Khi Kỷ Cảnh tỉnh lại, anh đã ở trong
lều của trại cứu hộ khẩn cấp, bên cạnh có một bé gái bốn, năm tuổi đang ngủ,
bên ngoài lều rất ồn ào, là lực lượng cứu hộ Liên Bang đang phân phát nhu yếu
phẩm cho người dân ở quận 11.
Kỷ Cảnh đắp quần áo lên cho cô bé,
đứng dậy đi ra khỏi lều, nhìn thấy anh em Kiều Thị từ xa, gấp gáp đi về phía
trước.
Đại Kiều đang trị thương cho một người
đàn ông bị gãy tay, khi nhìn thấy anh thì cười tươi:
"Kiếp trước anh thắp hương gì
vậy, đầu bị đập thành một lỗ cũng không sao, thật đúng là mạnh lớn."
"...Thủ trưởng đâu?"
"Đi hỗ trợ cứu viện khu vực
khác rồi."
Là Tiểu Kiều, đang dùng giọng điệu
lạnh lùng khác thường. Những người được đưa đến đa phần là bị thương nặng, để
cứu một người sống sót cần rất nhiều thần lực, linh lực của cậu đã trên bờ vực
cạn kiệt rồi, mà sự mệt mỏi cùng cực vô tình khiến cậu ghét bỏ thế giới này,
bây giờ vẫn còn có thể ngồi ở đây, là dựa hoàn toàn vào sự quyết tâm của cậu.
Tình trạng của Tiểu Kiều là tình
trạng chung của các đội cứu hộ, vậy nên đội hộ vệ của nguyên thủ đã rút khỏi
tiền tuyến, chịu trách nhiệm đi tuần tra, và giám sát nhằm ngăn chặn sự xung
đột giữa các động vật biến dị và con người.
Kỷ Cảnh quay người lại, nhìn vào nhà
máy than đá cách đó không xa, nhà máy than đá vốn là đống đổ nát giờ đã được
chuyển xuống mặt đất, một số người sở hữu siêu năng lực đang cố gắng xây dựng
lại nhà máy, bởi một khi nhà máy than đá ngừng hoạt động, người dân ở vùng cực
lạnh sẽ khó có thể sống sót qua mùa đông năm nay.
Nhưng có rất người có siêu năng lực,
mà chiếm phần nhiều trong đó là linh lực rất yếu, chỉ dựa vào những người có
siêu năng lực siêu nhiên thì đã quá muộn để cứu hàng vạn người dân bị mắc kẹt
dưới đống đổ nát, Kỷ Cảnh lặng lẽ bước đến đội cứu phát do người dân tự thành
lập, lấy một gói bánh quy nén và một cái xẻng đã cũ nát, bắt đầu đào cả ngày
lẫn đêm.
Nói ra cũng thật trùng hợp, buổi tối
ngày thứ hai sau khi cơn động đất xảy ra, Kỷ Cảnh và hai người đàn ông hợp lực
di chuyển một tảng đá, còn chưa kịp hít thở, đã nhìn thấy Tô Giai Tuệ dẫn theo
một nhóm người có siêu năng lực đi về hướng này, linh lực của cô có lẽ đã cạn
kiệt, sắc mặt trở nên trắng bệch dưới ánh đèn cấp cứu, nhưng cô vẫn kiên trì,
từng chút từng chút một mở rộng phạm vi lĩnh vực tuyệt đối, chỉ ra chính xác vị
trí mà người dân bị mắc kẹt ở khu vực này.
Kỷ Cảnh đau xót, âm thầm thề hứa
trong lòng sau này sẽ không bao giờ đòi ly hôn với cô nữa, cũng không lấy cán
bột lừa gạt cô nữa.
Tô Giai Tuệ đương nhiên cũng nhìn
thấy Kỷ Cảnh, nói thật nếu không có sự tồn tại của lĩnh vực tuyệt đối, Tô Giai
Tuệ có lẽ sẽ không nhận ra Kỷ Cảnh trong đám đông, trên mặt anh phủ một lớp bụi
dày, mồ hôi chảy ròng ròng xuống, những vệt trắng bị rửa sạch, áo sơ mi cũng
thấm đẫm mồ hôi, ướt sũng sau lưng.
Tô Giai Tuệ đưa tay ra hiệu cho
phóng viên của Liên Bang đang đi sau cô, chỉ tay về phía Kỷ Cảnh:
"Chụp cho anh ấy mấy tấm."
Vị phóng viên của Liên Bang này là
người quen cũ của Tô Giai Tuệ, bất kể là thiên tai hay làn sóng thú biến dị, cô
ấy đều sẽ không sợ chết mà lao ra tiền tuyến, tính chuyên nghiệp của cô ấy là
hạng nhất, nhưng khi cô ấy giơ máy ảnh lên chụp Kỷ Cảnh, vẫn buột miệng nói:
"Dáng người đẹp quá…"
Nhận ra mình đã buột miệng nói ra
lời trong lòng, phóng viên Liên Bang xấu hổ, bất an liếc nhìn Tô Giai Tuệ.
Cũng may Tô Giai Tuệ không trách
phạt cô, thậm chí còn phối hợp nói:
"Vai rộng chân dài, quả thật
rất đẹp."(Ứng dụng TᎩT)
Vị phóng viên trong chốc lát sửng
sốt, cô quen biết Tô Giai Tuệ đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng
vẻ buông lỏng của Tô Giai Tuệ:
"Không ngờ ngại còn chú ý đến
mấy thứ này."
Tô Giai Tuệ cười, lắc đầu nói:
"Tôi xem xem chụp thế nào
rồi."
Phóng viên đưa máy ảnh qua, đồng
thời suy đoán ý đồ của thủ trưởng, cô ấy cảm thấy Tô Giai Tuệ chủ động bảo cô
chụp ảnh, ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.