Kỷ Cảnh bắt taxi đến Kim Thành tìm gặp Trần Húc trước, nói chính xác thì là Kỷ Cảnh cần nói chuyện với Trần Húc trước.

Bức ảnh đó, tin nhắn đó, giống như một tia sét khác, kích thích trái tim vốn không thể giữ bình tĩnh của anh, Kỷ Cảnh thực sự hoảng loạn.

Nếu Tô Giai Tuệ yêu anh vì "chơi", vì "mới mẻ", và vì "một loại trải nghiệm", thì tình cảm của Tô Giai Tuệ dành cho anh có thể chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

Mà Giang Diên ... Giang Diên thông minh hơn anh, được ông Tô ưu ái hơn anh, cậu ta chưa bao giờ học thêm nhưng lại trở về với hào quang của một thiên tài có thể đứng đầu trong kỳ thi, hơn nữa, cậu ta lại còn ở chung nhà với Tô Giai Tuệ.

Tất cả những điều này khiến Kỷ Cảnh cảm thấy khủng hoảng.

Nhưng trước mặt Trần Húc, anh vẫn giả vờ thờ ơ, không quan tâm đến cái gọi là lâu ngày sinh tình.

“Không phải cậu nói cuối tuần sẽ cùng bà nội đi chùa dâng hương sao?”

“Hừ.” Trần Húc khẽ hừ một tiếng, cũng không nhắc tới chuyện phát sinh vừa nãy: “Cô hai tôi đã đến từ sáng sớm, không cần tôi đi nữa.”

Bố mẹ của Trần Húc tái hôn, hai người đã có một gia đình mới, hiện tại cuộc sống khá viên mãn, bà Trần cảm thấy có lỗi với cháu trai lớn của mình thế nên đã nói sẽ để lại tất cả tài sản của mình cho Trần Húc sau khi qua đời. Chú hai và cô hai của Trần Húc rất không hài lòng về điều này, vốn dĩ cuộc sống của anh trai đã tốt hơn cuộc sống của họ, tại sao tài sản của mẹ mình lại để lại hết cho con trai của anh cả, vì vậy cô chú của Trần Húc thường đến đây để lấy lòng bà Trần. Nhân tiện đến mách lẻo Trần Húc, đây quả thực là phiên bản hiện đại của một bộ phim cung đấu.

"Vậy cậu đến đây làm gì?"

"Notebook bị hỏng, mang đến đây sửa."

"Ồ ... sửa xong chưa?”

"Không phải đang chờ đây sao? Khoảng bảy giờ sẽ xong."

Cuối cùng, Kỷ Cảnh là người giơ cờ trắng: “Cậu có nhìn thấy bọn họ không?”

"Trình Hướng Tuyết, Giai Hòa và họ, tôi hiểu rồi, tôi thực sự xin lỗi cậu, là tôi sợ bóng sợ gió, là tôi lấy chuyện nhỏ làm ầm ĩ chuyện lớn, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng dạ quân tử."

Trần Húc đã chiến đấu với chú hai và cô hai của mình trong nhiều năm, Cái khác thì chẳng thấy tiến bộ, nhưng giọng điệu và cách nói chuyện quái đản này lại thành thạo hơn trông thấy, Kỷ Cảnh thực sự muốn khóa cổ họng của cậu ta lại.

Ánh mắt giết người không thể che giấu được, Trần Húc đưa tay che miệng, hắng giọng: "Khụ, cho dù như thế nào, là anh em, tôi phải nhắc nhở cậu vẫn nên cẩn thận, đừng để người khác có cơ hội, đương nhiên, tôi không có ý nói Giang Diên kia muốn chiếm đồ của cậu. Ý tôi là, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu như hai người đó có gì với nhau chắc chắn sẽ đẩy cậu ra rìa, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài chẳng phải là bị đào góc tường sao? Lúc đó mặt mũi cậu biết để ở đâu, sau này cậu biết sống ở Tinh Hải như thế nào?"

Còn về cảm xúc của chính Kỷ Cảnh  khi bị Tô Giai Tuệ đá … cân nhắc đến lòng tự trọng của Kỷ Cảnh nên Trần Húc không nói thêm.

"Vậy, tôi nên làm gì bây giờ?"

"Chậc chậc, chuyện này nhất định phải giải quyết từ gốc, cậu ta lâu ngày sinh tình thì cậu rút củi đáy nồi, để Giang Diên thuê một gian ký túc xá, khiến cậu ta dọn ra ngoài."

Kỷ Cảnh cau mày: "Nhưng Giang Diên phải dạy thêm cho Giai Hòa."

Trần Húc hâm mộ nhìn Kỷ Cảnh: “Được đấy, anh rể tốt ở Trung Quốc, vậy cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tôi đúng là rảnh rỗi mới lo lắng chuyện này.”

Kỳ thật Kỷ Cảnh khá sợ vì chuyện học thêm này mà Giang Diên sẽ trở thành anh rể của Tô Giai Hòa. Tuy nhiên, chưa có chuyện gì xảy ra, có thể là do anh suy nghĩ quá nhiều.

"Để bàn sau đi. Cậu có kế hoạch nào khác không?"

"Đánh úp tàu vận tải*, thế nào?"

"... Là anh em, tôi phải nhắc nhở cậu, đừng phụ lòng mong đợi của bà nội. Kỳ thi đại học không thi đánh úp tàu vận tải đâu."

(*) - 运输船对狙: Thuật ngữ trong game Đột kích (CrossFire: Legends), trong game có một bản đồ mô phỏng bến cảng, người chơi sẽ chiến đấu trên các boong tàu.

"Chết tiệt, cậu đúng là bị chị Tuệ của cậu ám rồi." Trần Húc cười mắng một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Đừng lo, tôi có kế hoạch của riêng mình. Cuộc sống không chỉ có con đường học đại học này, với lại không ai xích tôi vào gông cả ngày được.”

Kỷ Cảnh phớt lờ lời trêu chọc của cậu ta, anh  lấy điện thoại ra và bấm số của Tô Giai Tuệ, Tô Giai Tuệ đã mua sắm xong và định đi trượt băng, vì vậy, cô bảo Kỷ Cảnh và Trần Húc trực tiếp đến thang máy ở tầng sáu tìm họ.

Trung tâm mua sắm Kim Thành có cơ sở vật chất rất toàn diện, không chỉ có khu vui chơi, rạp chiếu phim mà còn có sân trượt băng, bể bơi, phòng leo núi, cũng như phòng học yoga, khiêu vũ, taekwondo, khóa học thêm các môn học khác nhau, ... Vào cuối tuần sẽ có rất nhiều học sinh sinh viên, thang máy luôn chật kín người.

Kỷ Cảnh bất hạnh bị ai đó giẫm lên chân, để lại một vết đen rõ ràng trên đôi giày trắng sạch sẽ của anh.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."

"Không sao."

Cô gái chật vật lấy từ trong túi xách ra một gói khăn giấy ướt, vẻ mặt đỏ bừng đưa qua: "Thật xin lỗi..."

Kỷ Cảnh lấy gói khăn ướt và bỏ vào túi.

“Cái đó.” Cô gái ngại ngùng nhìn anh: “Xin hỏi, chúng ta … làm quen được không?”

"Tôi có bạn gái rồi, không tiện lắm."

"Xin lỗi, ngại quá, tôi không biết."

Cô gái đỏ bừng mặt, quay đi không dám nhìn Kỷ Cảnh nữa.

Thang máy nhanh chóng đến tầng sáu.

Tô Giai Tuệ đợi một mình ở lối vào thang máy, xung quanh là những chàng trai trẻ rục rịch di chuyển, nhìn thôi đã thấy sợ hãi.

Mặc dù đều là những nhân vật nổi bật và xinh đẹp trong bụi hoa, nhưng vẻ ngoài của Kỷ Cảnh và Tô Giai Tuệ quá hung dữ và hiếu chiến nên họ rất hiếm khi có người chủ động tiếp cận. Trừ phi đối phương cũng có ngoại hình cực kỳ nổi bật, giống như cô gái trong thang máy vừa rồi.

Trần Húc vừa nhìn thấy Tô Giai Tuệ đã không nhịn được mà tố cáo: "Em thực con mẹ nó không muốn đi cùng Kỷ Cảnh chút nào. Người đẹp chỉ nhìn mỗi cậu ta, bị cậu ta từ chối thì không thể cân nhắc em sao? Em cũng đâu có xấu đâu." Nói xong, cậu ta nắm lấy vai Kỷ Cảnh lắc mạnh: "Người ta nói làm quen một chút! Cậu có biết làm quen nghĩa là gì không! Là làm bạn đó!"

Kỷ Cảnh đẩy cậu ta ra: "Vừa nãy trong thang máy sao cậu không chủ động, bây giờ khóc với tôi làm gì?"

"Đúng vậy." Tô Giai Tuệ cười nói: "Đi qua tầng này liền không còn cửa hàng nào nữa, hoặc cậu có thể lựa chọn đợi trong thang máy, có lẽ người đẹp sẽ xuống nhanh thôi."

"Thấy chưa, Tiểu Cảnh, chị Tuệ căn bản không quan tâm tới chuyện người đẹp bắt chuyện với cậu, chị ấy căn bản không có chút cảm giác nguy cơ nào." Trần Húc liếc nhìn Tô Giai Tuệ, nghiêm túc nói: "Cô ấy thật sự rất đẹp đó."

“Tôi cũng không kém nha.” Tô Giai Tuệ vén mái tóc dài xoăn tít lên, đôi mắt trong veo quyến rũ.

"Ọe…" Trần Húc quay đầu giả vờ nôn: "Bà bán dưa ngoài chợ."

"Hừ! Có mắt mà không biết nhìn!" Cô hỏi Kỷ Cảnh: "Kiểu tóc của em không đẹp sao?"

Kỷ Cảnh chắc chắn rằng chỉ cần anh do dự một giây, Tô Giai Tuệ nhất định sẽ cho anh một bạt tai rồi lột da anh ra: "Rất đẹp."

“May là anh có mắt, đi thôi! Không bọn Chanh tử lại sốt ruột."

Kỷ Cảnh nắm cổ tay bạn gái, nháy mắt với Trần Húc. Trần Húc mím môi, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi đi tìm bọn họ trước."

Tô Giai Tuệ có chút khó hiểu nhìn Kỷ Cảnh: "Sao vậy?"

"Ừm... Anh muốn mua một bộ quần áo, em chọn giúp anh đi."

"Được rồi, chúng ta đi xuống cầu thang đi, ở đây nhiều người quá. Em nói cho anh biết, vừa vừa nãy em suýt nữa ngạt thở cơ mà."

So với nội thất sang trọng, sạch sẽ và ngăn nắp của trung tâm mua sắm, khu vực cầu thang bộ là một thế giới hoàn toàn khác, ánh đèn mờ ảo, những bức tường chằng chịt những nét vẽ bẩn thỉu, ở mỗi góc sẽ có một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc theo phong cách khác nhau đang tụ tập, họ đứng dựa vào tường hoặc ngồi trên sàn nhà. Hoặc cầm điếu thuốc trên tay, hoặc chửi thề trong miệng, họ trông giống như yêu ma quỷ quái muốn ăn thịt người. Đừng nói đến những đứa trẻ mới lớn lương thiện, ngay cả người lớn hơi nhút nhát cũng không dám thong thả đi lên cầu thang này.

Tô Giai Tuệ quanh năm không ngừng tập thể dục, vóc dáng của cô không mảnh mai và yếu ớt như những cô gái cùng tuổi. Lúc này cô đang mặc một chiếc váy hai dây màu cánh sen, chiếc váy này rất tôn da, nhìn thoáng qua giống như bị nước thấm ướt, với những đường nét đầy đặn, khỏe khoắn, bộ ngực cao, tròn trịa, vòng eo thon gọn, nhưng không phải cố ý khoe khoang gợi cảm, chiếc váy hơi bồng bềnh, đôi chân thon thả và thẳng tắp, trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng , tất cả đều thể hiện sức sống dẻo dai và tinh thần của tuổi mười tám.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp, cô cũng tự biết mình xinh đẹp nhường nào, sau khi trang điểm và uốn tóc tỉ mỉ, cô tự luyến đến mức gần như kiêu ngạo. Một vài thanh niên hút thuốc ở cầu thang bắt đầu xì xào về cô, Kỷ Cảnh không kịp phản ứng, cô trừng mắt nhìn lại, không chút do dự chửi thề: "Xem con mẹ mày, móc mắt giờ."

Nếu chỉ có một mình Tô Giai Tuệ, có lẽ câu chuyện sẽ không dễ dàng bỏ qua  như vậy, nhưng đằng sau Tô Giai Hòa còn có Kỷ Cảnh đang bám theo.

Không biết năm ấy học lớp chín có phải là bị Kỷ Hán Hoa đánh đến hỏng người rồi hay không, khi Kỷ Cảnh cụp mắt xuống, giữa hai lông mày luôn có một chút cố chấp tàn nhẫn, giống như một khi rơi vào tay anh, anh sẽ xé xác người đó ra làm đôi mới thôi, thật khó để không cảm thấy sợ hãi khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy.

Huống chi, trời sinh anh đã có sẵn khí chất, loại khí chất khiến người cho rằng anh có người chống lưng vững chắc, đủ để anh không sợ trời không sợ đất.

Về phần nhóm thanh niên hút thuốc ở cầu thang, nói trắng ra phần lớn đều là những kẻ lười biếng ngoài xã hội, biết tìm lợi tránh hại, khi gặp hai đại ca Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh, họ chỉ có thể thu mình lại.

“Thật phiền phức.” Tô Giai Tuệ coi thường những người đàn ông chỉ biết huýt sáo và nói những câu đùa tục tĩu với các cô gái nhỏ.

Kỷ Cảnh càng ghét ánh mắt dán vào Tô Giai Tuệ của họ hơn. Thật ra anh rất không thích bạn gái mặc váy hai dây, đẹp thì đẹp thật, nhưng lộ da thịt quá nhiều, người ta rất hay nhìn chằm chằm, cho dù chỉ là vì ngưỡng mộ cũng khiến Kỷ Cảnh cảm thấy khó chịu.

Nhưng chuyện này anh không có tư cách nói, mùa hè năm ngoái anh có khéo léo nhắc đến một lần, bạn gái lập tức nổi giận mắng anh thậm tệ, sau đó liền không thèm để ý đến anh nửa tháng. Kỷ Cảnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiêm túc suy nghĩ, phải thăng hoa suy nghĩ của mình và coi chiếc váy hai dây mát mẻ của Tô Giai Tuệ là một đóng góp cho thế giới tươi đẹp này.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh tự bỏ tiền túi mua cho Tô Giai Tuệ một chiếc áo len dệt kim hở cổ màu trắng.

"Sân trượt băng lạnh lắm. Hơn nữa nó rất hợp với đôi giày của em."

"Ừm... Em còn muốn đôi màu đỏ kia nữa, hợp với chiếc váy hoa màu hồng kia."

"Cũng được."

Nghe vậy, Tô Giai Tuệ quay sang hỏi Nhân viên bán hàng: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Nhân viên bán hàng có con mắt tinh tường, nhìn đồng hồ đeo tay của Kỷ Cảnh, liền biết đây là cậu chủ nhà nòi tiêu tiền không chớp mắt: “Hai người có mắt thẩm mỹ tốt đấy. Chiếc áo này được dệt thủ công bằng len nguyên chất có giá 6.600 nhân dân tệ."

“Thật sự không rẻ.” Tô Giai Tuệ lẩm bẩm, lại soi gương, khóe miệng dần dần cong lên: “Nhưng mà, là Chanel thì cũng có thể hiểu được, đúng không Kỷ Cảnh, Kỷ Cảnh?”

"Cái túi này thế nào?"

"Không, không cần đâu. Bố em nói, khi nào em được nhận vào đại học sẽ mua cho em một chiếc Hermes."

"Anh mua cho em."

“Anh có biết một chiếc Hermes giá bao nhiêu không?”

"Chỉ cần em thích, bao nhiêu không quan trọng.

Nhân viên bán hàng ghen tị đến hộc máu, vì giữ sự chuyên nghiệp của mình nên cố gắng gượng cười: “Bạn trai cô đối xử với cô thật tốt.”

Cũng khá tốt, à… quá tốt.

Tô Giai Tuệ nghi ngờ nhìn chằm chằm Kỷ Cảnh: "Anh đang giấu em chuyện gì à?"

Mặc dù Kỷ Hán Hoa coi Kỷ Cảnh là cái gai trong mắt nhưng cuối cùng ông ta cũng không quá khắt khe, tiền tiêu vặt đáng lẽ phải đưa thì vẫn đưa, chỉ là Mã Tuệ kia keo kiệt, tiền sinh hoạt của Kỷ Cảnh một tháng chỉ có 50.000 tệ.

Đôi khi, Kỷ Cảnh cố ý chọc giận Kỷ Hán Hoa, nói rằng số tiền ít ỏi này không đủ để mua một chiếc túi cho bạn gái anh, cụ thể là Hermes.

"Anh có thể giấu em điều gì."

"Anh phát tài à?"

"Không đâu."

Thực sự kỳ lạ.

Tô Giai Tuệ lại soi gương, cô rất hài lòng với chiếc áo len ​​nhỏ màu trắng trên người: “Quên Hermès đi, em không thích lắm.”

Kỷ Cảnh quẹt thẻ xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh cảm thấy tâm hồn mình như được an ủi.

Anh quên mất rằng lý do anh đưa Tô Giai Tuệ xuống lầu là để nhờ Tô Giai Tuệ giúp anh chọn quần áo. Nhìn thấy hai chiếc áo len trong túi, Kỷ Cảnh cảm thấy rất hài lòng.

"Đi nào."

"Đi đâu?"

"Tìm họ."

"Anh không mua quần áo nữa à? Chúng ta sang gian bên cạnh xem."

Bên cạnh là Louis Vuitton.

Kỷ Cảnh ước tính số tiền còn lại trong thẻ rồi lắc đầu: "Anh chỉ muốn mua một bộ quần áo thể thao để chơi bóng."

"Vậy thì để em chọn cho anh! Không phải bộ thể thao nào cũng giống nhau đâu!"

"... Chỗ này của em hình như bị lem phấn rồi."

“Chỗ, chỗ chỗ nào vậy?” Tô Giai Tuệ lấy hộp phấn trong túi ra, cẩn thận soi gương: “Vẫn đẹp mà, không phải đều còn nguyen sao sao?”

Kỷ Cảnh cố nén cười nói: "Ừm, hôm nay trang điểm rất đẹp."

"Thật không, hôm nay em còn đánh phấn mắt lấp lánh đấy, chói lóa."

Mặc dù bạn gái của anh được xếp vào hàng nguy hiểm "dễ cháy nổ", nhưng chỉ cần nắm vững một số kỹ năng "chữa cháy" nhất định thì hệ số an toàn vẫn rất cao. Nếu là người khác, chẳng hạn như Giang Diên, cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện quần áo thể thao, hai người sẽ phải cãi nhau, làm sao có thể có được kỹ năng chữa cháy của anh.

Nghĩ đến đây, Kỷ Cảnh liền yên tâm, anh dụ bạn gái đi lên lầu một mua một bộ quần áo thể thao, áo xám ngắn tay, quần đùi màu đen, tổng cộng 480 tệ. Kỷ Cảnh khá thích nó, bởi vì Tô Giai Tuệ nói rằng anh mặc vào trông rất đẹp trai.

Mua quần áo xong họ quay lại tầng sáu, hai người không muốn chen lấn trong thang máy, cũng không muốn leo cầu thang, thần giao cách cảm, hai người cùng nhau đi cầu thang cuốn.

Thang cuốn từ tầng 1 lên tầng 2 hướng ra cửa hàng mẹ và bé, bên ngoài có trưng bày rất nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em.

Tô Giai Tuệ đột nhiên nắm lấy cổ tay Kỷ Cảnh, lắc lắc và nói: "Anh nhìn kìa, nhìn kìa, chiếc váy dâu tây nhỏ kia thật dễ thương."

Đối với nhân viên cửa hàng mẹ và bé mà nói, mỗi cặp vợ chồng trong trung tâm mua sắm dường như đều cầm theo giấy chứng nhận đi trên đường, bất kể bao nhiêu tuổi đều là khách hàng tiềm năng, vì vậy họ nở nụ cười thân thiện nói: "Vợ chồng mới cưới được giảm giá 20% đó... ”

Vợ chồng mới cưới.

Trong tâm trí của Kỷ Cảnh, hình ảnh bạn gái anh nắm tay anh khi đi mua sắm ở cửa hàng mẹ và bé, cô gái nhỏ trông giống bạn gái anh, mặc một chiếc váy bánh dâu xuất hiện trong tâm trí Kỷ Cảnh. Giờ khắc này, dường như toàn bộ máu trong cơ thể anh đều dồn lên đỉnh đầu, đầu anh sưng phù tê dại, mặt nóng bừng, đi đường suýt chút nữa bước cùng tay cùng chân. ( truyện đăng trên app TᎽT )

May mà Trình Hướng Tuyết gọi điện thoại đến, Tô Giai Tuệ đang bận nghe điện thoại nên cô không chú ý đến sự bối rối của Kỷ Cảnh: "Lên bây giờ, các cậu chơi trước rồi à? Giang Diên học rất nhanh phải không, haha, cậu ấy khá có thiên phú chơi thể thao."

Chưa nói hai câu, Tô Giai Tuệ đã cúp máy.

Kỷ Cảnh: "Anh cũng có thiên phú chơi thể thao."

"Đầu óc đơn giản, tứ chi không phát triển..." Tô Giai Tuệ liếc anh một cái, ý tứ hiển nhiên.

"Ai đầu óc đơn giản? Dù sao anh cũng là bạn trai em, cho dù trong lòng em nghĩ như vậy cũng không thể nói ra. Em không sợ anh sẽ xấu hổ sao? Thật đấy, có lúc em rất thất thường, may mà anh có thể chịu đựng được em, đổi là người khác thì, hừ."

Kỷ Cảnh tưởng rằng Tô Giai Tuệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời răn dạy của mình, nước mắt lưng tròng nhận lỗi rồi xin lỗi, anh cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều.

Một khi đã như vậy, không cần phải thực sự nói những lời này.

"Năm ngón tay có độ dài của riêng nó, anh cũng không tin Giang Diên lại phát triển toàn diện như vậy, cậu ta nhất định có một khuyết điểm chí mạng, chỉ là em không chú ý đến mà thôi."

"Ngay cả khi có chiều dài riêng, nó cũng không thể quá ngắn chứ. Năm ngón tay của anh, nếu thiếu một ngón thì làm gì được?"

Kỷ Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Ngón út, anh không hay dùng ngón út lắm.”

Tô Giai Tuệ dừng lại và nhìn anh một cách vô cảm.

Kỷ Cảnh treo túi xách lên cổ tay, làm động tác gõ bàn phím, hơi giơ hai ngón tay út lên: “Em xem, anh thật sự không cần.”

Tô Giai Tuệ giơ tay tát vào quai hàm anh.

"..."

"Lời chê bai chế giễu anh nghe không hiểu à?"

"Hiểu ...em nghe hiểu được."

Cú đánh này không khiến Kỷ Cảnh  bị đau, Tô Giai Tuệ hoàn toàn không dùng sức, nhưng độ sát thương mạnh hơn nhiều so với đòn roi của Kỷ Hán Hoa.

Kỷ Cảnh mím môi, vẻ mặt ủ rũ, giống như có chút tức giận. Nói thế nào nhỉ, nửa thật nửa giả, anh hy vọng Tô Giai Tuệ có thể nhìn ra được anh đang tức giận, chủ động dỗ dành anh.

Nhưng Tô Giai Tuệ còn chưa vui đâu.

Tô Giai Tuệ không giống anh, cô không bao giờ giữ mọi thứ trong lòng mà phải trút bỏ ngay tại chỗ.

"Khi nào em muốn nói chuyện nghiêm túc thì anh lại cợt nhả như thằng ngốc vậy, rất khó chịu. Nếu anh có giỏi thì cứ tiếp tục ngớ ngẩn như thế đi, chỉ cần làm đại bài thi thứ hai rồi nhận tiền, sau đó thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống, ngớ ngẩn đến chết luôn cũng được”.

"..."

"Em thật sự không hiểu. Con người ít nhất phải có mưu cầu trong cuộc sống. Khi còn nhỏ anh đã từng viết văn về ước mơ chưa?"

"Anh viết rồi."

"Anh đã viết gì?"

"Anh viết anh ước mình sẽ trở thành phi hành gia."

"Viết lung tung chứ gì."

"Ừm."

Tô Giai Tuệ lại giơ tay lên, Kỷ Cảnh vô thức rụt người lại.

Thấy vậy, Tô Giai Tuệ mỉm cười: "Anh trốn cái gì, trên tóc anh dính lông kìa."

Bạn gái anh là như vậy, tính tình rất thất thường. Kỷ Cảnh không thể làm gì cô, chỉ có thể vội vàng đi xuống bậc thang: "Vậy em viết cái gì?"

"Bác sĩ."

"Tại sao?"

"Anh đã bao giờ nghe chưa, lời thề của một sinh viên y khoa. Tôi tình nguyện cống hiến hết mình cho y học, yêu tổ quốc, trung thành với nhân dân. Tôi quyết tâm làm hết sức mình để loại bỏ những đau khổ của nhân loại. Tôi muốn trở thành bác sĩ, cứu người và chữa lành vết thương. Có lẽ trong tương lai, sẽ có nhiều người nhờ có em mà sinh mạng được kéo dài, anh không cảm thấy như vậy rất ngầu sao?"

Kỷ Cảnh nhìn cô, anh nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi nói: "Vậy anh cũng sẽ làm bác sĩ."

"Đừng nói nhảm."

"Anh nghiêm túc đấy."

"Được, anh nỗ lực phấn đấu thi hơn 350 điểm. Cho dù sau này không trở thành bác sĩ, anh cũng có rất nhiều lựa chọn."

"Đừng coi thường người ta …"

Tô Giai Tuệ cụp mắt xuống, lửa giận tiêu tan, cô cảm thấy bạn trai của mình thật đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play