Tống Ngôn Trần nằm trên sô pha cắn chặt răng, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, môi đều phai màu tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy.
Ai cứu tôi với…
Khóe mắt Tống Ngôn Trần chảy ra hai hàng nước mắt, cả người đều lâm vào một loại sợ hãi không cách nào kiềm chế.
Còn không đợi cậu định hình, thì liền mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt bị xách lên, thay vào đó là một thân ảnh màu đen nhòe nhoẹt.
Tống Ngôn Trần kiệt sức muốn mở mắt ra, nhưng cơ thể mềm
nhũn nằm đấy, cố thế nào cũng không thể nhúc nhích được, cho dù là động tác mở
mắt đơn giản, lại giống như đốt hết toàn bộ sức lực của cậu.
Ai, là ai…
Ai đã đến cứu tôi…
Bóng đen nhìn bảo bối nước mắt đầy mặt, ngực gã đau đớn,
quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ném trên mặt đất đang thống khổ phát ra
từng tiếng kêu đau, con ngươi gã đỏ đến chảy máu, sắc mặt u ám dọa người, nỗi hận
từ đáy mắt cơ hồ muốn cắn nuốt toàn thân gã.
"Ngươi là ai?!" Người đàn ông gào thét.
Lúc này cơ mặt người đàn ông đều có vài phần co giật, quỷ
dị hơn chính là, giờ phút này tuy hắn rõ ràng đang lo lắng và phẫn nộ, nhưng
không hiểu sao lại không khống chế được cơ thể của mình, tựa như con rối gỗ, mất
đi năng lực khống chế cơ thể, chỉ có thể bị động nằm trên mặt đất, không cách
nào nhúc nhích.
Đợi đến khi đối phương xoay người, người đàn ông mới trợn
to hai mắt, đáy lòng nổi lên một trận kinh hãi nhìn gã.
Thứ trước mặt hắn đâu phải là con người? Rõ ràng chỉ là một
đường nét trống rỗng, giống như điêu khắc hư vô, còn hơn cả quái vật!
Người đàn ông vừa nói xong, bóng đen liền nở nụ cười, tiếng
cười của gã giống như từ trong cổ họng chen ra, đầu tiên là tiếng cười khàn
khàn buồn bực, sau đó tiếng cười dần dần khuếch đại, giọng cười bắt đầu phát
run, khàn khàn đến rối tinh rối mù, đáy mắt tràn đầy châm chọc cùng đùa cợt, tiếng
cười mơ hồ không muốn ngừng được.
-
Đó là điềm báo trước khi gã ta phát điên. Ánh mắt bóng đen chậm rãi dừng lại phía sau người đàn ông,
sau đó nhìn về phía trăn khổng lồ không thỏa mãn nhai thức ăn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
"Ngươi nói..."
“..... Trăn khổng lồ ở trạng thái đói khát có thể ăn thịt chủ nhân của mình hay
không?"
"......" Người đàn ông gắt gao trừng mắt, tròng
mắt đều bị đỏ lên, biểu cảm mang theo dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả
thành lời, tựa như con sói đuôi lớn bị lột da lộ ra bộ dáng chân thật nhất của
mình, mắt sắp nứt toẹt.
"Không --------!!!!"
"Người là……ai!!!"
Bóng đen cũng không có thời gian nghe hắn nói nhảm, đáy mắt
hiện lên hàm ý thật sâu, tay phải tùy ý nhấc lên, cửa sổ lại bị mở ra.
Người đàn ông nằm trên mặt đất trong nháy mắt liền cảm
giác bản thân như bị một thế lực thần bí nào chậm rãi nâng lên, còn không đợi hắn
hoàn hồn thì tựa như một bịch rác, bị gã hung hăng ném vào trong cửa sổ nơi có
con trăn khổng lồ đang bị giam giữ.
Ầm ầm một tiếng, người đàn ông rơi mạnh xuống đất, đau đớn
kịch liệt làm cho hắn ôm bụng cuộn mình, tứ chi xụi lơ khó có thể nhúc nhích.
Con trăn khổng lồ vừa nhét xong kẽ răng nghe được âm thanh
ấy, con ngươi trong nháy mắt hiện ra hình dạng dựng đứng, ngay cả thần sắc cũng
biến thành trạng thái săn mồi.
Nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt âm thầm gắt gao rơi vào trên
người đàn ông, giống như trước kia nó nhìn thấy mỗi một thức ăn được bày biện
ra trước mắt, nó lắc lư đuôi trăn thật dài, không một tiếng động mà di chuyển đến
vị trí của đối phương.
- A a a a a a----------!!.
............
Tựa như bản concerto khó nghe, bóng đen chậm rãi thu hồi
ánh mắt, cúi người xuống, nhìn về phía bảo bối đang cau mày nhăn mặt.
Một giây sau, gã liền cúi đầu, hung hăng cắn vào cổ Tống
Ngôn Trần giống như Quỷ Hút Máu.
Nhưng không bạo lực cắn xé giống với động vật khi tranh đấu,
thay vào đó là nồng đậm tình yêu, triền miên, gần như điên cuồng cọ xát.
Bóng đen vừa cẩn thận vừa tham lam mút từng tấc da thịt
trên cổ Tống Ngôn Trần, nhưng lại giống như đang cầm một cái gốm sứ, sợ mình
không cẩn thận sẽ đem đối phương đụng nát.
Tống Ngôn Trần bị động mà rụt lại, còn không đợi cậu phản ứng,
thì đã bị đối phương ôm lấy từ sofa, lặng lẽ rời khỏi căn phòng tối tăm này.
***
- Đừng đi!
Hai mắt Tống Ngôn Trần nhắm nghiền lại, cơ thể run rẩy
không kiểm soát được, hai tay hai chân cậu bắt đầu đạp loạn xạ, tựa như bệnh
nhân lên cơn động kinh, không thể khống chế được cơ thể của mình.
Bóng đen nắm lấy tay cậu, cố định cả người vào trong ngực
gã, tay kia của gã đầu tiên là nâng đầu Tống Ngôn Trần, lại thật cẩn thận vỗ lưng
cậu.
"Đừng sợ."
Con ngươi gã đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tái
nhợt của người trong ngực.
"Không ai có thể làm tổn thương được em."
Bóng đen hết lần này đến lần khác, lặp lại từng chữ này,
bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Tống Ngôn Trần, trong hành động xen lẫn như một
chút ôn nhu khó có thể diễn tả thành lời, mang theo ma lực xoa dịu hết thảy.
Gân chân Tống Ngôn Trần co giật từng cái một, cổ họng giống
như bị người ta dùng đao cắt đứt, ngoại trừ hai chữ vừa mới hô ra, cậu chỉ có
thể sụp đổ từ trong cổ họng nặn ra khóc thở.
Cũng không biết có phải lời trấn an của bóng đen có tác dụng
hay không, Tống Ngôn Trần đang a a giãy giụa đột nhiên giống như con sóc bị dọa
sợ, cậu cuộn mình lại, tay chân cũng không giãy giụa lung tung nữa, chỉ nhỏ giọng
phát ra tiếng khóc nức nở.
Bóng đen đắc ý mà nhếch khóe miệng, ngón tay im lặng lướt
qua đường mũi Tống Ngôn Trần.
Không
đủ! Không đủ!
Sợ
một chút nữa đi!
Chỉ
bằng cách này, ta mới có thể hoàn toàn đi vào trái tim của em.
Dù
sao....
Không
ai là không thích tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân. Dần dần, ánh mắt bóng đen rơi vào bó hoa hồng đặt trên bàn
trà.
Một giây sau, hoa hồng to tựa như vật dễ cháy, từ nhụy hoa
bắt đầu toát ra ánh lửa, trong nháy mắt, quỷ hỏa liền lan tràn đến toàn thân
cây, sau đó bắt đầu thiêu đốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, thậm
chí không lưu lại nửa điểm tro tàn, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Bóng đen hôn lên cổ Tống Ngôn Trần, phát tiết ghen tị cùng
oán khí trong khoảng thời gian này của gã.
Gã nằm ngất nhẫn nại lâu như vậy, vụng trộm nhìn những con
kiến hôi hám hết lần này đến người khác tới gần bảo bối của gã, nhưng gã chưa
thể động thủ trước được.
Chờ một chút…
Gã muốn thu lưới từng người từng người một....
Gã muốn bảo bối của gã không cách nào kháng cự mà yêu gã…
Cho nên gã muốn xử lý từng người một…
Khà khà ................................................................................................................................
Quạt máy vẫn không ngừng quay, trong căn phòng vắng bóng
ánh sáng, tạo nên một cảm giác khó chịu.
Người đàn ông cởi mũ của mình, tháo kính xuống, ánh mắt
tham lam quyết liệt nhìn ảnh chụp trong tay, trong mắt lộ ra vẻ si mê, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt lên mặt nhỏ, đáy mắt tràn ngập chiếm hữu cùng tình yêu.
Hiện tại, hắn thuê một phòng ngay đối diện phòng cậu, hắn
có thể xuyên qua cửa sổ nhìn trộm nhất cử nhất động của đối phương, mà trong
tay hắn, chính là kết quả mấy ngày nay hắn hèn mọn chụp lén.
Người yêu dấu của anh ơi ....
Em đã nhận được bông hồng anh chuẩn bị cho em chưa…
Dần dần, người đàn ông giống như đắm chìm trong thế giới
xinh đẹp đầy ảo tưởng của mình, hôn lên bức ảnh lạnh lẽo, thậm chí không thể khống
chế được mà vươn lưỡi, cố gắng hôn lên mỹ nhân trong ảnh.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một âm thanh đập mạnh vào tường.
Thanh âm quá mức ồn ào trong khoảnh khắc cắt đứt suy nghĩ
say sưa của người đàn ông.
Chết tiệt…
Người đàn ông nắm chặt nắm đấm của mình, sau đó đập mạnh
vào tường.
Bất giác hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cầm theo một bản
nhạc đặt ở một bên, chậm rãi bắt đầu phát bản giao hưởng số 9 của Beethoven,
sau đó lộ ra một nụ cười điên cuồng.(QCMX X T Y
T)
Hắn chậm rãi từ phía sau lấy ống nhòm ra, bất thình lình đứng
dậy, đứng ở bên cửa sổ, bắt đầu tiến hành quan sát đối phương.
Đột nhiên, biểu cảm của người đàn ông hơi khó khăn, như thể
nhìn thấy hình ảnh khó tin gì đó, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát được, cả
cơ thể run rẩy như một kẻ nghiện ma túy, ngón tay xoắn chặt ống tay áo, vặn vẹo
hiện ra một loại tư thế không hợp lý.
Tại sao lại lộ ra biểu cảm như vậy?........
- A a a a a a-------!!. Một tiếng gào thét sắc bén và điên
loạn vang lên từ miệng người đàn ông, hắn vặn vẹo khuôn mặt, điên cuồng vỗ vào
cơ thể mình.
Một giây sau, hắn đứng dậy, giống như một bệnh nhân tâm thần,
lật bàn, thậm chí cầm lấy ghế bên cạnh, điên cuồng đấm vào vách tường.
Bóng đen ở phòng đối diện đã phát hiện ra kẻ nhìn trộm, gã
vung tay lên, rèm cửa sổ trong nháy mắt khép lại.
................................................................................................................................
Đêm tối đã bao phủ mọi ngóc ngách của thế giới, ánh trăng
nhạt nhẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng, tạo ra một không gian mờ
mịt như sương mù, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi và chói lóa.
Tống Ngôn Trần mở mắt ra, dùng hai tay chống ở phía sau,
gian nan ngồi dậy, cậu mơ hồ nhìn về bốn phía chung quanh, giật mình khi phát
ra bản thân đã trở về căn hộ.
Cậu mê mang nhìn về phía bốn phía, trong mắt hiện lên nỗi
hoang mang.
Ký ức trước khi ngủ xâm nhập vào não bộ cậu như từng đợt
sóng lớn, nháy mắt khuôn mặt cậu liền trở nên đỏ ửng.
Là, ... Là con ma đó đã cứu mình…
Tống Ngôn Trần thật cẩn thận nhìn quanh phòng, gắt gao
căng mặt, khó khăn mở miệng,.... "Anh còn ở đó không?"
Bóng đen im lặng tới gần Tống Ngôn Trần, tinh tế ngửi mái
tóc sau đầu cậu.
Tất
nhiên là ta ở đây. Không ai trả lời.
Tâm trạng Tống Ngôn Trần trong nháy mắt hạ xuống tận đáy.
Cậu không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế
nào.
Có là chút thất vọng? Hoặc do cậu nghĩ vậy.
Nhưng ngoại trừ mất mát, còn có một loại cảm giác phức tạp
không rõ ràng, cùng lúc đó, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, cậu còn không biết dùng loại cảm xúc nào
để đối mặt với đối phương.
Cậu thừa nhận, người kia có ơn với cậu rất lớn, nhưng đó
không phải là lý do để gã ép buộc cậu.
Mối quan hệ giữa họ rất bất bình đẳng, bất bình đẳng đến nỗi
cậu không có quyền nói 'không' nếu đối phương không muốn.
Mà những gì cậu cần, cho tới bây giờ, đều không phải là một
mối quan hệ như vậy.
Huống chi....
Phía bên kia... Đối phương còn không phải là người…
Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, cậu khó khăn từ trên
giường ngồi dậy, hai chân nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống đất.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, Tống Ngôn Trần lại nhìn
thấy thức ăn của bóng đen chuẩn bị cho cậu.
Thậm chí so với lần trước còn có hơn chứ không kém.
Tống Ngôn Trần nhìn thức ăn được chuẩn bị cẩn thận ở trước
mắt, mũi hơi chua xót, hít sâu một hơi, quỳ xuống đất, nhưng cho dù là một động
tác rất nhỏ như vậy, vẫn ảnh hưởng đến vết thương phía sau của cậu, mang đến một
trận đau đớn rất nhỏ.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua gối ôm phía sau, lót
dưới thân, thay đổi vài tư thế mới miễn cưỡng tìm được tư thế thoải mái nhất.
Đột nhiên, tay Tống Ngôn Trần chống ở phía sau hơi dừng lại,
giống như là sờ được thứ gì đó, cậu sững sờ lấy nó ra…..là một lá thư niêm
phong.
Có lẽ là dự cảm được chuyện không tốt, trái tim Tống Ngôn
Trần bắt đầu không ngừng đập nhanh hơn, ngay cả bàn tay cầm thư của cậu cũng
đang run rẩy, lông mi dài giống như con bướm sợ hãi muốn bay đi, run run rẩy rẩy
không một tiếng động.
Thư trải phẳng, chỉ có bốn chữ ít ỏi.
[Ăn uống ngon miệng.]
Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng giờ phút này Tống
Ngôn Trần lại cảm thấy một trận ấm áp từ ngực cậu chảy vào tứ chi, một loại cảm
xúc nói không nên lời xoay quanh trong lòng cậu, ngay cả nỗi lo sợ của ngày hôm
qua cũng đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Đừng đối xử tốt với cậu như vậy…
Cậu sẽ mềm lòng....
Bóng đen nhìn đôi mắt ánh lên vẻ rung động nhẹ của cậu,
đáy mắt gã cũng theo đó dâng lên một tia sung sướng mờ ám.
Chẳng bao lâu.....
Tất cả sẽ kết thúc...