"Nam-mô
tát đát tha. Tô già đa da. A ra ha đế. Tam-miệu tam bồ đà tỏa. Nam mô tát đát
tha. Phật đà cu tri sắc ni sam. Nam-mô tát bà. Bột đà bột địa. Tát đa bệ tệ.
Nam-mô tát đa nẩm…" (Chú Lăng Nghiêm)
Kỷ Uyển cứ lăn
qua lộn lại, ngủ một đêm không ngon giấc. Sáng sớm lại được nha hoàn đưa đến
phòng mẫu thân, nghe nàng tụng kinh buổi sáng.
Kỷ Uyển giống
như nghe giáo huấn, cái đầu nhỏ không ngừng gục lên gục xuống. Vẫn là Hạ Noãn
nhìn không đành liền cởi giày tất của cô, ôm nàng lên giường rồi dùng chăn mỏng
quấn lại. Bị quấy nhiễu nhưng Kỷ Uyển cũng không hề mở mắt, chỉ hừ hừ hai
tiếng.
Chờ Cố thị tụng
xong hồi kinh sáng mới phát hiện một mình con gái chiếm trọn giường, ngủ say.
Cố thị:
"..."
"Phu nhân,
tiểu thư vẫn còn nhỏ, nên để tiểu thư ngủ nhiều hơn một chút."
"Mười
tuổi... Đã không còn nhỏ rồi." Cố thị uống một chút nước cho nhuận giọng,
lại nói: "Năm tuổi Kỷ Vân và Kỷ Liên đã bắt đầu đến trường nữ sinh. Bây
giờ đã bắt đầu học đến lễ nghi và khúc nghệ. Vậy mà bây giờ Kỷ Uyển còn chưa
nhận biết hết chữ."
Kỷ Vân và Kỷ
Liên là thứ nữ của Kỷ Tuyền, nhỏ hơn Kỷ Uyển một chút.
Hạ Noãn hừ lạnh
nói: "Những nha đầu do tiểu thiếp sinh không xứng với tiểu thư! Huống hồ
nữ học trong tộc chỉ biết kiếm chút công việc sống qua ngày của "Giáo
phường nữ"*, làm sao có thể xứng làm sư phụ. Cũng là có mắt không tròng
mới không chờ tiểu thư đủ mười tuổi để học cùng, cứ nhất quyết xin Thái thú muốn
đi học, cũng không sợ làm bẩn thanh danh!"
*Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề
ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên. Nơi luyện dạy múa hát dưới thời phong kiến. Thời Gia Long (1802 - 20), triều đình lập Viện giáo phường, lấy những
con gái, con trai từ 20 tuổi trở xuống (gọi là đào nương, quản giáp), tổ chức thành nhiều đội, mỗi đội 50 người để mua vui
khi có yến tiệc, hoặc để dâng ca nhạc mỗi khi tế thái miếu. GP về sau còn được
gọi là phường hát. Hiện tại tình
hình hỗn loạn, phàm là người ở tầng lớp trung lưu thì quản giáo con gái trong
nhà cực kỳ nghiêm khắc. Mặc dù không đến nỗi không được bước ra khỏi cửa nhưng
tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện dạy học. Đặc biệt là nhập tộc học
cùng người hỗn cư.
Phần lớn những
người dạy dỗ các nàng gái trong tộc đều là con gái của quan lại phạm tội, được
giữ làm quan nữ chi. Tuy rằng không giống kỹ nữ nhưng tóm lại cũng không cao
quý hơn là bao. Phần lớn chỉ dành cho những tiểu thư của gia tộc lớn học và
luyện chữ.
Thân phận tôn quý
như đích nữ¹ của Kỷ Tuyền. Chuyện vỡ lòng này nên được trưởng bối trong nhà mời
thầy dạy học đức cao vọng trọng về phủ với tư cách là khách quý. Sau này lại
vào trường nữ sinh, thanh danh cũng dễ nghe. Trường học cũng có thể xem trọng
một chút.
Đích nữ¹: vợ cả hay chính thê khi sinh con dù là nam hay
nữ cũng đều được gọi là đích tử, đích nữ, tức dòng chính thống. Trong bốn nha
hoàn của hồi môn này, Xuân Vũ và Hạ Noãn cũng không phải nô lệ. Phụ thân các
nàng ấy đều là mưu sĩ của Thừa tướng, hai người và tiểu thư cùng nhau lớn lên,
được dạy dỗ ngang nhau. Tầm nhìn và xuất thân đều sánh bằng với con cái quan
lại bình thường, sao có thể không thấy tâm tư của hai vị thứ nữ này ở trong
phủ?
Cố thị cười
nói: "Tuy các nàng là con nhà đứng đắn nhưng suy cho cùng vẫn xuất thân từ
nông thôn. Bước chân vào phủ Thái thú vàng son lộng lẫy này, ai biết được lại
bị che mờ đến cả mắt. Không ai nói trước được…"
"Có thể
thấy được Thái thú vẫn là một lòng hướng về người…"
Lời này vừa nói
ra, bỗng dưng trong phòng trở nên yên tĩnh.
......
"Mẫu
thân..."
Hạ Noãn tự biết
đã nói sai, may là lúc này tiểu thư đã thức. Trong lòng vội vàng niệm một câu A
Di Đà Phật. Đợi hầu hạ tiểu thư xong thì chuyện này cũng qua rồi.
Hai người họ
rửa mặt chải chuốt rồi dùng bữa sáng.
Bỗng nhiên Xuân
Vũ bước nhanh vào nói: "Phu nhân, Quy Đức Trung Hầu chờ cầu
kiến."(Ứng dụng TY T)
Cố thị có biết
người này. Quy Đức Trung Hầu Lạc Dương, người này họ Tống tên Lữ. Vài năm
trước, hắn được biết đến là một tướng lĩnh trẻ tuổi, ưu tú. Lúc trước, Kỷ Tuyền
vô cùng hài lòng và khen ngợi hắn rất nhiều, có ý muốn trọng dụng hắn, còn
nhiều lần mời đến phủ nói chuyện phiếm. Nhờ vậy Cố thị cũng đã từng gặp người
này. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Kỷ Tuyền càng ngày càng lạnh nhạt
với hắn.
Trước nay Kỷ
Tuyền luôn trọng người tài, Cố thị cảm thấy kỳ lạ nên cố ý hỏi hắn. Lúc ấy Kỷ
Tuyền nói: "Tên Tống Lữ này nhân hậu thì có thừa nhưng không đủ thủ đoạn
nên không trọng dụng nữa."
Tay Cố thị run
lên, mũi kim vô tình đâm vào ngón tay nàng. Nhìn thấy bức tranh thêu sắp hoàn
thành cứ như thế bị hủy hoại, nàng cũng không bận tâm, chỉ nhíu mày hỏi:
"Có nói tại sao đến không?"
Xuân Vũ lắc
đầu: "Mặc dù không nói nhưng Tống Lữ mang theo hai nghìn binh lính tinh
nhuệ bao vây toàn bộ chùa Bạch Mã… Cho đến bây giờ, mới đến mời tiểu thư."
Rốt cuộc hắn
muốn làm gì? Âm thầm bao vây nữ quyến của Thái thú. Quả thật là lòng lang dạ
sói!
"Kỷ Tuyền
vừa mới đi, hắn đã đến đây bao vây. Nếu hắn không sợ bị nước bọt thiên hạ dìm
chết thì được, ta đi gặp hắn."
Cố thị cười
giễu một cái, đi được hai bước lại xoay người, phân phó nhiệm vụ cho nha hoàn:
"Tất cả các ngươi ở lại bên cạnh tiểu thư. Nếu có cơ hội, phải đưa tiểu
thư rời khỏi đây trước."
Kỷ Uyển vươn
tay nhưng không kịp nắm tay áo mẫu thân. Nàng im lặng một hồi, tỉ mỉ ngẫm lại
cốt truyện một lượt. Nguyên tác từ thời thiếu niên, nữ chính gặp nạn trong sơn
cốc hiểm trở ở Lạc Dương may mắn thoát được, sau đó khởi đầu là sự cảm mến hòa
thượng Duyên.
Vì sao nữ chính
Tiết Ny lại gặp nạn? Nguyên nhân là bởi vì lần đầu tiên được giáo chủ của Thần
giáo, cũng chính là dưỡng phụ của nàng ta phái nàng ta đến khuấy đảo thế cục
Lạc Dương để bố trí thế lực Thần giáo ở trung tâm quan phủ Lạc Dương. Vì lúc ấy
còn nhỏ nên vô tình rơi vào bẫy. Trong nguyên tác không viết rõ lắm về chi tiết
này, chỉ viết Tiết Ny gặp cao thủ Phật môn ở Bạch Mã. Thậm chí trong nguyên
tác, giang hồ và triều đình phân chia vô cùng rõ ràng, giống như hai thế giới.
Thực tế thì
không phải như vậy, thực chất giang hồ và triều đình có quan hệ mật thiết. Cái
gọi là giang hồ cùng lắm chỉ là một loại biểu hiện cực đoan của thế lực vũ
trang mà thôi.
Từ nguyên tác,
Kỷ Uyển bắt đầu dùng suy nghĩ tầm thường của mình vẽ vài đường nét tình tiết.
Cuối cùng phát hiện thật ra thế lực tứ đại giang hồ vẫn luôn theo dõi triều
đình. Sau các cuộc khởi nghĩa của nhiều nơi cũng có thể thấy được bóng dáng
người trong giang hồ.
Năm nay là năm
thứ ba mươi sáu của Hưng Vũ Đế Tư Mã Nặc, lên ngôi đã nhiều năm nhưng chỉ vừa
mới nắm được thực quyền trong tay. Thế lực của những tướng lĩnh có thể thống
lĩnh quân đội các nơi vẫn chưa được lộ diện, Kỷ Uyển cũng thể phán đoán được
rốt cuộc Thần giáo dựa vào thế lực nào.
Biến động này ở
Lạc Dương, thiếu niên Tiết Ny này không biết sẽ có tác dụng gì.
Nhưng Kỷ Uyển
biết, Lạc Dương tuyệt đối sẽ không loạn. Hôm qua, Thái thú Kỷ Tuyền của Lạc
Dương vừa mới đích thân dẫn binh xuất chinh, chống lại sự xâm lược của Hung Nô2. Lần này Cố thị đến chùa
Bạch Mã, ngoài mặt là đến thắp hương cầu phúc cho hắn, cầu trận chiến này đại
thắng, bá tánh Lạc Dương tránh khỏi chiến tranh loạn lạc. Kết quả chỉ mới qua
một ngày lại có người khẩn trương mang theo binh lính tinh nhuệ đến chùa Bạch
Mã bắt đích thê3 và đích
nữ của Thái thú.
Hung Nô2 Đích thê3: người vợ đầu tiên của người đàn ông
được gọi là Đích thê (嫡妻), cũng còn gọi Nguyên phối (元配) hoặc Phát thê (髮妻). Thái thú Lạc
Dương ăn chay thật sao?
Kỷ Uyển quan
tâm việc bị nha hoàn ngăn cản. Lúc đi tới cửa, nàng nghe thấy Cố thị đang cao
giọng: "Tống Lữ, phu quân ta đề bạt bồi dưỡng ngươi, như thế là đã tốt với
ngươi lắm rồi. Thế mà giờ ngươi lại đoạt binh quyền, không để ý đến an nguy của
bá tánh Lạc Dương, chính là bất trung. Thái thú vì bảo vệ bá tánh mà đích thân
dẫn quân đến biên giới chiến đấu với Hung Nô, ngươi ở hậu phương ức hiếp phu
nhân, con gái vô tội của chàng, chính là bất nghĩa. Kẻ bất trung bất nghĩa như
ngươi còn xứng đứng ở sảnh trước sao?"
Tống Lữ hốt
hoảng lui về phía sau một bước.
Trông nữ nhân
này vô cùng yếu đuối, nhan sắc xinh đẹp mê người nhưng khí thế mạnh mẽ. Nhất
thời làm cho người ta không tiếp nhận nổi.
Dường như chủ
tướng muốn che mặt chạy trốn nhưng mưu sĩ bên cạnh hắn không ngốc. Đây đã là
mũi tên trên dây, hiện giờ phân nửa thành Lạc Dương đã trong tay Tào Đô úy
nhưng ai cũng sợ Kỷ Tuyền phản công. Chỉ cần thê tử và con gái hắn ở trong tay,
xem sự cưng chiều dành cho phu nhân lúc xưa thì Kỷ Tuyền cũng chỉ có thể rơi
vào thế tiến không được, lùi chẳng xong.
Mưu sĩ đỡ Tống
Lữ sau đó thì thầm vài câu, ánh mắt tên tiểu tướng này lại sáng quắc, không ngờ
vẻ xấu hổ đã phai hết, lại tiến lên vài bước.
Vậy mà Kỷ Tuyền
còn nói tên họ Tống này nhân hậu.
Cố thị cười
giễu một cái rồi rút cây trâm trên đầu ra, quát lớn: "Tiểu tặc, ngươi dám
tiến lên một bước nữa xem! Cố thị ta thân có huyết mạch hoàng tộc, tự nhiên
cũng sẽ bảo vệ bá tánh triều ta. Đã gả cho Thái thú Kỷ Tuyền, lòng trung thành
và ngay thẳng cũng không kém. Hôm nay ai dám đụng vào ta dù chỉ một chút, ta
lập tức chết ở chỗ này."
Nữ nhân như
được chiếu vầng hào quang sáng đến kỳ lạ, không ai dám đối diện với nàng.
Bây giờ phong
tục dân gian cởi mở, bất luận là thường dân hay là quý tộc, nếu tái giá cũng
không thể nói là sai, không ai có thể nói gì, cũng không có đặc biệt trung
trinh để nói như vậy. Nếu như lúc này Kỷ Tuyền chết, Cố thị nhan sắc tuyệt trần
như thế, lại có phụ thân từng là Thừa tướng, mẫu thân là trưởng công chúa, thân
phận vô cùng cao quý. Ở nơi này tái giá với ai đều được.
Nhưng mà nàng
không cần, cũng khinh thường.
Không ai có thể
nghi ngờ quyết tâm tự sát của nàng lúc này.
Mưu sĩ không
cam lòng, Khi nhìn thấy đích nữ của Kỷ Tuyền, hắn chỉ thấy cô gái nhỏ kia hồng
hào, vô cùng đáng yêu. Nhưng khi thấy hắn nhìn qua lại coi thường 'hừ' một
tiếng. Cũng không biết đã lấy được dao găm từ đâu mà kề lên cổ mình, ánh mắt
tức giận, bức bách rõ ràng.
Mưu sĩ:
"..."
Mưu sĩ này thật
sự xấu hổ đến mức không dám đối diện với cô, thở dài thầm nghĩ: "Hôm nay
sợ là phải thẹn với Tào Đô úy, Cố thị trung trinh ngay thẳng, đích nữ cũng
không phải tầm thường. Huống hồ còn có đồng đội tụt hậu thỉnh thoảng trì hoãn,
thật sự cũng không làm gì được!"
"A Di Đà
Phật!"
Hai bên giằng
co không dứt, đột nhiên nghe được một tiếng niệm Phật. Cũng không nghe người
nói chuyện nhưng âm thanh này lại vang đến bên tai mọi người, niệm đến lòng
người bất an.
Các binh lính
tinh nhuệ ôm đầu rên rỉ, binh khí trong tay rơi xuống đất "leng
keng".
Trong nháy mắt,
một lão hòa thượng tóc bạc, miệng đang niệm Phật, hành lễ với Cố thị trước cửa.
Mặt mày ông ấy hiền lành, người mặc áo cà sa, trên tay cầm chuỗi Phật châu,
phía sau là một tiểu hòa thượng cầm mõ gỗ.
Hai người xuất
hiện trước cửa viện như đến từ trong hư không. Hơn hai nghìn binh lính tinh
nhuệ bao vây bên ngoài nhưng không một ai phát hiện ra. Lão hòa thượng vừa di
chuyển một cái thì đến bên cạnh Tống Lữ.
'Bốp! Bốp!'
Mõ gỗ trên tay
lão hòa thượng gõ một cái thật mạnh lên đầu mưu sĩ và Tống Lữ, trợn mắt nói:
"Làm ồn trọng địa của Phật môn."
Cho dù nhân
cách của Tống Lữ có như thế nào thì cũng là võ tướng có tài năng và học thức.
Thế mà bị một cái mõ gõ lên đầu lại ngã nhào xuống đất.
Lão hòa thượng
vẫn ngồi trước cửa sương phòng⁴, mí mắt nhắm nghiền. Bắt đầu gõ mõ
"cọc cọc".
Tiếng này lọt
vào tai những binh lính này lại giống như tiếng sấm. Chỉ mới vài tiếng đã không
chịu nổi, cuống quýt lui ra ngoài. Cho đến khi lui ra tới tận ngoài chùa Bạch
Mã, âm thanh này mới dừng lại.
Kỷ Uyển leo lên
bục cao trong viện, tận mắt thấy họ lui đi. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự
nhận ra sự kỳ lạ của võ học.
Khi thấy Kỷ
Uyển cầm dao găm đứng ở trên bục cao, lão hòa thượng đang gõ mõ mới dừng, trong
mắt toát ra vài phần lạ thường nhưng cũng không ai phát hiện ra. Bởi vì từ trên
cao nhìn xuống, nàng chỉ chăm chăm nhìn vào tiểu hòa thượng đang quỳ ở một bên,
kinh ngạc hỏi: "Cậu bé xinh đẹp kia, sao lại cạo trọc đầu?"
Tiểu thư à,
nàng cũng chỉ vừa mới cao đến hông người ta thôi!
Tiểu hòa thượng
trẻ tuổi là điều không thể biện minh, có thể dùng hai chữ "mỹ miều"
để khen ngợi. Quanh thân tỏa ra hương thơm lượn lờ, tự nhiên có thể tỏa ra sự
thoát tục. Đôi mắt trong sáng đơn thuần như một đứa trẻ, có một khí chất thoát
tục, là một nhân vật có tầm hiểu biết rộng.
"Tiểu tăng
đã hành lễ cạo tóc xuất gia từ lâu. Chẳng qua là đường đến chùa Bạch Mã xa xôi,
tiểu tăng cũng không biết cạo tóc, cho nên mới dài đến thế."
Tròng mắt Kỷ
Uyển đảo một cái, thở dài nói: "Ôi, đáng tiếc thay một tướng mạo vô cùng
đẹp!"
Tiểu hòa thượng
nghe xong, tai và mặt đỏ rực vì xấu hổ.
Mọi người ở đây
đều không cảm thấy lời nói của Kỷ Uyển không ổn.
Con người bình
sinh là yêu cái đẹp. Bây giờ các quan chức được tuyển dụng đều phải khảo sát tướng
mạo, bình luận sách. Năm đó vì Kỷ Tuyền rất đẹp và tài năng, còn chưa khảo sát
học vấn đã được triều đình trực tiếp ban lệnh "có thể thăng chức".
Đến bây giờ vẫn còn bị người ta đem làm đề tài câu chuyện, mỗi khi có quan chức
mới tuyển dụng được đánh giá cao về tướng mạo, đều sẽ bị lấy ra so sánh một
phen.
Có thể thấy
được khen ngợi nhan sắc tướng mạo của nam hay nữ thì cũng không quá khác biệt.
Cho dù người được khen là một hòa thượng thanh tịnh nhưng Kỷ Uyển vẫn còn nhỏ
nên không có lo lắng về vấn đề gì.
Cũng bởi vì
nàng còn nhỏ, nói ra những lời vui tươi như vậy vừa khiến mọi người đang kinh
ngạc cũng nhịn không được cười một tiếng.
Trong tiếng
cười, Kỷ Uyển mím chặt môi.
Từ trên bục cao
nhìn ra, Kỷ Uyển chỉ thấy ngọn đồi cao phía đối diện có một đốm màu đỏ rực, vì
ở xa nên nhìn không rõ. Nhưng Kỷ Uyển biết, đó là Tiết Ny mặc y phục màu đỏ.
Nàng ta cũng
đang nhìn chùa Bạch Mã, chờ thời cơ chín mùi để ra tay.