Cua, thịt xông khói, bưởi, dưa hấu, bánh trung thu, cùng thịt nướng BBQ, một bàn lớn đầy ắp thức ăn, tuy rằng không có bánh sinh nhật, nhưng cũng là một bữa tiệc sinh nhật khá thịnh soạn.
“Thế nào, Thọ Tinh đại nhân*?” Đầu bếp* vừa phe phẩy quạt nướng que xiên vừa hỏi: “Ngài hài lòng chứ?”
(* - ở đây là Kỷ Cảnh, chủ tiệc sinh nhật; Đầu bếp là Trình Hướng Tuyết)
Cho dù là buổi tối, cho dù trong sân có râm mát, cho dù có gió hiu hiu, nhưng đứng trong bếp nướng lâu cũng sẽ khiến người ta khó chịu, trước mặt người đầu bếp đang ngậm đắng nuốt cay chăm chỉ nướng xiên, Thọ Tinh đại nhân cũng không dám làm mất lòng: "Hài lòng, hài lòng."
Trần Húc thắp một vòng hương đuổi muỗi, rốt cuộc cũng có dũng khí ngồi xuống: "Khó chịu chết mất, con muỗi chết tiệt này sao lại cắn mỗi mình, mới ngồi một lúc vậy mà đã sưng u hai cục rồi."
“Để tôi xem nào, chậc chậc, chỉ là hai chấm nhỏ thôi mà, bôi chút dầu xanh lên là được.” Nói xong, Tô Giai Tuệ cầm lọ dầu xanh lên, bôi khắp cánh tay và bắp chân bị lộ ra ngoài của Trần Húc: “Được rồi, được rồi, bôi một chút là xong."
"Mùi gì thế này? Định hun chết tôi à?"
"Còn lằng nhằng nữa là tôi đổ nguyên lọ dầu xanh này vào miệng cậu đấy."
"..."
Thấy Trần Húc mím môi không dám hé răng, Trình Hướng Tuyết cười nói: "Cậu thật giống cái mõ của hòa thượng, một ngày không cho người đánh cậu vài lần là cậu cảm thấy khó chịu."
Kỷ Cảnh gật đầu, nói với Tô Giai Tuệ: "Em nhiều lời với cậu ấy để làm gì."
Lời nói của Trần Húc dường như đắc tội rất nhiều người, liên tiếp bị mọi người thay phiên đâm chọc, có chút tủi thân, lúc này Giang Diên bưng tới một đĩa bưởi đã bóc sạch, không biết cậu lấy đâu ra kiên nhẫn mà gọt bưởi sạch sẽ như vậy, chỉ còn lại phần thịt trong suốt như pha lê.
Cậu nhìn Trần Húc, cười nói: "Rất ngọt."
Người này...
Trần Húc phải thừa nhận rằng bản thân có một sự đề phòng không thể giải thích được đối với Giang Diên. Có lẽ là xuất phát từ tình bạn của cậu ta với Kỷ Cảnh. Cậu ta cũng không biết nữa. Tóm lại là, cậu ta không muốn nhìn thấy Tô Giai Tuệ quá mức thân thiết với Giang Diên.
Nhưng bỏ qua những yếu tố khác, nhìn một cách đơn thuần, Giang Diên cũng không tệ.
Ít nhất Trần Húc sẵn lòng làm bạn với cậu.
Cậu ta nhận lấy quả bưởi, nói một tiếng cảm ơn, còn chưa kịp ăn đã bị Trình Hướng Tuyết nhanh tay giật mất.
"Này…"
"Này cái gì mà này? Cậu có công gì? Lúc nào cũng chỉ ăn sẵn."
"Hôm nay cậu nhìn tôi không thuận mắt đúng không?"
"Nào, đừng làm ồn!"
"Không sao, lát nữa tôi lại bóc một quả nữa."
Kỷ Cảnh nhìn một đám đang hỗn loạn, cắn một miếng bánh trung thu, liếc nhìn túi quà phía sau Tô Giai Tuệ, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy hộp quà được gói rất đẹp được bỏ trong túi, hình hộp chữ nhật không quá dài, thắt nơ bướm màu tím.
Kỷ Cảnh tò mò muốn chết. Anh dùng ngón tay chọc vào phần da non mịn trên eo Tô Giai Tuệ, và nhìn anh.
"Ừm… Anh tự mở nó ra xem đi."
"Vậy để anh mở nó ra."
Kỷ Cảnh đặt hộp quà lên bàn, cẩn thận tháo nơ, mở giấy gói quà. Mới lộ ra một góc, đáp án liền được công bố, đó chính là chiếc IPhone 4 đang gây bão trong thời gian gần đây.
"Em thật sự không nghĩ ra cái gì khác để tặng cho anh cả..."
Tô Giai Tuệ nghĩ rằng có lẽ món quà này tương đối bình thường, cô hơi cúi đầu, nở nụ cười mất tự nhiên, hiếm khi thấy cô ngại ngùng.
Kỷ Cảnh rất hài lòng.
Liền hướng bạn gái cười một cái thật tươi, đừng nói đến việc tặng cho anh một chiếc điện thoại di động, kể cả cô có tặng một cục đá đi chăng nữa, anh cũng sẽ vui vẻ mang đi khắc thành một bông hoa rồi đeo lên cổ.
"Anh thích, anh rất thích." Kỷ Cảnh dừng một chút, hỏi: "Đắt lắm đúng không? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mặc dù ông Tô rất hào phóng với đứa con gái quý giá của mình, nhưng ông ấy không cho phép Tô Giai Tuệ tiêu xài hoang phí, gia cảnh của Trần Húc và Trình Hướng Tuyết đều rất tốt, nhưng tiền tiêu vặt của cả hai người họ cộng lại còn không bằng tiền tiêu vặt của một mình Tô Giai Tuệ, về cơ bản là có bao nhiêu cô dùng hết bấy nhiêu.
"Tiền em tiết kiệm đó."
“Tiết kiệm” ở chỗ Kỷ Cảnh chẳng khác nào ăn cám nuốt rau, nghĩ đến việc bạn gái không thể ăn thứ mình thích, không thể mua thứ mình muốn mua, hết lần này đến lần khác từ bỏ niềm yêu thích của mình để tiết kiệm tiền mua quà sinh nhật cho anh, Kỷ Cảnh có chút buồn bã, ánh mắt nhìn Tô Giai Tuệ như người chồng nhìn vợ mình vừa ra khỏi phòng hộ sinh.
Vì vậy, iPhone 4 không chỉ là một chiếc điện thoại bình thường, mà là một đứa con, một báu vật vô giá.
Kỷ Cảnh không nhịn được lập tức khui hộp, nhìn một chút, toàn bộ máy là màu đen giống chiếc Nokia mà anh đang dùng bây giờ. Lập tức quyết định hai ngày nữa sẽ đi trung tâm thương mại tìm mua một cái màu trắng cho Tô Giai Tuệ cho có đôi.
"Này, cầm lấy khởi động máy đi." Trình Hướng Tuyết nói: "Chụp một bức ảnh để giữ làm kỷ niệm đi, tiện thể thử xem độ phân giải của máy ảnh như thế nào."
"Không phải có máy ảnh rồi sao!."
"Bủn xỉn!"
Kỷ Cảnh mặc kệ. Anh biết chắc rằng nếu hiện tại bỏ điện thoại ra để quay chụp, Trình Hướng Tuyết và Trần Húc chắc chắn sẽ thay phiên nhau sờ nắn, nghịch ngợm "đứa con" của anh không buông tay.
Tuy nhiên, hiện trường này thì vẫn cần phải làm lưu giữ lại.
Kỷ Cảnh chủ động nói: "Chúng ta chụp ảnh tập thể đi."
"Được đó!" Trình Hướng Tuyết lập tức ngồi xuống bên cạnh Giang Diên: "Chụp cả cái bàn này nữa, chị Tuệ, ngồi cạnh mình đi này."
Kỷ Cảnh tìm một chiếc ghế đẩu bằng nhựa cứng đặt cách xa một chút, đặt máy ảnh lên, điều chỉnh thời gian đếm ngược: “Mười giây, chuẩn bị sẵn sàng nha.”
"A!" Trình Hướng Tuyết kêu rên một tiếng, cảm thấy mười giây quá ngắn, căn bản không đủ để cô ấy tạo dáng.
Nhưng Kỷ Cảnh lại dứt khoát nhấn nút chụp, vừa đếm ngược vừa hai ba bước chạy đến bên cạnh Tô Giai Tuệ, khoác lấy vai cô, hơi khom người: "Năm, bốn..."
Anh vừa đếm đến "ba" thì đèn flash đột nhiên bật sáng.
Khi nhìn thấy kết quả, Trình Hướng Tuyết rất tức giận, trông bốn người đó đều rất ưa nhìn, nhưng cô ấy lại vung tay giữa không trung, hoàn toàn mơ hồ: "Anh giai! Anh đếm chậm quá!"
"Ai kêu cậu giơ tay lên làm gì."
"Tôi ——" Trình Hướng Tuyết xấu hổ nói không nên lời, lúc đó cô ấy muốn đưa hau tay làm một đôi tai thỏ đáng yêu trên đỉnh đầu Giang Diên: "Tôi mặc kệ! Chụp một cái khác đi! Tấm này nhìn tôi giống như âm hồn u oán vậy!"
Trông kỹ cũng giống thật, thứ nhất đèn trong sân ánh sáng lờ mờ do hơi sương, thứ hai đèn flash vô tình sáng lên, thứ ba là hôm nay Trình Hướng Tuyết mặc mặc một thân quần màu trắng, dáng người trong ảnh mơ hồ của cô tôi quả thật tạo thêm một bầu không khí quỷ dị và đáng sợ cho toàn bộ bức ảnh.
Tô Giai Tuệ cầm máy ảnh trong tay, cười nói: "Bức ảnh này đẹp đấy, buồn cười quá, Kỷ Cảnh, em muốn in bức ảnh này ra treo trong nhà."
“Tôi cũng muốn.” Trần Húc nhếch miệng cười nói: “Treo trong nhà để trừ tà.”
Thấy Tô Giai Tuệ cũng không lên tiếng bênh vực mình, Trình Hướng Tuyết không cam lòng lẩm bẩm: "Các người bắt nạt người tôi."
Giang Diên nhìn cô, hỏi nhỏ: "Cánh gà có mềm không?"
"Ai nha cứu mạng! Tôi xiên, tôi đi xiên bây giờ đây!" Đầu bếp xiên nướng rất chuyên nghiệp, cô ấy lập tức quên mất bức ảnh, nhanh chóng quay người đi giải cứu cánh gà.
Tô Giai Tuệ cúi đầu nghịch máy ảnh.
Phải nói rằng Kỷ Cảnh thực sự có năng khiếu chụp ảnh, bất kể phong cảnh hay con người, anh đều chụp được những bức ảnh rất đẹp, giống như ảnh trên tạp chí vậy.
Đặc biệt là chụp ảnh cho cô. Tô Giai Tuệ cảm thấy mình trong ảnh còn đẹp hơn chính mình trong gương.
“Thế nào?” Kỷ Cảnh cúi người hỏi.
“Rất đẹp.” Tô Giai Tuệ không chút do dự khen ngợi.
"Anh sẽ in hết chúng ra rồi làm thành một album ảnh."
"Cái này là anh bắt chước ba em à?"
"...Ừm, năm ngoái chú ấy làm bộ ảnh kia, anh thấy khá hay."
"Đến lúc đó ba em lại nói anh là một “thánh bắt chước đấy."
Nói đến cái danh xưng này thì phải kể đến chuyện xảy ra cách đây không lâu, một khoảng thời gian sau khi kết thù với Kỷ Hán Hoa, ông Tô đột nhiên điên cuồng đam mê câu cá, mua cần câu, nghiên cứu các loại mồi câu, cả ngày rảnh chân ra một tí là chạy ngay đến hồ câu, cuối tuần còn lấy danh nghĩa tu thân dưỡng tính dẫn theo hai chị em Tô Giai Tuệ, nhưng thực chất là để trông chừng Tô Giai Tuệ, không cho Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh đi ra ngoài chơi.
Kỷ Cảnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cũng dấn thân vào con đường này. Cuối tuần, anh mang dụng cụ câu cá chạy theo sau ông Tô, vậy mà anh lại câu được rất nhiều cá, khiến ông Tô, người ngồi thiền bên hồ cả ngày, khá mất mặt. Xấu hổ và tức giận tới nỗi mắng anh là “thánh bắt chước”, không bao lâu ông liền từ bỏ sở thích câu cá này, thay vào đó là chụp ảnh.
Ngay sau đó, Kỷ Cảnh đã mua chiếc máy ảnh mà hiện tại anh đang sử dụng.
"Đây còn không phải là cháu muốn có một số chủ đề chung với chú sao?"
"Bớt bớt làm trò đi."
Tô Giai Tuệ liếc nhìn Kỷ Cảnh, cô còn chưa kịp nói gì, Kỷ Cảnh đã không nhịn được bật cười.
Không thể phủ nhận hắn đúng là có một chút ý nghĩ muốn qua mặt ông Tô, ai bắt ông Tô chủ trương cha nợ thì con trả, suốt ngày giận chó đánh mèo, trút giận lên người anh? Có trời đất chứng giám, mỗi lần nhìn thấy ông Tô, anh chỉ thiếu điều dập đầu cúi lạy Thái Sơn thôi đấy.
Tượng đất sét vẫn còn ba phần thổ tính, lâu ngày tích tụ nhiều oan ức, bình thường không dám công khai bắn tên, nhưng cũng không ít lần anh âm thầm xả đao vào ông Tô.
Tô Giai Tuệ biết rõ điều đó, nhưng cũng không quan tâm lắm. Ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, trắng trong như trái vải giữa bóng cây, cô cong khóe mắt nói: “Đẹp quá, em muốn chụp một kiểu ảnh”.
"Để anh chụp giúp em."
Máy ảnh nằm trong tay Tô Giai Tuệ, nhưng Kỷ Cảnh không cầm lấy, anh chỉ đứng bên cạnh cô, vẫn khom người, một tay chống đầu gối, tay kia cẩn thận điều chỉnh khung ngắm của máy ảnh.
Hai người cách rất gần, hơi thở ấm áp của Kỷ Cảnh quấn quýt bên tai Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ có chút ngứa ngáy, eo tê dại như bị điện giật, nhịn không được khẽ quay đầu lại. : "Anh..."
“Làm sao vậy?” Kỷ Cảnh bày ra vẻ mặt vô tội, giống như trên đời không còn người nào trong sạch hơn anh vậy.
Tô Giai Tuệ ngơ ngác xoa xoa lỗ tai, sau đó từ từ thu hồi tầm mắt.
Kỷ Cảnh đứng thẳng người, mím môi cười nhẹ: "Được rồi, chụp đi."
Tô Giai Tuệ nhấn nút chụp, thành công lưu giữ ánh trăng Trung thu của năm nay trong máy ảnh.
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ thu dọn qua loa một chút, tắt đèn, song song ngồi trong sân chờ chú Trương đến đón.
Vùng nông thôn không có ánh đèn rực rỡ như thành phố, những ngôi sao nằm rải rác trong màn đêm đen mịn ngược lại khiến nó trở nên lung linh lạ thường.
Gần đó có tiếng ve kêu, xa xa có tiếng ếch nhái, gió đêm thổi qua, cành lá xào xạc như là đang mưa.
Một đêm như vậy, náo nhiệt mà yên tĩnh, khiến mọi người chỉ muốn nằm xuống và nhắm mắt ngủ luôn dưới trời đêm.
Trình Hướng Tuyết ngáp một cái, đột nhiên nói: "Năm sau sinh nhật anh Cảnh chúng ta lại tới đây đi."
"Sang năm vào lúc này là thời điểm học đại học. Tết Trung thu liệu có được nghỉ ba ngày như bây giờ không?" Tô Giai Tuệ không chắc chắn lắm về kế hoạch trong kỳ nghỉ, nhưng mà: "Một ngày cũng đủ, chúng ta có thể xin nghỉ thêm một ngày nữa."
Trần Húc ngồi ở xa nhất nghiêng đầu hỏi: "Các cậu đều muốn đi Bắc Kinh sao?"
"Nếu không thì sao." Trình Hướng Tuyết không chút do dự nói: "Dù sao chị Tuệ và tôi sẽ đến Bắc Kinh. Chị Tuệ đến Bắc Kinh thì chắc chắn anh Cảnh cũng sẽ đi cùng. Thành tích của Giang Diên rất tốt, cậu ấy chắc chắn sẽ chọn Thanh Hoa hoặc là Bắc Đại. Chỉ còn cậu ——" Cô nàng cố tình kéo dài hơi cuối cùng, biến tương lai của Trần Húc trở thành một điều bí ẩn.
Trần Húc tựa vào lưng ghế, uể oải nói: "Vậy tôi cũng đi, làm gì có chuyện khác nhau."
Trình Hướng Tuyết cố gắng giải đáp bí ẩn: "Đi Bắc Kinh rất dễ nha, chỉ cần có một tấm vé là có thể đi đến đó bất cứ lúc nào. Nhưng mà cậu đến đó làm gì? Cậu cũng không có ý định đi học đại học."
"Tôi cảm thấy bản thân khá nhạy bén và có đầu óc trong kinh doanh."
"Cậu thật ngốc."
Làm trò trước mặt Giang Diên, Trình Hướng Tuyết không thể nói ra mấy từ khó nghe để tránh mất hình tượng, nhưng mọi người đều có thể nghe ra ý đồ của cô ấy, đơn giản là nói rằng Trần Húc không thực tế và mơ tưởng viển vông.
Tô Giai Tuệ trực tiếp hơn: "Đồ không có đầu óc."
"Đừng coi thường người ta, nhỡ đâu sau này anh giai đây phát đạt, trở nên giàu có thì sao." Trần Húc đại khái cũng tự biết hai câu mình vừa nói ra khó mà lọt tai, cho nên dù bị đâm chọc cũng không khó chịu, huống chi người mắng cậu ta còn là Tô Giai Tuệ. Trong mắt Tô Giai Tuệ, cậu ta và Kỷ Cảnh đều là những kẻ ngu ngốc vô dụng, hai người cũng đã quen với điều đó.
“Cậu thật khiến người ta lo lắng.” Tô Giai Tuệ thở dài, cố bày ra vẻ mặt lo lắng còn hơn cả mẹ ruột.
Kỷ Cảnh cũng không nghiêm túc nghe họ nói, anh nắm bàn tay phải của Tô Giai Tuệ, dùng ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay cô, sau đó nắn bóp đầu ngón tay cô: “Khá hơn chút nào không?”
"Dạ, đỡ hơn chút rồi"
"Em đừng suốt ngày ngồi cầm bút làm bài tập, cách một lúc nên bỏ bút xuống hoạt động thư giãn gân cốt một chút"
"Chuột rút thì liên quan gì đến bài tập?" Tô Giai Tuệ rút tay về, nhìn đồng hồ: "Sao chú Trương còn chưa tới? Em buồn ngủ sắp chết rồi."
Trình Hướng Tuyết: "Giang Diên ngủ rồi. Chất lượng giấc ngủ của cậu ấy thật tốt."
Mấy người sôi nổi nhìn về phía Giang Diên đang ngồi dựa vào tường, chỉ thấy đôi mắt cậu nhắm nghiền, hô hấp đều đều,cho thấy cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Tô Giai Tuệ đứng dậy, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp cho cậu
Hành động này không thể nghi ngờ là vô cùng ân cần, thậm chí còn có chút ôn nhu, nếu là người khác nhất định sẽ nghĩ giữa hai người có quan hệ mập mờ, nhưng người này lại là Tô Giai Tuệ, đừng nhìn bình thường Tô Giai Tuệ luôn hống hách, nhưng đối với bạn bè lại quan tâm chăm sóc rất tốt. Cô đắp áo lên người Giang Diên như vậy trông vô cùng hợp tình hợp lý, động tác lại rất tự nhiên.
Ít nhất Trình Hướng Tuyết cho rằng như vậy.
Về phần Kỷ Cảnh, lý trí của anh ấy liên tục thuyết phục bản thân rằng "không có gì", dù sao vừa vặn cũng chỉ có Tô Giai Tuệ mặc áo khoác, hơn nữa với tính cách của Tô Giai Tuệ trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng ... trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái, vị chua đang len lỏi khắp lồng ngực.
Kỷ Cảnh hơi nhíu mày, giây tiếp theo, ánh mắt anh va vào ánh mắt của Trần Húc, câu ta vẫn luôn nhìn chăm chú về phía anh, có lẽ là tò mò xem phản ứng của anh như thế nào.
Kỷ Cảnh thật sự không muốn bị Trần Húc xem thường , cho nên cố gắng thả lỏng cơ mặt, giả vờ không thèm để ý.
Tô Giai Tuệ hoàn toàn không hay biết lúc này đang có một cơn lũ đang dần gợn sóng, cô nhận được điện thoại từ chú Trương, chú Trương nói rằng xe bỗng nhiên xảy ra chút vấn đề, may mắn là vấn đề không nghiêm trọng , chú ấy đã tiếp tục xuất phát, nhưng sẽ muộn khoảng 20 phút.
Tô Giai Tuệ nói không sao đâu, không cần vội,an toàn là trên hết.
Cuối cùng cũng đợi được chú Trương đến nơi, lúc này đã là chín giờ tối, hôm nay bọn họ dậy rất sớm, lại đùa nghịch hết mình , năm người ngáp ngắn ngáp dài đồng loạt lên xe, vừa ngồi vào chỗ đã có bốn người trực tiếp ngủ gục.
Kỷ Cảnh không ngủ được, hễ nhắm mắt lại là những suy nghĩ miên man lại hiện lên trong đầu, chỉ cầm lấy chiếc điện thoại cũ bị bỏ quên cả ngày, trong bóng tối lật xem tin nhắn để dời đi sự chú ý của mình.
Hơn 80 tin chưa đọc, tất cả đều là tin nhắn chúc anh sinh nhật vui vẻ, phần lớn được gửi từ bạn học từ hồi cấp hai và hiện tại, cũng có một số bạn bè quen biết hồi học lớp chín, còn một số không rõ danh tính gửi cho anh những lời chúc sinh nhật và tiện thể bày tỏ tình ý.
Đọc xong tin nhắn anh thấy giật mình, anh không biết đối phương là ai, nhưng khẳng định người này đã âm thầm theo dõi anh từ lâu, thậm chí anh thích uống loại đồ uống nào, thường mặc quần áo màu gì, phong cách ra sao, những hành động nhỏ theo thói quen mà anh hay làm… người này đều nắm rất rõ ràng.
Trong phút chốc Kỷ Cảnh rợn hết cả tóc gáy, trong lòng lại kiên định hơn một chút.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, thì chí ít bạn gái anh vẫn luôn ngay thẳng, chính trực trong mọi hành động, tâm luôn hướng thiện, cho dù cô ấy rất muốn thông cảm cho cô ấy, chỉ cần khi anh nhận ra một dấu hiệu nhỏ nào đó, cô sẽ nói ngay mọi chuyện với anh, và sau đó anh sẽ tìm cách bóp chết ý định từ trong trứng nước cũng chưa muộn, không để chuyện tiến triển đến mức không thể cứu vãn.
Đương nhiên, tiền đề là bạn gái có thể ý thức được.
Tô Giai Tuệ là một người thông minh như vậy, nhưng trong phương diện tình cảm thì cô lại không mấy hiểu biết, lại còn yêu sớm, yêu đương ai mà mặt không đỏ, tim không đập đây.
Kỷ Cảnh bất lực lắc đầu, đang định đổi sim sang điện thoại mới thì trên vai đột nhiên chùng xuống.
Tô Giai Tuệ dựa vào vai anh, vẫn còn buồn ngủ, nhưng tư thế của cô có vẻ không thoải mái, trông cô như thể lại sắp phát cáu.
Kỷ Cảnh im lặng ngồi thẳng dậy, thật sự hy vọng cô gái này có thể ổn định cảm xúc trong suốt 24 giờ mỗi ngày.
Lại nói thêm, tính tình hiện tại của Tô Giai Tuệ tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau hồi năm lớp 10, tần suất hóa thân thành “Rồng ác quỷ” cũng giảm đi rất nhiều, cũng không phải Kỷ Cảnh khoe khoang, thật sự chỉ mình anh cũng đã tiêu hao ít nhất 80% hỏa lực của Tô Giai Tuệ rồi, là một người hùng can đảm, danh xứng với thực.
Nhìn đôi lông mày của bạn gái dần dần giãn ra, Kỷ Cảnh nghĩ đến câu mà Trần Húc thường nói - trên thế giới này chỉ có một số ít người có thể chịu đựng được Tô Giai Tuệ, và cậu chính là nhân tài kiệt xuất trong số ít người đó.
Mặc dù anh cũng ngại thừa nhận điều đó, nhưng anh lại coi lời nói lập dị của Trần Húc thành lời khen ngợi.
Chiếc xe lao vút đi trên con đường quê, cách thành phố còn rất xa, Kỷ Cảnh ngồi quá thẳng nên lưng có hơi mỏi, suy nghĩ một thoáng chợt thay đổi, cuối cùng anh cũng hiểu ra vì sao bản thân lại lo lắng như vậy.
Tính cách của Giang Diên quá tốt, và cậu ta cũng nằm trong số ít người có thể chịu đựng được cô.