【"Phát hiện nữ chính Bạch Toa Toa!"】
Ở thế giới phái sinh này, nam chính
và nữ chính giống như là nam châm, tự nhiên sẽ bị hút lại gần nhau. Theo lý
thuyết, lượng người qua lại nơi Chương Tịch Chu đưa cô đi tham quan không đông
đúc, có thể nói là hẻo lánh. Kết quả vẫn gặp được nữ chính đang lạc đường.
Kỷ Uyển thấy cô ấy chạy từ xa đến,
nhìn thấy hai người như thấy cứu tinh. Kỷ Uyển hơi bất đắc dĩ, đồng thời cũng
là lần đầu tiên ý thức được tuổi tác của mình thật sự không còn nhỏ nữa.
Lúc này nữ chính cực kỳ đẹp, cô ấy
mặc một bộ váy công chúa nhiều tầng, mang giày espadrilles, trên đầu cài một
chiếc kẹp xinh xắn. Không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp, tươi tắn, hơn nữa
còn tràn đầy năng lượng.
"Xin chào! Em là sinh viên năm
nhất, hôm nay đến đến báo danh. Xin hỏi, báo danh khoa nghệ thuật thương mại ở
đâu?"
Kỷ Uyển đã đến học viện mỹ thuật rất
nhiều lần. Tuy rằng không thể nói là quen thuộc với từng địa điểm nhưng vẫn
biết vị trí đại khái. Ví dụ như khoa nghệ thuật thương mại cách vị trí hiện tại
của họ khoảng 30 phút đi bộ. Sao nữ chính lại chạy từ cổng lớn đến đây? Kỹ năng
lạc đường này tuyệt đối rất trùng hợp.
Chương Tịch Chu giơ tay chỉ về phía
sau: "Ở bên kia!"
Bạch Toa Toa: "..."
Nhìn thấy một cô gái yếu đuối xách
túi lớn, túi nhỏ, thế nào cũng nên giúp cô ấy mang túi đến ký túc xá! Nhưng
những hình ảnh mà Kỷ Uyển dự đoán hoàn toàn không xuất hiện, Kỷ Uyển tin chắc
rằng bây giờ trong lòng nữ chính cũng muốn chạy trốn. Cho dù có mê đắm vẻ đẹp
của đàn anh khóa trên này bao nhiêu cũng vì thái độ lạnh lùng này mà thối lui.
Chương Tịch Chu khác xa với dáng vẻ
của cậu trong nguyên tác, Kỷ Uyển cũng không sợ cậu và Bạch Toa Toa dùng bất kỳ
hình thức nào để kết thân với nhau. Chỉ có nghìn ngày làm trộm, khó bề nghìn
ngày phòng giặc!
Kỷ Uyển kéo thanh niên lạnh nhạt,
nói với cô ấy: "Chúng tôi đưa cháu qua đó!"
Kỷ Uyển yêu cầu đơn giản như vậy,
Chương Tịch Chu không thể không đồng ý. Cậu không nói một lời đã nhận lấy hành
lý của Bạch Toa Toa rồi đi trước dẫn đường cho hai người họ. Thật ra hành động
của cậu cũng không tính là một quý ông, chỉ là hình thành thói quen từ việc
chăm sóc Kỷ Uyển bao năm qua.
Nhưng vừa mới vượt qua kỳ thi đại
học, cô ấy thoát khỏi một đám nam sinh gà ghét chó bỏ. Khi gặp được đàn anh tuấn
tú, khí chất đặc biệt này đã sinh ra cảm mến mông lung. Sau khi cô ấy nhập học,
biết được đàn anh này ưu tú đến mức nào thì e là càng thấy thích hơn.
Chỉ đơn giản như bây giờ mà toàn bộ
sự chú ý của cô ấy cũng đã dồn hết vào đàn anh khóa trên.
Kỷ Uyển giống như một bà cô già, mở
to một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh cũng đã có thể thấy rõ phản ứng hóa học đó.
Nhưng cô im lặng không nói, cùng Chương Tịch Chu đưa nữ chính đến phòng giáo vụ
bên cạnh ký túc xá báo danh. Sau đó xách hành lý của nữ chính và đưa cô ấy đến
phòng ký túc xá được chỉ định.
Vì nữ chính đến khá muộn nên bạn
cùng phòng của cô ấy đã đến đầy đủ. Trong nguyên tác có giới thiệu mấy người
bạn cùng phòng của cô ấy, cũng nhắc tới cô ấy vui vẻ hào phóng. Mặc dù có xích
mích với mấy người bạn cùng phòng nhưng rất nhanh lại thân như chị em.(Ứng dụng
T Y T)
Chương Tịch Chu buông đồ xuống, đi
vào toilet rửa tay. Lúc đi ra cũng không liếc nhìn dù một cái, chỉ nói với Kỷ
Uyển đang chờ ở ngoài cửa: "Đi thôi!"
Hai người đi thẳng xuống dưới lầu,
Kỷ Uyển liếc mắt nhìn cổ tay trần trụi của Chương Tịch Chu: "Đồng hồ của
cháu đâu?"
Xét về giá trị bản thân mà nói,
chiếc đồng hồ đó tuyệt đối không tính là quý giá. Nhưng đó là quà Kỷ Uyển tặng
Chu Tịch Chương dịp sinh nhật lần thứ 19.
Chương Tịch Chu hơi chần chờ không
chắc chắn: "Chắc là lúc nãy rửa tay cháu đã tháo ra?"
Chương Tịch Chu là một chàng trai
cực kỳ cẩn thận, chưa từng bất cẩn như vậy. Có thể nói cậu là một chàng trai
không hề có tật xấu. Đây càng giống một trò đùa thú vị của thế giới ý chí, luôn
muốn tạo ra một số cơ hội cho nam chính và nữ chính.
Kỷ Uyển thở dài: "Lên tìm
đi!"
Hai người đứng ở hành lang có thể
nghe được tiếng nói chuyện trong phòng ký túc xá 802 của nữ chính. Xem ra mấy
cô gái ở chung đã rất hòa hợp.
"Ai mà không biết đàn anh
Chương, các cậu có lướt trang diễn đàn học viện mỹ thuật không? Là nhân vật
truyền kỳ đó, lúc tôi thấy anh ấy suýt nữa đã hét lên rồi. Ôi Bạch Toa Toa, cậu
may mắn thật."
Dáng vẻ của cô bạn khác hơi nghi
ngờ: "Toa Toa, cậu biết người phụ nữ bên cạnh đàn anh Chương là ai không?
Hình như họ rất thân mật. Tôi thấy từ trên xuống dưới cô ấy toàn hàng hiệu, khí
chất cũng đỉnh cực kỳ! Chắc không phải bạn gái nhỉ? Đàn chị tiến sĩ, vợ già
chồng trẻ?"
"Dọc đường đi cũng không nghe
đàn anh Chương xưng hô thế nào." Bạch Toa Toa buông tay, vô tâm vô phế
cười: "Tiến sĩ? Tôi thì không thấy vậy. Không trẻ như vậy đâu... Lúc người
đó cười, tôi thấy đuôi mắt có nếp nhăn…"
Cô gái trẻ có đủ kiêu ngạo và tùy ý,
dùng bàn tán để kéo gần khoảng cách giữa mọi người. Họ lại không hề nghĩ đến
việc lời nói thốt ra khỏi miệng có thể làm tổn thương trái tim người khác.
Nhưng các cô ấy cũng sẽ được tha thứ, bởi vì còn nhỏ tuổi... Còn không rõ lời
nói là vũ khí sắc bén đả thương người khác.
Sắc mặt Chương Tịch Chu vô cùng khó
coi, hai mắt gần như muốn bắn ra lửa.
Giờ phút này, Kỷ Uyển biết nam chính
và nữ chính hoàn toàn không thể đến bên nhau.
Thật ra Kỷ Uyển cũng không cảm thấy
bị mạo phạm vì lời nói của cô ấy. Nữ chính nói những lời này cũng không có ác
ý. Những lời không đau không ngứa này có là gì? Mười năm nay cô lăn lộn trên
thương trường, từ mua đi bán lại đến khi đạt thành tựu như bây giờ, không biết
trong sáng và ngoài tối đã bị chửi rủa bao nhiêu. So với những thứ này, lời nói
của nữ chính cũng chỉ thuộc dạng tầm thường.
Hơn nữa, cô ấy cũng nói thật, không
có gì sai.
Dù sao cô cũng đã 38, không phải 18,
cũng không phải 28.
Dù thời gian có chiếu cố thế nào thì
cô cũng đang dần già đi.
***
Ngày hôm sau khi Kỷ Uyển rời giường,
cô thấy cậu đang bận rộn trong phòng bếp. Chương Tịch Chu đã tập thể dục buổi
sáng, cũng đã thay quần áo xong. Bởi vì hôm nay Chương Tịch Chu phải lên sân
khấu phát biểu trong buổi chào đón năm mới nên cậu mặc một bộ âu phục lịch sự.
Áo vest được cậu treo sau lưng ghế, áo sơ mi trắng phối với quần kẻ sọc, trên
người còn buộc tạp dề thêu hoa. Hai chân thon dài, vai rộng eo hẹp, quả thật vô
cùng hoàn hảo.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tán
thưởng, Kỷ Uyển thấy dường như cậu bị mất tập trung, tay cầm đĩa hơi trượt.
Rất nhanh, đĩa trứng chiên thịt xông
khói được đặt trước mặt Kỷ Uyển, mùi thơm ngào ngạt bay thẳng vào mũi.
"Ngoan, có hiếu thật."
Vừa rồi cậu thận trọng như đang đối
xử với các nhóm dễ bị tổn thương*, kết quả Kỷ Uyển vừa nói một câu, sắc mặt cậu
lại thay đổi. Chương Tịch Chu lấy đĩa đặt trước mặt mình, lạnh lùng nói:
"Dì đừng ăn nữa!"
*Nhóm
dễ bị tổn thương: người già, trẻ em, người tàn tật, người bệnh tâm thần, người
thất nghiệp, người nghèo, người bị sa thải, người tìm kiếm sự giúp đỡ sau thảm
họa,... ( truyện trên app T𝕪T ) Kỷ Uyển: "... Này!"
Kết quả cô thật sự không ăn được
trứng chiên thịt xông khói. Bởi vì thời gian không còn nhiều, cô chỉ uống một
ly sữa, ăn một miếng bánh mì nướng rồi rời đi.
Có lẽ vì buổi sáng không suôn sẻ nên
cô đã có một ngày không may mắn.
Buổi trưa khi lật xem danh sách
tuyển dụng nhân viên mùa thu, thế mà lại nhìn thấy một cái tên xa lạ lại quen
thuộc.
Trợ lý Liễu cũng rất kinh ngạc, hồ
sơ tuyển dụng nhân viên đưa đến tay tổng giám đốc là chuyện bình thường. Sau
nhiều lần phỏng vấn sàng lọc, những người thông qua phỏng vấn đều được xác nhận
không có vấn đề gì mới chỉnh sửa danh sách đưa lên cho ban điều hành. Chỉ cần
tổng giám đốc ký tên đóng dấu là hoàn thành. Cô ấy đi theo tổng giám đốc hơn ba
năm, biết cô là người vui vẻ, thoải mái với cấp dưới, không đến mức làm khó
nhân sự.
Nhưng cô đã cầm hồ sơ của người này
hơn mười phút.
Lúc trợ lý Liễu cảm thấy thấp thỏm
bất an, rốt cuộc Kỷ Uyển cũng khôi phục tinh thần: "Gọi người tên Dương
Lực này, hai giờ chiều đến văn phòng tôi một chuyến."
Trợ lý Liễu lập tức đáp một câu. Làm
thư ký của tổng giám đốc, đương nhiên cô ấy không thể chậm trễ. Vừa rời khỏi
văn phòng tổng giám đốc, cô ấy lập tức tra cứu tư liệu của Dương Lực. Anh ta
sinh ra ở một thôn trên miền núi xa xôi, thành tích học tập xuất sắc, đã ly hôn
một lần. Cũng có 10 năm kinh nghiệm làm việc, đáng tiếc là liên tiếp nhảy việc
nên mãi vẫn không có cơ hội thăng tiến.
Thành thật mà nói, đây không phải là
một người rất tuyệt vời. Nhưng có 10 năm kinh nghiệm thiết kế, ứng tuyển làm
một nhân viên bình thường và được công ty tuyển dụng, không có bất kỳ một dấu
vết nào của việc đi cửa sau.
Chẳng lẽ người đàn ông này có vấn
đề?
Buổi chiều khi nhìn thấy anh ta, trợ
lý Liễu nhịn không được đánh giá thêm hai lần. Bình thường trong sơ yếu lý lịch
ứng tuyển, người ta sẽ dán ảnh tương đối hài lòng của họ, sơ yếu lý lịch của
Dương Lực cũng vậy. Trong ảnh anh ta là một người đàn ông có ngũ quan cũng được
coi là toàn vẹn nhưng người thật lại giống nhiều người đàn ông 35 tuổi khác, đã
hơi phát tướng.
Có thể nói khi anh ta thấy trợ lý tổng
giám đốc thì vô cùng thận trọng, cố gắng khen ngợi lấy lòng. Đại đa số nhân
viên đều như thế nên càng khiến trợ lý Liễu cảm thấy anh ta không có gì đặc
biệt.
Đúng hai giờ, trợ lý Liễu gõ cửa văn
phòng tổng giám đốc.
Dương Lực xoa tay, đè nén cảm xúc sợ
hãi trong lòng. Anh ta đã thực tập tại doanh nghiệp này hai ngày. Bộ phận nhân
sự thông báo phải có chữ ký của tổng giám đốc mới có thể thực tập chính thức.
Là doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực may mặc của thành phố. Vào được công ty
này giống như một bước lên tận mây xanh. Lần này anh ta thất nghiệp ở nhà ba
tháng, vợ và mẹ vợ đều náo loạn đến tận trời. Vất vả lắm mới tìm được một công
ty có đãi ngộ tốt nên anh ta cực kỳ quý trọng cơ hội này.
Sao tổng giám đốc lại tìm anh ta?
Văn phòng này nằm ở tầng cao nhất
của tòa nhà, tầm nhìn có thể ngắm một nửa thành phố. Phòng làm việc rộng rãi
bày trí vô cùng đơn giản, mà người nắm quyền của tòa nhà này đang cúi đầu nhìn
tư liệu giấy trên tay khiến người ta nhìn không rõ dung nhan. Cô cũng là cấp
bậc cao nhất mà Dương Lực tiếp xúc kể từ khi làm việc.
Văn phòng yên ắng chừng ba phút đồng
hồ, Dương Lực lại thấy người phụ nữ này không nhanh không chậm đọc xong báo cáo
trên tay. Sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp!"
Ký ức nhiều năm trước điên cuồng
hiện lên trong đầu... Anh ta kinh ngạc lui về phía sau một bước.
"Hồi
ký Chương Tịch Chu": Không hiểu sao trong khoảng thời gian đó tôi lại có
một linh cảm xấu như thể tôi sẽ mất một cái gì đó, mà tôi lại bất lực.