Ngày mùng một
và mười lăm là lúc chùa Bạch Mã náo nhiệt nhất. Bởi vì bậc thang dưới chùa rất
cao lại hẹp, những năm trước đều xảy ra tai nạn nên đã đặc biệt mở thêm một con
đường bằng phẳng phía sau núi cho người hành hương đến thắp hương bái Phật có
thể ngồi kiệu lên núi.
Hôm nay là mùng
một, trên con đường này lại bị binh mã vây kín. Binh lính ai nấy cũng đều cao
lớn khôi ngô, tư thế oai hùng vạm vỡ. Nếu không cưỡi ngựa thì đứng thẳng lưng,
phân bố đều ở hai bên đường đá xanh. Họ nhìn thấy người đi đường và thương nhân
cũng không xua đuổi, chỉ là vẻ mặt trang nghiêm. Hai mắt như không hề chớp,
nhìn chằm chằm xe ngựa đang chậm rãi đi ở giữa đường. Ánh mắt không buông tha
dù chỉ một chút gió thổi làm cỏ lay.
Với tư cách là
binh lính ưu tú nhất của phủ Thái thú, họ cũng chưa từng có cơ hội ở gần để bảo
vệ nữ quyến của phủ. Đương nhiên lúc này phải cẩn thận một chút.
Xe ngựa đi tới
giữa sườn núi thì đột nhiên ngừng lại.
Binh lính dẫn
đầu cũng lập tức dừng theo, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân?"
Không có tiếng
trả lời, chỉ thấy rèm xe ngựa hơi vén lên. Sau đó hai nha hoàn dẫn đầu nhảy
xuống xe ngựa, bước chân của các nàng ấy rất ổn định, quay đầu lại đứng bên
cạnh xe ngựa. Ngay sau đó một nữ nhân yếu đuối được hai nha hoàn cẩn thận đỡ ra
khỏi xe ngựa.
Nữ nhân đội mũ
có rèm che mặt nên không thấy thể nhìn rõ được dung nhan. Bởi vì lúc xuống xe
không vững nên nữ nhân hơi loạng choạng một cái, nhưng rất nhanh hai tay đã vịn
xe ngựa. Nhìn thoáng qua, người ta thấy được mấy ngón tay trắng nõn như ngọc.
Binh lính dẫn
đầu tập trung nhìn, chỉ cảm thấy ngón tay kia trắng đến mức gần như là trong
suốt. Ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn, khiến người ta không nhìn rõ, còn
cho là ảo ảnh.
Giống như ngắm
hoa trong sương, đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Đệ nhất mỹ nhân
kinh đô là trưởng nữ¹ của Thừa tướng,
còn là đích thê2 của Thái
thú. Những cái vỏ bọc đáng sợ này không thể làm cho hắn run rẩy nhưng ai mà
nghĩ lại xuất hiện phong cảnh mùa xuân như vậy!
Trưởng nữ¹: con gái lớn trong nhà. Đích thê²: người vợ đầu tiên của người đàn ông được gọi
là Đích thê (嫡妻), cũng còn gọi Nguyên phối (元配) hoặc Phát thê (髮妻). Khi bừng tỉnh,
đột nhiên hắn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cả người như rơi xuống hố băng.
Hắn thấy trên
xe ngựa có một cô bé nhỏ tuổi nhìn hắn rất lâu với ánh mắt thù địch.
cô bé mặc y
phục màu đỏ nhạt, trên váy thêu hai con bướm vui đùa dưới đôi hoa sen nhỏ. Đầu
búi tóc hai bên, buộc bằng dây cùng màu với váy, nhìn dáng người khoảng chừng
mười tuổi. Con gái ở độ tuổi này phải hồng hào, vô cùng đáng yêu nhưng bây giờ
lại khiến cho người ta sợ hãi. (Ứng dụng TY T)
Hắn từng được
nhìn từ xa, đây rõ ràng là đích nữ3
nối dõi duy nhất của đại nhân Kỷ Tuyền - Kỷ Uyển.
Đích nữ³: con của vợ cả hay chính thê được gọi là đích
tử, đích nữ, tức dòng chính thống. Hai đầu gối
binh lính mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất: "Tiểu thư tha mạng!"
Nàng không nhìn
hắn nữa, mỉm cười đưa tay cho người phụ nữ: "Mẫu thân!"
Đây là thế giới
thứ hai Kỷ Uyển tiến vào thực thi nhiệm vụ.
Nam chính
Duyên, nữ chính Tiết Ny.
Nguyên tác lấy
bối cảnh giang hồ làm góc nhìn miêu tả, viết ra câu chuyện tình yêu oanh oanh
liệt liệt giữa nam nữ chính.
Giang hồ này
chia làm tứ đại môn phái: Trung Tông, Phật môn, Đạo gia, Thần giáo.
Từ nhỏ, nam
chính đã bị vứt bỏ ở chùa, lớn lên bên cạnh phương trượng. Tuy còn nhỏ tuổi
nhưng đã am hiểu Phật pháp, bước vào cửa Phật. Nam chính mười lăm tuổi đã đến
chùa Bạch Mã ở Lạc Dương học đạo. Trong thời gian ở lại chùa Bạch Mã, cậu tình
cờ cứu được thánh nữ Tiết Ny.
Lúc ấy, Tiết Ny
đang ở độ tuổi trưởng thành, tràn đầy khát vọng yêu đương nên vừa liếc mắt một
cái đã nhìn trúng vị hòa thượng cổ hủ này. Nàng ta thuộc phái Thần giáo, mà dựa
theo cách gọi của chính phái Võ Lâm thì chính là Ma giáo. Quả thật Ma giáo của
thế giới phái sinh này rất đẫm máu và tàn bạo, hoàn toàn không có một khái niệm
hoàn chỉnh về đạo đức. Thế nên từ nhỏ Tiết Ny cũng chưa từng được dạy dỗ phương
diện này.
Nếu là thứ bản
thân muốn, nàng ta sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy cho bằng được. Nàng ta thật sự
rất đẹp, trong nguyên tác là nữ nhân rất có sức hút. Từng lời nói, cử chỉ, hành
động đều có thể mê hoặc người khác. Lại được thêm đầu óc cực kỳ thông minh,
không ai trong thế giới đó có thể kìm hãm được Tiết Ny. nàng ta lên kế hoạch,
từng bước để vị hòa thượng đã thanh tâm tu hành nhuốm mùi trần tục, làm cho cậu
rơi vào cái bẫy tình mà nàng ta đã vạch ra. Toàn bộ nguyên tác đều được kể dưới
điểm nhìn của nữ chính. Có vẻ quá trình này vô cùng thú vị, đủ để người xem cảm
thấy phấn khích.
Toàn bộ câu
chuyện trải qua mười lăm năm dài đằng đẵng, kết quả chính là sự thỏa hiệp cuối
cùng của hòa thượng.
Bên ngoài
nguyên tác, hòa thượng Duyên bị vây khốn trong mớ tình cảm hỗn độn. Tín niệm
trong lòng sụp đổ, thế mà lại không thấy được sự tàn bạo Ma giáo khiến cậu vô
cùng đau khổ.
Cuối cùng trong
một lần Ma giáo chém giết với dân thường, tính mạng của Tiết Ny bị đe dọa, lại
bị người chung môn phái thất thủ giết chết. Đến chết cũng không phải vì những
điều chân chính, không được sư môn tha thứ cũng không được chết tử tế.
Mà thân phận
lần này của Kỷ Uyển là đích nữ duy nhất của Thái thú Lạc Dương, cũng là người
thuộc triều đình, không có bất kỳ quan hệ gì với giang hồ. Hôm nay nàng và mẫu
thân đến chùa Bạch Mã thắp hương, cầu phúc cho Thái thú Kỷ Tuyền.
Hôm nay nàng sẽ
gặp nam chính Duyên.
Phu nhân của
Thái thú kiên quyết muốn đi bộ đến chùa Bạch Mã để thể hiện lòng thành với Bồ
Tát. Thế nên lúc đến chùa Bạch Mã, nha hoàn đi cùng đều thở hồng hộc. Phu nhân
Thái thú nghỉ ngơi nửa ngày mới khó khăn nói ra được một câu.
"Ta đến
mời gặp phương trượng."
Để thể hiện sự
tôn trọng, người phụ nữ đã bỏ mũ có rèm che mặt. Nhan sắc của nàng là điển hình
cho câu "chim sa cá lặn", xinh đẹp đến mức khiến hoa nhường, nguyệt
thẹn.
Chú tiểu đứng
canh cửa chùa cũng phải ngây người, Kỷ Uyển đành phải lên tiếng: "Nè! Tiểu
hòa thượng, nhìn cái gì? Còn không mau đi thông báo?"
Giọng của nàng
vừa sắc vừa mỏng, làm nơi này mất sự thanh tĩnh. Rất nhiều người ở chùa đều
đánh mắt sang nhìn nàng, điều đó khiến sắc mặt của Kỷ Uyển càng kém hơn.
Đôi mắt trừng
qua khiến chú tiểu sợ hãi, vội vàng truyền tin vào trong. Vì sợ hãi mà còn quên
lấy thiệp thông báo, vẫn là do nha hoàn nhét vào ngực cậu ta.
Chú tiểu cúi
đầu nhìn, thoáng nhìn thấy trên đó có mấy chữ: Thái thú Lạc Dương Kỷ Tuyền.
Thái thú Lạc
Dương Kỷ Tuyền sinh ra trong một gia đình nông dân, vì công danh mà gặp được
thánh nhan. Cuộc đời phong lưu, cưới trưởng nữ của Thừa tướng nắm quyền lúc bấy
giờ. Sau đó được thăng làm Thái thú Lạc Dương, hiện giờ trấn giữ nơi này đã
mười năm.
Rất nhanh, đích
thân phương trượng thận trọng đưa đoàn người vào sương phòng⁴ nghỉ ngơi.
Sau khi rửa mặt
chải đầu, nàng nhìn tới lui trái phải. Sau đó mới chỉ vào đầu cô, cất giọng dạy
dỗ: "Kỷ Uyển, hôm nay con thật sự quá càn rỡ. Ở phủ ta căn dặn con như thế
nào? Ở chùa phải thu hồi tính tình kiêu ngạo, không thể quấy nhiễu sự thanh
tịnh của Bồ Tát..."
Nha hoàn trong
phủ đều biết vị tiểu thư này không thích nghe tiếng Phạn nhất, cũng không thích
gặp hòa thượng tăng lữ. Huống chi bắt nàng đến chùa - nơi hòa thượng ở. Vừa
nhìn đã cảm thấy phiền lòng!
Đó là tính cách
của nguyên chủ, xung quanh đều là người quen thuộc với nguyên chủ, Kỷ Uyển
không thể để lộ dù chỉ một chút manh mối. Nghe thấy mẫu thân nguyên chủ chỉ
trích, cô bé cũng không hề ấm ức. Kỷ Uyển tiến lên phía trước, nũng nịu ôm cánh
tay nàng: "Mẫu thân, con gái biết sai rồi."
Cố thị hiểu rõ
người con gái duy nhất của mình, nàng nhận sai cực nhanh nhưng tuyệt đối không
hối cải. Thành thân đã mười hai năm, ngoại trừ hai năm đầu mang thai sinh được
đứa con vàng bạc bảo bối Kỷ Uyển này thì Cố thị không còn gì nữa. Cho nên khó
tránh khỏi hơi dung túng cưng chiều, cũng không quá khắt khe những chuyện vặt
vãnh này. Sắc mặt nghiêm túc như vậy cũng không duy trì được bao lâu.
"Ở đây con
phải thận trọng lời nói và hành động, không nên rước họa để mẫu thân không còn
mặt mũi."
Kỷ Uyển đồng ý.
nàng quay đầu nhìn, nha hoàn trong phủ đã đem hành lý trên xe xuống, sắp xếp
ngăn nắp vào trong phòng nghỉ.
Từ sân ngoài,
đại nha hoàn Xuân Vũ nhanh chóng bước vào, run giọng nói: "Tiểu thư, đại
công tử đến rồi, người mau ra ngoài đi!"
Tiểu thư trong
miệng nha hoàn không phải Kỷ Uyển, mà là Cố thị. Trong nháy mắt, Kỷ Uyển cảm
nhận cơ thể mẫu thân mềm nhũn. Nếu không phải nhờ con gái đỡ, chắc chắn nàng sẽ
đứng không vững.
Hành lý cũng
chưa thu dọn xong, chất đống trong sân rất nhiều. Tuy rằng bên ngoài sương
phòng đã được quét dọn từ sớm nhưng bây giờ lá cây lại rụng khắp sân, còn có
rất nhiều nha hoàn bối rối đứng vây quanh trong sân.
Hòa thượng này
mặc áo cà sa màu trắng, khôi ngô tuấn tú, tay cầm một chuỗi Phật châu. Từng
bước đi của hắn đều gọn gàng tránh được hành lý vương vãi. Giống như ở trước
mặt Bồ Tát trang nghiêm, mỗi bước chân đều chứa đầy sự thanh tịnh.
"Đại
ca!"
Sắc mặt của vị
hòa thượng vẫn không thay đổi, vững vàng đỡ Cố Tiêm. Đợi nàng đứng vững lại
buông tay lui ra sau một bước.
Hai tay hắn
chắp trước ngực, mặt mày hiền lành, nói với muội muội ruột thịt nhiều năm không
gặp: "A Di Đà Phật!"
Cố thị rơi nước
mắt, khóc không thành tiếng.
Trong ký ức
nguyên chủ, mẹ nàng chỉ rơi nước mắt hai lần. Một lần là ở đây, đối diện với
đại hòa thượng mặc áo cà sa trắng, một lần là khi kinh đô truyền tin ngoại tổ
phụ qua đời.
Thừa tướng qua
đời hai năm trước, nguyên chủ cũng không quen thuộc với nhà ngoại, chỉ biết được
qua lời kể của mẫu thân. Ngoại tổ phụ của nàng - Thừa tướng Cố Huyền, từ khi
cưới công chúa cũng chưa từng nạp thiếp. Cố Tiêm có hai ca ca và một muội muội,
đều là ruột thịt.
Đại ca Cố Chi
Khanh từng là Trung thư xá nhân⁵ được mọi người kính trọng. Năm đó áo
gấm ngựa khỏe, khuynh đảo kinh thành. Bây giờ đã không còn ý niệm dục vọng, là
một hòa thượng với đầu trọc nhiều sẹo.
Trung thư xá nhân⁵ (中书舍人): tên chức quan. Phụ trách việc soạn
thảo sắc lệnh, tham gia chính sự và tham dự, ban bố sắc dụ, chia buồn v.v...
(đầu thời Đường) Kỷ Uyển thở dài
như bà cụ non, lôi kéo nha hoàn đang ngẩn người bên cạnh: "Đưa ta ra ngoài
chơi đi!"
Mấy đại nha
hoàn này đều là hồi môn của Cố thị. Trong đó tính cách của Hạ Noãn được coi là
chững chạc nhất, nàng ấy vội vàng bế Kỷ Uyển đi ra ngoài: "Ta bận rộn thế
này mà còn đưa tiểu thư đi chơi, thú vị thật."
Dáng người Kỷ
Uyển còn nhỏ. Khi được ôm vào lòng, nàng lại thấy nha hoàn khóc.
"Đừng
khóc!"
Kỷ Uyển khăn
trong ngực lau nước mắt cho Hạ Noãn. Nhưng dường như nước mắt nha hoàn này khóc
mãi chẳng cạn, không ngừng tuôn ra.
Bây giờ mùa hè
vừa mới qua, tiết trời cũng không quá nóng. Trong chùa, cây cối xanh um tùm
tươi tốt, phong cảnh đa dạng. Hai người cũng không quen đường trong chùa, lúc
này lại là giờ học buổi sáng của các hòa thượng nên tìm đường cũng không quá
khó khăn. Đi vòng vo một hồi lâu cũng ra khỏi chùa.
Bởi vì ra ngoài
vội nên không mang theo trà. Hạ Noãn nhớ rõ cách đây không xa có một quán trà,
là một căn nhà cạnh một cây thông, dùng lều dựng lên. Có lẽ thỉnh thoảng ở đây
cũng cung cấp trà cho quan lại quý tộc hoặc là vì mở gần chùa Bạch Mã nên nơi
này thanh lịch lạ thường. Binh lính hộ tống hai người đều đứng ở cửa, Hạ Noãn
bảo họ canh giữ Kỷ Uyển, để lại hai tiểu nha hoàn, còn mình thì tự đưa theo hai
binh lính đi mua trà.
Một lúc lâu, Hạ
Noãn mới trở về, bên môi còn mang theo ý cười.
"Ta mới
gặp một chuyện kỳ lạ."
Lá trà không
tốt sợ uống không quen, Hạ Noãn chỉ cho Kỷ Uyển uống một ngụm nước trắng, nàng
ấy lại nói: "Ta vừa mới đến mua trà đã nhìn thấy một thanh niên đi vào một
mình. Miệng lúc nào cũng niệm Phật, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù dựng lên.
Chắc là một tiểu hòa thượng chưa kịp cạo đầu. Vừa vào đến nơi đã hỏi thăm chùa
Bạch Mã, nghe giọng không giống người địa phương."
Ở cửa có một
tên ăn mày cũng thuộc dạng coi thường nhân sinh, đáp lời cười hỏi: "Tiểu
sư phụ đến chùa Bạch Mã làm hòa thượng à?"
Thiếu niên gật
đầu hỏi lại: "Đúng vậy. Xin hỏi chùa Bạch Mã còn bao xa nữa?"
Người ăn xin:
"À khoảng sáu ngày đường nữa! Ta vốn một lòng hướng Phật nhưng người ta
khinh ta ăn xin, chướng mắt ta, lừa ta nói chùa Bạch Mã cách đó không xa. Ta đi
tới nơi này thì lương khô cũng đã ăn hết. Bây giờ đói khát, nhờ có ông chủ tốt
bụng cho ta một ít nước uống đỡ mới không đến mức chết khát ở đây. Như thế có
thể thấy được trong mắt Phật tổ cũng có thành kiến. Khi nhìn thấy những người
như chúng ta, vẫn hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay đầu. Nói muốn đến chùa
Bạch Mã, lại tuyệt đối không dám đi."
Thiếu niên
không nói một lời, lấy cái túi vải sau lưng. Bên trong có một bình nước, hai
miếng bánh vừng và hai cái bánh bao.
"Vị thí
chủ này, mấy món lương khô này cũng có thể ăn tạm năm sáu ngày. Xin ngươi lấy
cho!"
Người ăn xin
ngạc nhiên: "Còn ngươi thì sao?"
Thiếu niên trả
lời: "A Di Đà Phật! Trong lòng bần tăng có Phật, chỉ cần có duyên có thể
vào chùa là được. Thí chủ cần đến chùa Bạch Mã mới có thể thấy được Phật tổ, có
thể thấy thí chủ cần những thứ này hơn ta."
Tên ăn xin kia
xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, từ chối không dám nhận, cuối cùng xấu hổ rời đi.
Hạ Noãn kể xong
vẫn còn đang cười.
Kỷ Uyển:
"Thiếu niên mà ngươi nói, có phải mặc đồ tu, phía trước bị rách hai lỗ
lớn, mặc dù sạch sẽ nhưng nhìn vô cùng nghèo túng đúng không? Trên lưng đeo một
cái túi vải màu xanh lam, bây giờ co quắp dường như không còn bất cứ thứ gì.
Tóc vẫn còn rất ngắn để buộc, giày rơm trên chân đã bị mòn, cả người không
giống như đến trước mặt Bồ Tát lễ Phật, ngược lại giống như đi đến chùa lớn để
ăn xin."
Hạ Noãn cứng đờ
người nhìn theo tầm mắt tiểu thư nhà mình, chỉ thấy cách đó không xa có một
thiếu niên mặc áo xám đều nghe được những lời này.
Trong nháy mắt
không biết là do ngượng ngùng hay xấu hổ, gương mặt dần đỏ lên.
Mí mắt Kỷ Uyển
nhướng mày, nàng không nhanh không chậm nói: "Hạ Noãn, ngươi quên nói một
việc, tiểu hòa thượng này cực kỳ tuấn tú."
Binh lính vây
quanh bên cạnh nàng cười vang.