24:00

Ngô Gia không biết mình ngủ được bao lâu rồi, đột nhiên mở to mắt, màu đen dày đặc kéo dài làm cậu ngớ người, sau cũng không có cách nào ngủ lại được nữa. Ngô Gia bị chứng mất ngủ nhẹ, khi tỉnh dậy rồi sẽ khó ngủ tiếp, cậu bực bội ‘hm’ một tiếng, muốn cuộn mình trong chăn, bỗng nhiên cánh tay đang trên eo kéo cậu vào lòng người nào đó. Ngô Gia quay đầu hỏi nhỏ, “Anh Ngạn?”

Trương An Ngạn ‘Ừm’ đáp lại, chồm người tới hôn lên tai cậu làm Ngô Gia ngứa ngáy muốn rụt cổ lại, “Đánh thức anh rồi?”

Trương An Ngạn không trả lời, Ngô Gia không nhận được lời đáp lại dứt khoát hôn lên mặt của anh, “Em cũng đang ngủ ngon đó.”

“Ngủ ngon nên tỉnh.”

“Hả?” Ngô Gia cảm thấy kỳ quái, từ lúc bắt đầu tới giờ cậu vẫn không có cách nào hiểu rõ người này, lúc hai người chấp nhận ở bên nhau bị chê cười cùng hiểu lầm không ít nhưng cũng không quan tâm tới nhiều, cậu lật người hôn lên miệng Trương An Ngạn một cái, lần nữa đắp chăn ngủ tiếp.

Trong chăn nóng nực, Ngô Gia không chịu được bao lâu liền chui ra. Phòng tĩnh lặng nhưng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, cảm thấy bực mình, cậu trở mình, nhưng cứ cảm thấy dưới người cứ có cái gì làm mình khó chịu lăn lộn, lăn qua lăn lại ở trong chăn hết nửa ngày. Trương An Ngạn đột nhiên duỗi tay đè cậu lại, “Đừng nhúc nhích nữa.”

Ngô Gia mệt mỏi: “Em cũng đâu có muốn vậy, nhưng mà không ngủ được!”

Trương An Ngạn chồm người mở đèn để ánh sáng chiếu tới, Ngô Gia theo thói quen đưa tay chắn lại chút, Trương An Ngạn xoay đèn đi chỗ khác, Ngô Gia mới bỏ tay xuống xoa mắt, không hiểu ý của Trương An Ngạn cho lắm

“Bật đèn em càng không ngủ được…”

“Ngủ không được thì đừng ngủ,” Trương An Ngạn duỗi tay kéo ngăn tủ đầu giường, lấy quyển vở trong đó ra, “Nhìn uỷ thác mới đi.”

Ngô Gia lắc đầu, “Từ chối, mới rạng sáng đã tăng ca nha!”

“Chỉ còn một ngày.” Trương An Ngạn lời ít ý nhiều.

Ngô Gia ngơ người nghĩ nghĩ, “Làm gì mà thời gian như đuổi vậy?”

“Thất Đầu.” Ngô Gia à lên, “Sao không uỷ thác sớm đi, để tới trước Thất Đầu một ngày mới báo?”

“Hồn không chịu yên.”

Ngô Gia hiểu rõ gật đầu, tập tục mai táng của thế hệ trước có rất nhiều chỗ cần chú ý, mà người tin có ma quỷ bây giờ ngày càng ít. Người đã chết rồi thì coi như xong, nên hình thức đưa tiễn không đủ sẽ không vứt bỏ được trần gian, không đi qua Vong Xuyên, hồn phách không có đường về sẽ trở thành cô hồn cát đãng, về lâu sẽ thành ác linh đi quấy rối người khác.

Trước kia không có nhiều chuyện như vậy, sư phụ Ngô Gia mỗi lần nói tới việc này râu già run rẩy, vừa mắng vừa vỗ bàn, “Con người bây giờ đã không còn sợ hãi quỷ thần rồi, làm nhiều chuyện ngỗ nghịch, trời cao luôn muốn trách phạt, mà người đã chết cũng không yên ổn, một phá hai nháo thành ác linh, hồn phi phách tán không nói, lại còn thích quậy phá, người không ra người quỷ không ra quỷ, sớm muộn gì cả nhà đều xong đời!”
Sư phụ của Ngô Gia đã lớn tuổi, lúc tức giận mặt sẽ đỏ bừng, Ngô Gia chỉ có thể chạy nhanh đi lấy tách trà để ông lão nhà mình thông cổ họng.

Nhưng nói thì nói thế, đến nay Ngô Gia cũng chưa thấy nhà nào bị quỷ khí quấn thân mà hao hết dương khí. Sư phụ Ngô Gia không thuận, Đạo không thuận, mà ngay cả cậu cũng không thuận. Dòng của sư phụ truyền thừa trăm năm nay, tới lứa này, không ai còn tín ngưỡng, cả đời ông tranh đấu trở thành mê tín, ít ai tin bị quỷ quấn thân mà tới tìm, mà có thì cũng nghĩ là không có, nói toàn lời miệt thị, sư phụ Ngô Gia từ đó không gượng dậy nổi, càng làm ông hổ thẹn với sư môn.

Cả đời ông chỉ có hai đệ tử, một là đệ tử ngoại môn Ngô Gia, một là đệ tử nội môn, Trương An Ngạn. Nhưng nội ngoại này chả có gì cần chú ý nhiều, cả hai đều là đệ tử thân truyền, nhưng chỉ có Trương An Ngạn là theo họ, Ngô Gia là lấy họ khác.

Ngô Gia cũng không phải tình cờ trở thành đệ tử. Con người thế sự vô thường, mà đứng trước mặt Diêm Vương gia rồi, ai cũng giống như nhau. Ngô Gia có mệnh Phùng Cửu, ở đêm sinh nhật đầu tiên bất ngờ phát sốt hôn mê hằng đêm, trời sáng lại như cũ, uống nhiều thuốc cũng không thấy hiệu quả, có người trong xóm nói có khi nào bị bắt hồn rồi không, ba mẹ Ngô Gia liền lên xóm trên tìm pháp sư có danh tiếng nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Sau bao nhiều lần trằn trọc mới nghe tới tên sư phụ Ngô Gia nên mời người tới đây. Người kia buổi tới mới tới, lúc đi còn dắt theo một thằng nhóc con khoảng 3 4 tuổi gì đó, là Trương An Ngạn đó. Ngô Gia đang thiêm thiếp, sư phụ tiến lên nhìn nhìn, quay đầu nói với cha mẹ Ngô Gia: “Nó nhìn thấy gì?” Cha mẹ Ngô Gia nhìn nhau lắc đầu. Sau một lúc cha Ngô mới nhột dạ hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ chạm vào thứ gì không sạch sẽ sao?”

Sư phụ lắc lắc đầu: “Không phải không sạch sẽ.” Rồi cũng không nói nữa. Người nhà Ngô Gia chờ một lát rồi lại hỏi tiếp: “Gọi hồn được không ạ?”

Sư phụ vẫn không nói gì, nhìn một hồi rồi nói: “Hồn không đi, nhưng cũng không về.”

Nếu người thấy chuyện không tốt mà bị hù, hồn có thể rời cơ thể, cũng có thể nói là đi lạc, muốn kêu hồn về phải gọi lớn tên của người ta để dẫn hồn về, nhưng hồn vẫn bên cạnh thế này thì chưa từng thấy qua, người dạng này thường có chuyện phải chờ đợi, người ta có thể không trở về.

Sư phụ Ngô Gia lắc đầu, xoay người nói: “Đi thôi.” Đi ra ngoài không chú ý tới Ngô Gia nữa.

Sư phụ đi rồi, Trương An Ngạn lại do dự, sư phụ dừng chân quay lại hỏi nó: “Con muốn xem thử?”. Ngôn Tình Tổng Tài

Trương An Ngạn gật đầu, nó không hiểu sao sư phụ lại không chịu kêu, người kia nhìn cũng đâu có vấn đề gì, sư phụ gật đầu, “Con muốn thử thì cứ thử đi, dù sao cũng không có hại.”

Trương An Ngạn tiến tới vài bước trực tiếp điểm vào giữa lông mày Ngô Gia.

“Hồn lạc — trở về.”

Từ xưa tới nay gọi hồn đều trải qua nhiều quá trình, nói chung hình thức nhiều điều kiêng kị, không có đơn giản kiểu “Không Xxx thì không linh”, tuy mỗi nơi có cách làm khác nhau, nhưng cũng không có làm đơn giản, mà gọi hồn làm ra đủ thứ này chủ yếu là để lấy tiền người xem, rốt cuộc mấy câu nói linh tinh truyền lại, rồi người ta thấy kiểu không giống vậy sẽ nghĩ không bỏ sức mà không tình nguyện trả tiền, bởi vậy chút kỹ xảo là cần có nhưng chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra.

Cái gọi là gọi hồn chân chính là dùng công lực gọi hồn, không có dùng kĩ xảo, kêu một câu câu hồn, cũng có người sẽ ném máu vào hồn, sư phụ Ngô Gia thì khác, dùng hai ngón tay chỉ vào ấn đường, mấy cái này có chút huyền bí không nói rõ được, sư phụ Ngô Gia sau đó khi uống say nói rằng ở giữa mày chính là mở thiên nhãn, thật giả thế nào Ngô Gia cũng không chứng thực được, dù sao cũng dùng không được.

Trương An Ngạn cũng không làm mấy thứ làm người đỏ mặt, trực tiếp bên tai gọi nhỏ. Cha mẹ Ngô Gia vẻ mặt mong chờ, hồn kêu rồi, Trương An Ngạn nhìn khuôn mặt Ngô Gia, người nhà cũng là chạy lại gần, nhưng người vẫn không tỉnh.

Có lẽ là gọi hồn thất bại rồi, Trương An Ngạn mím môi, sư phụ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, “Được chưa? Đi thôi.”

Trương An Ngạn không làm gì nữa, đi theo sau sư phụ.

Cứ nghĩ thế là xong rồi, không nghĩ tới mấy ngày sau nhà sư phụ lại đón khách không mời mà tới, Ngô Gia mặc áo sơ mi cùng quần jean, được người lớn ôm, vẻ mặt tò mò nhìn đồ gọi hồn giết quỷ trong phòng.

Hồn Ngô Gia đã trở về rồi.

=================

Ghi chú:

Lễ Thất Đầu. Hay còn gọi là cúng 7 ngày, qua cầu. Lễ này thực hiện ngay ngày thứ 7 đầu tiên của người đã mất nên gọi là Thất Đầu. Lễ này có ý nghĩa đưa người đã mất qua cầu để đi xuống địa phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play