Kỷ Uyển về thành phố H, cùng Chương Tịch Chu bay đến Học viện Mỹ thuật Paris.

Ông Vạn trêu chọc cô: "Tịch Chu đã bao nhiêu tuổi rồi mà cô còn không yên tâm, đến cả đi nước ngoài cũng phải đi theo sao?"

"Dù con cháu có bao nhiêu tuổi cũng mãi không lớn." Kỷ Uyển nghẹn ngào nói với ông ấy, trông vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Tôi cũng không còn nhỏ nữa, không biết có thể nhìn thằng bé thêm được bao lâu. Đôi khi tôi hy vọng nó mau chóng trưởng thành nhưng lại cũng không nỡ."

Mặt mày Chương Tịch Chu đen kịt lại: "Dì à, năm nay dì mới 38 chứ không phải 68."

"À!" Trong chớp mắt Kỷ Uyển lại sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên: "Đúng vậy..."

Chương Tịch Chu nhíu mày, tâm trạng Kỷ Uyển hơi lạ nhưng gần đây cũng không xảy ra chuyện gì. Tuy rằng trong lòng cậu hơi bất an nhưng không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể nghĩ rằng Kỷ Uyển khác thường là do mệt mỏi.

Ngoại trừ ngày cậu buộc Kỷ Uyển nghỉ ngơi, đã lâu cô không cho mình một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Bây giờ có thể quyết định nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.

Thời gian bay kéo dài hơn 10 tiếng làm cho tất cả mọi người mệt mỏi. Đồng hành cùng hai người họ là ông Vạn, ngoài Kỷ Uyển ra còn có một trợ lý công tác và hai trợ lý sinh hoạt cộng thêm một phiên dịch viên. Đoàn người vừa xuống máy bay đã được nhân viên đón khách cung kính mời vào khách sạn nổi tiếng để nghỉ ngơi.

Đồ đạc Kỷ Uyển mang theo cũng không nhiều. Sáng mai trợ lý Liễu sẽ mang đồ dùng sinh hoạt trong nước của cô bay sang, đồng thời trợ giúp cô xử lý công việc ở trong nước.

Lần này cô chuẩn bị thường trú ở Pháp. Sau khi công việc của ông Vạn hoàn thành, cô sẽ tận dụng hết tất cả thời gian trống của mình dành cho Chương Tịch Chu. Bởi vì những năm nay luôn bận rộn, cô rất ít khi đưa Chương Tịch Chu đi du lịch cho nên muốn bù đắp.

Kỷ Uyển về phòng, vừa mở điện thoại di động đã nhận được điện thoại của cô bé Trần.

"Dì, ngày mai cháu cùng trợ lý Liễu tới đó được không? Cháu chưa bao giờ đến Pháp!"

Trước kia, tính cách của cô bé Trần rất hòa đồng hoạt bát. Nhưng từ sau chuyện của Tôn Tích Vĩ, cô bé đã sống nội tâm hơn rất nhiều. Thậm chí còn phải tiếp nhận trị liệu tâm lý một thời gian. Có thể là vì Chương Tịch Chu cứu cô bé nên cô bé mới có cảm giác thân thiết với Kỷ Uyển và Chương Tịch Chu. Mấy năm nay cô hợp tác kinh doanh cùng Trần A Mãn nên cũng có thể coi là có giao tình, cô bé Trần cũng là khách quen trong nhà.

Kỷ Uyển đang muốn đồng ý thì lại bị tiếng gõ cửa chen ngang. Sau đó là giọng nói lo lắng của ông Vạn: "Kỷ Uyển, mau ra đây! Tịch Chu đang đánh nhau với người ta ở dưới sảnh."

Kỷ Uyển vội vàng cúp điện thoại, vừa mở cửa đã thấy ông Vạn thở hồng hộc. Cô dựa theo địa điểm mà ông ấy nói chạy tới đại sảnh khách sạn. Khách sạn thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải, đại sảnh được thiết kế rất thú vị, bao gồm nơi nghỉ ngơi và một số nơi vui chơi cho du khách.

Sau khi vào cửa, bên trái là quán cà phê rộng rãi, bên phải là một quán bar chỉ hoạt động về đêm. Cuộc ẩu đả xảy ra trong quán cà phê.

Nói là đánh nhau chi bằng nói là đối phương bị bạo hành thì đúng hơn. Lúc Kỷ Uyển chạy tới, Chương Tịch Chu một mình đánh một nhóm ba, năm người, ra tay cũng không hề nương tình. Trong đó có một người bị cậu giẫm dưới chân, một chút sức lực cũng chẳng còn.

"Chương Tịch Chu!"

Nghe được một tiếng này, Chương Tịch Chu đang đánh đến mắt đỏ ngầu cũng dừng lại. Kỷ Uyển cũng nhờ vậy mà nhìn thấy một nhân vật chính khác của sự việc. Nhiều năm trước ở sân bay chỉ nhìn thấy một lần nhưng cô vẫn còn nhớ rõ như in.

"Tôn Tích Vĩ..."

Thật sự Trái Đất rất tròn, oan gia ngõ hẹp. Lúc trước Kỷ Uyển chưa từng hỏi thăm tên cặn bã này được đưa đến Pháp như thế nào, lại càng không nghĩ tới ngày đầu tiên đến đất Paris rộng lớn này có thể gặp được cậu ta.

Vài năm không gặp, tên này mặc quần jean rách, áo thun trắng trên người dính đầy nước cam. Sắc mặt tái nhợt, tóc tai cũng rối bời, trông rất thảm hại. Còn thê thảm hơn lần ở sân bay.

Kỷ Uyển đánh giá tỉ mỉ, không nhìn thấy vết thương rõ ràng trên mặt cậu ta và đồng bọn.

Động tác Chương Tịch Chu dừng lại, Tôn Tích Vĩ khôi phục tinh thần nhưng vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Cậu ta gian nan yêu cầu khách sạn lập tức gọi cảnh sát tới.

Quản lý khách sạn đã đến hiện trường từ lâu, nghe được yêu cầu này thì hơi chần chừ. Nói thật, trận đánh nhau này bắt đầu chưa được bao lâu. Nhìn qua toàn thân người khách đang nằm sấp trên mặt đất cũng chẳng có bất kỳ vết thương nào. Đồng bọn của cậu ta đều bình yên vô sự đứng lên, chỉ là một mình cậu ta kiên trì bày ra vẻ mặt đau đớn. Trông hơi giả tạo… Hẳn là cậu ta đang nhân cơ hội để tìm hiềm nghi.

Nhưng nói thế nào thì vụ ẩu đả này cũng xảy ra trong khách sạn của họ nên họ cũng có một phần trách nhiệm. Khách hàng yêu cầu báo cảnh sát cũng không sai nhưng người khách ra tay là do cấp trên đặc biệt dặn dò chú ý đến. Thế nào cũng nên xin chỉ thị một chút. (Ứng dụng T Y T)

Ông Vạn cũng hiểu được sự khó xử của quản lý nên lại nói: "Cứ theo yêu cầu của cậu thanh niên này, báo cảnh sát đi!"

Ông Vạn vừa dứt lời, trợ lý sinh hoạt của ông ấy bắt đầu gọi điện thoại khai thông quan hệ. Người trợ lý đó ở bên cạnh ông Vạn đã lâu, còn sớm hơn thời gian Chương Tịch Chu làm học trò của ông ấy. Đương nhiên cũng biết được tầm quan trọng của cậu trong mắt của ông Vạn.

Khó lắm hạng mục lần này mới được phê duyệt, nếu đã được tham gia thì tương lai phía trước vô cùng xán lạn. Ông Vạn chỉ mang theo một cậu học trò này đến đây vì muốn dẫn dắt cậu, cũng là vì coi trọng tài năng của cậu.

Thế nên sao có thể để cậu xảy ra chuyện ở đây được.

Khi bị đưa vào đồn cảnh sát, Tôn Tích Vĩ vẫn hùng hùng hổ hổ như trước, miệng đầy những lời tục tĩu. Sau khi trợ lý của ông Vạn đã khai thông quan hệ thì lại tách hai bên ra để thẩm vấn.

Chờ mọi việc chấm dứt, về khách sạn thì trời cũng đã khuya. Sắc mặt của Kỷ Uyển còn lạnh hơn màn đêm.

Chương Tịch Chu mím môi đứng ở hành lang khách sạn. Từ đầu đến cuối cũng không nói một lời càng khiến người ta cảm thấy tức giận.

Kỷ Uyển: "Thế nào? Cháu cảm thấy cháu làm rất đúng sao?"

Chương Tịch Chu: "Là cậu ta lên tiếng xúc phạm người khác trước..."

"Cho nên cháu liền ra tay đánh cậu ta?" Kỷ Uyển cười giễu: "Cháu có hiểu biết về nước Pháp không? Cháu có biết đây là một quốc gia như thế nào không? Cháu quen thuộc với nơi này sao? Vậy mà dám không kiêng nể gì động thủ ở đây. Cháu có từng nghĩ chỉ vì một phút bốc đồng mà có thể hủy hoại tương lai, ước mơ của cháu hay không?"

Mặt Chương Tịch Chu trắng bệch.

Ông Vạn nhìn học trò như vậy cũng hơi đau lòng, vội vàng khuyên nhủ: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy..."

Kỷ Uyển: "Cháu tự nhìn xem, ông Vạn bao nhiêu tuổi rồi? Thế mà lại vì cháu ẩu đả đánh nhau, chưa kịp nghỉ ngơi đã theo cháu chạy lên chạy xuống trong khi vừa mới ngồi máy bay mười mấy tiếng. Trong lòng cháu không cảm thấy áy náy sao?"

Ông Vạn: "..."

Thật ra mỗi ngày người già họ đều tập thể dục buổi sáng nên cũng không thể nói là yếu như vậy.

Ông Vạn cũng thấy rõ, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Học trò này của ông ấy được bảo vệ rất tốt, cho cậu thêm một bài học cũng không sao. Ông Vạn không nói gì nữa, né tránh ánh mắt của Chương Tịch Chu.

Kèm theo tiếng bước chân rời đi của ông Vạn là tiếng thở dài của Kỷ Uyển.

Chương Tịch Chu: "Cháu xin lỗi!"

Cậu bướng bỉnh thế nào, cô đều biết rõ nhưng hôm nay cứ như vậy mà dễ dàng nhận sai.

Lúc này Kỷ Uyển lại không cảm thấy đau lòng. Lúc trước cậu cứu cô bé Trần từ tay Tôn Tích Vĩ, ở trong tình huống cấp bách như vậy mà lại không hề có sai lầm. Cho dù lúc ấy đối phương có mạnh thế nào, cô cũng sẽ không trách cậu dù nửa câu.

Mà bây giờ, cho dù ở trong nước cha mẹ của Tôn Tích Vĩ gặp Kỷ Uyển cũng phải khách khí ba phần. Hơn nữa đứa con bị họ bỏ rơi - Tôn Tích Vĩ không có đủ bằng chứng buộc tội cậu nhưng Kỷ Uyển vẫn phải truy cứu hành động bốc đồng của Chương Tịch Chu.

Sai là sai, không bao giờ vì điểm mạnh và điểm yếu của đối phương mà thay đổi bản chất thật sự của nó.

"Cháu tự mình suy nghĩ lại xem!"

Kỷ Uyển không nhìn cậu lấy một lần, cứ như vậy đóng cửa lại, rời đi.

  ***

Ngày hôm sau, Chương Tịch Chu rũ bỏ sự chín chắn hàng ngày. Cậu giống như một con vật nuôi tủi thân, mất tinh thần tìm kiếm bóng dáng chủ nhân trong nhà ăn.

Ông Vạn nhìn lại thấy buồn cười: "Kỷ Uyển đã rời đi từ sáng sớm. Hôm nay cũng không ở cùng chúng ta."

Nhưng hôm qua cô còn vui vẻ nói hôm nay sẽ đến trường cùng cậu mà! Hôm nay cậu cảm nhận được rõ ràng Kỷ Uyển đang né tránh mình. Lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ lạnh lùng này từ Kỷ Uyển, Chương Tịch Chu luôn chín chắn bây giờ lại hơi hoảng hốt.

Chương Tịch Chu: "Thầy!"

"Em không thể xin nghỉ phép."

Ông Vạn biết cậu muốn nói gì nên trực tiếp cắt ngang, nghiêm túc nói: "Em nhất định phải tham gia triển lãm tranh hôm nay. Thầy đã sắp xếp cho em vẽ, cơ hội tốt như vậy mà em lại bỏ qua, thầy sẽ cảm thấy rất tiếc đấy... Quan trọng nhất là, Kỷ Uyển là người thế nào em còn không biết sao? Nếu cô ấy quyết tâm không để ý tới em mà em đi tìm thì không những không được quan tâm mà còn bị mắng một trận. Em có tin hay không?"

Không tin!

Lòng thầm phản bác nhưng Chương Tịch Chu không bộc lộ.

Ông Vạn: "Thầy hiểu tính cách của em, em tuyệt đối không phải tùy hứng làm bậy mà không biết chừng mực. Chuyện này chắc chắn không trách em..."

Hôm qua cậu gặp Tôn Tích Vĩ trong quán cà phê. Vốn là muốn làm ngơ không quen biết, ai mà ngờ tên này đê tiện, ăn nói không lọt tai…

Tôn Tích Vĩ cũng không may mắn. Hôm qua cậu ta vừa mới tỉnh rượu, đầu óc không linh hoạt cùng đồng bọn từ quán bar đến quán cà phê, họ hỏi cậu ta tại sao lại ở lại Pháp, cậu ta không khỏi oán giận vài câu: "Con nhỏ kia ăn bốc lửa, hở hang lại còn trang điểm, có phải cảm thấy thiếu thốn hay không? Ông đây là muốn giúp nó, thế mà tiện nữ thối tha còn chơi sau lưng ông một vố."

Mấy năm ở Pháp cậu ta đã chịu đủ dạy dỗ. Có cha mẹ cho tiền, tuy cuộc sống không thê thảm nhưng xa nhà nên tuyệt đối không thể thong dong như ở trong nước. Tính cách cũng đã trầm lại rất nhiều, ít nhất không còn mỗi ngày đều treo tên cha mẹ trên miệng dọa nạt người khác, nói chuyện cũng thận trọng. Nhưng lúc đó cậu ta còn chưa tỉnh rượu, cho nên lại nói thêm hai câu.

"Còn thằng nhóc kia lại xen vào chuyện của người khác. Tao cũng đã hỏi thăm kỹ rồi, chính là người nhà nó gây khó dễ cho tao. Chờ tao về sẽ giết chết nó, cả dì của nó nữa…"

Lời cuối cùng của cậu ta chưa được nói ra thì đã bị nắm đấm đánh ngược vào bụng.

"Hồi ký Chương Tịch Chu": Kỷ Uyển mà họ nhìn thấy và Kỷ Uyển trong lời họ nói chắc chắn không phải là Kỷ Uyển ở bên cạnh tôi.

Dì Kỷ thường mềm lòng với cậu, cũng chưa bao giờ mắng cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play