàng từng phút từng
giây. Đôi lúc lại lộ ra sự coi thường mà chính hắn cũng không hề nhận ra.
Đến khi phụ
thân của Cố thị qua đời, thậm chí hắn bắt đầu ở trong phòng cơ thiếp, ghẻ lạnh
nàng. Cuối cùng cũng hiểu rõ áp lực vô hình nhiều năm.
Rõ ràng biết
hắn tuyệt đối sẽ không ra tay cứu gia đình của nàng. Thế mà nàng còn muốn quỳ
xuống cầu xin hắn, mong hắn thật sự có tình cảm với nàng. Kết quả chỉ đổi nhận
lại được áp bức, lăng nhục.
Cố thị vẫn luôn
biết lang quân của nàng cũng không phải đại trượng phu, mà thật sự là một tiểu
nhân. Nàng hiểu Kỷ Tuyền nhiều hơn hắn nghĩ. Nhưng nữ nhân luôn khó thoát khỏi
lưới tình. Năm đó nàng cố ý muốn gả cho hắn, phụ thân nhìn xa trông rộng đã nói
với nàng: "Nếu Cố gia vững vàng không sụp đổ, con mới có thể có được cuộc
sống mỹ mãn, hạnh phúc."
Lời của Thừa
tướng quá cố đã nói rõ con người của Kỷ Tuyền. Nhưng đó chính là điều mà nàng
muốn, không thể hối hận. Ngoài là phu nhân của Kỷ Tuyền, nàng còn là mẫu thân
của con gái nàng.
Cố thị cố gắng
ổn định tinh thần, nói: "Lạc Dương giàu lương thực. Học giả cũng có tầng
tầng lớp lớp, chỉ thiếu tướng võ luyện binh để có thể tạo ra đội quân như sói
và hổ. Thiên hạ đã có dấu hiệu đại loạn, hoàng đế hỗn độn tầm thường coi đó là
chiến tích. Nếu phụ thân con muốn đi xa hơn nữa, thì Âu Dương gia ở Mạc Bắc có
thể bù đắp thiếu sót này của Lạc Dương."
Đây là lần đầu
tiên Cố thị bàn luận chính sự với Kỷ Uyển, nàng nhìn chằm chằm con gái còn nhỏ
tuổi. Sợ nàng thật sự giống như con nít, nói thế nào cũng không hiểu, như vậy
nàng chỉ có thể tìm cách khác... Nhưng nàng còn cách nào khác sao?
Kỷ Uyển:
"Mẫu thân, sao phụ thân mượn sức Âu Dương gia được?"
Cố thị cười.
Nếu Cố gia
không suy vong, nàng nguyện để cho con gái sống vô ưu vô lo cả đời, nàng và
lang quân cũng có thể che chở con gái. Nhưng khi con gái gặp nạn ở vách núi thì
đã chứng minh rằng nàng không bảo vệ được nó. Phụ thân của nàng lại muốn đẩy
nàng vào trong đống lửa. Nếu nàng không thể mạnh mẽ, sẽ bị sói ăn đến cả xương
cũng chẳng còn.
"Phụ thân
con đã hứa gả con cho Âu Dương gia rồi!"
Nếu Âu Dương
gia là nơi tốt đẹp, đương nhiên dáng vẻ của Cố thị cũng sẽ không tuyệt vọng đến
thế. Thậm chí trong một khoảnh khắc, nàng còn muốn con gái chưa bao giờ được
giáo dục chính trị vùng lên.
"Bây giờ
ta chỉ có thể cố gắng hết sức để con gái của ta sẽ không cưới phải lang quân đã
đến tuổi tri mệnh¹." Cố thị ôm con gái vào lòng, muốn dùng những câu hỏi
ấm áp để xua tan sự lạnh giá trong lòng. Một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục
lại tâm trạng, vuốt ve mái tóc của con gái, nói với cô: "Ngày mai đi tìm
cữu của con! Ngài sẽ dạy con thật tốt."
Tri mệnh¹: 50 tuổi.
Khi nàng rời
khỏi phòng Cố thị thì trời cũng đã tối.
Trăng đêm nay
như muốn an ủi cô gái đang buồn, nàng mặc chiếc áo dày nhất, làm cho mình trở
nên mông lung. Trong viện yên tĩnh lạ thường, hoa lá côn trùng đều giống như
đang ngủ. Vô cùng hợp lòng người chuẩn bị cho nàng một nơi tĩnh lặng để nàng
đau lòng, khổ sở.
Phụ thân không
thể nương tựa, cũng không đành lòng làm khổ mẫu thân. Cảm xúc còn lại của
nguyên chủ bất chợt tràn ra khiến nàng sầu não đến sắp khóc.
Không biết là
tiểu hòa thượng đến từ khi nào, luống cuống tay chân nhìn cô.
"Là ai
chọc nàng không vui?"
Giọng nói Kỷ
Uyển trầm thấp: "Hôm nay ta mới biết được, con người thật của phụ thân ta
là một tên hỗn đản, cũng không hề yêu thương ta. Nhiều năm qua ta đều là bị lừa
nên hơi đau lòng… Rất đau lòng."
Dáng vẻ thở dài
của nàng thật sự khiến người ta cảm thấy đáng yêu, nhưng cái nhíu mày của nàng
lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Duyên 'ừ' một
tiếng, an ủi cô: "Nhưng có phụ thân lúc nào cũng tốt hơn."
Lúc này cảm xúc
còn lại của nguyên chủ đã phai nhạt, lúc sau cũng không xuất hiện nữa. Sắc mặt
của Kỷ Uyển cũng dần khôi phục lại sự bình tĩnh. Nàng nhìn tiểu hòa thượng dưới
ánh trăng, nheo mắt thản nhiên nói: "Đúng vậy, luôn tốt."
Trưởng tử² Cố
gia - Cố Chi Khanh từng là Trung thư xá nhân³ mọi người kính trọng, là viên
ngọc sáng nhất trong các thanh niên tuấn tú, tài năng ở kinh đô. Vô cùng thông
minh, hắn bái đạo Nho làm thầy. Khi còn trẻ thanh danh đã lan xa, sau đó thành
thân với con gái của Lý gia - nữ nhân xinh đẹp có tài nhất kinh đô làm phu
nhân. Hai người có với nhau một trai một gái.
Trưởng tử²: con trai lớn trong nhà. ( truyện đăng trên app TᎽT ) Trung thư xá nhân3 (中书舍人): tên chức quan. Phụ trách việc soạn thảo sắc lệnh, tham
gia chính sự và tham dự, ban bố sắc dụ, chia buồn v.v... (đầu thời Đường) Đến tuổi này,
lẽ ra phải là người thành công mỹ mãn trong cuộc sống. Nhưng cuộc đời lại có sự
thay đổi lớn, người thành công trong cuộc sống ấy đã mất người thân, hắn cũng
cạo đầu xuất gia làm hòa thượng.
Hắn có thật sự
cam tâm không?
Kỷ Uyển vừa vào
cửa đã hỏi hắn: "Tiên sinh có biết Âu Dương thị không?"
"Trên đời
này không ai không biết Âu Dương thị Lũng Tây." Cố đại cữu cũng không đem
câu "A Di Đà Phật!" treo trên cửa miệng. Hắn quan sát kỹ cháu gái
giống như tiểu đại nhân này rồi nói tiếp: "Âu Dương thị là từ tay chân lấm
bùn mà lập nghiệp thành, nhưng cũng chỉ dựa vào việc cướp của. Bởi vì tiền
triều hỗn loạn, hoàng đế lưu lạc đến chỗ họ. Thế là họ góp công trong việc giúp
hoàng đế trở về kinh đô. Hơn nữa rất giỏi nịnh hót, cứ như vậy lăn lộn được tới
chức Đô úy Lũng Nam."
Đoạn này Kỷ
Uyển cũng không biết.
Cố đại cữu nói
tiếp: "Khi triều ta đi về phía Cao Tổ thảo phạt bạo quân đã đi ngang qua Lũng
Nam. Lúc ấy Đô úy Lũng Nam - Âu Dương Dục đã mở cửa nghênh đón, hắn là cận thần
đầu tiên đi theo Cao Tổ, gia tộc cũ. Cao Tổ lên ngôi lại phong địa Lũng Tây,
trở thành Hầu gia. Truyền đến đời lão gia tử Âu Dương Tuân là thời điểm hưng
thịnh nhất. Binh tướng của Lũng Tây, không ai không phục. Dân chúng Quan Nội,
không ai không yêu mến. Nhưng mà, thịnh vượng lại suy vong, anh hùng cũng đi
đến đường cùng…"
Âu Dương Tuân
đã qua đời nhiều năm. Người làm chủ hiện giờ là Âu Dương Diêm.
"Bây giờ
Âu Dương Diêm thế nào?"
"Cũng chỉ
là một tên nam nhân tầm thường thôi." Cố đại cữu nhìn đồ đệ nữ một cái,
giải thích: "Người này cũng không có thành tựu gì về sự nghiệp nhưng nắm
quyền mãi không chịu buông. Còn có sở thích kỳ lạ, tổng cộng lấy năm phu nhân,
nhưng họ đều điên khùng chết bất đắc kỳ tử. Cơ thiếp vào trong phủ cũng chưa
bao giờ có thể sống quá hai tháng. Có lẽ cũng là trừng phạt của trời đất, ngoại
trừ phu nhân thứ hai sinh cho ông ta một đứa con thì không còn người nối dõi
nào khác. Lúc trước huynh đệ tỷ muội đều giết sạch hết, bây giờ ngay cả người
thừa kế khác cũng không có. Chỉ có thể giấu kỹ đứa con trai duy nhất, sợ không
thể ăn nói với liệt tổ liệt tông. Nên rất ít người có thể nhìn thấy người thừa
kế Âu Dương gia."
Kỷ Uyển:
"Tiên sinh đã gặp chưa?"
Cố đại cữu:
"Chưa từng gặp! Chỉ sợ là đã qua đời từ sớm rồi."
Kỷ Tuyền chỉ
nói muốn gả nàng cho Âu Dương gia nhưng không nói sẽ gả cho ai. Thế nhưng điều
đó cũng không quan trọng. Hoặc là gả cho kẻ tầm thường kỳ lạ, hoặc là gả cho
một tên vô dụng… Người đó thật sự là phụ thân nàng sao?
Kỷ Uyển nghe
xong, lúc này mới dập đầu dâng trà, chờ Cố đại cữu đỡ nàng dậy, chợt hỏi:
"Nghe nói tiên sinh từng đấu võ với Võ Trạng Nguyên mà không rơi vào thế
hạ phong. Ngài nhìn xem, có phải con cũng là kỳ tài võ thuật thiên phú tuyệt
giỏi hay không?"
Cố đại cữu:
"..."