Nhấn bàn phím cuối cùng để cập nhật chương tiểu
thuyết hôm nay lên, Tống Ngôn Trần bận rộn cả ngày mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày nay, ý thức cậu vẫn luôn lơ lửng, quá
trình viết cũng thất thần vài lần.
Trong khoảng thời gian này, gặp phải nhiều
chuyện xảy ra như vậy, khiến cậu có cảm giác như mình đang gặp ảo giác.
Tống Ngôn Trần cúi đầu, nhìn thoáng qua vết
hôn trên cánh tay tùy ý cũng có thể thấy được, sắc mặt hơi có chút khô nóng, vội
vàng nâng ly nước nhấp một ngụm nước.
Nghĩ đến tình huống nguy hiểm ngày hôm qua, Tống
Ngôn Trần liền không nhịn được có chút sợ hãi.
Nhất là sáng sớm hôm nay, cậu nhìn xuyên qua cửa
sổ liền thấy đối diện vẫn luôn có cảnh sát lui tới.
Ngay khi Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, điện
thoại di động của cậu đột nhiên "đinh đinh" vang lên.
Tống Ngôn Trần cầm lấy điện thoại di động,
nhìn thoáng qua số điện thoại,.... Tuy là cuộc gọi điện xa lạ, nhưng điện thoại
di động nói là công ty chuyển phát nhanh.
Đầu tiên cậu sửng sốt, do dự một lát, vẫn là lựa
chọn nghe điện thoại.
"Alo, đầu dây bên kia là Tống tiên sinh
đúng không?"
Tống Ngôn Trần ngẩn người, "Là tôi.”
"Ngài có một chuyển phát nhanh được đưa đến,
phiền ngài rảnh rỗi tới đây lấy một chút."
Tống Ngôn Trần tỏ vẻ bối rối.
Chuyển phát nhanh nào? Gần đây cậu không mua
gì cả.
Chỉ chần chờ một lát, Tống Ngôn Trần vội vàng
trả lời, "Ừm, được rồi.”
Nói xong, Tống Ngôn Trần liền nhìn chằm chằm
điện thoại mà ngẩn người.
Kỳ quái, cậu cái gì cũng không mua, vì sao lại
có chuyển phát nhanh?
Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần lại nghĩ đến bó
hoa hồng không rõ lai lịch kia.
Lúc cận tỉnh lại lúc nửa đêm liền phát hiện bó
hoa vốn đặt trên bàn trà đã mất tích một cách thần bí.
Nháy mắt, Tống Ngôn Trần liền ý thức được việc
tặng hoa kia không phải là không do con ma đó làm.
Vì vậy,...
Tống Ngôn Trần cúi đầu nhìn màn hình điện thoại
di động, cảm xúc rơi vào trầm tư.
Chuyển phát nhanh này và bó hoa kia, có phải
cùng một người hay không?
Tống Ngôn Trần chần chờ một lát.
Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, quyết định
đi xem đó là những gì.
Tống Ngôn Trần vừa ra khỏi cửa, một người đàn
ông mặc áo gió, đầu đội mũ bất thình lình từ góc cầu thang đi ra, ngoài cửa sổ
là ánh sáng yếu ớt chiếu lên người cậu, trong đôi mắt người đàn ông lóe lên ánh
sáng chói của kẻ săn mồi.
Người đàn ông im lặng nhìn chăm chú vào bóng
lưng Tống Ngôn Trần rời đi, trong ánh mắt giống như là câu thơ chứa đầy tình ý
Ba Lan, mang theo vẻ say đắm như sương mù, ánh sáng lờ mờ chiếu lên cơ thể hắn,
làm nổi bật ngũ quan của mơ hồ của hắn.
Chậm rãi, đôi môi mỏng và nhợt nhạt của người
đàn ông không còn nhìn thấy nữa, trong tay hắn tựa hồ cầm công cụ cạy khóa gì
đó, mặt không chút thay đổi đi về phía phòng Tống Ngôn Trần.
Cùng lúc đó, một bóng đen bất động thanh sắc
chăm chú quan sát tất cả, lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm biểu cảm
đắc ý của người đàn ông, sau đó gã lặng lẽ đuổi theo bước chân rời đi của Tống
Ngôn Trần.
***
"Chuyển phát nhanh của cậu quá lớn, tôi đặt
ở ngoài cửa , tự mình đi lấy nhé."
Tống Ngôn Trần sửng sốt ngẩn ra, luống cuống
tay chân gật đầu xoay người, sự bối rối trong lòng cậu cũng theo đó mà trở nên
nặng nề hơn.
Dựa vào lời nhắc nhở, Tống Ngôn Trần liếc mắt
một cái liền nhìn thấy hàng chuyển phát nhanh có chiều cao không khác biệt lắm
so với cậu.
Nhưng khi nhìn thấy chuyển phát nhanh này
trong giây lát, mí mắt phải của cậu cũng hơi co rút, không hiểu sao lại có một
loại dự cảm không lành.
Cậu bước lên và nhìn vào thông tin trên mã vạch
của mình.
【Người gửi: Không rõ
Người nhận: Tống Ngôn Trần】
Biểu cảm tống Ngôn Trần càng trở nên mất tự
nhiên, tim đập cũng bắt đầu mạnh.
Đó là ai vậy? Tại sao anh ta biết số điện thoại
và địa chỉ của cậu?
Không chỉ thế, chuyển phát nhanh trước mắt này
thậm chí còn cao hơn Tống Ngôn Trần, độ cao lớn nhỏ, một người hoàn toàn có thể
ẩn nấp bên trong, mà trên tin nhắn nhận hàng lại bị các loại ký tự che giấu đi
thông tin mấu chốt của chuyển phát nhanh, hoàn toàn không nhìn ra là người hay
là món đồ gì khác.
Tống Ngôn Trần càng ngày càng hoảng hốt, quay
đầu nhìn về phía ông chủ trạm chuyển phát nhanh, "Ông chủ, chuyển phát
nhanh này được đưa tới từ khi nào?"
Ông chủ nhìn lướt qua cậu, tiếp tục cúi đầu bận
rộn chuyện của mình, không nhanh không chậm nói, "Sáng sớm hôm nay, trực
tiếp đặt ở cửa trạm chuyển phát nhanh, cũng không biết là nhân viên chuyển phát
nhanh nào đưa đến."
Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, rối rắm không
thôi, vẫn quyết định mang đồ về trước.(QCMX X T Y T)
Vốn tưởng rằng đồ vật hẳn là rất nặng, Tống
Ngôn Trần vừa mới dùng sức khiêng lên, đồ đạc bên trong lại nhẹ đến mức cậu có
thể nhẹ nhàng mang đi.
Chuyển phát nhanh lớn như vậy, nhưng ước tính
cũng chỉ có khối lượng của thùng carton.
Nghĩ như vậy, Tống Ngôn Trần trong nháy mắt liền
cảm thấy có gì đó không thích hợp, vội vàng cầm dao nhọn của trạm chuyển phát
nhanh rạch thùng carton ra, muốn tìm hiểu bên trong có những gì.
Hộp chuyển phát nhanh vừa mở ra, biểu cảm tống
Ngôn Trần liền hoàn toàn trở nên mất tự nhiên.
Không ngờ là một rương cọ Raffia màu xanh biếc,
lấy tay móc ra, cái gì cũng không có giấu.
"......" Tống Ngôn Trần đứng hình tại
chỗ, khó xử nhìn trái ngó phải.
Là ai đã gửi nó cho cậu?
Cọ Raffia? Tại sao lại là cọ Raffia?
Mục đích của việc gửi đống cọ Raffia cho cậu
có nghĩa là gì?
Lần này, rốt cuộc có nên mang thùng chuyển
phát nhanh này về hay không lại trở thành vấn đề lớn của Tống Ngôn Trần.
Suy nghĩ một lát, Tống Ngôn Trần lại dùng băng
dính quấn lấy món hàng chuyển phát nhanh này, lấy điện thoại di động ra chụp lại
phiếu chuyển phát nhanh.
Không thể tìm thấy hậu cần …
Tống Ngôn Trần tim đập thình thịch, càng thêm
lo lắng.
Một loại cảm giác không thể xác định cùng sự
căng thẳng như bị người khác rình rập theo dõi bắt đầu không ngừng hiện ra
trong đầu cậu.
Đó là ai?.......
Chờ đã, chờ đã.
Ánh mắt Tống Ngôn Trần chậm rãi rơi xuống trạm
chuyển phát nhanh.
Có giám sát ở đây!
Trải qua thương lượng, Tống Ngôn Trần run rẩy
ngồi trước mặt máy tính, lo lắng chờ đợi, đợi đáp án của mình.
Nhìn thời gian theo dõi không ngừng điều chỉnh,
Tống Ngôn Trần giống như là chú ý tới cái gì đó, mí mắt nhảy dựng lên, mơ hồ
dùng ngữ điệu hoảng sợ kêu ra tiếng, "Chờ một chút!"
Ông chủ dừng lại, vội vàng làm theo hướng dẫn
của cậu.
"Chính là vị trí vừa rồi, đúng, lui về một
chút."
Trái tim Tống Ngôn Trần đập thình thịch, môi
cũng bắt đầu run rẩy, máu trên mặt cũng đã nhạt dần.
"Chính là nơi này!" Giọng nói Tống
Ngôn Trần hơi cao lên, thanh âm đều như phát run.
Sau khi thấy rõ người đàn ông trong hình là
ai, Tống Ngôn Trần cũng run rẩy kèm theo sự căng thẳng, sống lưng không khỏi
toát mồ hôi lạnh, cơ thể đều run rẩy theo, một loại cảm giác sợ hãi không thể
diễn tả chợt đánh sâu khắp toàn thân cậu.
Là người đàn ông áo mặc áo gió lần trước đã
giúp cậu chặn tên bảo vệ…
Bóng đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của
người yêu, im lặng miêu tả đường nét trên mặt cậu.
Chỉ có ta mới là người yêu em nhất… ( truyện trên app T Y T ) ***
Ánh mắt tham lam của người đàn ông không ngừng
quét qua phòng Tống Ngôn Trần, biểu cảm cũng mang theo một tia say mê cùng si
niệm khó có thể kiềm chế.
Hắn chậm rãi bước vào, đi đến giường ngủ của Tống
Ngôn Trần, hai mắt phát sáng, sau đó kìm lòng không được mà nằm nghiêng xuống,
vùi đầu vào gối nằm.
Giờ phút này người đàn ông tựa như kẻ say rượu
mà nhắm mắt lại, giống như diễn viên tư thái khoa trương trong nhà hát, lòng
bàn tay không ngừng vuốt ve mặt giường, giống như cảm thụ nhiệt độ cơ thể và dấu
vết người kia từng nằm.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, tựa như một
bệnh nhân hít phải thuốc gây nghiện, vẻ mặt lộ ra nét điên cuồng.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, ở dưới ga giường
nhặt mấy sợi tóc thuộc về Tống Ngôn Trần, nhét nó vào trong túi nilon mà bản
thân đã chuẩn bị sẵn.
Tiếp theo, hắn lấy máy giám sát thu nhỏ và máy
nghe lén đã được chuẩn bị từ lâu, bắt đầu cài đặt từng cái một.
Tình nhân bé nhỏ của tôi ơi. . .
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tất cả mọi
việc đã được hoàn thành, người đàn ông y như lúc đến mặt không chút thay đổi từ
trong phòng đi ra, trốn vào gian phòng ở cửa cầu thang, ngồi chờ cậu trở về
nhà.
***
Dọc theo đường đi, Tống Ngôn Trần trong lòng đầy
tâm sự mà chạy về phía nhà mình.
Một loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời
đang không ngừng giao nhau trong hộp sọ của cậu, như thế có một thứ gì đó cực kỳ
sợ hãi đang nảy mầm trong tận cõi lòng cậu.
Vừa trèo lên lầu bốn, Tống Ngôn Trần liền đụng
mạnh vào gương mặt mệt mỏi lại có chút hèn mọn, là tên bảo vệ mà cậu đã gặp trước
đó.
Bảo vệ một tay tựa vào bệ cửa sổ gác lửng ở cầu
thang, hắn ta cúi đầu, trong tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt say sưa hút lấy.
Trong nháy mắt Tống Ngôn Trần xuất hiện, dư
quang của bảo vệ nhìn về phía người cậu, bàn tay kẹp điếu thuốc hơi dừng lại,
đôi mắt vốn híp lại thành một khe hở đột nhiên phóng đại, tròng mắt cũng lăn
lên xuống.
Chỉ thấy hắn ta đột nhiên liếm môi dưới của
mình, lộ ra một nụ cười không có ý tốt, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào
mông Tống Ngôn Trần, phát ra một loại ánh nhìn cực kỳ khó để có thể hình dung,
:"... Là cậu à..."
Nói xong, hắn ta dùng ánh mắt trêu ghẹo, vui vẻ
đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần, líu lưỡi nói, "... Thì ra cậu thật sự
là một người đàn ông...."
"......" Tống Ngôn Trần vốn tâm tình
đang loạn như ma bất chợt căng thẳng, lập tức cúi đầu, giả vờ trấn định làm bộ
như không quen biết đối phương, bước nhanh hơn, muốn vượt qua người nọ để lên lầu.
Nhân viên bảo vệ dùng ngón tay út móc tai ra,
ánh mắt hắn ta trần trụi, mặt mày trộm nhìn bóng lưng Tống Ngôn Trần, thấy bước
chân cậu nhanh dần, hắn ta buông tay đang tựa vào tường, lập tức huýt sáo một
tiếng rồi cười xấu xa hắc hắc, còn rất không có ý tốt hô một tiếng, "Đi
nhanh như vậy làm gì?"
- Tôi cũng có làm gì cậu đâu!
Nghe được tiếng bảo vệ hô, bả vai Tống Ngôn Trần
hơi co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khó coi, bước chân không những
không chậm lại, ngược lại càng chạy càng nhanh.
Bảo vệ không ngừng nhìn chằm chằm bộ phận tròn
trịa kia, chậc chậc thở dài, "Thật kiều diễm..."
Chậc chậc.....
Lần này không có vướng bận với những người
khác lần trước, cơ hội tốt như vậy, tên bảo vệ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, bảo vệ hút mạnh một hơi thuốc,
hút một điếu thuốc cuối cùng vào khoang mũi, sau đó dập tắt tàn thuốc trong
tay, định đuổi theo.
"Này! Đừng chạy! Có muốn cùng anh trai
đây nói chuyện một lát hay không!"
Tống Ngôn Trần nghe tiếng hô phía sau, quay đầu
lại, đột nhiên ý thức được đối phương lại một lần nữa đi theo, tốc độ chạy càng
ngày càng nhanh.
Bảo vệ ha hả một tiếng, vội vàng đi theo,
nhưng hắn ta không chú ý tới, ngay lúc này, trên người hắn ta đánh xuống một tầng
bóng tối rất sâu, giống như là có cái gì đó đang chậm rãi chiếu lên chiếc bóng
của hắn, giống như là bị người khác dùng thứ gì đó kéo chặt thắt lưng, rõ ràng
chỉ mới đi có vài bước, nhưng đủ để khiến hắn bắt đầu thở hồng hộc.
Tống Ngôn Trần vội vàng hất bỏ khoảng cách với
đối phương, cậu nhanh chóng chạy lên lầu mười ba, run rẩy lấy chìa khóa ra, mở
cửa ra, sau đó vọt vào.
Cơ thể vẫn đang run rẩy không khống chế được,
trái tim điên cuồng không nhịn được mà đập loạn nhịp.
Bảo vệ bị bỏ lại rất xa thở hồng hộc đi lên tầng
mười ba, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng mắng một câu.
"Đâu mất rồi."
Đúng vào lúc này, một thân ảnh màu đen mang theo
vẻ mặt âm trầm, từ vị trí tầng mười bốn đi xuống, người đàn ông biểu cảm lạnh
lùng không chút lo lắng, ánh sáng giấu ở phía sau lưỡi đao cũng lóe lên hai
cái.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bảo vệ, ánh mắt hơi
trầm xuống, hàm răng đột nhiên cắn chặt, ngay cả hai tay cũng không khỏi nắm
thành nắm đấm.
SAO
MÀY DÁM !!! Bảo vệ vịn tường thở hổn hển nhìn thấy đồng tử
của đối phương chấn động, tựa như bị một con ác thú nhìn chằm chằm, sau lưng
cũng theo đó nổi lên một trận lạnh lẽo vô danh.
"Anh......