Danh sách phát của bà Tôn đúng là có quỷ.

Với "Khi", "Thiên đường táo xanh" và "Đôi cánh vô hình" lần lượt được phát, có sáu người trên xe thì tận năm người đắm chìm trong giai điệu bài hát.

Không còn cách nào khác, Giang Diên thực sự không thuộc lời bài hát, chỉ có thể ngân nga vài đoạn điệp khúc.

Khi Tô Giai Tuệ đã khô hết miệng lưỡi, tuyên bố buổi hòa nhạc kết thúc, thì họ cũng đi gần đến đích.

Bầu trời ở quê có vẻ trong xanh hơn ở thành phố, mây thấp như có thể với tới, cánh đồng lúa trải dài ngút tầm mắt dọc hai bên đường nhựa, gió hiu hiu thổi,  sóng lúa rì rào. Không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cỏ cây, từng đợt từng đợt xộc vào mũi.

Tô Giai Tuệ nằm ghé vào thành cửa sổ xe, tùy ý để những cơn gió làm rối tung mái tóc đen dài của cô: “Wow … mát quá! ..” Cô phấn kích trông không khác gì một chú cún con lần đầu tiên được thả ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Kỷ Cảnh bị lây nhiễm cảm xúc của cô, cũng cảm thấy hạnh phúc, cũng cảm thấy thế giới này thật con mẹ nó quá đẹp.

Huyện Đào Nguyên là một huyện nhỏ, núi sông bao bọc, phong cảnh hữu tình, mà nhà cũ của nhà họ Kỷ nằm ở vùng giáp ranh của huyện Đào Nguyên, nói thành thị không phải thành thị, nói nông thôn thì cũng không hẳn là nông thôn. Là một khu vực kết hợp điển hình giữa nông thôn và thành thị.

Từ xa, Trình Hướng Tuyết đã nhìn thấy ngôi nhà cũ của nhà họ Kỷ, bởi vì được xây dựng trên sườn đồi, địa thế cao, hơn nữa các tòa nhà lân cận đều nhỏ hơn, ngôi nhà rất dễ thấy, mặc dù chỉ là một tòa nhà hai tầng bình thường như bao nhà khác thường thấy ở nông thôn, nhưng trong sân lại có một cây Hòe cổ không hề tầm thường, giống như một chiếc ô xanh khổng lồ che mưa che nắng, cao lớn gần như bất chấp, tô điểm thêm cho ngôi nhà một chút bí ẩn đáng sợ.

Xe đỗ dưới chân đồi, đập vào mắt là một bậc đá không rộng cũng không hẹp, hai bên bậc đá và xung quanh sân là những bức tường đá được dựng lên bằng những viên đá không đều nhau, chân tường và những góc khuất sáng bị bao phủ bởi nền rêu xanh ẩm ướt, bởi vì quá lâu không có người đi lại, giữa các khe đá đã mọc lên rất nhiều cỏ dại và dây leo, khiến khoảnh sân càng thêm hoang vắng và u ám.

Trình Hướng Tuyết mở to mắt. Nơi này thật sự rất khác so với những gì cô tưởng tượng.

Tô Giai Tuệ ngược lại ngựa quen đường cũ, vừa đến nơi liền chỉ đạo ba thằng con trai dọn dẹp đồ đạc, còn cô thì chạy lên mở cửa trước.

Trước tiên Kỷ Cảnh gọi người tới quét dọn, trong sân tương đối sạch sẽ, cây bưởi mọc bên bức tường đá ở phía nam, được tắm chút ánh nắng nên những quả bưởi trên cây sinh trưởng rất tốt, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Trên con đường nhỏ dẫn từ cổng vào cửa có một giàn nho cũ bị dây leo quấn quanh, dưới mái hiên là một hàng chậu hoa, tắm gió phơi sương trong thời gian dài nên đã bị sờn cũ, mục nát, mọc đầy hoa cỏ dại.

Mặc dù rách nát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được trước đây ông cụ Kỷ đã cẩn thận và tận tâm như thế nào.

Tô Giai Tuệ rất thích nơi này.

Trình Hướng Tuyết theo sát phía sau, tay xách theo chiếc bánh trung thu, ghé vào tai Tô Giai Tuệ thì thầm: "Chị Tuệ, mình muốn đi vệ sinh, mình không thể nhịn được nữa."

Kỷ Cảnh cứ cách  vài tháng lại trở về, cũng thường xuyên nhờ người chăm nom nơi này, vì vậy cho dù ngôi nhà này bị bỏ hoang đã ba năm nhưng hệ thống điện nước vẫn sử dụng được bình thường, tuy nhiên vì đã bị bỏ hoang quá lâu nên nhìn qua có hơi quạnh quẽ trống trải, thiếu vắng hơi thở của sự sống.

Nhưng mà cũng rất nhanh đã bị đám thanh niên này làm cho trở nên náo nhiệt.

Trình Hướng Tuyết ngồi trên bồn cầu hò hét lên đòi giấy vệ sinh, Trần Húc cảm thấy trong nhà quá nóng nên lục lọi khắp nơi để tìm quạt điện, Giang Diên mở thùng xốp và hỏi phải làm gì với những nguyên liệu nấu ăn bên trong, Kỷ Cảnh không tìm thấy điện thoại và ví, anh đang bám theo Tô Giai Tuệ Anh nhờ cô gọi điện cho chú Trương để xem có rơi ở trong xe không.

Bốn người, bốn câu chuyện khác nhau, thực sự rất ồn ào, nhưng Tô Giai Tuệ trời sinh có khả năng thu xếp và quản lý, cô sẵn sàng chịu đựng những phiền phức này, vừa tìm khăn giấy, cô vừa gọi điện thoại cho chú Trương, miệng cũng không nhàn rỗi: “Thịt cho vào tủ lạnh trước, đợi đến cuối chiều trời mát mẻ thì bỏ ra nướng, Kỷ Cảnh, anh đừng đi theo em nữa, hoặc là anh mở cửa sổ ra hoặc là tìm quạt ra bật đi, nóng quá."

Ngôi nhà đã lâu không có người ở, nếu để đồ đạc bên ngoài thì sẽ bám bụi nên phần lớn đều được tống vào nhà kho và phủ vải trắng lên. Kỷ Cảnh lục lọi một hồi mới tìm được chiếc quạt điện trong góc, để lên trên bàn giữa nhà, vừa cắm điện, căn phòng ngột ngạt đột nhiên trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Trần Húc từ bé đến lớn luôn được nuông chiều, mỗi việc bê cái bếp nướng và ít than củi ra sân cũng đã khiến cậu ta mệt muốn chết, cậu ta quyết định  sẽ làm biếng ngồi ở trước quạt, không muốn động đậy làm việc gì nữa.

Trình Hướng Tuyết từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy Trần Húc đang khoanh chân ngồi trước quạt như một ông lớn, trong khi đó một mình Giang Diên đang thu dọn đồ đạc trong nhà bếp, lập tức muốn phi đến chống nạnh chửi đổng Trần Húc một hồi.

Nhưng nếu cô ấy thật sự làm vậy thì sẽ thật khó coi trong mắt Giang Diên. Dưới vẻ ngoài vô tư của Trình Hướng Tuyết lại là một trái tim tinh tế và sắc sảo, tròng mắt chuyển động suy nghĩ một hồi, trong đầu đã nảy ra một ý tưởng, cô ấy chạy nhanh đến bên cạnh Giang Diên,  giả vờ kinh ngạc: "Ôi, không có chai đồ uống nào, Chị Tuệ! Mình muốn uống coca lạnh!"

Tô Giai Tuệ rõ ràng cũng không hài lòng với việc Trần Húc ngồi nhàn rỗi, tiến tới đập một phát vào sau ót của cậu ta.

Trần Húc nhăn nhó quay đầu lại: "Cậu làm cái quái gì  vậy?"

Tô Giai Tuệ một tay cầm điện thoại, đang nói chuyện với chú Trương, chỉ trừng mắt lườm cậu ta một cái.

"Tôi không đi, siêu thị ở chỗ nào tôi còn không biết."

"Ở trong xe ạ? vậy thì tốt, vậy thì tốt. Sáng nay Kỷ Cảnh có đi ra ngoài nên chúng cháu còn tưởng là để quên trên xe taxi. Những cái khác không quan trọng, chỉ là chứng minh thư của anh ấy để ở trong ví, nếu lỡ bị mất thì phải đi làm lại, như vậy rất phiền toái, không cần, không cần đâu ạ, chú không cần phải quay lại đâu ạ!."

Giọng nói của Tô Giai Tuệ rất ngọt ngào và lịch sự, nhưng cô lại đang vừa nói chuyện vừa kiếm vỉ đập ruồi, rõ ràng là muốn xử lý Trần Húc ngay sau khi cúp điện thoại.

Nhìn Tô Giai Tuệ đứng cầm thứ đó trong tay, Trần Húc thực sự có chút chột dạ, trông cô hiện tại như đã luyện qua “Thái cực kiếm” của Võ Đang, luyện qua “Phá sơn côn” Thiếu Lâm, “Đả cẩu bổng pháp” của Cái Bang, vẻ mặt hung ác như thật sự muốn kết liễu cuộc đời của một người nào đó,

Trần Húc không đánh lại cô: "Tôi đi, tôi đi còn không được sao?"

Kỷ Cảnh ngồi xổm trước TV mân mê đầu DVD, nghe vậy liền quay đầu lại nói: "Đi về phía đông, chỗ ngã tư có một cửa hàng tạp hóa, nhân tiện mua luôn một bao thuốc lá cho chú Trương nhé."

Trình Hướng Tuyết giơ cao tay: "Tôi còn muốn ăn kem nữa! vị Vani và sữa đều muốn!"

Khi Trần Húc mua đồ về, các nguyên liệu nấu nướng đã được chuẩn bị gần hết. Thời tiết quá nóng nên chẳng ai muốn động đậy, mấy người ngồi nằm trên ghế sô pha, hứng quạt và ăn kem, Kỷ Cảnh mở phim hoạt hình Tom & Jerry lên xem.

Trình Hướng Tuyết không hứng thú với Tom & Jerry, cô ấy lật tung túi đĩa C, muốn tìm một số bộ phim điện ảnh thú vị để xem, nhưng tất cả đều là đĩa phim Nhật, chẳng hạn như Digimon, Thám tử lừng danh Conan, Slam Dunk, Doraemon, gần như có đủ  tất cả các bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản trong hai thập kỷ qua.

"Khó trách cậu nói tiếng Nhật lưu loát như vậy, học nói thông qua phim hoạt hình sao?"

"Không, là ông nội của tôi dạy."

Khi Kỷ Thụy Chi còn trẻ, ông từng đi du học ở Nhật Bản và kiếm được những đồng thu nhập đầu tiên ở Tokyo, sau đó, theo dòng chảy của thời đại, ông bắt đầu kinh doanh thương mại quốc tế, đầu tư mạo hiểm và bất động sản. Tuổi còn trẻ mà đã gây dựng được một khối sản nghiệp to lớn trong nước.

Đáng tiếc, khi ông đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp thì người vợ yêu dấu của ông đột ngột qua đời vì bệnh tật, Kỷ Hán Hoa  bận rộn với sự nghiệp, thờ ơ với cái chết của mẹ mình, Kỷ Thụy Chi bở vậy mà chán nản, vì vậy ông đã trở về quê hương của mình ở huyện Đào Nguyên, ở chỗ này bình yên trải qua phần đời còn lại.

Kỷ Cảnh được Kỷ Thụy Chi nuôi dưỡng nên có thể nói tiếng Nhật rất thông thạo, hơn nữa viết chữ cũng rất đẹp.

Ngoại trừ điều này ra, anh không khác mấy so với những đứa trẻ bình thường, anh chưa bao giờ bỏ lỡ bộ Anime đáng xem nào, chơi cũng không ít trò và cũng không ít lần nghịch ngợm gây sự.

Tô Giai Tuệ từ trong ngăn kéo bàn cà phê lấy ra một cây súng cao su, nhìn thấy tên của Kỷ Cảnh được khắc trên đó, cô không nhịn được cười hỏi: “Cái này là anh tự làm à?”

“Ừ.” Kỷ Cảnh khá tự hào: “Khi còn nhỏ anh từng dùng cái súng này bắn vỡ không biết bao nhiêu khối pha lê đâu.”

"Có cái gì vinh quang mà khoe khoang, ông nội không đánh anh à?"

"Ông phạt anh ngồi chép lại sách, nói không phải khoe chứ anh còn chép được cả tám mươi chương đầu của Hồng Lâu Mộng đấy."

Kỷ Cảnh ngồi dưới ánh mặt trời, mái tóc hơi rối, kem que vị Sơn tra lạnh buốt khiến  môi và lưỡi của anh thêm hồng nhuận, khi anh cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng đều, giống như một cậu bé nghịch ngợm, dễ dàng đánh thức sự bao dung, xúc động che chở của người mẹ bên trong Tô Giai Tuệ.

"Anh phải cắt tóc rồi. Dài thế này không che mắt à?"

"Vẫn ổn mà, tại anh chưa kịp đi cắt."

Trần Húc vừa rồi bị ép làm chân chạy vặt nên rất bất mãn, cố ý giở trò: "Lúc nãy tôi nhìn thấy có một tiệm cắt tóc ở ngã tư đường."

Kỷ Cảnh vừa nghe lời này, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng để giải quyết, Tô Giai Tuệ đã nhanh chóng ra quyết định: "Vậy thì vừa hay, đi thôi, Kỷ Cảnh, em đi cùng anh, đi cắt tóc cho ngắn hơn một chút."

Kỷ Cảnh thực sự không muốn đi, anh biết tiệm cắt tóc ở ngã tư, hơn nữa cũng biết rõ trình độ tay nghề của chủ quán, anh mà ra đấy thì kiểu gì bà chủ cũng sẽ cắt cho anh cái đầu bát úp ngu ngốc. Tuy nhiên, mái tóc dài sắp che mất nửa khuôn mặt của anh đã đâm sâu vào mắt Tô Giai Tuệ, với tính khí nói gió nói mưa của Tô Giai Tuệ, rõ ràng cô không muốn bỏ qua cho mái tóc của anh một phút nào.

Cánh tay thì làm có thể dài đến ngang đùi, cắt thì cắt vậy.

Đi ra khỏi cổng, dọc theo bóng cây đi đến ngã tư cách đó không xa. Tiệm cắt tóc ở ngay đối diện cửa hàng tạp hóa, không có biển hiệu rõ ràng, chỉ có vách sắt dán đầy những mẩu quảng cáo nho nhỏ, ván cửa sổ bằng gỗ loang lổ sơn, bên trong tiệm nhỏ hẹp, đồ đạc lại lộn xộn, không khí nồng nặc mùi thuốc nhuộm gay mũi.

Tô Giai Tuệ vẫn rất quan tâm đến hình tượng của bạn trai, nhìn thấy cảnh này cô lập tức nao núng muốn dừng bước, nhưng đã muộn, bà chủ ở bên trong đã nhận ra Kỷ Cảnh, mở cửa sổ, nhiệt tình chào đón anh: "Đây không phải là tiểu Cảnh sao, con về khi nào vậy? muốn cắt tóc hả? Lâu lắm rồi không thấy con qua nhà thím cắt tóc nha." ( truyện trên app T𝕪T )

Kỳ vọng của bà nhiều đến mức sắp tràn cả ra ngoài, ai lạ không biết xấu hổ từ chối được cơ chứ.

Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy tinh thần chính nghĩa trong mắt đối phương.

“Cháu vừa về không lâu.” Kỷ Cảnh lễ phép đi vào cửa hàng, ngồi trên ghế, giống như một chiến sĩ cách mạng đang ngồi trên ghế hổ chuẩn bị bị tra tấn, trên lông mày lộ ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ cần tỉa ngắn đi một chút là được ạ."

Bà chủ cầm bình xịt nước trong tay, vừa phun như tưới hoa lên đầu anh, vừa cười nhìn Tô Giai Tuệ trong gương: "Bạn gái này thật xinh đẹp. Hai người là bạn học cùng lớp à?"

Kỷ Cảnh liếc nhìn Tô Giai Tuệ khẽ "vâng" một tiếng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra ngại ngùng.

Bà chủ lại càng vui vẻ hơn, suốt ngày trông coi cửa hàng nhỏ này, cắt tóc cho người già, thật sự rất nhạt nhẽo, hiếm khi có thanh niên trẻ tuổi đến cắt tóc, không giãi bày giải khuây một chút thì thật là có lỗi với chính mình:" Ánh mắt tiểu Cảnh đúng là không tồi nha, theo thím thấy, so với mấy cô bé đuổi theo đến tận cửa …”

Kỷ Cảnh trừng lớn đôi mắt, sốt ruột ngắt lời: “Làm gì có chuyện đó ạ?”

“À, đúng, đúng, không có, có lẽ trí nhớ kém nên thím nhớ nhầm rồi.” Phản ứng này của Kỷ Cảnh  khiến bà chủ cười ngoác đến tận mang tai, bà hướng ánh mắt về phía Tô Giai Tuệ, chỉ ước gì Tô Giai Tuệ sẽ tò mò hỏi bà về những chuyện trước đây của Kỷ Cảnh.

Nhưng Tô Giai Tuệ không chết vì tò mò như Kỷ Cảnh, khoanh chân ngồi trên băng ghế, lật xem mấy cuốn tạp chí cũ, phong thái tao nhã, điềm tĩnh xử lý sự việc.

Ây chà, cô bé này được đấy, không đùa được đâu nha.

Bà chủ  trong lòng thầm than cho Kỷ Cảnh, cảm thấy hai người sinh ra không cùng vạch xuất phát, nhìn Kỷ Cảnh mà xem, mới động có tí chuyện đã hoảng hốt lén nhìn sắc mặt của người ta, còn cô bé kia, rõ ràng là nắm chắc được Kỷ Cảnh trong tay!

Sau khi trong lòng làm rõ được như vậy, bà chủ cũng không trêu chọc Kỷ Cảnh nữa, nghiêm túc hỏi về việc học tập và kế hoạch của anh trong tương lai.

Mà những thứ này chẳng qua là chỉ hàng xóm cũ hỏi thăm nhau, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Kỷ Cảnh, từ nhỏ anh đã sống với ông nội, vẫn rất biết cách lấy lòng người lớn tuổi.

Cứ như vậy hai người trò chuyện với nhau, bà chủ bỗng nhiên tháo vải quây, lắc lắc hai cái rồi tự tin nói: "Xong rồi, nhìn xem, kiểu tóc mới trông năng động làm sao."

Bà chủ  thực ra là cũng có một chút tay nghề, chẳng qua là tay nghề đối với thế hệ trước, so với hiện nay đã lỗi thời rất nhiều, bà cắt vừa ngắn vừa loạn, không nhìn ra kiểu tóc nào, may mắn Kỷ Cảnh đẹp trai, kiểu tóc phối với gương mặt nhìn qua cũng thoải mái năng động và sạch sẽ, còn có phảng phất một chút nhẹ nhàng trẻ trung.

Tô Giai Tuệ khá hài lòng, trông đẹp mắt hơn nhiều so với cô mong đợi.

Sau khi phủi xong tóc vụn trên cổ Kỷ Cảnh, Tô Giai Tuệ quay sang bà chủ mỉm cười hỏi: "Bao nhiêu ạ?"

"Cháu đưa thím mười đồng là được."

"Đây ạ."

Ồ!

Nhìn thấy Tô Giai Tuệ là người trả tiền, bà chủ kinh ngạc, bà còn tưởng rằng tốt xấu gì nhà họ Kỷ cũng là một gia đình danh giá và đáng kính ở huyện Đào Nguyên, ông cụ Kỷ mới qua đời được vài năm thôi, vậy mà tiểu Cảnh đã nghèo túng đến mức phải ăn cơm mềm* rồi, chậc chậc chậc chậc…chẳng trách suốt ngày phải để ý sắc mặt của cô bạn gái nhỏ.

(*) - ám chỉ người đàn ông bám váy vợ.

Lần này bà chủ không giấu nổi tâm tư nữa, tất cả suy nghĩ trong lòng đều bày hết ra trên mặt.

Kỷ Cảnh xấu hổ đến phát hoảng, lại không thể chủ động giải thích được với bà chủ, ra khỏi cửa, anh bực bội phàn nàn: "Cái cách bà ấy nhìn anh, tám phần chắc chắn cho rằng anh là tiểu bạch kiểm*."

(*) - đàn ông yếu đuối nhu nhược được bao nuôi, gọi khác là trai bao.

“Nhìn mặt em thì đúng là rất giống đang bao nuôi anh thật nha.” Tô Giai Tuệ vươn tay xoa xoa tóc mái dài trên trán anh, cong mắt nói: “Không tồi, rất đẹp trai, chị đây tiêu mười đồng để đổi lấy mái tóc này cũng thật đáng giá nha."

Không hiểu sao Kỷ Cảnh lại nghĩ đến cuộc điện thoại tình cờ nghe được tối hôm đó, cúi đầu tránh ánh mắt của Tô Giai Tuệ, giễu cợt hỏi: “Ngày trước em tỏ tình với anh, chỉ là vì anh đẹp trai thôi phải không?”

"Đẹp trai chỉ là ưu điểm nhỏ nhất trong số rất nhiều ưu điểm của anh. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, emmới quyết định tiên hạ thủ vi cường* nha, haha."

(*) - ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế

Tô Giai Tuệ ngoài miệng ngọt ngào như mật, nhưng Kỷ Cảnh không thể vui được, bởi vì anh biết rằng thứ mà Tô Giai Tuệ muốn là một đoạn tình yêu thời thanh xuân, chứ không có nghĩa là không phải anh thì sẽ không yêu. Nếu trước đây anh không sảng khoái chấp nhận lời tỏ tình của cô, thì bây giờ, có lẽ bạn trai của Tô Giai Tuệ sẽ là một người khác.

“Làm sao vậy?” Tô Giai Tuệ lại tưởng rằng anh không hài lòng với kiểu tóc mới, không ngừng dỗ dành: “Yên tâm đi, em không lừa anh đâu, kiểu tóc này thật sự rất đẹp.”

Thôi, bỏ đi.

Kỷ Cảnh ôm vai bạn gái, nhỏ giọng giả vờ nũng nịu nói: “Chị gái, em muốn ăn dưa hấu.”

"Mua." Tô Giai Tuệ rất hài lòng với bộ dạng này của anh, đắc ý vung tay: "Anh muốn cái gì chị đây cũng mua cho anh hết."

"Em còn muốn cả những ngôi sao trên trời."

"Có thích cả mặt trời không? Từ hôm nay, mặt trời sẽ là của anh."

"Vậy … quà sinh nhật của em đâu?"

"Vội cái gì, lát nữa em đưa cho anh, kìa, bên kia có người bán dưa hấu!"

Những quả dưa hấu chất đầy trên xe tải, xanh mướt một mảnh, ông chủ chuyên bán dọc các con phố, loa trên xe không ngừng lặp đi lặp lại  “Không ngọt không lấy tiền”.

Tô Giai Tuệ kéo Kỷ Cảnh chạy tới, chọn liền một lúc ba quả. Ở vùng này, mua ba quả dưa hấu cũng đã được coi là nhiều, ông chủ mừng rỡ, trực tiếp lái xe giao đến tận nhà, thậm chí còn để hai người cùng ngồi lên thành xe, thuận tiện đưa về luôn.

Nông thôn có ưu điểm của nông thôn, dưa hấu không cần bỏ vào  tủ lạnh, ngoài sân có vòi nước, chỉ cần vặn vòi mở vài phút là sẽ có dòng nước mát lạnh, sau đó bỏ dưa hấu vào thùng nước, vùi vị thơm ngon hơn nhiều

Cua đồng được Kỷ Cảnh đặt hàng từ trước, cũng được giao đến tận nơi, những con cua vừa được bắt không lâu, vẫn còn sống và quẫy đạp muốn thoát ra ngoài, khát vọng sống sót vô cùng mãnh liệt. Vất vả lắm Tô Giai Tuệ mới ấn chặt được nắp nồi ngăn không cho chúng thoát ra ngoài, lại nhìn thấy Trần Húc đứng bên cạnh cô cười toe toét, cậu ta còn nói rằng cô thật độc ác.

"Cậu tốt bụng, vậy lát nữa đừng ăn."

“Công thể để những con cua kia hy sinh vô ích được”.

Tô Giai Tuệ cười lạnh một tiếng, bắt lấy tay Trần Húc, đè lên nắp nồi: "Này này này, giữ chắc vào, cẩn thận cua nhỏ chui ra."

Nồi hấp điện lỗi thời đã cũ, không còn khít nữa, Trần Húc nhấn nắp nồi xuống, có thể nghe được rõ ràng tiếng cua kêu răng rắc dùng hết sức đập vào thành và nắp nồi: “ A aaaaa~... Tô Giai Tuệ! Cậu không phải là người!"

"Ai bảo cậu đứng đây làm trò."

Tô Giai Tuệ làm xử lý xong con cua, lại đến giúp Giang Diên chiên thịt xông khói, cùng lúc đó Kỷ Cảnh và Trình Hướng Tuyết cũng đã đốt xong than củi.

Nói đến chuyện nướng thịt, Trình Hướng Tuyết luôn là người phụ trách chung, cô ấy nói rằng, vào mùa hè, người dân vùng Đông Bắc ướp nguyên liệu nướng thịt, còn mùa đông thì ngâm dưa chua, hai loại hương vị này đã thấm đẫm vào xương tủy, cho dù có tha hương đất khách thì cũng không quên được, lưu truyền từ đời này sang đời khác.

Thật sự không phải khoe khoang, Trình Hướng Tuyết, một người bình thường không thể tự chăm sóc bản thân, vậy mà ướp thịt xiên nướng lại vô cùng ngon, cùng một kỹ thuật và nguyên liệu, so với người khác làm lại có hương vị hoàn toàn khác nhau.

Kỷ Cảnh nói rằng đây là một trong những bí ẩn mà khoa học hiện đại không thể chứng minh được, Tô Giai Tuệ vô cùng đồng ý với nhận định này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play