Lần đầu tiên gặp sư phụ, Ngô Gia ăn mặc sạch sẽ, cổ tay áo còn lộ ra cánh tay nhỏ mũm mĩm, quần jean xanh phối với giầy vải nho nhỏ, vừa sạch sẽ vừa đáng yêu, sư phụ nhìn sơ qua đã biết ý đồ của người nhà Ngô Gia, phất tay xoay người đi vào phòng.
Ba mẹ Ngô Gia chạy nhanh đuổi theo, Ngô Gia cũng chạy lạch bạch phía sau ba mẹ, lúc đi qua ngạch cửa không cẩn thận bị vướng ngã, té oạch xuống dưới đất.
Nó không đợi ba mẹ tới ôm đã tự bò dậy, lại không đứng nổi, chỉ người dưới đất nhìn khuỷu tay bị trầy của mình, xoa xoa vết bầm, sau đó dùng tay xoa mắt, không khóc cũng không nói lời nào, chỉ là ngồi rũ rượi, miệng dẩu lên.
Sư phụ bảo Trương An Ngạn đi đỡ, Trương An Ngạn liền đi kéo Ngô Gia, Ngô Gia nắm lấy bàn tay Trương An Ngạn, tự mình đứng lên nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”. Sau đó thành thật đứng bên người ba mẹ.
Rõ ràng không biết ba mẹ muốn làm gì, tủi thân vì bị xô ngã nhưng cũng không quậy, ngoan ngoãn làm người ta yêu thương.
Sư phụ Ngô Gia họ Trương, gọi là Trương Tắc Hiên, trưởng bối trong gia tộc của Trương An Ngạn, hồi còn trẻ bản thân đã nổi tiếng thiên phú hơn người trong giới, nhưng sau khi xuất sư lại đi hành tẩu khắp nơi một thời gian rất dài, đi ngang nơi nào có ác quỷ thì làm ở nơi đó, lấy tiền đổi rượu, sung sướng thoải mái, không đặt nặng vấn đề. Cũng bởi vậy, Trương Tắc Hiên mang tiếng khắp chốn, đồn đại ông đuổi không nổi ác quỷ, trị không nổi quỷ linh, rồi từ đó mãi gắn liền với cái tên ‘Trương Đại Tán Tiên’.
Trương An Ngạn là sau khi Trương Tắc Hiên đi xa mười mấy năm trở về nhà thu học trò, Trương gia có nhiều đứa nhỏ vừa có tư chất vừa có nỗ lực, Trương An Ngạn lúc ấy không thu hút, được Trương Tắc Hiên chọn còn làm nhiều người kinh ngạc. Trương An Ngạn ở lại Trương gia không lâu, liền thu dọn đồ đạc đi theo Trương Tắc Hiên, bắt đầu cuộc sống sóng gió, Ngô Gia cũng nhờ vậy mà gặp được.
Ba mẹ Ngô Gia bị Trương Tắc Hiên chặn ngoài cửa cũng không từ bỏ, đi theo vào trong phòng. Ngô Gia bị bỏ mặc một mình ở ngoài sân, nó liền ngồi trên bậc thang dưới phòng, đung đưa chân nhìn hoa cỏ trong viện, hai cái chân ngắn cứ quơ tới quơ lui. Nhưng chờ quá lâu, cánh tay bị muỗi chích nổi lên mấy nốt bự, Ngô Gia liền dùng tay cào cào, đánh giá bốn phía. Trên nóc nhà, trên cửa lớn hoặc dưới nóc đều treo gương bạc, nhà chính được trang trí bằng đủ thứ đồ kỳ quái, trên tường còn treo một cây đao dài màu đen.
Đao rất lớn, thân màu đen hợp lại với vỏ đao, chuôi đao được nạm vàng. Trên vỏ đao vô số hoa văn phức tạp. Ngô Gia tò mò muốn lại gần để nhìn, nhưng thanh đao đen kia qua cao, nó không nhìn tới, vì thế nó nhìn xung quanh rồi xách ghế tới.
Ghế làm từ gỗ, trọng lượng không nhẹ, Ngô Gia cắn răng kéo đi, vất vả kéo tới phía dưới giá đao, vịn tường cẩn thận leo lên, chăm chú nhìn từng hoa văn trên đó.
Trên vỏ đao khắc đầy hình rắn đang quấn lấy nhau, trên thân từng con còn khắc mặt quỷ, Ngô Gia nhìn thấy thế liền sợ hãi, nhưng sự tò mò trong nó đã lấn át tất cả, Ngô Gia kìm không nổi sờ lên.
Thân đao lạnh lẽo, Ngô Gia sờ hoa văn trên nó, đột nhiên hết hồn, đao kia như là vật sống, tay Ngô Gia khi sờ tới giống như có gì đó xoẹt qua người, tim đập thình thịch, Ngô Gia sợ hãi rụt tay về, đứng nhìn chờ đợi phản ứng của đao, rồi không hiểu sao lá gan lớn cầm đao lên. Không nghĩ tới đao kia lại nặng như vậy. Ngô Gia một tay không cầm nổi liền dùng hai tay nâng, nó mặt đỏ bừng, chân như không còn sức, mà dù dùng hết sức lực cũng chỉ làm thanh đao động một góc.
Thân đao quá nặng, sau khi nâng lên, Ngô Gia cố gắng giữ trọng tâm, ghế dưới chân cũng lắc lư, hai tay run rẩy kịch liệt làm rớt đao trên tay xuống, Ngô Gia la to một tiếng, vội vàng đi đỡ đao.
Đao kia ngày càng nặng, Ngô Gia cố đón lấy nó ngược lại còn bị quăng ngã. Thanh đao rớt xuống phát ra tiếng động rất lớn, Ngô Gia lúc này bị té ngã quên đi đau đớn, bò dậy nhìn thanh đao trên mặt đất cũng như giá đao bị nghiêng đi, hai mắt trừng lớn nửa ngày không nói lời nào, đầu óc lúc này chỉ nghĩ mình gây ra hoạ lớn rồi, mặt sợ tới trắng bệch. Trương An Ngạn sớm nghe thấy tiếng động đi ra tìm hiểu, tuy nhìn thấy cảnh tượng này nhưng không có xảy ra cảnh hoảng hốt như suy nghĩ.
Người lớn trong phòng cũng đuổi theo, Ngô Gia nghe thấy tiếng bước chân giật mình đứng dậy, nhìn Trương An Ngạn lắp bắp nói: “Làm sao, làm sao bây giờ?” Ngô Gia lúc này như tuyệt vọng, vẻ mặt muốn khóc nhìn Trương An Ngạn. Mẹ Ngô Gia nghĩ con mình thế nào cũng gây chuyện rồi, đầu tiên là lao tới nhìn đống hỗn loạn dưới đất, đầu óc ong ong trừng mắt la to, “Ngô Gia!”
Ngô Gia dùng sức lắc đầu, “Không phải con! Không phải con!”
Mẹ Ngô Gia mắng: “Không phải con thì là ai?” Ngô Gia vô cùng sợ hãi, tay chân luống cuống đi vòng quanh trong phòng, rồi lại chỉ vào Trương An Ngạn, “Là, là… Là cậu ta!”
Trương An Ngạn trợn mắt nhìn Ngô Gia đổ tội cho mình, nhưng bộ dáng hoảng loạn của nó cũng không thèm phủ nhận gì. Ngô Gia có lẽ là lương tâm cắn rứt cộng thêm sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới đỏ bừng, đột nhiên chạy đến bên cạnh Trương An Ngạn, hai cánh tay ôm chặt lấy eo cậu chàng núp ở phía sau không dám nhúc nhích. Mẹ Ngô Gia vừa tức vừa muốn cười, vừa định đi qua lôi Ngô Gia ở phía sau Trương An Ngạn ra, đã nghe Trương Tắc Hiên nói một câu, “Tự mình đi ra ngoài chịu phạt đi.”
Hai cánh tay Ngô Gia còn đang ôm hông Trương An Ngạn run lên giữ chặt, bản thân trong lúc không biết phải làm sao đã nghe Trương An Ngạn nói, “Vâng.” Dứt lời nhẹ nhàng gỡ tay Ngô Gia ra, một mình đi vào trong viện.
Ngô Gia khó hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên chạy nhanh đi xem. Trương An Ngạn đứng giữa sân, quỳ xuống đối diện với cửa lớn. Sắc mặt Ngô Gia biến đổi, nhìn một hội chứng rồi quay lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Tắc Hiên nói: “Xin, xin lỗi… Là, là con làm… Bác đừng phạt…”
“Nó không coi chừng đao, nên phải phạt nó.” Trương Tắc Hiên cũng không đợi Ngô Gia nói tiếp, lập tức đi qua nhặt đao lên, ông dùng sức cực lớn, một tay giơ lên cầm đao đặt lên bàn, sau đó đi dựng ghế dậy. Ngô Gia thấy vậy cũng chạy tới dựng theo, hai tay ôm ghế khó khăn để ghế lại chỗ cũ, dọn dẹp xong rồi, mặt đầy chờ mong nhìn Trương Tắc Hiên.
Trương Tắc Hiên không nói gì, Ngô Gia lại phải chạy đến cửa nhìn Trương An Ngạn. Trương An Ngạn vẫn mặt vô biểu tình quỳ trên đất, Ngô Gia chăm chú nhìn biểu tình của Trương An Ngạn, không có gì không vui, nhưng cũng chẳng có gì để vui vẻ.
Ngô Gia càng nhìn càng áy náy, hai lông mày như dính chặt vào nhau, miệng chu lên, ngón tay cứ xoắn vào nhau. Ngô Gia đi qua đi lại trong phòng một hồi, nhìn nhìn mặt Trương Tắc Hiên rồi nhìn ra chỗ Trương An Ngạn đang quỳ, rốt cuộc hạ quyết tâm chạy ra, ‘bùm’ quỳ gối bên cạnh Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn nhìn nó không nói lời nào. Ngô Gia cũng sợ Trương An Ngạn tức giận cho nên không dám nói bậy bạ gì mà chỉ quỳ ở đó, Trương An Ngạn đợi một hồi, nhìn bộ dạng không muốn đứng dậy của Ngô Gia, mở miệng nói: “Đi vào.”
Ngô Gia vội ngẩng đầu, “Thực xin lỗi, tui cũng không phải cố ý.”
Trương An Ngạn lắc lắc đầu, “Cậu vào đi.”
Ngô Gia vẫn bất động, vẻ mặt như dũng sĩ không sợ chết nói: “Tui là nam tử hán đại trượng phu, tui sai tui sẽ chịu phạt.”
Ngô Gia nghĩ thế nhưng lại chịu không thành, Trương Tắc Hiên đi ra trực tiếp xách Ngô Gia vào giao cho ba mẹ Ngô, Ngô Gia giãy dụa không công, kết quả là chưa nhìn thấy Trương An Ngạn hết bị phạt đã bị xách về nhà. Hai người lần đầu gặp mặt thật sự không có ấn tượng tốt, Ngô Gia gây họa, Trương An Ngạn khi không lại bị đội nồi, Ngô Gia vì thế áy náy mà đêm đó trằn trọc không ngủ, đứa nhỏ lần đầu tiên gặp chuyện khiến mình nhớ kỹ như thế, sau nửa đêm mới vất vả ngủ đi những trong mơ vẫn là hình ảnh Trương An Ngạn bị phạt quỳ.
Sau khi Ngô Gia trở thành học trò của Trương Tắc Hiên, lúc sư phụ giảng về cái sống cái chết, Trương Tắc Hiên nói: “Thiên Đạo luân hồi, mọi chuyện đều có nhân quả, có thủy ắt có chung, một chuyện xảy ra thường có nguyên nhân trước đây của nó…”
Đêm đó Ngô Gia lại gây chuyện bị phạt quỳ, Trương An Ngạn lớn hơn vài tuổi làm sư huynh, mà mỗi lần sư đệ nhỏ tuổi này bị phạt thì nó cũng bị phạt theo.
Ngô Gia lần đầu bị phạt quỳ còn biết tự nghĩ lại, nhưng có lẽ bị phạt thành quen rồi, cho nên còn có thể vừa chịu phạt vừa chọc ghẹo Trương An Ngạn. Trương An Ngạn cũng không thèm chú ý tới nó, Ngô Gia tự mình vui vẻ nói, nhớ tới câu nói kia của sư phụ, thêm mắm thêm muối nói với Trương An Ngạn: “Anh Ngạn nè, lần đầu gặp nhau anh giúp em đội nồi, sư phụ nói có nhân thì phải có quả, nay có thể là nguyên nhân đó, cho nên chuyện anh đội nồi giùm em là mệnh cũng là đại đạo đó…”
Ngô Gia mới hơn mười tuổi mà miệng lưỡi đã ma lanh giảng đạo, đột nhiên sư phụ ở trong phòng mắng ra, “Ngô Gia.”
Ngô Gia liền nhanh ngậm miệng lại, đổi thành bộ dáng thành thật mà chịu phạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT