"Đây!"
Tống Ngôn Trần thở hồng hộc đưa thùng carton tìm được gần
thùng rác đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông đem đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc, động
tác thành thạo, một phen liền ôm mèo xấu xí trong vũng máu vào thùng carton, vững
vàng thỏa đáng bảo vệ vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần vội vàng đuổi theo bước chân đối phương,
"Hiện tại chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y sao?"
"Không," người đàn ông từ chối rất nhanh, hơi
nhướng mày, đuôi mắt nhướng lên, "Về nhà. ”
Tống Ngôn Trần cứng đờ tại chỗ, có chút không biết làm
sao, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, không tin mà xác nhận lại hỏi,
"Cái gì, cái gì?"
Người đàn ông liếc mắt, trên mặt mang theo một nụ cười như
có như không, ánh mắt bất động thanh sắc hơi nheo lại, con ngươi đen láy như
viên ngọc phát sáng.
"Tôi là bác sĩ thú y."
Tống Ngôn Trần đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là vui vẻ,
"Anh ở tòa nhà nào?"
Bước chân người đàn ông dừng lại, đôi môi khẽ nhếch tràn
ra khí nóng rực, khóe miệng càng nhếch lên một chút vặn vẹo, "F
Đông...."
“... Tầng 13. ”
Nói xong, khóe miệng người đàn ông cong lên càng sâu,
tròng mắt đen nhánh hơi chuyển động.
Tống Ngôn Trần chớp chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một
tia kinh ngạc.
Trùng hợp như vậy?
Tòa nhà F chính là tòa nhà bên cạnh cậu, mà cậu cũng là tầng
13, cách nhau rất gần hai tầng lầu, giả sử cư dân đối diện không kéo rèm cửa sổ,
có đôi khi cậu sẽ nhìn thấy nhà đối diện đang làm cái gì.
Chỉ trách Tống Ngôn Trần quá thật lòng. Sau đó, cậu âm thầm
thán phục một câu, liền đem nghi ngờ giấu vào đáy lòng, thậm chí không có nhiều
lời.
Vừa mới đi vào tòa nhà F, Tống Ngôn Trần đã bị hành lang tối
đến mức không thấy rõ đường hoảng sợ, hít một hơi khí lạnh, theo bản năng lùi về
phía sau một bước.
Rõ ràng là ban ngày, trong này lại tối đen như ban đêm,
không khí u má xuyên thấu cả ánh sáng, thậm chí ngay cả đèn cảm ứng cũng không
sáng.
Tống Ngôn Trần tâm loạn như ma, trái tim đập nhanh lên xuống
mà chạy loạn, tay cậu dừng ở giữa không trung cào loạn, sờ lấy tay vịn cầu
thang, vừa mới đặt lên, cậu liền cảm nhận được phía trên có chất nhầy gì đó,
xúc giác kỳ quái, sợ tới mức cậu lại một lần nữa thu tay lại.
Người đàn ông đi trước Tống Ngôn Trần, ánh mắt híp lại,
nghiêng đầu, đem động tác bối rối của Tống Ngôn Trần đều thu hết vào đáy mắt.
Hắn cười khẽ một tiếng, một tay ôm lấy thùng carton trong
tay, đưa tay mình đến trước mặt Tống Ngôn Trần, ánh mắt hắn sâu thẳm tựa như gã
thợ săn nhắm vào con mồi, ngữ khí trầm thấp, "Đưa tay cho tôi. ”
Tống Ngôn Trần ngạc nhiên, hai con mắt luống cuống chớp chớp,
lộ ra vài phần đáng thương, tay cậu dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Nói xong, người đàn ông liền rất tự nhiên kéo cổ tay Tống
Ngôn Trần qua, bàn tay vươn ra như có như không sờ qua mười ngón tay trắng nõn
của Tống Ngôn Trần, xúc cảm tựa như bị lông vũ đảo qua, Tống Ngôn Trần giật
mình, cậu mạnh mẽ rút tay về, cánh tay đều nổi lên một tầng da gà.
Tống Ngôn Trần vội vàng lùi về phía sau một bước, mặt cũng
thoáng cái đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn, "Không,
không cần, tôi vịn tường là được."
Tay người đàn ông vươn tay lên giữa không trung, ánh mắt bất
động hơi nheo lại, con ngươi trong suốt không cảm giác được đối phương muốn gì.
Hắn chậm rãi thu tay lại, khóe miệng cong lên độ cong càng
sâu, "Như vậy sao..."
Không hiểu sao, Tống Ngôn Trần cảm thấy mình giống như
đang ở trong những lời này của người đàn ông nghe ra vài phần hàn ý không tốt,
không khỏi run rẩy, thần kinh cũng căng thẳng theo.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, rõ ràng con đường phía trước
tất cả đều là một mảnh hắc ám, nhưng hắn lại không thấy lạ, mỗi một bước đều đi
trong rất bình thường, mặc dù không có bất kỳ động tác đỡ nào, cũng không có một
bước giẫm lên không trung.
Tống Ngôn Trần căng thẳng mặt, cẩn thận đi theo phía sau đối
phương, lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Rốt cục đi lên lầu 13, rẽ, nhìn ánh sáng yếu ớt, trái tim
Tống Ngôn Trần treo lơ lửng nửa ngày rốt cục cũng chậm rãi buông xuống.
Người đàn ông một tay lấy chìa khóa ra, theo tiếng "rắc"
vỡ vụn, cửa phòng được mở ra.
"Mời vào."
Người đàn ông ôm thùng carton, vừa mở cửa vừa nói lời mời.
Tống Ngôn Trần có chút bối rối đứng tại chỗ, liên tục chớp
chớp mắt vài cái.
Nên hình dung tâm tình của cậu lúc này như thế nào?
Cậu tuyệt đối không nghĩ tới căn phòng mà người đàn ông
này ở chính là phòng đối diện nhà cậu, mỗi lần cậu nhìn về phía nhà đối diện,
thì rèm cửa phòng của người đàn ông đều kéo rất chặt, cho nên căn bản cậu chưa
từng thấy qua đối phương.
"Thế nào?" Khóe miệng người đàn ông nhếch lên nụ
cười yếu ớt, mang chút kiêu ngạo, "Sao còn không đi vào?"
Tống Ngôn Trần vội vàng xua tay, vội vàng hướng đối phương
cúi chào, trong lòng sinh ra ý nghĩ, "Anh là bác sĩ thú y thật sự là quá tốt,
con mèo nhỏ bị thương này liền nhờ anh."
Nói xong, Tống Ngôn Trần luống cuống tay chân từ trong túi
lấy ra tiền giấy, viết ra một chuỗi số, đưa tờ giấy đến trước mặt đối phương,
"Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như anh có chỗ nào cần giúp đỡ,
tùy ý có thể liên lạc với tôi, tôi..."
Còn không đợi Tống Ngôn Trần dứt lời, nụ cười trên khóe
môi người đàn ông dùng mắt thường có thể thấy nó đang chậm rãi biến mất, ánh mắt
nhìn về phía Tống Ngôn Trần cũng theo đó mà trở nên tức giận cùng âm trầm,
nhưng vì hoàn cảnh u ám chung quanh mà hoàn mỹ che dấu nó, cũng vì thế Tống
Ngôn Trần không thấy rõ sự tức giận của đối phương, cậu còn đang đắm chìm trong
thế giới của mình, tự nói.
“.... Tôi cũng không muốn quấy rầy anh..." Nói xong,
Tống Ngôn Trần liền hướng đối phương cúi đầu một cái, tỏ vẻ cảm ơn cùng sự áy
náy của mình.
Mắt thấy Tống Ngôn Trần lập tức muốn xoay người, gân xanh ở
huyệt thái dương của người đàn ông vẫn đang mơ hồ co giật, ánh mắt tối tăm như
đầm lầy sâu không thấy đáy, kiệt lực ngăn chặn tâm tình không vui của mình, ôn
hòa nói:
"Không bằng uống một ly nước rồi đi?"
"Không cần đâu..." Tống Ngôn Trần còn có chút do
dự.
Đến giờ phút này, người đàn ông lập tức lấy ra đòn sát thủ
của mình, "Giúp mèo con xử lý vết thương tương đối phiền phức, một mình
tôi thì không đủ sức, tôi cần cậu giúp đỡ."
Nói đến đây, nếu Tống Ngôn Trần cự tuyệt, ngược lại người
không hiểu chuyện chính là cậu.
Thấy Tống Ngôn Trần lộ vẻ do dự, người đàn ông thừa thắng
xông lên, thân thể càng gần, tiếp tục nói, “Cậu nhìn con mèo đáng thương này
xem, cậu thật sự nỡ cứ như vậy đặt ở chỗ tôi, không ở bên nó nữa sao?"
Tống Ngôn Trần cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo xấu xí nhỏ
giọng rên rỉ trong thùng carton, huyệt thái dương co rút, trong nháy mắt lại động
lòng trắc ẩn.
Cuối cùng, cậu vẫn không từ chối, gật đầu, đi vào phòng của
người đàn ông.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một
tia mãn nguyện, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một
tia âm thầm, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái, sau đó bật đèn
lên, đặt thùng carton trên mặt đất.
Vừa vào cửa đã làm Tống Ngôn Trần hoảng sợ, trong phòng
người đàn ông đâu phải là nơi người ở, quả thực chính là một sở thú nhỏ.
Trung tâm của ngôi nhà có một cửa sổ cường lực thủy tinh cực
lớn, cửa sổ được chia thành nhiều ngăn nhỏ, bên trong không chỉ có tắc kè hoa,
thằn lằn.... Và các loài động vật nhỏ khác khiến cho người ta dựng thẳng tóc
gáy, bên cạnh còn có một cái lồng đóng cửa đặt sủng vật, bên trong không chỉ có
mèo, còn có thỏ, chim sẻ, giống loài phức tạp khác.
Đương nhiên, những thứ này đều không đủ để tống Ngôn Trần
sởn tóc gáy, thứ chân chính khiến hai chân cậu nhịn không được run rẩy chính là
ngay lúc bước vào cửa, liền nhìn thấy sau cửa sổ lớn nhất có một con trăn khổng
lồ dài ít nhất ba thước.
Con trăn khổng lồ cuộn tròn toàn thân, xếp chồng lên nhau
vài vòng, bò sát trong cửa sổ nhiệt độ thấp, mà trên sàn nhà trước mặt nó còn
lưu lại đủ loại vết máu…
Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến Tống Ngôn Trần bị dọa đến
ngất xỉu tại chỗ.
Tống Ngôn Trần tựa như con nai con bị dọa cho choáng váng
đứng tại chỗ run rẩy, mí mắt màu nâu nhạt điên cuồng run rẩy, bước chân cũng
theo bản năng lùi về phía sau, thật đáng thương.
Cậu vừa định lùi về phía sau một bước, một đôi tay không hề
phòng bị đặt lên vai Tống Ngôn Trần, khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, người cũng
thiếu chút nữa ngửa về phía trước.
Cũng may người đàn ông phía sau nhanh tay nhanh mắt, một
tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc muốn nhìn về
phía người đàn ông ôm lấy mình phía sau.
Người đàn ông một tay cầm một ly nước, khóe miệng vẫn cười
không ngừng, đưa tới trước mặt Tống Ngôn Trần, "Cũng vào rồi, không bằng uống
một ly nước đi."
Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cậu cũng rõ ràng ý thức được
có gì đó không đúng, cảm giác hít thở không thông bao vây toàn thân Tống Ngôn
Trần, ngực cậu run rẩy, cổ họng cũng căng thẳng theo.(QCMX X T Y T)
"Không, ..."
Còn không đợi Tống Ngôn Trần đem lời cự tuyệt nói xong,người
đàn ông liền mặt không chút thay đổi một tay trói buộc cơ thể Tống Ngôn Trần, một
tay nắm cằm cậu, đem nước đổ vào miệng đối phương.
Tống Ngôn Trần căng thẳng, gắt gao cắn chặt răng, kiệt lực
cự tuyệt hành vi tưới nước của đối phương.
Cứu tôi! Cứu tôi!
Hai tay hai chân Tống Ngôn Trần bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Nhưng thân thể gầy yếu của cậu, đâu phải là đối thủ của đối
phương, người đàn ông cười lạnh một tiếng, một tay bóp lấy cổ họng cậu, Tống
Ngôn Trần trong nháy mắt liền đầu hàng, há miệng.
Nước uống lạnh lẽo cũng theo cổ họng cậu, lẻn vào sâu
trong cổ họng.
Cổ họng Tống Ngôn Trần bắt đầu ngứa ngáy, ngay sau đó cậu
liền không chịu nổi động tác tưới nước mãnh liệt, ho khan một tiếng, nước cũng
từ trong miệng phun ra, nhưng mặc dù như vậy, một nửa nước trong đó đã theo cổ
họng cậu chảy vào dạ dày.
Ngay sau đó, Tống Ngôn Trần liền loáng thoáng cảm nhận được
một trận choáng váng.
Đầu... chóng mặt quá…
Ánh mắt Tống Ngôn Trần bắt đầu trở nên mê ly, hai mắt cậu
dần đen sạm, cơ thể cũng không còn lực, trực tiếp ngã ra phía sau.
Cũng may người đàn ông nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy eo cậu,
Tống Ngôn Trần thuận thế ngã vào trong ngực đối phương.
Người đàn ông ôm ngang người cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống
ghế sofa
Lúc này Tống Ngôn Trần mơ hồ còn nửa phần ý thức lưu lại,
môi cậu run rẩy, trước mặt tất cả đều phai nhạt, nội tâm cậu không ngừng điên
cuồng hò hét.
Cứu mạng.....
Ai sẽ cứu tôi....
Người đàn ông chuyển tay, một tay nắm lấy con mèo xấu xí sắp
chết, mở cánh cửa đang nhốt con trăn, ném mèo vào đó, nhìn con trăn sớm đã đói
khát, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn bạo mà lại khát máu.
Thưởng thức nó đi.... Bảo bối ngoan ngoãn của ta.
Từ từ, Tống Ngôn Trần cảm giác cả người mình đều bắt đầu
nóng lên, một loại cảm giác xao động nói không nên lời lan tràn khắp thân thể cậu.
Nóng quá…
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, từ trên xuống dưới lên người
Tống Ngôn Trần từng tấc từng tấc tự do, đáy mắt cất giấu hai phần sung sướng bí
ẩn, giống như một con trăn đói khát đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình,
mà không biết nên xuống tay từ đâu.
Người đàn ông vươn tay, ngón tay chạm qua xương quai xanh
của đối phương, cổ Tống Ngôn Trần thoáng cái liền lộ ra vết hôn màu xanh đen
trong không khí.
Người đàn ông nhìn những ấn ký này, động tác trên tay cũng
hơi dừng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc lạnh xuống.
Ai, là ai…
Còn không đợi hắn bắt đầu thưởng thức, một bóng đen im lặng
liền xuyên qua khe cửa, trượt vào trong phòng, tàn bạo nhìn hết mọi thứ mà cười
đến chảy cả mắt.
Ha
ha ha ha ha... ( truyện trên app T Y T )