Kỷ Uyển: "Mời ngồi!"
Dương Lực lo lắng bất an ngồi xuống.
Anh ta muốn hé miệng nhưng trong lòng tràn đầy suy nghĩ, nhất thời không biết
nên nói gì. Thường thường trong đầu sẽ nghĩ tới một, hai câu có thể dùng để phá
vỡ bế tắc nhưng giờ lại vì áp lực của người trước mặt quá lớn mà không thể nói
một lời.
Kỷ Uyển: "Không cần câu nệ như
vậy. Vô tình nhìn thấy tên của cậu nên mời đến ôn chuyện cũ thôi."
Có lẽ thái độ của cô cũng coi như
bình thản, không có ý tứ hỏi tội đến cùng nên Dương Lực cũng lấy lại tinh thần.
Chỉ là anh ta không dám nâng mắt nhìn, thận trọng hỏi: "Cô là Kỷ
Uyển?"
Đây là Kỷ Uyển?
Đây là người vợ trên núi, là cô con
dâu mà cha mẹ đã tìm cho anh ta sao? Là người phụ nữ năm đó anh ta vứt bỏ không
thèm để ý đến, còn dụ dỗ ký đơn ly hôn phải không?
Mười năm rồi sao? Thời gian trôi
nhanh thật. Anh ta đã sắp quên luôn khuôn mặt của cô, chỉ nhớ rõ người phụ nữ
kia khom lưng làm việc quanh năm. Lưng hơi cong, toàn thân từ trên xuống dưới
không có một chút sức sống thanh xuân của tuổi trẻ. Anh ta chỉ nhớ rõ người vợ
kia luôn mặc quần áo bông rẻ tiền không vừa người, ngày này qua ngày khác đứng
ở cửa lớn chờ anh ta về nhà.
Về sau khi lừa được người ký đơn ly
hôn, ánh mắt kia tuyệt vọng đến mức một phút sau có thể chết ngay.
Nhưng giống như mẹ anh ta nói, con
người ai cũng phải sống độc lập, không ai phải chịu trách nhiệm với cuộc sống
của ai mãi. Nhà họ cưu mang cô nhiều năm như vậy cũng đã tận tình tận nghĩa lắm
rồi.
Sau này sống chết không còn dính líu
đến nhau.
Khi đó, làn da của cô luôn đen sạm,
không được trắng nõn như bây giờ. Khí chất cũng khác hoàn toàn, có thể nói là
hai thái cực so với người đang ngồi trước mặt anh ta. Nhưng có lẽ nguyên nhân
là do ở chung từ nhỏ đến lớn, anh ta vẫn nhận ra đây chính là "cô vợ nuôi
từ bé" khi xưa của mình.
Ký ức nhiều năm trước đã biến mất
bây giờ lại dần được tô màu, hiện lên bóng dáng của người phụ nữ trước mặt này.
Người phụ nữ mặc một bộ vest thanh
lịch sang trọng, đôi mắt sáng ngời. Cô hỏi anh ta: "Dương Lực, cậu có hối
hận không?"
Anh ta có hối hận không?
Nửa đêm khi ngủ mơ, anh ta cũng từng
gặp lại cô trong khe hở ký ức. Thật ra anh ta cũng có nhớ tới sự dịu dàng,
chiều chuộng và tình yêu trọn vẹn của cô dành cho mình. Nhưng anh ta không hối
hận, thế giới bên ngoài không đơn điệu như ở trên núi, mà rực rỡ và đầy màu sắc
rất hấp dẫn. Một sinh viên đại học bình thường không có tiền bạc hay bất kỳ thế
lực nào thì khi đứng ở thành phố này vẫn phải cúi đầu khom lưng mà sống.(Ứng
dụng T Y T)
Trước kia là "sinh viên tài
năng" được mọi người trong thôn núi ngưỡng mộ, giờ lại phải khom lưng cúi
đầu vì hiện thực. Rất nhanh anh ta đã phát hiện, đại học rất nhiều nhân tài,
anh ta cũng chỉ là hạt cát ở giữa sa mạc. Cuối cùng, anh ta đã chọn đi đường
tắt - yêu các cô gái trong thành phố. Sau đó kết hôn, sở hữu tài sản, bớt được
20 năm phấn đấu.
Khi đó, thậm chí anh ta còn căm hận
vì sao không nghĩ thông suốt mà lại muốn lĩnh chững kết hôn với 'con dâu nuôi
từ nhỏ'. Người phụ nữ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm nay trở thành gánh nặng nặng
nề nhất trong lòng.
Nhiều năm như vậy, khi bị trêu chọc
chuyện ở rể, anh ta cũng không hối hận. Khi khắc khẩu với vợ và mẹ vợ, anh ta
cũng không hối hận. Khi cuộc sống không thuận lợi lại cực kỳ suy sụp, anh ta
cũng không hối hận.
Nhưng giờ phút này, anh ta lại hối
hận.
Đột nhiên Dương Lực nhớ lại khi anh
ta 19 tuổi, cầm trong tay thông báo đậu đại học, ôm vợ của mình, vui vẻ nói với
cô: "Chỉ còn vài năm nữa thôi, em cố gắng chờ anh nha! Anh có thể cho em
một cuộc sống tốt hơn."
Anh ta nhớ tới cô gái luôn nhẫn nhịn
khi ấy thì rơi nước mắt.
Chính là bị ma quỷ dẫn lối mới dẫn
đến hối hận của ngày hôm nay.
"Tôi xin lỗi!"
Thế mà người đàn ông trung niên lại
ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Kỷ Uyển nghĩ: "Tôi không thể
tha thứ cho cậu thay cho cô ấy."
Sau khi Dương Lực được mời ra ngoài,
Kỷ Uyển mới ôm tách cà phê nóng thở dài một hơi.
Lúc trước hệ thống nói cho cô biết.
Sau khi cô tiến vào thân thể, tất cả 'ký ức' và 'hiện thực' về nguyên chủ đều
sẽ bị giả mạo. Cô liền quyết định thực hiện tâm nguyện chưa hoàn thành của
nguyên chủ.
Tâm nguyện của nguyên chủ thật sự
rất đơn giản, cô ấy chỉ hy vọng người mình yêu hối hận! Người phụ nữ đơn giản
này chưa bao giờ ác độc nghĩ đến việc khiến người đàn ông này phải trả giá dưới
bất kỳ hình thức nào. Cũng không mong cuộc sống tương lai của người đàn ông này
sẽ bi thảm như thế nào.
Cô ấy chỉ mong Dương Lực có thể nhận
ra sai lầm của anh ta khi lừa cô ấy ly hôn.
Thật ra Kỷ Uyển vẫn không quên sự
tồn tại của người này. Mấy năm trước cô còn phái người đến thôn trên núi chuyển
hộ khẩu khỏi đó. Mấy năm nay cô cũng từng chuyển tiền cho người nhà của nguyên
chủ, cũng đã hỏi thăm tình hình gần đây của Dương Lực từ lâu. Cô cũng đã suy
nghĩ xem sẽ xuất hiện trước mặt anh ta với dáng vẻ gì, nhưng không nghĩ tới anh
ta lại tự tìm tới cửa.
Năm nay, khi việc kinh doanh của Kỷ
Uyển đã đạt đến đỉnh cao, nhan sắc vẫn còn rạng ngời, xinh đẹp. Đúng lúc này
anh ta đã xuất hiện trước mặt cô.
Kỷ Uyển muốn cho anh ta biết, anh ta
đã bỏ lỡ cái gì. Cô muốn giáng cho anh ta một đòn cảnh tỉnh, cho anh ta hiểu
được chính anh ta đã từ bỏ cuộc sống của mình.
Nếu như lúc trước khi còn ở trường
đại học, anh ta chịu dốc hết tâm sức, miệt mài đèn sách học tập chứ không phải
là nghĩ trăm phương nghìn kế theo đuổi con gái nhà giàu, đi theo con đường nực
cười mà anh ta cho là đường tắt. Nếu như sau khi tốt nghiệp, dám tự mình gầy
dựng sự nghiệp thay vì ôm gấu váy đàn bà ăn 'cơm thừa canh cặn' từ kẽ ngón tay
người khác. Vậy thì cuộc đời anh ta cũng sẽ không đến nông nỗi này.
Nhìn xem! "Cô vợ nuôi từ
nhỏ" mà anh ta bỏ rơi là một ví dụ điển hình.
Xin lỗi sao? Người như anh ta cùng
lắm chỉ là nhất thời dằn xé lương tâm. Nhưng từ lúc gặp lại, anh ta cũng không
hề hỏi cuộc sống của "cô vợ nuôi từ bé" có ổn hay không. Thế cho nên
lương tâm anh ta cũng không có bao nhiêu. Nhưng đối với bản thân mình, anh ta
có hàng trăm hàng nghìn lý do bào chữa, không bao giờ chịu đối diện với thất
bại trong cuộc sống.
So với việc có lỗi người khác, chỉ e
cả đời này anh ta sợ nhất là có lỗi với bản thân mình.
Kỷ Uyển đang thức tỉnh anh ta, cũng
như đang nói cho anh ta một sự thật: "Dương Lực, cậu nên hối hận cả
đời."
***
Kỷ Uyển:【"Hệ thống, tôi còn có thể sống bao nhiêu năm?"】 ( truyện đăng trên app TᎽT ) Trừ khi có tình huống cực kỳ khẩn
cấp về các sự kiện lớn liên quan đến sự sụp đổ của toàn bộ thế giới phái sinh
thì việc không gọi hệ thống là một quy tắc cơ bản. Nhưng hầu hết những người
thực hiện nhiệm vụ luôn không chịu được sự cô đơn và muốn gọi cho hệ thống khi
họ gặp khó khăn, yêu cầu giúp đỡ.
Đại đa số hệ thống chỉ bảo đảm giúp
người thực thi nhiệm vụ không suy sụp tinh thần nhưng tuyệt đối không có tác
dụng thực tế.
Nhưng từ lúc Kỷ Uyển thực thi nhiệm
vụ đến giờ cũng chưa từng gọi hệ thống một lần. Từ sau khi tiến vào thế giới
này, có nói chuyện đơn giản vài lần rồi không còn liên lạc nữa. Trong suốt 10
năm, cô không thực hiện bất kỳ cuộc gọi hệ thống nào. Thế nên chính hệ thống
cũng cảm thấy mình vô hình. Trong lòng hẳn là tức giận khó nhịn nên giọng điệu
cũng không tốt.
Hệ thống:【"Cô còn muốn bao nhiêu năm nữa? Để cho cô sống đến 70, 80 tuổi,
sống đến khi già nua rũ rượi, bệnh tật đầy mình sao? Cô muốn che chở nam chính,
nhìn nam chính chết trước mặt mình sao?"】 Kỷ Uyển:【"Được không?"】 Sự im lặng hiếm hoi của hệ thống.
Hệ thống:【"Thân thể này của cô đã lao động vất vả từ sớm, chỉ có thể sống
đến 45 tuổi."】 Kỷ Uyển:...
Cô đứng rời khỏi giường.
Hệ thống:...
#Giận đấy! Ký chủ nghĩ tôi là vô
hình# #Vai trò của trí tuệ nhân tạo#
Buổi sáng Kỷ Uyển còn có một cuộc
họp nên tuyệt đối không có thời gian dành cho hệ thống. Đợi đến khi cuộc họp
kết thúc, ăn tối xong Kỷ Uyển lại nhận được tin nhắn từ Chương Tịch Chu, cô lưu
danh bạ của cậu là cậu chủ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ: ["Ngày mai cháu sẽ đi Pháp."] Kỷ Uyển: ["Hạng mục của giáo viên hướng dẫn của cháu được thông qua rồi
à?"] Cậu chủ nhỏ: ["Sao dì biết?"] Kỷ Uyển hơi thận trọng: ["Thầy của cháu vô tình nhắc đến khi
nói chuyện với dì."] Một hồi lâu mà bên kia vẫn không hồi
âm, Kỷ Uyển chỉ có thể kiên trì gửi tiếp một tin nhắn: ["Gần đây cháu vẫn luôn tự học tiếng Pháp, còn mời cả gia sư. Vừa
lúc rảnh rỗi nên dì đi ăn với thầy của một bữa cơm."] Tiếng tin nhắn làm cho Chương Tịch
Chu lấy lại tinh thần. Nhìn thấy tin nhắn này, đầu tiên cậu mím môi, sau đó lại
nhịn không được nhếch khóe môi.
Người thầy này họ Vạn, tên một chữ
Hoa. Ông ấy là Thái Sơn Bắc Đẩu¹ trong giới thư pháp và hội họa Trung Quốc. Lúc
trước chịu nhận cậu làm học trò, thứ nhất là do coi trọng tài năng của cậu, thứ
hai cũng là bởi vì sự kiên trì Kỷ Uyển.
Thái
Sơn Bắc Đẩu¹: chỉ người có tài năng và danh tiếng cao như núi Thái Sơn và sáng
như sao Bắc Đẩu.
Khi cô muốn làm một điều gì thì dù
có khó khăn, mất nhiều thời gian cỡ nào cô cũng phải thực hiện cho bằng được.
Điều này khiến cho ông ấy vô cùng phiền lòng nên đồng ý thu nhận cậu làm học
trò thân cận. Đồng thời cũng kết nghĩa anh em với Kỷ Uyển - một người không hề
liên quan đến nghệ thuật.
Cậu cho rằng gần đây Kỷ Uyển bận đến
mức chân không chạm đất nên cũng không có thời gian để ý đến mình nhưng sự thật
không phải như vậy. Kỷ Uyển cũng giống như trước kia, chưa bao giờ vì bất cứ
chuyện gì mà xem nhẹ cậu.
Một lát sau, lại có một tin nhắn gửi
đến.
Kỷ Uyển: ["Gần đây dì không có việc bận, sẽ đi Pháp cùng cháu."] Trong bóng đêm, cuối cùng Chương
Tịch Chu cũng cười nhẹ một tiếng.