Cùng lắm chỉ
một chốc sau, đốm nhỏ màu đỏ lại biến mất. Lòng Kỷ Uyển khẽ động một cái.
Lão hòa thượng
cũng cảm thấy không ổn, ông ấy ngẩng đầu nhìn sắc trời, kinh ngạc nói:
"Không ổn!"
Trong khoảnh
khắc, một cơn gió mạnh thổi tới. Sau tia chớp, một tiếng sấm rền vang lên.
Một tăng nhân
từ ngoài viện xông vào, sắc mặt sợ hãi, tinh thần điên cuồng, miệng méo sang
một bên, tay cầm dao quơ lung tung. Do sự việc xảy ra đột ngột, Kỷ Uyển và Cố
thị bị lạc nhau.
Đột nhiên hòa
thượng kia cười kỳ lạ vài tiếng, thân thể không ngừng co giật muốn vọt tới bục
cao nơi Kỷ Uyển đang đứng.
Kỷ Uyển thấy
sắp trốn không thoát lại không ngờ rằng hòa thượng điên cuồng đã đến trước mặt
cô. Nhưng lại đột nhiên co giật một cái, ngã nằm xuống đất.
Có binh lính
cầm đao chém vào gáy hòa thượng điên, mắt hắn lồi ra bị ánh đao chiếu sáng. Khi
nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Kỷ Uyển nhịn không được cũng hét lên một tiếng sợ
hãi.
Binh lính giết
hòa thượng điên không kịp bảo vệ Kỷ Uyển đã bị một trong số những người áo đen
gia nhập cuộc chiến giết chết, máu tươi chảy đầy trên đất, văng lên giày vải
của tiểu hòa thượng. Cậu cũng bất chấp, vững vàng che chắn bảo vệ Kỷ Uyển.
Rõ ràng nhóm
người áo đen là cao thủ Võ Lâm, họ đang dần bao vây Kỷ Uyển, từng đao đều là
phát chém trí mạng. Nếu không phải do có nhiều binh lính bảo vệ, Kỷ Uyển đã bỏ
mạng từ lâu.
Tuy rằng chân
còn đang run rẩy mất kiểm soát. Nhưng nàng dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy
nghĩ cách thoát khỏi đây... Nhưng đao kiếm không có mắt, nhóm người áo đen này
xuất hiện cũng chỉ vì muốn giết cô, nàng còn cách gì sao?
Kỷ Uyển đang
được bao bọc sau lưng Duyên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh lửa đang đi đến từ
xa: "Phụ thân ta tới rồi!"
Thái thú Lạc
Dương Kỷ Tuyền đã đến.
Nhưng nước xa
không dập được lửa gần, tình thế bên này nguy cấp đến nỗi không thể cứu kịp.
Hai mắt Hạ Noãn rưng rưng, nắm chặt tay cô, nhét nàng vào lòng Duyên. Sau đó
nàng ấy và mấy binh lính thân cận cùng nhau xông thẳng vào đao kiếm sắc bén.
Cú va chạm này
tạo ra vô số thương tích.
Duyên muốn đi
về phía ánh lửa nhưng phía trước chính là trung tâm giao chiến. Bên cạnh không
còn người nào có thể bảo vệ, cậu chỉ có thể kéo theo nàng chạy về hướng ngược
lại.
Kỷ Uyển vội
vàng quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi tràn lan ở phía sau.
Cố thị cũng
nhìn thấy Kỷ Tuyền.
Hắn phóng ngựa
phi đến, đâm chết người áo đen có ý muốn ngăn cản. Cánh tay vung ra như đang
múa, oai hùng tuấn tú đến chết người. Rất nhanh, Kỷ Tuyền đã đi đến bên cạnh Cố
thị, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Sau khi nhìn thấy phu nhân không bị
thương nặng, nụ cười trên mặt mới đậm thêm.
"Phu nhân
không sao là tốt rồi, làm ta lo lắng cả một đoạn đường!"
Đã lâu Cố thị
không thấy nụ cười vui vẻ như vậy của hắn. Hốc mắt của nàng bắt đầu đau xót,
nhịn không được nói ra hết chất vấn tràn ngập trong lòng: "Không phải lang
quân đã đến biên giới rồi sao? Đi một ngày rưỡi rồi sao còn quay về?"
Khi Cố thị
ngẩng đầu, Kỷ Tuyền có thể nhìn trên cổ nàng có một vết máu nhỏ nhưng không
sâu. Đó là nàng tự rạch để khỏi rơi vào tay gian thần. Kỷ Tuyền đều biết cả,
cho nên cổ như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Cố thị tiến về
phía trước một bước, gần như dán chặt vào hắn: "Lang quân đã đoán được từ
lâu rồi phải không? Đây là kế của lang quân! Lang quân muốn lấy chúng ta làm
mồi nhử đúng không?"
Hai mắt nhìn
nhau không nói gì, ánh mắt Kỷ Tuyền dần hiện lên sự thương hại.
Cố thị thấy ánh
mắt như vậy, cả người không ngừng phát run, suy sụp nói: "Lang quân không
sợ dù chỉ một chút sao? Chàng thật sự không sợ sao? Không sợ thiếp và Uyển chết
dưới đao kiếm vô tình kẻ thù sao?"
Lúc này Kỷ
Tuyền đã không thể nói được gì nữa, cũng không muốn nói nhiều. Phó tướng Văn
Đào bên cạnh đã báo tình hình thành Lạc Dương hai lần, thời gian gấp gáp. Hắn
cẩn thận giao nữ nhân trong lòng cho Xuân Vũ, thận trọng nói: "Chăm sóc
phu nhân cho tốt!"
Rốt cuộc vì
chút trắc ẩn trong lòng, trước khi lên ngựa hắn cúi đầu nói với Cố thị:
"Phu nhân đừng lo! Ta đã lên kế hoạch này vô cùng tỉ mỉ, suy nghĩ vô số
lần. Tuyệt đối sẽ không xảy ra việc bất trắc."
Không ngờ bính
lính lúc nãy bảo vệ cho Kỷ Uyển đột nhiên lao vụt tới: "Xin đại nhân thứ
tội! Tiểu nhân tới chậm một bước, tiểu thư và nha hoàn bị thất lạc, bây giờ
không thấy bóng dáng."(Ứng dụng TY T)
Kỷ Tuyền lập
tức dừng lại, hắn không kiềm chế được nhìn vào đôi mắt thê lương của Cố thị. Đó
là vẻ mặt mà từ khi cưới Cố thị về, hắn chưa nhìn thấy dù chỉ một lần.
"Phu
nhân..."
Thấy hắn muốn
xuống ngựa, binh lính bên cạnh lại nói: "Đại nhân, Lạc Dương đang nguy
cấp."
Cảm giác như
thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng có lẽ cũng chỉ trong chốc lát.
Rốt cuộc Cố thị
vẫn phải trơ mắt nhìn theo hắn thúc ngựa đi rất nhanh, không quay đầu lấy một
lần. Từ xa có thể loáng thoáng nghe một câu: "Để một nửa binh mã ở lại,
nếu không tìm được tiểu thư thì đem đầu đến gặp ta."
Cố thị cũng
không đứng nổi nữa, xụi lơ trong ngực Xuân Vũ lẩm bẩm nói: "Con gái của
ta! Đao kiếm không có mắt... Lỡ như có chuyện gì bất ngờ…"
Trái tim ấm áp
lạnh dần, rồi như bị đóng băng lại. Cuối cùng giống như bị băng lạnh nghìn vạn
năm bao vây, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ tan được nữa.
"Đau
quá!"
Kỷ Uyển mở to
hai mắt, nhìn vách đá lạnh lẽo trong sơn động, thoáng chốc sững sờ đến mất hồn.
Lần đầu tiên đối mặt vô cùng gần với bạo lực, đẫm máu và cái chết khiến nàng
khó khôi phục tinh thần. Tuy rằng trong lòng vẫn luôn biết, thế giới này cũng
không phải là xã hội pháp quyền hiện đại mà là một thế giới giả tưởng tràn ngập
chết chóc và chiến loạn. Cũng luôn ép buộc bản thân phải chuẩn bị tâm lý.
Nhưng chuẩn bị
tâm lý đến cỡ nào cũng không thể bình tĩnh khi đối mặt với máu tanh đến thế.
Thế giới phái sinh lần trước, xử lý một tên cặn bã như Tôn Tích Vĩ cũng chỉ
giấu mặt, từ từ hành động mà thôi. Còn ở thế giới này, mạng người như cỏ rác.
Đau xót trong
lòng của nguyên chủ đã thấm vào lòng Kỷ Uyển...
Hạ Noãn à...
Dần dần từ cổ
họng nàng nghẹn ngào từng tiếng thê lương. Có lẽ là do vẫn chưa uống nước nên
hốc mắt đã khô khốc. Đến mức khóc vì đau khổ trong lòng, nước mắt cũng không
chảy ra được, chỉ có tiếng khàn khàn nghe như nức nở vang vọng trong sơn động.
"Sao vậy?
Vết thương lại đau sao?"
Duyên từ cửa
động chạy tới. Đầu tiên là ôm nàng vào lòng, sau đó đặt nàng xuống, để nàng dựa
vào vách đá, tránh chạm phải vết thương lớn trên lưng cô. Thế là xong, buổi
sáng mới dùng áo lót bó vết thương, giờ lại bắt đầu chảy máu.
Cũng không
trách nàng lại khóc đến mức như vậy! Lúc ấy khi rơi xuống vách núi, lưng Kỷ
Uyển bị cành cây rạch một vết thương lớn. Lưng của cô bé mười tuổi thì có thể
lớn bao nhiêu, thế mà vết thương đã chiếm gần một nửa. Cho dù là người lớn cũng
chịu không nổi. Ngâm mình trong nước lâu như vậy, đêm đầu tiên chỉ mê man,
không phát sốt đã là may mắn lắm rồi.
"Lạnh..."
"Cố gắng
chịu một chút!"
Duyên cho nàng
uống nước, lại nhét trái cây dại vào tay cô: "Bần tăng không dám đi xa nên
chỉ tìm được những thứ này. nàng ăn trước một ít, đợi bần tăng đốt lửa lên sẽ
không bị lạnh nữa."
Kỷ Uyển không
có khẩu vị, nuốt không trôi nhưng nàng biết cứ tiếp tục như vậy thì cũng không
được. Nếu thật sự chiều theo tính tình của mình, thứ chờ đợi nàng chính là chết
ở nơi hiểm trở hoang vắng không người này. Nhưng thật sự thứ này rất khó ăn,
chát đến mức nàng không thể cắn nổi miếng thứ hai.
Lúc rơi xuống
vách núi, Duyên vô cùng tỉnh táo, cậu biết bơi nên không gặp khó khăn gì. Trước
tiên cứu Kỷ Uyển cũng bị rơi xuống nước, sau đó rất nhanh đã tìm một sơn động
sắp xếp ổn thỏa.
Duyên thuần
thục châm lửa, sờ sờ cánh tay Kỷ Uyển, cảm giác vẫn không ấm lên thì nhíu mày.
Sau đó dùng áo choàng treo phía trên quấn nàng lại.
Nhưng chỉ một
lúc sau Kỷ Uyển lại run rẩy, Duyên không dám để nàng ở quá gần đống lửa. Bây
giờ dùng lửa giảm lạnh, buổi tối càng dễ phát sốt. Thế là cậu chỉ có thể tự
mình ôm cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô.
Kỷ Uyển mười
tuổi, cũng không tính là lớn. Hơn nữa lúc này mạng người quan trọng, cũng không
phải lúc kiêng tránh, e dè.
Duyên ôm nàng
vào lòng, cúi đầu nhìn cô: "Có muốn nói chuyện một lát không?"
Rất lâu mới
nghe được nàng 'ừm' một tiếng như gió thoảng.
Thật ra Duyên
không có nhiều chuyện có thể chọc nàng vui, suy nghĩ một lát mới mở miệng:
"Từ nhỏ ta đã bị vứt trước cửa chùa Bát Nhã ở Vũ Lăng, may mắn được sư trụ
trì thu nhận. Lúc lão trụ trì chủ trì viên tịch có nói với ta rằng, hiện nay
Lạc Dương là nơi Phật môn hưng thịnh nhất. Cho nên bần tăng mới quyết định đến
chùa Bạch Mã."
"Ta chưa
từng nghe qua chùa Bát Nhã."
Duyên cười:
"Chùa Bát Nhã rất nhỏ."
Tiểu hòa thượng
sinh ra đã tốt, giọng nói lại càng dễ nghe. Nhất thời cậu cũng không biết phải
nói thế nào để nàng hình dung về ngôi chùa đó, nhíu mày một lát mới nói:
"Ngoại trừ bảng hiệu ngoài chùa ra thì không có một quyển sách. Hai, ba
năm mới gặp được một, hai tăng nhân."
Bao nhiêu đó đã
biết hẻo lánh biết bao.
"Thời điểm
xuất phát từ Vũ Lăng, đúng lúc triều đình thực hiện chính sách cấm biên. Trên
đường đi, Tương Dương cũng xảy ra bạo loạn, binh loạn kéo dài một năm nhưng đây
là con đường duy nhất để đi từ Vũ Lăng đến Lạc Dương nên cũng không còn cách.
Để tránh họa chiến tranh, phần lớn ta đều ở rừng núi hoang sơ cằn cỗi, đường xá
khó đi. Cho nên đi từ Vũ Lăng đến Lạc Dương tính chừng mất hai năm. Có một lần,
ta cũng từng rơi vào nơi có địa hình hiểm trở như thế này, ước chừng ba tháng.
Đó là thời gian ta ở trong rừng lâu nhất… Cũng
sống trong một sơn động như này. Ban đầu ta cũng rất sợ, đêm đầu tiên
không ngủ được, thức trắng đêm niệm kinh Pháp Hoa."
Từ khi Kỷ Uyển
gặp cậu, tiểu hòa thượng này vẫn là luôn duy trì dáng vẻ không sợ vinh nhục.
nàng không nghĩ
rằng cậu cũng từng có những lúc như vậy!
Khi đó tiểu hòa
thượng nhỏ hơn bây giờ khoảng chừng hai tuổi. Ngẫm lại tiểu đầu trọc ở trong
sơn động lạnh lẽo, không ngừng nhìn trái nhìn phải, lớn tiếng tụng kinh. Thỉnh
thoảng bên ngoài gió thổi cỏ lay làm cho cậu sợ tới co rúm lại... Không hiểu
sao, trong lòng lại thấy nhẹ nhàng.
Kỷ Uyển:
"Vậy sao ngươi ra ngoài được?"
Duyên dùng cành
cây xuyên trái cây lại với nhau, nướng trên lửa một hồi. Chờ vỏ trái cây nhăn
lại cậu mới lấy xuống, thổi nguội lột vỏ rồi mới đưa cho cô.
Kỷ Uyển nếm một
miếng, không những không còn chát mà còn cảm thấy hơi ngọt.
"Một thợ
săn đã cứu ta."
"Một thợ
săn?" Kỷ Uyển một vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt Duyên, lập tức nhận ra tâm
trạng của cậu dao động, tiếp tục truy vấn: "Thợ săn này rất bất
thường?"
Duyên im lặng
thật lâu, giống như là đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào hoặc là có nên
tiếp tục nói hay không.
Cuối cùng cậu
cũng không đấu lại ánh mắt mong chờ của Kỷ Uyển.
"Ban đầu
hắn là tướng quân trấn thủ biên giới, vẫn luôn chiến đấu bảo vệ lãnh thổ, ít
khi gặp mặt vợ con. Đột nhiên có một năm hoàng đế gọi hắn về kinh đô, hắn vốn
cảm thấy rất vui. Dù sao cũng đã hai năm không được gặp vợ con. Họ lớn lên cùng
nhau nên phu nhân rất thông cảm khi hắn bảo vệ lãnh thổ quanh năm, chưa từng
oán giận, còn sinh cho hắn một trai một gái."
"Lòng
tướng quân tràn đầy vui mừng nhưng sắp đến kinh đô thì nha hoàn trung thành lại
mang theo hai con nhỏ của hắn đến tìm hắn. Nói cho hắn biết hoàng đế thấy phu
nhân hắn xinh đẹp, nổi tâm muốn nhìn trộm, phu nhân hắn không chịu nổi nhục nhã
mà tự sát. Tướng quân đau buồn tột độ nhưng vì hai con, chỉ có thể cẩn thận
tránh binh lính truy đuổi, bắt đầu sinh sống ở vùng Vũ Lăng."
Thật ra câu
chuyện Duyên kể cho Kỷ Uyển nghe nên kết thúc ở đây.
Nhưng Kỷ Uyển
không cảm thấy đó là kết thúc: "Sau đó thì sao?"
"Sau
đó?... Sau đó là khi tướng quân cứu ta. Lại có một lần, binh lính tìm được hắn.
Vì bảo vệ hai đứa trẻ, ta và tướng quân chia làm hai đường dụ binh lính, giấu
hai đứa trẻ trong miếu đổ nát, cũng để lại toàn bộ lương thực trên người. Khi
chúng ta trở lại miếu thì nơi đó đã bị lưu dân trốn chiến tranh chiếm lĩnh. Họ
ai nấy cũng đều gầy gò như củi, vẻ mặt và cách hành xử thì giống như ác quỷ.
Chúng ta tìm thấy quần áo bị đốt chưa cháy hết bên cạnh cái nồi duy nhất trong
miếu."
"Sau đó
thì sao?"
Duyên cũng
không muốn nói nhiều, cậu mãi mãi không thể làm đẹp câu chuyện này nhưng những
thứ còn lại thật sự không thích hợp để kể lại với cô.
Duyên xoa đầu
cô: "Sau đó tướng quân qua đời."
Nhưng sau đó
thì sao? Cứ như vậy...
Thế nhưng Duyên
không nói nữa, cậu đứng lên.
"A, có
người ở đây..."
Giọng nói ngọt
ngào truyền đến từ cửa động. Sau đó có người tự ý vén dây leo che cửa động,
khom lưng bước vào. Giống như có một làn hương thơm kiều diễm vờn chóp mũi mê
hoặc lòng người. Thoáng cái lại nhanh chóng biến mất khiến người ta buồn bã.
Đó là một thiếu
nữ dáng người cao gầy, thân hình cân đối. Không quá hai mươi tám tuổi nhưng
ngực cong đầy đặn, mông nở nang, vòng eo vô cùng nhỏ nhắn. Là một thân hình
hoàn hảo. Vải lụa mỏng màu đỏ không che được cổ tay kiều diễm, khiến người ta
tò mò.
Nhan sắc nàng
ta còn rất đẹp. Mày đậm như núi xa, đen mà không vẽ, môi như cát mà đỏ son.
Tuyệt nhất là đôi mắt trời sinh màu xanh biếc, lấp lánh chiếu thẳng vào lòng
người.
Nàng ta đã quá
đủ đẹp. Nhưng Kỷ Uyển biết, bây giờ còn chưa phải thời điểm nàng ta đẹp nhất.
Từ nhỏ, Thánh nữ của Thần giáo đã luyện tập một bộ môn gọi là mị công. Chịu ảnh
hưởng của mị công nên đuôi lông mày và khóe mắt của thiếu nữ đều tràn đầy ma
mị, trông hơi phóng túng. Qua hai năm nữa, chờ nàng ta đạt được đỉnh cao của mị
công, nhan sắc càng đẹp hơn, khí chất cũng sẽ thay đổi rất nhiều. Đại khái sẽ
thành một người thật sự ưu tú không thể chạm tới, lại có thể khiến người ta lúc
nào cũng ngứa ngáy.
Nàng ta cũng
đang quan sát những người trong sơn động.
Hòa thượng là
người đầu tiên phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong động, hai tay cậu chắp lại nói:
"A Di Đà Phật! Nữ thí chủ, ngươi bị thương."
Lần đầu gặp
Tiết Ny, ngay cả một nữ tử như Kỷ Uyển cũng không giữ được tỉnh táo. Thế mà mặt
hòa thượng này lại không hề biến sắc… Quả nhiên coi mỹ nhân như xương khô.
Tiết Ny đánh
nhau với lão hòa thượng nên bị nội thương. Phải nhảy xuống vách núi mới có thể
trốn thoát, lúc rơi xuống đã bị vách đá đả thương ở chân. Máu tươi đã chảy
xuống theo bắp chân từ lâu, làm ướt cả giày.
Tiết Ny mê hoặc
nói: "Vậy tiểu hòa thượng kia giúp ta nha!"
Tay nàng ta kéo
vải lụa đỏ lên, lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết.
Trước sự ngạc
nhiên của cô, tiểu hòa thượng lại không xấu hổ. Cậu nhắm mắt lại làm ra dáng vẻ
thần thánh, bất khả xâm phạm. Cứ như vậy, cậu xé vải từ y phục của mình, ngồi
xổm xuống bắt đầu xử lý vết thương cho nàng ta.
Bảo bối tiểu
hòa thượng này ở đâu, sao lại biết lấy lòng như vậy?
Lúc này Tiết Ny
đã đến rất gần tiểu hòa thượng này, vươn một ngón tay chạm vào mặt cậu, cười
nói: "Tuấn tú thật!"
Bởi vì trước đó
đã bị Kỷ Uyển trêu chọc trước mặt người khác nên tiểu hòa thượng đã có được một
miễn dịch. Mặt cũng không đỏ rực lên như trong nguyên tác. Ngược lại là vô cùng
bình tĩnh, tăng tốc độ băng bó vết thương cho nàng ta.
Điều này làm
Tiết Ny kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đè nén cảm xúc.
Đây là lần đầu
tiên nàng ta gặp một người hoàn toàn không để ý đến dung nhan của mình. Lại còn
là một hòa thượng tuấn tú như thế, chỉ cảm thấy trong lòng như có mấy con hươu
chạy loạn, lại có chút vui mừng chưa bao giờ cảm nhận được. nàng ta không náo
loạn nữa, tiểu hòa thượng băng bó xong thì đứng lên. Ánh mắt nàng ta vẫn dõi
theo cậu, còn mang phần hứng thú.
Cho đến tận khi
tầm mắt nàng ta quét tới Kỷ Uyển. Một cô nhóc mười tuổi, không biết võ công
đang lui vào góc, thật sự không có quá nhiều cảm giác tồn tại. Nhưng ai bảo
nàng ở cùng tiểu hòa thượng?
"Ngươi
nhìn thân thể người ta cũng thôi đi, ai bảo ta tâm đắc ngươi. Còn người kia là
ai?"
Đôi mắt màu
xanh biếc lạnh như băng nhìn Kỷ Uyển chằm chằm. Ánh mắt này giống như một con
rắn độc đói khát, đã nôn ra hạnh nhân* chuẩn bị khoái thác.
*Nghĩa đen: Con rắn ăn quả hạnh nhân, bị hóc nuốt không
trôi. ( truyện trên app T𝕪T ) Nghĩa bóng: Ý nói con người tham lam, thèm của, ăn nhiều
quá không có chỗ giấu, phải đem ra trong uất ức. Nãy giờ Kỷ Uyển
vẫn không cúi đầu nên lúc này có cúi đầu thì cũng vô dụng. Nàng cứ nhìn thẳng
vào đôi mắt đó như vậy.
Thậm chí còn từ
từ suy nghĩ đến câu hỏi của Tiết Ny: "Người kia là ai?"
Kẻ thù truyền
kiếp.
Kỷ Uyển nàng
chính là kẻ thù kiếp này của nàng ta.
Đồng tử Tiết Ny
co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ sát khí của nha đầu này cũng ghê thật.