Ngô Gia nhanh chóng mở nội dung uỷ thác ra xem, người chết là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn vào có vẻ là đang học đại học, ảnh chụp cậu ta đang cười tươi rói. Ngô Gia nhớ lần đầu đi xử lý những chuyện này với sư phụ vẫn chưa quen tay, nhưng ấn tượng nhất không phải học được kỹ xảo gì, vượt qua khó khăn gì, mà lại là tâm động trước ảnh thờ. Đó là ảnh chụp tỏa ra hơi thở thanh xuân của một cô bé vẫn chưa lớn, tóc buộc đuôi gà, chắc là đang học cấp 3. Mà người sống trong nhà cô bé còn đau thương hơn cả nó, cha mẹ khóc ngất, hồn phách của nó bị đau thương của ba mẹ trói buộc, không thể rời đi linh đường, bảy phách gần như tan hết. Bởi vậy lần đầu tiên xuất sư của Ngô Gia là đi trấn an người sống, mà hơn cả nửa tháng, tinh thần của Ngô Gia cũng bị đả kích, làm sư phụ Ngô Gia trách mắng: “Con nhìn dáng vẻ kia của con đi, còn muốn ta tới an ủi con?”
“Làm nghề này không thể có thất tình lục dục, bởi vì có thứ nhìn thấy con yếu đuối mà tìm tới cửa, con không thể có sơ hở, càng không thể có nhược điểm!”
Ngô Gia mới một lần đã cảm thấy mình làm không được, làm ông lão đến chết cũng không an tâm, đã tiếp xúc với đồ liên quan tới tâm linh lâu thế rồi, thân thể đã bị tiêu hao quá mức, sư phụ chưa tới 60 tuổi đã mất. Nhưng vào những giây phút cuối cùng lại đột nhiên tốt lên, Ngô Gia cảm thấy vui vẻ nhưng sư phụ lại lắc đầu, “Con đã xuất sư lâu như vậy sao còn chưa thể nhìn ra điểm này, ta đây là đang hồi quang phản chiếu!”(1)
Ngô Gia cười lên không cho là đúng, chỉ có Trương An Ngạn đứng bên cạnh sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Sư phụ thở dài, “Ta sau khi chết rồi, quy củ các con đều hiểu, chu toàn cho ta, ta không muốn trên đường đi còn bị gập ghềnh.” Ngô Gia muốn nói chen vào, đã bị sư phụ giơ tay nói tiếp: “Hai đứa các con…” Ông giương mắt lên nhìn hai người, Ngô Gia theo thói quen căng thẳng, sư phụ trầm mặc một lúc rồi lắc đầu, “Ta đi rồi sẽ không quay về nhìn các con nữa.”
Ông nói xong không nói tiếp nữa, Ngô Gia đợi một hồi, bỗng đổi sắc đi tới muốn cầm tay sư phụ, lại bị Trương An Ngạn giữ lại. Đám tang dựa theo trăn trối của sư phụ, làm đơn giản nhưng không thiếu thứ nào, hôm đầu thất còn chuẩn bị rượu sư phụ thích nhất, nửa đêm thấp thỏm chờ, nhưng sư phụ như lời cuối cùng đã nói, cũng không xuất hiện. Sau khoảnh khắc ấy, Ngô Gia từ người không nghĩ quá nhiều về sinh ly tử biệt, đã sống bình tĩnh điềm đạm hơn trước.
Đại khái lúc Ngô Gia nhìn quyển vở quá thất thần, Trương An Ngạn gọi khẽ: “Ngô Gia.” Ngô Gia hoàn hồn, nhìn Trương An Ngạn cười, “Anh Ngạn,” Trương An Ngạn chưa tiếp lời đã nói tiếp, “Em nhớ tới sư phụ.”
Trương An Ngạn nhạt nhẽo nói: “Nghĩ tới ông ấy làm gì?”
“Cảm thấy uỷ thác này có chút quen mắt đó,” Tay Ngô Gia chỉ chỉ vào quyển sổ: “Vô cùng… Quen thuộc.”
“Có thể trước kia đã làm chuyện giống vậy.” Trương An Ngạn rõ ràng là không để ý.
Ngô Gia cũng gật đầu không nghĩ nhiều nữa. Thật ra chuyện cũng đơn giản, người chết này tên là Trương Ngọc, là con trai độc nhất trong nhà, xuất sắc trong mọi việc, thi đậu trường đại học nổi tiếng, nhưng trước khi tốt nghiệp lại nhảy từ ban công trong nhà xuống.
Bà nội thương cháu trai nhất nhà khóc đứt ruột đứt gan, người nhà ai cũng không hiểu vì sao đứa nhỏ lại vì cái gì mà tìm con đường chết như vậy. Nhưng đau thương còn chưa qua đi, có chuyện lại kéo tới. Người sống dù có đau khổ thế nào, nhưng vẫn phải tiếp tục sống. Hôm ấy mẹ Trương đang ngồi ở nhà bếp nhặt rau đột nhiên nghe tiếng con trai ở sau lưng đang gọi mình, bà quay đầu về nhìn nó, nụ cười y như lúc còn sống nhưng sắc mặt lại tái nhợt, vừa cười vừa đổ máu từ mắt tai mũi miệng, nửa khuôn mặt gần như là máu thịt không phân biệt được.
Trương Ngọc từ từ xoay người, lộ ra cái gáy bị đứt đoạn, “Mẹ, vì sao… Vì sao… Con đau quá…”
Mẹ Trương Ngọc sợ không nói thành lời, nước mắt chảy liên tục, hai tay run rẩy, bà che miệng nằm liệt dưới đất mà khóc, “Trương… Ngọc… Trương Ngọc…”
“Mẹ…” Hai tay Trương Ngọc đều là máu, từ từ đi về phía của bà, mỗi bước đi đều lưu lại vết máu sền sệt trên sàn, “Vì sao… Vì sao con lại chết?”
Trương Ngọc cứ lặng yên đi tới, mà lúc mẹ Trương Ngọc lấy lại tri giác thì trước mắt lại không có gì, bà đơ một hồi mới phát hiện quần áo mình toàn là máu, ngón tay vô cùng đau đớn, lúc đưa lên nhìn còn thấy từng mảnh tre của đũa đã chui vào ngón tay của mình.
Mẹ Trương Ngọc nói ra chuyện này, chẳng những không được an ủi mà còn bị mắng ngược lại. Ai cũng biết mẹ Trương nhát gan có tiếng, bà nội tức giận mắng cháu trai nhà mình tro cốt chưa lành, mẹ nó đã sợ thành cái dạng này.
Nhưng không lâu sau, Trương Ngọc tới lần thứ hai, bà nội ngủ ở trong phòng ngày hôm sau bị phát hiện nằm trên mặt đất lạnh ngắt, trên cổ còn để lại dấu đỏ do bị bóp, người nhà vội vàng đem bà lão vào bệnh viện, không có gì trở ngại, chỉ là bị trúng gió, trưa hôm sau đã tỉnh lại. Người nhà hỏi bà chuyện đêm qua, bà lão chỉ nhớ đang mơ ngủ thì cảm thấy lạnh, thở không nổi, những cái khác đều không biết.
Nguời nhà lúc này mới thấy chuyện bắt đầu không đúng, tìm thầy về trừ tà, nhưng tới ngày thứ ba, Trương Ngọc vẫn xuất hiện như cũ, lần này hắn còn xách theo mạng khác.
Ghi tới đây đã là dòng cuối, Ngô Gia lật trang mới tiếp tục xem, kết quả phía sau không ghi gì, cậu có chút khó hiểu, lật lại trang cũ để xác nhận, quả thật từ liệu chỉ dừng ở nơi đây. Ngô Giá cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu muốn hỏi Trương An Ngạn, lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, Ngô Gia theo thói quen sờ mũi, “Anh Ngạn?”
Trương An Ngạn, “Ừ” rồi nói tiếp, “Xem xong rồi?”
Ngô Gia gật gật đầu, hỏi tới vấn đề thắc mắc: “Mang mạng ai theo, sao phía sau không ghi lại?” Ngô Gia nhìn sổ trong tay, “Đây là uỷ thác ai cho anh vậy, y chang viết tiểu thuyết thần bí vậy á.”
Trương An Ngạn nhàn nhạt giải thích: “Người đưa uỷ thác không nói nhiều, chỉ bảo ngày mai chúng ta tự tới nhìn sẽ rõ.” Ngô Gia hiểu cái này, có lẽ là người nhà đang cố tình làm quá.
Trước cũng có chuyện như thế này, có vài người vốn không tin vào ma quỷ, nhưng sợ Trương An Ngạn cùng Ngô Gia không tới, liền cố ý phóng đại câu chuỵên.
Trương An Ngạn nhìn Ngô Gia gắp sổ lại, “Ngủ trước đi, mai lại tính.”
Người nhà có thể có chút tâm cơ, hơn nửa chuyện cũng không gấp, bởi vì nếu gấp đã không ghi hời hợt như vậy. Ngô Gia ném sổ đi nằm xuống giường, Trương An Ngạn tắt đèn leo lên theo, ôm chặt lấy Ngô Gia.
Ngô Gia không kịp phòng bị đột nhiên bị ôm, cả người bị đè dưới người Trương An Ngạn không thể nhúc nhích, cậu giãy dụa một chút la lên, “Anh Ngạn, em không cử động nổi!”
Trương An Ngạn mặc kệ cậu, ôm Ngô Gia hôn lên má một cái, rồi nhắm hai mắt lại. Ngô Gia ‘Hứ’ trong lòng, tự nói không hiểu sao Trương An Ngạn lại chủ động như vậy, đè người ta vậy mà không làm chút gì đó à.
Trí tưởng tượng của Ngô Gia bay xa, bản thân nhàm chán còn có thể YY ra một cuộc đại chiến 3D, vừa tưởng tượng vừa phê, cuối cùng còn thấy chưa đã thèm.
Cái này cũng có thể coi là tật xấu của Ngô Gia, đầu óc phong phú như xe lửa chạy. Lúc bái sư xong, lần đầu tiên đi trừ ma diệt quỷ, trận pháp mới xong một nửa, Ngô Gia đã sợ tới trắng bệch, mất hồn mất vía, ác quỷ kia tự nhiên sẽ tới tìm nó, cho nên lúc nó quay đi đã thấy con ma tóc dài mặt trắng kia đã đối mặt mình, đứa nhỏ sợ tới nổi ôm chặt Trương An Ngạn la hét thất thanh, khóc bù lu bù loa, nó mới mười tuổi thì sao có gan nổi, hai đôi mắt sưng vù tỏa sáng, cuối cùng còn thở không nổi.
Trương An Ngạn không biết phải an ủi tiểu sư đệ mới nhập môn chưa tới mấy ngày thế nào, cũng không thể nói mấy câu cho có, cho nên nó ôm lấy Ngô Gia vỗ nhẹ sau lưng, đến khi Ngô Gia bớt khụt khịt lại, thế nhưng một Ngô Gia đang sống sờ sờ lại bị vỗ thành bộ dáng thảm thương như thế.
=================
Ghi chú:
(1): Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt, sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT