Phó Lục Viễn cứng đờ tại chỗ, cổ họng có chút căng thẳng.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính, từ ngoài phòng đánh vào trong phòng, chiếu lên người hai người, tựa như khoác lên mình một lớp lụa mỏng sạch sẽ.
Phó Lục Viễn hơi ngửa đầu, tựa như kỵ sĩ đổi giày cho vương tử, nhẹ nhàng nâng cổ chân Tống Ngôn Trần, bốn mắt nhìn nhau, quanh thân phảng phất bao phủ bầu không khí mập mờ kiều diễm.
Nước mắt trong suốt của Tống Ngôn Trần tựa như viên đạn bắn vào trái tim Phó Lục Viễn, từng chút từng chút, nổi lên một trận đau đớn.
Phó Lục Viễn mạnh mẽ đứng lên, một tay đem Tống Ngôn Trần trở tay ôm vào trong ngực mình, một bên lấy tay lau đi nước mắt trong khóe mắt người trong lòng, một bên lại liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên lừa em, thực sự xin lỗi."
Tống Ngôn Trần khóc nghẹn, răng nai cắn chặt môi dưới, cậu một tay nắm chặt góc áo đối phương, mềm như không xương đem mình vùi vào hõm cổ đối phương, tiếng khóc cũng dần dần phóng đại.
Phó Lục Viễn cứng đờ, cảm thụ được nước mắt ấm áp theo sau gáy anh một đường đi xuống, thấm ướt bả vai hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT