Ngày mai là thứ năm, bọn họ còn phải đi học, chú Trương muốn chở từng người về tận nhà, may mắn bọn họ đều cùng đường nên không quá phiền phức.

Tô Giai Tuệ ngủ ngon lành trong xe hơn một tiếng rưỡi, về đến nhà thấy bà Tôn đang ngồi đợi cô về, nói chuyện một hai câu rồi cô đi lên phòng, cảm thấy hôm nay cũng không phải là quá mệt mỏi.

Sau khi tắm xong vẫn còn chưa tới 12 giờ, Tô Giai Tuệ vừa sấy tóc vừa gửi tin nhắn cho Kỷ Cảnh.

[Anh ngủ chưa? Kỷ Hán Hoa có gây khó dễ cho anh không? ]

Kỷ Cảnh nhanh chóng trả lời, chắc lúc này anh đang nghịch điện thoại.

[Không, hình như có tiệc xã giao, không có ở nhà]

[Điện thoại mới có dễ dùng không? ]

[Dùng dễ lắm, anh cực thích nó <3]

Tô Giai Tuệ tiếp tục sấy tóc nên đặt điện thoại sang một bên, vừa sấy được một lúc, điện thoại liên tục báo "Ding Ding Ding" có tin nhắn đến.

[Em buồn ngủ rồi à? Ngủ quên sớm vậy? Còn năm phút nữa là đến 12 giờ đêm. Anh vừa nhớ ra anh quên không chúc em - Trung Thu vui vẻ! ]

[Tết trung thu vui vẻ!] Tô Giai Tuệ nằm xuống giường trả lời anh:

[Lúc nãy trên xe em ngủ cũng khá lâu, hiện tại không thấy buồn ngủ chút nào]

Kỷ Cảnh trực tiếp gọi điện đến.

"Anh cũng không ngủ được sao?"

"Có một chút."

"Vậy chúng ta làm bài tập đi."

"Bài tập anh để ở trường, không cầm về."

Tô Giai Tuệ nhớ tới ngày đó Quý Mộc Điềm giúp Kỷ Cảnh làm bài tập về nhà, không tự giác hừ nhẹ một tiếng, Kỷ Cảnh tưởng cô tức giận, vội vàng giải thích: “Dù có mang về nhà thì anh cũng sẽ không làm…”

"Học căn bản trước đi, có thể đuổi kịp một chút, còn vật lý thì để mấy ngày nữa em bổ túc cho anh."

"Ừm."

Kỷ Cảnh vui vẻ đồng ý, điều này khiến Tô Giai Tuệ rất hài lòng, nhìn đồng hồ, vừa vặn điểm đúng 0 giờ: 

“Được rồi, anh đi ngủ sớm đi.”

"Đừng cúp máy vội."

"Làm sao vậy?"

Tuy rằng vừa mới tách nhau ra, quả thật là không có gì để nói, nhưng Kỷ Cảnh lại cảm thấy có chút không thoải mái với thái độ muốn dứt khoát cúp máy, không hề lưu luyến của bạn gái, chỉ cười nói: 

“Em cũng vừa mới nói là chưa buồn ngủ mà, nói chuyện thêm mười phút nữa đi.”

"Sáng mai em sợ không dậy nổi."

"Ồ...vậy thì ngủ đi."

Tô Giai Tuệ không cúp máy, đặt điện thoại bên cạnh gối, nằm nghiêng xuống: "Anh hát một bài đi."

Kỷ Cảnh hỏi: "Em muốn nghe bài gì?"

Tô Giai Tuệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý Nhân."

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng hát trong trẻo và mềm mại của chàng trai.

“Chiếc thuyền bạc quanh co lắc lư, lơ lửng giữa mây trời. Tâm sự của em trôi nổi sâu trong trái tim anh…”

Tô Giai Tuệ rất thích nghe Kỷ Cảnh hát bài này, nó giống như một bài hát ru ấm áp mà lười biếng. Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy Kỷ Cảnh thật sự có tư cách làm nam chính trong tiểu thuyết.

...

Kỳ nghỉ trung thu kết thúc, ngay sau đó chính là Quốc khánh, các thầy cô giáo của khối 12 đều tỏ ra ghét bỏ kỳ nghỉ lễ tận mười ngày trời này, muốn tranh thủ từng phút từng giây vô cùng quý giá để làm đề, giải đáp thắc mắc cho học sinh.

Tiết tự học buổi tối kéo dài đến tận chín giờ tối.

Tuy nhiên, phần lớn học sinh tham gia tự học buổi tối đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện bình thường, những học sinh con nhà khá giả đều được cha mẹ đón về sớm, hoặc thuê gia sư dạy tại nhà, hoặc là đến các trung tâm luyện thi để học riêng. Việc một mình  giáo viên giảng dạy cho cả một đám người chắc chắn không thể tốt bằng dạy kèm một thầy một trò.

Năm ngoái, mỗi ngày sau khi tan học, Tô Giai Tuệ cũng đều đi đến trung tâm luyện thi để ôn tập, không có cách nào khác, tiến độ của trường quá nhanh, kiến ​​thức tiết trước còn kịp chưa tiêu hóa hết, tiết sau giáo viên đã dạy cái mới... Quả thật là lượng kiến thức nhiều đến nỗi khiến học sinh gánh không ngẩng nổi đầu. Tô Giai Tuệ không muốn mệt mỏi như vậy nên đã chủ động xin ông Tô cho đi học thêm.

Bây giờ cơ sở đã gần như đã vững chắc, hiện tại việc cần làm là bổ sung thêm nhiều kiến thức khó hơn,chạy nước rút tiến về phía trước, nỗ lực vượt qua ngưỡng cửa của trường đại học lý tưởng.

Điều này không hề dễ dàng.

Nguyên nhân khiến các học sinh cuối cấp năm nay chạy đua với thời gian như vậy là do đề thi đại học năm ngoái quá khó nhằn, khó chưa từng thấy, hầu như phòng thi nào cũng có rất nhiều người suy sụp tinh thần chạy ra ngoài khóc rống.

Đừng nói là học sinh, ngay cả giáo viên khi xem đề thi cũng ngơ ngác không hiểu sao lại có nhiều dạng câu hỏi lạ đến vậy.

Nỗi ám ảnh năm ngoái dồn sang năm nay, sợ các mất cảnh giác lặp lại sai lầm, nên  năm nay trường học ôn luyện rất kỹ càng.

Ngoài lý tưởng, Tô Giai Tuệ còn gánh trên vai trọng trách làm rạng danh tiên tổ, nên cô không dám lơ ​​là chút nào, nhưng có một số câu hỏi thực sự rất khó, cô không biết làm. Hỏi giáo viên, giáo viên đã bị những bạn khác vây quanh, miệng lưỡi khô khốc; hỏi bạn cùng bàn, vị trí đầu bảng của Lâm Tư Miểu đã bị Giang Diên đoạt mất, để rửa mối nhục, tìm lại vị trí vốn có, cô ấy đã liều mạng rồi, hoàn toàn không cho phép người khác quấy rầy khi ôn tập.

Tô Giai Tuệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ Giang Diên giúp đỡ.

Giang Diên đang làm bài viết tiếng Anh, tiếng Anh là điểm yếu duy nhất của cậu.

"Cậu viết xong bài viết số 4 chưa?"

"Viết xong rồi, nhưng còn một câu hỏi lớn cuối cùng không biết làm?"

Thấy Giang Diên đẩy sách giáo khoa tiếng Anh sang một bên, Tô Giai Tuệ vội vàng đem đề thi đặt lên trước mặt cậu: "Cái này tôi không biết làm, chỗ căn bậc này làm tôi bị rối hết lên."

"Để giải được đề này có hai điểm mấu chốt cần chú ý. Thứ nhất..." Cậu vừa phân tích đề bài vừa liệt kê công thức lên giấy, chốc lát đã viết đầy một trang giấy lớn: “Cậu hiểu chưa?"

"..."

"Không sao, còn có một cách giải khác đơn giản hơn, nhưng hơi phức tạp hơn một chút."

Giang Diên tốt tính giúp cô sắp xếp lại từng ý một, hơn nữa còn cố ý thả chậm tốc độ nói để cô kịp tiếp thu.

Tô Giai Tuệ nghe tới đây cuối cùng cũng hiểu được thông suốt: "Lần này tôi hiểu rồi."

"Kỳ thực cũng không khó, mấu chốt là số lượng công thức áp dụng vào đề quá nhiều, trong lúc thi  không có nhiều thời gian, cậu nên tóm tắt phương pháp giải đề ra trước, chí ít có thể lấy được nửa điểm." Nói xong, Giang Diên lại giải thích cho cô câu hỏi lớn tiếp theo: "Chỗ khó của đề này là chứng minh số hữu tỉ. Chứng minh số hữu tỉ của hàm lượng giác thực sự rất hiếm gặp."

Rất hiếm gặp nhưng Giang Diên lại vẫn có thể giải được một cách dễ dàng.

Tô Giai Tuệ khó mà không khâm phục cậu: "Rốt cuộc đầu óc của cậu được làm bằng gì vậy?"

"Chỉ là do đầu óc tôi phản ứng nhanh với các con số, hơn nữa cảm thấy học môn toán khá thú vị thôi."

"Được rồi... Hơn tám giờ rồi, khó trách bụng tôi kêu đói suốt nãy giờ, cậu có đói bụng không?"

Giang Diên lắc đầu: "Buổi chiều tôi ăn một chút dưới căng tin rồi, Kỷ Cảnh đâu?"

Tô Giai Tuệ từ lâu đã chán cơm ở căng tin, mọi ngày Kỷ Cảnh thường chuẩn bị sẵn cho cô một ít đồ ăn để cô mang đến lớp tự học buổi tối.

"Tôi không biết. Nói với tôi là có việc bận, tan học xong liền kéo theo Trần Húc đi rồi." Tô Giai Tuệ đói đến cồn cào ruột gan, không thể nhịn được nữa, không thể không đề nghị với Giang Diên: "Hôm nay về sớm có được không?"

Giang Diên mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn đợi cậu mà."

Tô Giai Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, với trình độ của Giang Diên, căn bản không cần phải tốn nhiều thời gian trên lớp tự học buổi như vậy.

Cả hai thu dọn cặp sách rồi cùng nhau rời khỏi lớp học.

Vì hôm nay ông Tô có một bữa tiệc xã giao rất quan trọng, bà Tôn không thu xếp được thời gian nên hai người đành phải bắt taxi về nhà, những học sinh ngoại trú của Tinh Hải, hoặc là ở gần đó hoặc là có xe riêng đưa đón. Thời gian gần đây gần đây quanh trường cũng không có taxi, muốn bắt được xe phải đi bộ mất một đoạn, đến phố ăn vặt rồi bắt xe bên đường.

Tô Giai Tuệ, người vốn đang đói lả người, cảm thấy như thể mình vừa bước vào một thế giới hạnh phúc ngay khi đặt chân đến phố ăn vặt, căn bản không thể đi tiếp được nữa.

"Giang Diên, bây giờ tôi phải ăn một đĩa mực xiên, nếu không tôi sẽ đói chết mất."

"Ơ…ở nhà chắc là dì đã nấu xong bữa tối rồi."

"Chỉ ăn một ít thôi, không lâu đâu."

Giang Diên muốn khuyên can cô, bởi vì cậu nhớ trước đây Trình Hướng Tuyết đã từng phàn nàn rằng đồ ăn ở phố ăn vặt không sạch sẽ, cô ấy và Tô Giai Tuệ mỗi lần ăn đều bị đi ngoài. Nhưng quen biết Tô Giai Tuệ đã được gần một tháng, Giang Diên biết rõ tính tình nói một không hai của Tô Giai Tuệ. Có tâm nhưng vô lực.

Đụng đến chuyện "ăn uống" thì Tô Giai Tuệ là người đứng núi này trông núi nọ, ban đầu cô chỉ định gọi hai đĩa mực xiên, nhưng quay đầu lại nhìn thấy mì căn nướng, lòng cô lại ngứa ngáy. Mì căn nướng của tiệm bên cạnh, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, không ăn không được. Chỉ sau một lúc, hai tay Giang Diên đã xách đầy đồ ăn, chạy theo sau Tô Giai Tuệ, loạng choạng suýt ngã, "Không phải cậu nói chỉ ăn ít… ăn ít thôi sao?”

"Quả Cam đã từng dạy cậu rằng không nên dễ dàng tin lời phụ nữ. Lời này của cậu ấy không hoàn toàn chính xác, nhưng cậu phải ghi nhớ điều đó trong lòng, hạ thấp kỳ vọng của mình. Như thế cậu sẽ không thất vọng, hơn nữa cũng sẽ không bị tổn thương trong cuộc sống tình yêu sau này." 

"...Đã tiếp thu kiến thức kỳ quái này."

"Cậu không biết đó thôi, tôi là một nhà triết học đó." ( truyện trên app T𝕪T )

Lời còn chưa dứt, Tô Giai Tuệ đột nhiên dừng bước chân, hạ giọng nói: "Giang Diên, cậu thật sự không biết đánh nhau sao?"

Giang Diên biết rằng Tô Giai Tuệ sẽ không hỏi một câu hỏi vô cớ như vậy, không khỏi hơi hơi nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Kẻ thù tìm đến cửa rồi."

"Kẻ thù..."

Giang Diên nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy trong góc tối phía sau quầy thức ăn có một nhóm nữ sinh đang đứng đó nhìn hai người, mặc dù trời tối không nhìn rõ khuôn mặt của họ, nhưng quần áo của họ rất giống với nhóm sáu người của trường y chặn đường Tô Giai Hòa ngày hôm đó. Khác nhau ở chỗ, hôm nay đám bọn họ có tám người, một nhóm tám người như hổ rình mồi.

"Có vẻ không ổn lắm."

"Cậu muốn bỏ chạy?"

Giọng điệu của Giang Diên dường như rất kinh ngạc: "Nếu không thì sao?"

Tô Giai Tuệ hiểu rằng Giang Diên không muốn gây rắc rối cho cha mẹ mình, vì vậy cậu chọn cách bỏ chạy, tránh xa mớ rắc rối: "Vậy được, cậu cầm đống đồ này giúp tôi rồi trốn sang một bên đi."

"Cậu muốn làm gì!" Giang Diên dừng một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: "Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, bọn họ đông như vậy. . . "

"Xùy, cậu thật sự cho rằng tôi đánh không lại bọn họ sao, ngày đó là tôi không thật sự muốn a tay với bọn họ, nhưng hôm nay thì khác." Tô Giai Tuệ nghĩ đến những chuyện đám người trường y kia đã làm liền tức giận muốn chết, chỉ là cô chưa có thời gian rảnh đi tìm bọn họ tính sổ, hiện tại oan gia ngõ hẹp, đương nhiên phải xắn tay áo lên rồi, có nợ phải trả, có thù thì phải báo.

Nhưng nhìn từ góc độ của Giang Diên, cô rõ ràng là một cô gái nhỏ được gia đình và bạn bè cưng chiều: "Không được."

Giang Diên hiếm khi kiên quyết, một tay chộp lấy cặp sách của Tô Giai Tuệ, định kéo cô đi đến chỗ đông người, nhưng mà trong goc kia, dường như đám người cũng đã phát hiện vị trí  mai phục của họ đã bị lộ, chủ động bước về phía hai người, biểu tình trên mặt vô cùng xấu xi, có thể nói là dữ tợn, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.

"Tô Giai Tuệ, trùng hợp thật nha."

"Thật trùng hợp, nghe nói bọn mày ngồi rình tao ở quanh khu vực Tinh Hải đã lâu, không nghĩ tới lại gặp được bọn mày ở chỗ này."

Tô Giai Tuệ gỡ từng ngón tay của Giang Diên ra, từ chỗ bánh xe đồ ăn vặt rút ra một thanh gỗ như thể lấy đồ từ nhà mình. Không còn gậy chống đỡ, xe đồ ăn vặt chậm rãi trượt đi.

Ông chủ thấy vậy cũng không dám chạy lại giữ nó.

Khu liên trường này có rất nhiều thanh niên choai choai, trẻ tuổi hăng máu, những lần đánh nhau vô cớ nhiều vô kể, đặc biệt sau chín giờ tối trên phố ăn vặt, hỗn loạn không thể hỗn loạn hơn, ngay cả người lớn cũng sợ hãi bị ăn “đạn lạc” của những người ra tay không biết nặng nhẹ nhìn ngó xung quanh. Phần đông thấy tình hình không ổn đều chủ động tránh xa, chỉ có vài người có tinh thần trách nhiệm xã hội cao mới bí mật rút điện thoại gọi báo công an.

...

Khi bà Tôn nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, bà không ngạc nhiên chút nào.

Bà rất hiểu con mình, thích bênh vực kẻ yếu, nhưng lại rất đúng mực, không bao giờ làm điều gì vi phạm pháp luật, gặp phải mối nào khó nhằn thì cô sẽ không ngần ngại dùng chút thủ đoạn, chạy nhanh hơn ai hết. nên sẽ không bao giờ bị thương.

Mà cho dù Tô Giai Tuệ có vì nhất thời bướng bỉnh mà gặp phiền phức, thì bà Tôn cũng sẵn lòng chi tiền để giải quyết, suy cho cùng thì con cái  nhà ai mà chẳng nghịch ngợm gây sự một thời.

Đương nhiên bà Tôn cũng nhận thức rất rõ về những việc làm của bản thân, trong mắt người khác có thể bà là người nuông chiều con cái vô lý,, vậy nên bà cũng không nói chuyện Giang Diên bị đưa đến đến đồn cảnh sát với dì Giang, chỉ nói rằng bọn trẻ ăn cơm ở ngoài. Trời cũng đã muộn, bà thấy lo lắng nên muốn đi ra ngoài đón bọn nhỏ, đón được từng đứa về đến nhà thì chắc cũng đã hơn mười giờ đêm nên dặn dì Giang không cần phải đợi cửa.

Dì Giang đã làm giúp việc hơn nửa đời người, chưa từng gặp người chủ nào nào tốt tính, hài hòa hơn bà Tôn nên rất tin lời bà ấy.

Điều khiến bà Tô ngạc nhiên là khi vừa ra ngoài liền nhìn thấy Kỷ Cảnh đang đứng diớt cột đèn đường ngay lối rẽ, bà dừng xe lại hỏi: “Sao cháu lại đứng đây?”

Kỷ Cảnh xách túi trên tay, ngượng ngùng nói: “Cháu.. cháu có chuyện muốn nói với Tuệ Tuệ, nhưng cô ấy không nghe điện thoại…”

Bà Tôn ngạc nhiên: “Dì còn tưởng hai đứa đi cùng nhau, con bé này không biết gây sự chuyện gì mà bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”

Cảnh sát chỉ thông báo cho bà Tôn đến đón cô chứ không nói rõ tình hình, bà Tôn còn nghĩ rằng mấy đứa trẻ này lại kéo bè đi đánh nhau, nhưng khi đến đồn cảnh sát thì  chỉ thấy có hai người Tô Giai Tuệ và Giang Diên. Mặt mũi, quần áo của cả hai đều nguyên vẹn, không xước xát hay dính bẩn gì, nhưng nhóm người đang ngồi bên kia thì quần xộc xệch rách nát, còn có một vài đứa bị chảy cả máu, khóc lóc nháo nhào, muốn chật vật bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Chú cảnh sát tức giận, bất đắc dĩ cười nói: "Con gái nhà chị thật lợi hại nha, một người đánh tám người."

Nghe đến đây, bà Tôn biết rằng Tô Giai Tuệ thật sự nghiêm túc.

Khi Tô Giai Tuệ mới học lớp, cô từng rất mê phim võ thuật, khi không có gì làm thì cô bé thường hay "Giơ đao múa kiếm" trong sân, có lẽ cô bé vốn có thiên phú ở phương diện này, xuống tấn hay bắt chước các động tác võ thuật đều rất giống, ông Tôn thấy vậy liền muốn đăng ký cho cô bé học một lớp võ thuật, con gái mà, học một số kỹ năng tự vệ là rất tốt, cho dù không cần vận dụng đến thì tập để duy trì vóc dáng cũng tốt.

Nhưng Tô Giai Tuệ lại không muốn, cô bé cảm thấy những thứ được dạy trên lớp rất nhàm chán, cô bé chỉ thích tự luyện tập theo cách riêng của mình, khi nào chán quá thì tập luyện một chút giết thời gian, vì vậy ông Tô và bà Tôn cũng để kệ cho cô muốn sao thì làm vậy. Nhưng không ngờ qua một thời gian tự luyện tập, cô bé lại có thể tự tập được một thân kỹ xảo vô cùng tốt. Hiện tại nếu đối mặt với một người đàn ông vạm vỡ cao 1.8m thì còn hơi khó chống đỡ, nhưng với mấy cô nhóc gầy yếu trước mặt này thì đúng là dư sức.

Bà Tôn không vội nhận lỗi, cũng không vội khiển trách con gái, xách trên tay chiếc túi hàng hiệu xa xỉ, nhẹ giọng hỏi han chú cảnh sát đầu đuôi câu chuyện.

Rất khó phân định xem ai sai ai đúng, nói thế nào thì cũng là Tô Giai Tuệ ra tay đánh người, quy về trách nhiệm thì Tô Giai Tuệ thật sự rất khó thoát thân. Từ quan điểm cá nhân mà nói, chú cảnh sát vẫn thiên về phía hai bạn học sinh ngoan ngoãn lễ phép, và hiểu chuyện đang ngồi đằng hơn, hy vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành chuyện không có, để không ảnh hưởng đến tương lai của Tô Giai Tuệ và Giang Diên, vậy nên anh ta gọi bà Tôn vào văn phòng riêng để thương lượng.

Kỷ Cảnh lúc này mới hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi Tô Giai Tuệ: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

"Không phải vừa nãy chú cảnh sát đã nói hết mọi thứ rồi sao?"

"Anh muốn nghe chính miệng em nói."

Tô Giai Tuệ mím môi, rõ ràng là không hài lòng với thái độ của Kỷ Cảnh.

Không nhận được câu trả lời mình muốn, khuôn mặt của chàng trai cao đẹp ngày càng trở nên u ám. Mặc dù mỗi lần ở trước mặt Tô Giai Tuệ, anh luôn vào vai một con cừu non yếu ớt hay cười, nhưng khi anh thật sự tức giận, lại có một loại cảm giác bị áp bức không thể bỏ qua.

Tô Giai Tuệ có thể không quan tâm, nhưng những người khác thì lại không chịu được.

Giang Diên do dự một lúc, sau đó giải thích đại khái tình hình cụ thể cho Kỷ Cảnh, câu chuyện cũng không khác mấy so với những gì chú cảnh sát vừa kể, ngoại trừ việc có thêm một đoạn ân oán cũ với Tống Thạch.

Ý của Giang Diên là Tô Giai Tuệ vốn có ý tốt, lo lắng rằng Kỷ Cảnh và Tống Thạch sẽ xảy ra xung đột, sau đó sẽ bị Kỷ Hán Hoa sẽ lợi dụng chuyện này để làm ầm ĩ lên, vậy nên cô mới chọn giấu giếm Kỷ Cảnh.

Nhưng Kỷ Cảnh như ù hết hai tai, hoàn toàn nghe không vào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Đó là: Giang Diên biết tất cả những chuyện đã xảy ra, còn anh thì lại chẳng hay biết gì! Bị cô giấu giếm như một người ngoài cuộc!

"Em... các người..." Kỷ Cảnh tức giận không nói nên lời, nhất là khi nhìn thấy thái độ của Tô Giai Tuế thản nhiên như không có việc gì, trái tim đập kịch liệt hơn.

Thật ra Tô Giai Tuệ không phải là không để ý, cô chỉ không hiểu tại sao Kỷ Cảnh lại kích động như vậy, cô chỉ là đánh nhau thôi mà, hơn nữa lại còn đánh thắng người ta. Tầm mắt quét đến chiếc túi giấy mà Kỷ Cảnh đang xách trên tay, Tô Giai Tuệ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Chiều nay, ngay sau khi tan học, Kỷ Cảnh lập tức dẫn theo Trần Húc đi mua điện thoại mới cho cô, anh phải đứng xếp hàng tận hai tiếng đồng hồ mới mua được nó.

Thành thật mà nói, hiện tại Kỷ Cảnh thậm chí không muốn đưa nó cho Tô Giai Tuệ.

Nhưng tình thê nô đã ngấm vào máu, anh theo thói quen cúi đầu trước mặt bạn gái, lạnh lùng nói: "Điện thoại... mua cho em."

“Oa.” Bạn gái reo lên kinh ngạc, nhưng vừa khi mở miệng lại có chút bực bội: “Hôm nay cũng đâu  phải sinh nhật em, sao anh lại tặng điện thoại cho em làm gì?”

Tất nhiên là anh muốn dùng đồ đôi với cô rồi!

Kỷ Cảnh cắn chặt răng, rối vời gãi mái tóc ngắn của mình, tạm thời không muốn để ý đến cô, quay đầu nhìn "Nhóm tám người trường y" đang ngồi chật vật trong góc.

Tô Giai Tuệ thực sự có bản lĩnh, đánh nhau cũng đầy mưu lược, cô kể rằng bản thân chỉ nhằm vào  đánh hai người cầm đầu để dọa luôn những con tép nhỏ trong đám người kia. Cho nên hai người đó  bị thương nặng hơn, những chỗ bị lộ ra như cánh tay, bắp đùi đều sưng đỏ vì bị gậy đánh, nhưng trên đầu và trên mặt lại không có vết thương nào nghiêm trọng.

Kỷ Cảnh nhẹ nhàng thở ra, cũng may Tô Giai Tuệ ra tay có chừng mực.

Người nhà của "Nhóm tám người trường y “ đều không sống trong thành phố, nên không thể chạy đến ngay được, cảnh sát đã liên hệ với giáo viên của họ mời ra đồn công an để xử lý , giáo viên cũng rất ghét những kẻ  suốt ngày gây rối này nên không hề bênh vực họ. Nhưng vì trách nhiệm của người giáo viên, ông ta vẫn đòi một khoản tiền thuốc men chỗ bà Tôn.

Cảnh sát cũng nhận định rằng bà Tôn  sẽ dùng tiền để hai bên tự giải quyết mâu thuẫn, dù sao cũng chỉ là một nhóm học sinh đánh nhau, hậu quả lại không nghiêm trọng, trước hết cả hai bên nên tránh để lại tiền án cho bọn trẻ. Còn đúng sai thế nào thì để cho cha mẹ và nhà trường phán xét.

"Con tôi làm người ta bị thương thì tôi phải chi tiền thuốc men  là chuyện đương nhiên, điều này không thành vấn đề." Bà Tôn ăn nói nhẹ nhàng, lời lẽ thấu tình đạt lý: “ Nhưng  cũng không phải là Tuệ Tuệ nhà tôi gây sự trước, con tôi đẻ ra nên tôi rất hiểu. Con bé bình thường rất ngoan. Có người bắt nạt con bé chẳng nhẽ con bé không được phép đánh trả sao? Nếu thật sự muốn truy cứu thì nhà chúng tôi cũng không sợ. Cùng lắm thì tìm luật sư, đâm đơn kiện và đòi công lý trước tòa. Tôi không làm như vậy bởi vì những đứa trẻ kia còn nhỏ, muốn cho chúng cơ hội hối cải làm lại cuộc đời, tôi nhã nhân từ như vậy rồi, nếu lỡ một ngày nào đó, mấy đứa này quay lại tìm con tôi để báo thù thì phải làm sao bây giờ?"

Giáo viên của trường y tế nhìn qua trang phục, phụ kiện, túi xách liền biết bà Tôn  không phải người bình thường, sợ kiện cáo sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của nhà trường nên vội vàng nói: “Cô cứ yên tâm. Tôi đảm bảo  sau khi quay về, trường chúng tôi sẽ kỷ luật nghiêm khắc những đứa trẻ này, để tránh những chuyện tương tự như vậy xảy ra.

"Tôi tin lời cam đoan của anh rất chân thành, nhưng  cũng không thể đảm bảo lời nói như vậy có thể kiềm chế những đứa nhỏ kia. Về phần tôi, tôi không có yêu cầu  gì cao, chỉ cần con tôi được bình an vô sự." Bà Tôn cười cười, lại đề nghị: "Không bằng lấy danh nghĩa lần đánh nhau này ghi vào hồ sơ học bạ để xem xét xử phạt, dùng chuyện này để quản giáo bọn chúng? Nếu sau này bọn  chúng  nhận ra lỗi của mình, biết sai mà sửa, tới lúc đó hủy bỏ hình phạt cũng chưa muộn."

"Tôi. . . cá nhân tôi không có ý kiến gì, chỉ sợ học sinh phụ huynh bất mãn."

"Không có việc gì, tiền thuốc men chúng tôi nhất định sẽ chi trả đầy đủ."

Trên đời này hiếm khi có chuyện gì mà không giải quyết được bằng tiền, "Nhóm tám người trường y" gây sự trước, giờ lại nhận được tiền đền bù, cho dù gánh trên vai hình phạt của nhà trường, thì cha mẹ tự nhiên cũng bằng lòng giải quyết .

Trên đường về nhà, bà Tôn nghiêm túc phân xử: “Chuyện này coi như xong, trở về cũng đừng nói nữa, cũng không được giữ trong lòng mà đi tìm đám người kia tính sổ, nghe rõ chưa?"

Tô Giai Tuệ mân mê chiếc điện thoại mới, lên tiếng trả lời cho có lệ: "Vâng ạ"

Bà Tôn nhướng mắt nhìn Kỷ Cảnh qua kính chiếu hậu, yêu cầu anh cũng đưa ra một lời bảo đảm.

Kỷ Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, so với Tô Giai Tuệ càng giống một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời hơn.

Nhưng bà Tôn vẫn có chút bất an, nghĩ đi nghĩ lại, trong đám trẻ này đáng tin cậy nhất chính là Giang Diên, bà không khỏi nói: “Tiểu Giang, về sau con phải giúp dì để mắt hai đứa nhỏ trong nhà. Nếu có xảy ra chuyện gì, con phải gọi cho dì trước."

Giang Diên lập tức đồng ý, nói vài câu để bà Tôn yên tâm, đồng thời cậu cũng thay từ "để mắt" bằng "chăm sóc", rất chu đáo, rất đáng tin cậy, lúc này bà Tôn mới mỉm cười hài lòng.

Kỷ Cảnh nắm chặt, tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác sắp bị thay thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play