Từ sau sự kiện đả thương hôm trước, Chương Tịch Chu nhận ra cơ hội được nhìn thấy Kỷ Uyển ngày càng ít đi.

Chương Tịch Chu rất bận rộn, cậu đi theo ông Vạn, bất cứ khi nào có cơ hội cậu đều sẽ ra tay. Tuy rằng kỹ năng vẽ tranh của cậu còn hơi non nớt nhưng tài năng tuyệt vời cũng đã được bộc lộ rõ ràng, rất nhanh đã nhận được sự tán thưởng của nhiều người. Cậu được Học viện Mỹ thuật Paris mời ở lại làm sinh viên trao đổi một năm sau khi dự án của ông Vạn kết thúc.

Tính sơ thì Chương Tịch Chu ở Pháp khoảng hai năm.

Hai tháng trôi qua, ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với Kỷ Uyển, Chương Tịch Chu cũng không có.

Đương nhiên Kỷ Uyển không cố ý tránh mặt cậu nhưng cô bé Trần vội vàng đến đây, vợ chồng nhà họ Trần cũng đến theo. Còn có những người bạn tốt cũng đến Pháp muốn gặp cô, dường như lịch trình của Kỷ Uyển cũng không còn trống. Gần như mỗi ngày đều đi sớm về khuya, chơi bời lêu lỏng.

Chương Tịch Chu lại một lần nữa ý thức được nhân duyên của Kỷ Uyển tốt đến mức nào. Cũng rất khó tưởng tượng trước kia cô đã từ chối bao nhiêu cuộc hẹn hò mới có thể thường xuyên đi chơi với cậu.

#Dì Kỷ kết giao khắp thiên hạ#, #Một người già còn có thể đi chơi#

Chương Tịch Chu càng ngày càng lo lắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy học trò thân cận của ông Vạn, bạn cũ của ông ấy đã cực kỳ ghen tỵ. Cho nên khi xem bức tranh "Tân Duệ" cũng cố ý gây khó dễ. Kết quả lại phát hiện kỹ năng cơ bản của người học trò này vừa vững vàng, vừa có tài năng hơn người, thật sự không dễ châm chọc. Nhìn kỹ một hồi, ông ta vuốt râu nói: "Người trẻ tuổi nên bình tĩnh lại, ý cảnh trong tranh của cậu hơi kích động..."

Ông Vạn: "Khụ..."

Bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Không biết cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến khi nào, từ từ tiến lại gần. Bởi vì bị mọi người xung quanh cản trở tầm nhìn, lúc này Chương Tịch Chu mới phát hiện.

Người tới là cô bé Trần, cô ấy thấy Chương Tịch Chu nhìn trái nhìn phải thì biết ngay cậu đang tìm gì. Cô ấy vươn tay quơ trước mặt cậu, thấy cậu dời tầm mắt nhìn mình mới cười nói: "Dì không tới."

Cũng không biết tại sao nhưng những người cùng thế hệ với Chương Tịch Chu đều thích gọi Kỷ Uyển một tiếng dì giống cậu. Chương Tịch Chu cũng đã quen rồi.

"Ừ!"

Vốn dĩ cô bé Trần không để ý đến sự lạnh nhạt của Chương Tịch Chu. Đầu tiên cô ấy chào hỏi ông Vạn và mọi người, sau đó lặng lẽ kéo cậu sang một bên: "Cảm ơn cậu! Đáng tiếc tôi không có ở đó, bằng không chắc chắn sẽ đi đến giẫm hai chân cậu ta mới hả giận."

Cô ấy có thể nói chuyện này không kiêng dè thì hiển nhiên trong lòng đã không còn khúc mắc. Chương Tịch Chu biết vợ chồng nhà họ Trần bỏ lại công việc chạy sang Pháp là vì chuyện gì. Trần A Mãn đến tuổi này mà vẫn còn xông xáo cố gắng mở rộng lãnh thổ thương nghiệp chính là vì muốn có một ngày có thể tự tay trừng trị tên khốn đã bắt nạt con gái ông ấy.

Mà hiển nhiên phương thức giải quyết của 'người lớn' không giống cậu. Ra tay cũng bí ẩn hơn nhiều, không phải đánh một trận đơn giản như vậy.

Chương Tịch Chu: "Cậu ta thế nào rồi?"

"Sáng nay bay về nước rồi. Còn cách xử lý thì tôi không rõ." Cô bé Trần cũng không muốn biết nên liền bỏ qua đề tài này, giơ ngón cái lên: "Hai ngày trước khi cha tôi đi gặp cậu ta, cậu ta vẫn chưa xuống giường được. Rõ ràng trên người không có vết thương nhưng lại kêu đau đến long trời lở đất... Sao cậu làm được vậy?"

Nửa khuôn mặt Chương Tịch Chu ẩn trong bóng tối, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyên môn đã từng nghiên cứu, làm cho người ta liên tục đau đớn mà không tìm ra vết thương..."

Cô bé Trần: "... Dì đã không còn tức giận nữa!"

"Vì vậy, cậu đừng hù dọa tôi nữa được không?" Cô bé Trần thầm oán trong lòng.

  ***

Cô bé Trần ở lại Pháp một năm.

Nếu Kỷ Uyển đã làm việc thì tuyệt đối không có gì đáng lo, cô luôn cố gắng hoàn thành nó một cách tốt nhất. Còn nếu cô yên tâm muốn vui chơi, tất nhiên cũng có cách chơi vô cùng kỳ lạ. Đi theo Kỷ Uyển, cô bé Trần từ cô chủ làn da trắng nõn đã trở thành thiếu nữ thể thao với màu da lúa mì. Mỗi ngày như bướm trong hoa, vui quên lối về.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ sung sướng của cô ấy, tất nhiên Chương Tịch Chu ăn không ngon, ngủ không yên. Trong lòng tràn đầy ghen tị nhưng lại có thể được an ủi bởi một nụ cười của Kỷ Uyển. Trong lòng vốn vô cùng buồn bực thì được ông Vạn khen ngợi bức tranh gần đây rất tiến bộ.(Ứng dụng T Y T)

Nếu đã quyết định thường trú ở Pháp, đương nhiên sẽ không ở khách sạn. Trợ lý Liễu có năng lực làm việc cực kỳ tốt đã tìm cho họ một chỗ ở thích hợp. Thậm chí còn có rất nhiều phòng để thuận tiện cho bạn bè của Kỷ Uyển thỉnh thoảng ngủ qua đêm.

Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo, Chương Tịch Chu cũng vừa thức. Cậu đi tới trước cửa phòng cách vách theo bản năng thì mới nhớ ra Kỷ Uyển đã đi ra ngoài du ngoạn, mấy ngày nay sẽ không ở nhà. Thậm chí không có thời gian cho cậu giận dỗi, Chương Tịch Chu lại bị trợ lý sinh hoạt thúc giục.

Cái tên Chương Tịch Chu đã tạo không ít tiếng vang trong giới nghệ thuật. Cậu tham gia rất nhiều cuộc thi, cũng lên tiêu đề báo chí rất nhiều lần, chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh giá trị tác phẩm. Mà hôm nay cậu muốn có được cơ hội đó. Cậu sẽ mang tác phẩm của mình tham gia buổi lễ đấu giá hàng năm tại Paris, trực tiếp bán đấu giá tranh của mình.

Ông Vạn không ủng hộ cách làm này của cậu. Ông ấy cho rằng nếu thương mại hóa tác phẩm nghệ thuật, sợ là dư luận trong nước không chấp nhận được. Nhưng Chương Tịch Chu vô cùng kiên định, ông Vạn đã về nước từ lâu, cách xa như vậy khi nhận được tin tức thì đã muộn. Chờ ông ấy biết được thời gian buổi đấu giá thì đã không thể ngăn cản được nữa.

Sau khi ngủ trưa, Chương Tịch Chu chuẩn bị cho buổi đấu giá diễn ra buổi tối. Thu dọn xong, khi tiến vào hội trường đấu giá đã là chín giờ rưỡi tối. Mà lúc này, cuộc đấu giá vừa mới bắt đầu.

Cậu ngồi trên tầng hai quan sát toàn bộ hội trường, trong lòng bồn chồn chờ đợi. Trợ lý sinh hoạt chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cậu. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dường như không khí nơi này đang ngưng động khiến người trợ lý thở cũng không dám thở mạnh.

Mười giờ ba mươi…

Mười một giờ ba mươi…

Cửa lớn hội trường mở ra, một người phụ nữ vai gọn, eo thon, dáng người mảnh khảnh vội vàng đi vào. Dưới bộ lễ phục màu đen cắt may tuyệt vời, da thịt cô lộ ra trắng nõn như ngọc, đường cong cơ thể vô cùng hoàn hảo.

Người đẹp như tiên trên trời giáng xuống, rất nhiều tầm mắt luôn dõi theo cô từ khi vừa bước vào. Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm nhưng cô cũng không hề vì ngại ngùng mà di chuyển, chỉ đứng yên ở đó.

Cuối cùng Chương Tịch Chu cũng chịu cười một cái.

Lúc này, màn hình trên sân khấu được thay đổi một lần nữa. Một tác phẩm bọc vải nhung được đẩy cẩn thận lên sân khấu, người dẫn chương trình cũng nhanh chóng tiến về phía tác phẩm.

"Để xem đêm nay chúng ta có gì đặc biệt nào? Chính là 'Bóng Đêm'. Tôi đã nghe tiếng hét hưng phấn của mọi người rồi. Xin được mời chủ nhân của tác phẩm 'Bóng Đêm' lên sân khấu." Người dẫn chương trình rất tích cực làm nóng bầu không khí: "Xin mời họa sĩ Chương đến từ Trung Quốc."

Ánh đèn led trên tầng hai chiếu xuống, soi sáng họa sĩ trẻ tuổi. Phải nói chàng trai đang tiến lên từng bước sân khấu vô cùng đẹp. Đứng ở trung tâm sân khấu, Chương Tịch Chu đã thành công thu hút được sự chú ý của hàng chục nghìn người.

Vừa khom lưng chào một cái, cậu lại nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Ngay lúc này, tiêu chuẩn sắc đẹp cũng không còn bị giới hạn bởi lãnh thổ và quốc gia nữa. Trước ánh nhìn của mọi người, cậu vén tấm vải nhung lên. Toàn bộ vẻ đẹp của bức tranh 'Bóng Đêm' hoàn toàn lộ ra.

Ngay lập tức, những tiếng xì xầm tán thưởng cũng không ngừng vang lên.

Không phải tất cả những người tham gia đấu giá đều biết thưởng thức nghệ thuật. Người dẫn chương trình bắt đầu thuyết minh về giá trị thương mại của vật phẩm đấu giá cuối cùng đến từ thiếu niên tài năng - Chương Tịch Chu, một nghệ sĩ mới đang lên, được nhiều họa sĩ Thái Sơn Bắc Đẩu1 công nhận. Cùng với sự ra đời của các tác phẩm mới, cậu cũng đã được rất nhiều danh hiệu khác nhau. Những lời khen như sóng vồ vập và cậu xứng đáng nhận được điều đó.

Thái Sơn Bắc Đẩu1: chỉ người có tài năng và danh tiếng cao như núi Thái Sơn và sáng như sao Bắc Đẩu.

Thế mà giờ phút này, Chương Tịch Chu lại đứng như người mất hồn trên sân khấu. Có lẽ là bởi vì tuổi thơ bất hạnh, dưới ánh nhìn chăm chú và lời tán thưởng của nhiều người như vậy khiến cậu khó tiếp nhận, cũng không hạnh phúc đến lâng lâng. Chỉ có một loại cảm thán được khẳng định!

Có lẽ là vì ngoại trừ cô ra thì không ai biết cậu đã cố gắng bao nhiêu. Nếu như cậu không thành công thì đã phụ tâm tư, sức lực mà cô đã dành cho cậu.

Trong những năm gần đây, hiếm khi các bức tranh của Trung Quốc tham gia đấu giá. Đội ngũ tiếp thị phía sau Chương Tịch Chu làm việc chăm chỉ hơn một năm, Kỷ Uyển cũng biết người mình chọn có năng lực như thế nào nên cũng không ngạc nhiên khi 'Bóng Đêm' được đấu giá rất cao. Dù cho biểu hiện của Chương Tịch Chu trên sân khấu không tốt chút nào.

Từ khi bắt đầu đấu giá, cậu như giấu mình giữa hội trường ồn ào, cực kỳ kiệm lời. Ngay cả khi người dẫn chương trình nhiều lần muốn kéo cậu vào bầu không khí sống động này cũng không được.

Mà lúc này người ta cũng không xem trọng sự thanh cao của người nghệ sĩ nữa. Giống như muốn làm “gái" mà còn lập cổng vòm trinh tiết2, đem tranh bán lấy tiền mà còn làm vẻ thanh cao. Làm như thế cho ai coi đây?

"Cổng vòm trinh tiết"2: Dùng để tôn vinh một số phụ nữ mất chung với chồng hoặc nhiều năm không tái giá, hoặc tự tử rồi chôn cất, nhưng phù hợp với luân thường đạo lý.

Chờ khi bức tranh được đấu giá thành công, cậu mới nhận lấy micro nói câu đầu tiên: "Tôi muốn nói về đời người!"

Phía dưới sân khấu cười rộ lên. Họa sĩ trẻ này mới bao nhiêu tuổi mà lại muốn nói về đời người?

Người dẫn chương trình lúng túng ho một tiếng, rất nhiều người coi đó như trò đùa mà nhìn chàng trai trên sân khấu chằm chằm.

Cậu nói tiếp: "Cha tôi nghiện rượu quanh năm, mẹ tôi kiếm sống bằng cách bán dâm, tôi bị ngược đãi khủng khiếp quanh năm. Nhiều người có ý tốt muốn giúp đỡ tôi nhưng lại vì nhiều lý do khác nhau mà rời đi... Tôi không thể cầu cứu. Đối với nhiều người, tuổi thơ chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Thế nhưng đối với tôi mà nói thì đó chính là ác mộng. Tôi không thể tưởng tượng được nếu mình cứ sống một cuộc sống như vậy thì đến năm 22 tuổi mình sẽ như thế nào. Có thể là mắc bệnh tâm thần, hay là cặn bã xã hội cũng nên, rất rất nhiều kết quả tiêu cực khác." Cậu dừng lại.

"Năm tôi 10 tuổi, cha mẹ đều qua đời. Người thân, họ hàng đều không muốn nuôi nấng tôi. Thế mà lúc này có một người phụ nữ xuất hiện. Dì ấy không giàu có, không bạn bè thậm chí đến chỗ ở cũng không nhưng lại một mực nhận nuôi tôi, nuôi tôi lớn đến từng này. Chỉ bao nhiêu đó thì các vị đã có thể tưởng tượng ra sự bướng bỉnh của dì ấy đã khiến dì ấy phải chịu đựng bao nhiêu cay đắng đúng không? Khi còn nhỏ, lúc nào tôi cũng mong trên trời sẽ rơi xuống một khoản tiền để dì của tôi được sống một cuộc sống tốt hơn, mỗi ngày cũng không cần phải lao lực cực khổ như vậy. Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn chưa làm được gì cả. Biết bản thân cần phải cố gắng hơn nữa nhưng cho đến giờ, tôi chỉ có mỗi kỹ năng vẽ tranh này... Tôi rất biết ơn dì ấy!"

Vài lời tâm sự của cậu không quá hoa mỹ, giọng nói cũng chín chắn. Như thế càng khiến người ta cảm thấy được lời tâm sự này có bao nhiêu chân thật.

"Có bao nhiêu đứa trẻ đã phải sống cuộc sống như tôi đã từng?"

"Thế nên tôi sẽ sử dụng toàn bộ số tiền nhận được từ việc đấu giá 'Bóng Đêm' để thành lập 'Quỹ hỗ trợ trẻ em bị lạm dụng'... Có lẽ chỉ cần dang rộng vòng tay một chút, biết đâu sẽ là bước ngoặt lớn để thay đổi cuộc sống tăm tối của họ. Tôi chỉ mong rằng tiền sẽ không phải là lý do để mọi người từ chối giúp đỡ những đứa trẻ này."

Cậu lại cúi đầu lần nữa. Lần này tiếng vỗ tay còn lớn hơn, điên cuồng hơn ban nãy, giống như muốn cổ vũ cho cậu.

Ngay lúc này, bức tranh thuộc quyền sở hữu của một họa sĩ trẻ lại là một lời kêu gọi sự ủng hộ chống bất công.

Bởi vì mọi người có thể nhìn rõ được cậu dùng cả tấm lòng của một đứa trẻ đã từng phải trải qua những điều khủng khiếp đó để kêu gọi ủng hộ nên vô cùng đồng cảm.

Thế nên những lời trải lòng hay lời kêu gọi đó cũng không tạo ra những điều khiến ông Vạn lo lắng. Cùng lắm chỉ là một câu nhạt nhẽo trên những tờ báo nổi tiếng: "Ham muốn chi ra một khoản tiền lớn, trợ giúp trẻ em bị ngược đãi".

Ngay cả Kỷ Uyển cũng có thể nhìn rõ điều này. Cậu tham gia đấu giá chỉ là hình thức, điều cậu thật sự hướng đến là để mọi người trên thế giới coi trọng vấn đề này. Và cậu đã thành công.

Sau khi chàng trai được hàng chục nghìn người chú ý này xuống sân khấu thì hốc mắt vẫn còn ửng đỏ. Kỷ Uyển mỉm cười nhìn cậu chen qua dòng người đông đúc, không những không đắc tội với người khác mà còn tạo không gian yên tĩnh để họ nói chuyện.

Cách đối nhân xử thế của cậu đã khác trước đây nhiều.

Kỷ Uyển âm thầm gật đầu. Cô chưa từng mong cậu có thể giúp người khác. Khi Chương Tịch Chu còn nhỏ, cô đã từng bước lên kế hoạch cho cuộc đời cậu thật hoàn hảo. Cô cho phép cậu mắc sai lầm, cũng tôn trọng mong muốn của cậu nhưng cô luôn cố gắng cho cậu trưởng thành một cách ổn định, bình yên.

Cô không để cho Chương Tịch Chu sợ hãi, không để cho cậu oán hận, cũng không để cho cậu lang thang không nơi nương tựa.

Nếu không phải thời gian bị giới hạn, cô mong có thể làm bạn với cậu hết quãng đời này. Nếu không được cũng không sao, Chương Tịch Chu cũng không phải là một đứa trẻ không thể đứng thẳng lưng. Cậu đã trưởng thành rồi. Giống như một chú chim, đến một ngày nào đó khi trưởng thành cũng sẽ rời xa tổ ấm, tự do phiêu bạt cuộc sống muôn màu.

Chương Tịch Chu: "Hôm nay cháu..."

"Rất tuyệt vời." Kỷ Uyển vỗ nhẹ cánh tay cậu, ôm cậu rất chặt: "Chu Chu, dì rất tự hào về cháu, cháu khiến dì kiêu hãnh đấy."

Giờ phút này, dường như sự tự phụ đã biến mất chợt xuất hiện, thậm chí nó còn to đến mức làm cậu muốn bật khóc. Cậu muốn nhân cơ hội này làm nũng, cậu muốn nói với người phụ nữ trong lồng ngực rằng hãy dành thời gian ở bên cạnh cậu nhiều hơn… Bất kể những bước đi nào trên con đường tương lai phía trước, cậu đều muốn đồng hành cùng cô. Cậu cần cô.

Ánh sáng trong phòng chập chờn, chiếu sáng bí mật ẩn giấu trong bóng tối.

Tay Chương Tịch Chu run run vuốt tóc cô. Từ trong túi, cậu lấy ra một chiếc vương miện nhỏ màu bạc, cẩn thận đội lên cho cô.

Trên người Kỷ Uyển không có một món trang sức nào. Rõ ràng phụ nữ đang ở độ tuổi của cô có thể dùng những món đồ giá trị để giúp bản thân được lung linh, xinh đẹp hơn. Nhưng Kỷ Uyển thì khác, thứ giúp cô tỏa sáng chính là tự tin.

Nghĩ tới đây, Chương Tịch Chu không thể nói nên lời. Cậu nhìn thấy một sợi tóc bạc trong búi tóc chỉnh tề của cô.

***

Quỹ viện trợ của Chương Tịch Chu cũng không lấy tên cậu mà sử dụng chữ viết hoa 'JW'3 trong tên của Kỷ Uyển.

'JW'3: tên phiên âm của Kỷ Uyển là Jì Wǎn.

Từ khi thành lập quỹ này cho đến giờ đều do một tay Chương Tịch Chu quản lý. Về sau có thể tự cung tự cấp hoạt động độc lập, rất nhanh đã nổi tiếng và thành công trong việc giúp đỡ rất nhiều trẻ em mồ côi không nơi nương tựa.

Sau khi về nước, Kỷ Uyển lại không thích ra ngoài chơi. Thế nhưng thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều lắm. Thời điểm này Chương Tịch Chu mới bắt đầu bận rộn, đây chính là giai đoạn huy hoàng của cuộc sống đang trên đà thăng tiếng.

Đột nhiên có một ngày, thân thể Kỷ Uyển bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Hệ thống:【"Mười mấy năm nay, ngoại trừ bị cảm lạnh hai lần che mắt người khác ra, cô cũng chưa từng bị bất kỳ bệnh tật nào... Mà buổi tối quanh năm cô chỉ ngủ hai tiếng, đi gió về mưa, làm việc không kể ngày đêm, còn dành thời gian làm bạn với nam chính. Kỷ Uyển, đây là thế giới bình thường, cô cũng không phải là người sắt."】 ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kỷ Uyển:"Thân thể này do hệ thống sắp xếp."

Thân phận không quyền không thế, không nơi nương tựa là do hệ thống lựa chọn, Kỷ Uyển đành phải chấp nhận, nín nhịn những lời than trách trong lòng… Bây giờ lại đổ lỗi cho cô.

Hệ thống im lặng một lúc mới nói tiếp:【"Cơ thể của cô sẽ càng khó chịu hơn và đau đớn hơn. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, miễn là cô muốn, cô có thể rời đi trước thời hạn bất kỳ lúc nào."】

Nữ chính đã có bạn trai, sự kiện cưỡng bức cũng tan biến như bọt bong bóng. Tháng trước, nữ chính và bạn trai cũng đã tổ chức hôn lễ, nhiệm vụ của Kỷ Uyển cũng đã hoàn thành.

Nhưng... Chỉ là cơ thể không khỏe thôi mà, cũng đâu phải là không chịu được.

Kỷ Uyển:【" Khoang đã! Cho tôi thêm một khoảng thời gian nữa!"】

Vào một mùa đông, thành phố H hiếm khi có tuyết.

Khi nhìn thấy Kỷ Uyển ngắm tuyết ngoài hành hành lang, Chương Tịch Chu khẽ nhíu mày. Bên ngoài lạnh như vậy, thân thể Kỷ Uyển lại không khỏe... Mặc dù ngay cả bác sĩ cũng nói thời gian của cô không còn nhiều nữa nhưng ngoại trừ tinh thần không tốt, cô chẳng có gì khác lúc trước cả.

Sinh lão bệnh tử là lẽ đương nhiên nhưng cậu không tìm được cảm giác chân thật bên trong.

Kỷ Uyển thấy cậu thì vẫy tay: "Chu Chu, cháu lại đây!"

Chương Tịch Chu ngồi xuống bên cạnh cô.

Kỷ Uyển vươn tay đón bông tuyết đang rơi xuống, cô nhẹ nhàng vẫy bàn tay. Dưới ánh sáng mờ nhạt, bàn tay nuôi cậu khôn lớn gần như là trong suốt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mạch máu xanh tím và những lỗ kim chi chít đã đóng vảy.

Đột nhiên Chương Tịch Chu nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Uyển. Khi đó cậu đang chui rụt dưới gầm bàn, đôi mắt thận trọng nhìn ra ngoài. Chính đôi bàn tay trắng nõn như mỡ dê ấy đã mở tấm bạt, mạnh mẽ ôm cậu.

Cô là anh hùng cái thế của cậu.

Giống như có thứ gì đó làm mờ tầm mắt của cậu. Vào giờ phút này, cậu thật sự đã cảm nhận được tuyệt vọng, trong lòng có dự cảm không lành khiến cậu liên tục nhìn về phía người bên cạnh.

Kỷ Uyển cũng đang nhìn cậu, đôi mắt cô long lanh, dành cho cậu toàn bộ sự dịu dàng mà cô có.

Trong đáy mắt Chương Tịch Chu tràn đầy tình cảm, cậu mở miệng muốn nói gì đó nhưng Kỷ Uyển đã dùng bàn tay mảnh khảnh của mình nắm tay cậu, cắt ngang hết những lời mà Chương Tịch Chu muốn nói.

Kỷ Uyển chưa bao giờ nắm tay cậu. Lúc cậu còn nhỏ, cô đã quen sờ đầu cậu. Lớn hơn được một chút, cô thường vỗ bả vai an ủi cậu. Sau đó cậu từ từ trưởng thành, dần cao lớn thì việc vỗ vai cũng trở nên khó khăn hơn, khi ấy cô sẽ vỗ cánh tay cậu. Đó là cách trưởng bối trấn an tiểu bối.

Và bây giờ, cô đứng ở vị trí bình đẳng với cậu, nắm tay cậu.

Nhưng vào giờ phút này, nước mắt Chương Tịch Chu không ngừng rơi xuống, một lời cũng không thốt ra được.

Thế mà người phụ nữ ngồi trên ghế mây lại bình tĩnh lạ thường. Cô không nhìn vào mắt cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cậu, thản nhiên nói: "Chương Tịch Chu, dì già rồi nhưng cháu vẫn còn trẻ."

Một câu nói hoàn chỉnh Chương Tịch Chu cũng không thốt ra được.

Cho dù bị bệnh tật hành hạ, tra tấn thì Kỷ Uyển vẫn luôn xinh đẹp. Chương Tịch Chu tham lam nhìn cô, không hề rời mắt… Cậu thấy… tay cô từ từ buông xuống.

"Hồi ký Chương Tịch Chu": Anh hùng cái thế của tôi mặc áo gió màu đen thẳng tắp chạy như bay tới từ trong mưa lớn đầy trời. Mang theo hương thơm ấm áp, dang tay ôm lấy tôi.

Tôi có thể đoán bắt đầu nhưng lại không thể đoán được kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play