Tiểu hòa thượng
vô cùng nhạy bén đối với sát khí này. Gần như là cùng một lúc khi Tiết Ny vừa
mới nắm chặt châm hoa mai giữa ngón tay, cậu đã chắn trước Kỷ Uyển.
Tiết Ny tức
giận đến dậm chân: "Tiểu hòa thượng, ngươi xen vào việc của người khác.
Nếu không phải người ta mất hết nội lực thì nàng ta đã chết rồi."
Tiết Ny không
cảm thấy giết chết một cô bé mười tuổi chưa từng quen biết là chuyện sai trái.
Nếu nàng ta không bị thương thì cho dù tiểu hòa thượng có chắn trước mặt, nàng
cũng phải chết. Đương nhiên, so với công phu ba chân mèo của tiểu hòa thượng và
một người mất hết nội lực như nàng ta, nếu thật sự phải động thủ thì nàng ta có
thể làm gì đây? Nhưng cũng kỳ lạ, hôm nay nàng ta lại không muốn đánh nhau với
tiểu hòa thượng này.
"Tiểu
thư!"
Từ xa có tiếng
đến, người kêu la tìm kiếm cũng không ít.
Tiết Ny biết
mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hơi tiếc nuối nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nếu
như nơi này có một người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ đau lòng vì dáng vẻ
không vui này của nàng ta.
Nhưng khổ nổi
nơi này chỉ có tiểu hòa thượng không hiểu phong tình. Mà cậu vẫn luôn cảnh giác
nhìn nữ nhân xa lạ vẫn còn sát khí, không dám lơi lỏng dù một chút.
"Chưa nói
được gì thêm, bọn người này thật phiền phức! Ta phải đi đây." Tiết Ny cười
nhẹ, ném một ánh nhìn ma mị cho tiểu hòa thượng: "Lần sau chúng ta sẽ gặp
lại. Cũng đừng quên người ta đó nha!"
......
"Tiểu thư,
người có ở đây không?"
Tiết Ny vừa mới
đi lại có người tìm đến sơn động. Lưng Kỷ Uyển đã bị máu thấm ướt đẫm từ lâu,
cả người đều đau đến thấu tận trời cao. Chẳng qua là vừa rồi Kỷ Uyển không muốn
bày vẻ mặt sợ hãi trước Tiết Ny nên mới cố gắng chống đỡ. Bây giờ nhìn thấy có
người tìm tới, trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác, ngất đi.
Ngay cả khi
ngất đi, nàng vẫn luôn nắm chặt bàn tay ấm áp ấy.
"Uyển!"
Hình ảnh phía
trước trong mắt Kỷ Uyển đều trở nên lắc lư bất định, phải bình tĩnh nửa ngày
mới có thể thấy rõ người trước mắt. nàng hơi kinh ngạc khi thấy Cố thị ngồi ở
đầu giường, dáng vẻ nàng rất tiều tụy. Thậm chí còn nhợt nhạt hơn người đang bị
thương nặng như cô.
Kỷ Uyển nắm tay
nàng: "Mẫu thân, khát nước..."
"Hạ
Noãn..." Cố thị kêu một tiếng theo thói quen. Khi ý thức được có việc
không đúng, khó khăn lắm mới dừng lại được: "Xuân Vũ, mang nước đến
đây!"
Kỷ Uyển uống
chút nước, lập tức cảm giác như được sống lại. Nàng buông tay mẫu thân ra, nhẹ
nhàng an ủi: "Con đã không sao nữa rồi, mẫu thân cũng nên về nghỉ ngơi đi
thôi!"
Người làm mẹ
khi thấy con gái mình nằm trên giường được khiêng vào. Lưng thì ướt đẫm máu,
lại còn phát sốt đến mức bất tỉnh. Đã mới được bao lâu đâu, sao có thể nói là
ổn được. Thế nên sao nàng chịu nghe theo Kỷ Uyển.
Chỉ chốc lát
sau, Xuân Vũ đã đưa đại phu đến. Nàng ấy ngang bướng nhất quyết đỡ Cố thị sang
một bên, khuyên nhủ nàng: "Nhìn tiểu thư còn tốt hơn người nhiều. Nếu
người ngã xuống lúc này, tiểu thư mới thật sự cô đơn không nơi nương tựa."
Không phải nàng
còn phụ thân sao? Có chuyện gì mà lại đẩy Kỷ Tuyền sang một bên không nhắc đến?
Nhìn dáng vẻ căm tức này của Xuân Vũ, nàng có thể khẳng định phụ thân nàng đã
làm gì đó.
Tóc và râu của
đại phu đã bạc trắng, tuổi tác đã khá lớn nhưng hai mắt lại sáng quắc tràn đầy
sức sống, vô cùng giỏi giang. Ông ấy đã đi theo Cố thị từ lâu, biết người nằm
trên giường là bảo bối cành vàng lá ngọc cho nên bắt mạch rất cẩn thận.
"Nhờ có
đại sư giúp đỡ, độc trong cơ thể của tiểu thư đã được giải hoàn toàn. Vết
thương trên người cũng chỉ là chuyện nhỏ, đã không còn đáng ngại nữa." Đại
phu do dự một lát, lại nói: "Ngược lại phu nhân cần phải điều dưỡng lại.
Nếu người cứ vui buồn thất thường như vậy, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tuổi
thọ."
'Choang!'
Tiếng vang cắt
ngang câu hỏi vừa mới đến bên miệng của Kỷ Uyển, mấy người trong phòng đều nhìn
ra cửa.
Là do cô bé vừa
mới vào cửa vô tình làm rơi chén trà trong tay, hốt hoảng vội vàng quỳ xuống
muốn nhặt.
Lần này đã phá
vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
"Sao lại
có thể để tiểu thư dọn được." Xuân Vũ kéo nàng ấy đứng dậy, muốn đỡ nàng
ấy ngồi cạnh phu nhân nhưng vừa mới làm vỡ chén, sao nàng ấy dám ngồi. Thế nên
cứ đứng sững sờ như vậy, vẻ mặt do dự.
Cô gái nhỏ bé
có hiếu thật! Nàng ấy mặc y phục trắng, dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi,
cả người hiện phát ra ánh sáng. Da dẻ trắng nõn như ngọc, không hề tỳ vết. Tuy
rằng hơi lo sợ bất an, sợ mình đã thiếu tôn trọng nhưng nhìn qua đường nét
khuôn mặt và thần thái thì cũng không giống một nô lệ.
Kỷ Uyển bình
tĩnh nhìn nàng ấy một hồi lâu mới hỏi thăm: "Muội muội này từ đâu đến?
Nhìn rất giống mẫu thân ta đấy."
"Khập, mau
đến bên cạnh ta." Cố thị nở nụ cười đầu tiên trong hôm nay, nhìn sang con
gái vẫn còn ở trên giường: "Chỉ có mắt của con là sắc bén! Đây là biểu
muội của con, tên một chữ Khập. Bởi vì trưởng bối trong nhà tuổi già sức yếu.
mà Khập lại nhanh nhẹn, hoạt bát, sợ ở kinh đô trì hoãn dạy dỗ con bé. Sở dĩ
đưa đến bên cạnh mẫu thân là nghĩ đến trước kia ở kinh đô ta cũng có chút danh
tiếng, lại là dì của con bé nên tất nhiên sẽ không dây dưa. Thật ra ở trong
lòng mẫu thân, A Khập cũng không khác gì muội muội ruột thịt của con. Thế nên
ta mong con sẽ quan tâm con bé nhiều hơn."
Sau khi nghe
xong những lời nói quan tâm đầy chân thành, Trương Khập rưng rưng muốn rơi nước
mắt, nhưng cũng không kìm chế được bao lâu. Trong chốc lát, nước mắt đã nối
đuôi nhau thành những hàng dài trượt trên gò má.(Ứng dụng TY T)
"Dì..."
Trong trí nhớ
của Kỷ Uyển, quả thật là có người biểu muội này. Cố thị chỉ có một muội muội
ruột thịt, gả cho con út của Đại Tư Nông đương triều - Trương Nhã. Sau đó sinh
một trai một gái, con gái chính là Trương Khập. Hai năm trước, Thừa tướng vì bị
kết tội mà tự sát. Cùng ngày đó, mẫu thân của Cố thị, cũng chính là trưởng công
chúa cũng đi theo phu quân. Trương Nhã sẽ sợ bị nhạc phụ liên lụy nên đầu độc
phu nhân của mình, tuyên bố với bên ngoài vì phụ mẫu bị xử tội, phu nhân đau
lòng đến chết.
Sao có thể
trùng hợp như vậy? Bệnh nào lại chết nhanh đến thế? Người sáng suốt luôn có thể
nhìn sáng tỏ chân tướng sự việc. Lúc Cố thị biết tin này, sự đau đớn trong lòng
cũng không thể kìm nén được, còn bị một trận bệnh nặng.
Ngày đêm ở
chung mười mấy năm, phu nhân của mình còn có thể đầu độc nói chi đến việc sẽ
xót thương con gái. Nếu không phải Cố thị thường xuyên sai người đưa đồ đến phủ
Đại Tư Nông, nếu không phải Trương Nhã lo sợ uy danh của Kỷ Tuyền thì chưa chắc
rằng Trương Khập đã có thể sống sót.
Chính vì Cố thị
thường xuyên chuẩn bị đồ vật đưa đến đó, cho nên ngay cả khi hai tai nguyên chủ
không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ cũng biết chút ít về biểu muội này. Có thể
thấy lần này nàng ấy đến Lạc Dương là dụng ý của Cố thị.
Bầu không khí
coi như không tệ. Lại nói thêm một hồi lâu, cuối cùng mắt Trương Khập đầy ý
cười, dìu Cố thị về phòng nghỉ ngơi.
Đợi đến khi
trong phòng không có người, Kỷ Uyển mới nhẹ nhàng "hí" một tiếng. Cổ
đại không có thuốc giảm đau, thế nên miệng vết thương của nàng đau không chịu
nổi, nhưng không dám thể hiện trước mặt mẫu thân.
Trong nguyên
tác, Duyên cũng ở trong sơn động cùng đích nữ¹ của Thái thú Lạc Dương một thời
gian. Nhưng nguyên chủ cũng không kiên trì như Kỷ Uyển, đã đi đoạn đường cuối
cuộc đời ở trong lồng ngực của Duyên. Cho nên, cuối cùng trở lại bên cạnh Cố
thị chỉ có thi thể lạnh như băng của con gái... khiến nàng đã phải chịu đả kích
rất lớn.
Đích nữ¹:vợ cả hay chính thê khi sinh con dù là nam hay
nữ cũng đều được gọi là đích tử, đích nữ, tức dòng chính thống.
Trong vòng vài
năm, nhà mẹ đẻ Cố thị đều bị xử tội. Người thì chết, kẻ thì mất tích. Ngay cả
phu quân cũng không muốn ra tay cứu người thân của nàng, mấy năm gần đây thái
độ càng có sự thay đổi lớn. Giống như tình nghĩa ngày xưa đều là giả, vốn dĩ Cố
thị gần như đã tuyệt vọng. Con gái là nguyên nhân duy nhất để nàng tiếp tục cố
gắng chống đỡ. Thân thể nàng vốn không tốt, khi biết được tin tức con gái mất,
rất nhanh đã hoa tàn ngọc nát.
Trong nguyên
tác không đề cập đến tình hình chính trị của Lạc Dương. Bây giờ Kỷ Uyển chưa
chết đã thay đổi nội dung của truyện. Coi như là toàn tâm toàn ý cứu mẫu thân
của nguyên chủ đi! Nhưng từ nay về sau phía trước đều mờ mịt, không biết con
đường phía trước sẽ thế nào.
Nàng phải trở
nên mạnh mẽ trước khi nam chính và nữ chính gặp lại lần thứ hai. Phải mạnh mẽ
đến mức sẽ không thất thủ trước nữ chính, để mặc cho nàng ta ăn tươi nuốt sống.
Đáng tiếc nguyên chủ là tiểu thư kiều diễm, chưa bao giờ tập võ, tuy cũng có
biết nhưng lại không hiểu rõ về mặt này. Ngược lại kỹ thuật thêu thùa lại không
tệ. Có thể nhìn ra được Cố thị và Kỷ Tuyền hoàn toàn không có ý định để nàng
tiếp xúc với quân sự và chính trị. Nàng không gặp được Kỷ Tuyền, vậy chỉ có thể
làm cho Cố thị hồi tâm chuyển ý.
Kỷ Uyển không
nghĩ tới việc sau khi nghe nói nàng tỉnh lại thì ngay ngày hôm sau đã có người
đến thăm. Tiểu hòa thượng đưa lão hòa thượng đến thăm cô... Là "Pháp sư
Tam Tạng" Giới Liêu mang theo đệ tử mới thu nhận - Duyên, đến thăm cô.
Pháp sư Tam
Tạng là tôn xưng đối với những người tinh thông kinh, luật, thuyết Tam Tạng
trong thánh điển Phật giáo. Có thể được tôn xưng là Pháp sư Tam Tạng chắc chắn
phải là Thái Sơn Bắc Đẩu2
trong giới lý luận Phật học. Cũng có thể nói vị đại sư cao thủ này rất giỏi văn
hóa, võ công của ông ấy cũng không hề kém. Có thể nói là văn võ toàn tài.
Thái Sơn Bắc Đẩu²: chỉ người có tài năng và danh tiếng
cao như núi Thái Sơn và sáng như sao Bắc Đẩu.
Kỷ Uyển đánh
giá ông ấy rất cao nhưng bây giờ tầm mắt của nàng chỉ lớn như vậy, cho nên nhìn
người cũng chỉ trong một cái khuôn. Rất lâu sau, nàng mới biết được đẳng cấp
của vị hòa thượng này cao hơn những gì nàng đánh giá rất nhiều.
Nguyên chủ
không thích hòa thượng, cho nên Kỷ Uyển cũng không thèm để ý đến hòa thượng,
sắc mặt cũng không tốt.
Cố thị trách cứ
cô: "Trông chẳng ra làm sao! Con phải cảm tạ ơn cứu mạng của đại sư. Ngày
đó con vừa bị thương vừa nhiễm độc, nếu không phải đại sư ra tay, chỉ sợ… Rất
khó hồi phục."
Nhiễm độc?
Giới Liêu:
"A Di Đà Phật! Ta chỉ nhấc tay góp chút sức thôi, nữ thí chủ không cần để
ý."
Kỷ Uyển kinh
ngạc: "Sao ta lại nhiễm độc?"
Giới Liêu:
"Duyên, con đến..."
Kỷ Uyển đưa mắt
nhìn qua, tinh tế đánh giá tiểu hòa thượng một phen. Thấy y phục chỉnh tề của
cậu cùng với khuôn mặt bình thản thì có thể chắc chắn sau khi nàng ngất đi đã
được sắp xếp thỏa đáng. Kỷ Uyển lại cười tươi như hoa, thái độ lạnh nhạt vừa
rồi cũng như bong bóng tan hết, chỉ còn lại thiện ý dịu dàng.
Duyên cũng
không kiềm chế được nụ cười: "Chúng ta gặp người của Ma giáo trong sơn
động, là nàng ta đã hạ độc. Cũng không biết tại sao chỉ có mình nàng trúng độc,
ta không có gì đáng ngại."
Có lẽ là do mùi
hương quyến rũ đó! Trước khi Tiết Ny vào sơn động đã biết người bên trong tuyệt
đối không thể uy hiếp nàng ta nhưng trước tiên nàng ta vẫn hạ độc, quả thật vô
cùng thận trọng. Có lẽ tiểu hòa thượng cũng trúng độc nhưng có thể Tiết Ny đã
tìm cơ hội giải độc cho cậu.
Nữ chính lần này
thật sự quá khó chơi rồi.
Từ trong ngực,
Giới Liêu lấy một chuỗi Phật châu ra. Mỉm cười nói với Kỷ Uyển: "Đây là
vật tùy thân của ta, quanh năm có ân đức của Phật. Có thể tránh bách độc, giải
họa, tiểu thí chủ có thể mang theo bên mình."
Cố thị vội vàng
đứng dậy nói cảm ơn.
Đối mặt với lão
hòa thượng đang đến gần, dáng vẻ của Kỷ Uyển lại lạnh nhạt ban đầu.
Giới Liêu cũng
không cảm thấy xấu hổ, tinh tế quan sát sắc mặt Cố thị, lại lấy thêm một bình
sứ trắng từ trong ngực: "Ta thấy khí huyết phu nhân không đủ, có thể dùng
nước uống thuốc lâu dài. Bảo đảm người sẽ không gặp đại họa."
Lúc này sắc mặt
Kỷ Uyển mới tốt hơn một chút nhưng cũng không có nổi một nụ cười.
Giới Liêu:
"..."
Sao đãi ngộ lại
khác biệt lớn như vậy? Lão nạp đưa bảo bối, lại đưa thuốc còn không nhận được
một chút thái độ tốt nào, nhưng đệ tử vừa đi lên... Tiểu thư phủ Thái thú còn
có ý ghét hòa thượng sao?
Nhưng ông ấy
hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Dù sao nhìn hai người thong dong nói chuyện
phiếm, trong mắt lại hiện lên ánh sáng kỳ lạ.