Sân trượt băng vừa mới khai trương và đang mở hoạt động quảng bá nên có rất nhiều người ghé qua. Tô Giai Tuệ và Kỷ Cảnh đã chậm chân rồi, thậm chí họ muốn đi thuê giày trượt cũng không còn giày để thuê nữa, đành bất lực nhìn ngắm sân trượt băng qua chiếc tấm kính chắn rộng lớn.
Hai người bọn họ đứng nhìn Trình Hướng Tuyết cùng một nhóm những người bạn vui vẻ chơi đùa cùng nhau, họ chỉ có thể đành dừng cuộc vui và cùng nhau đi ăn, thế là Kỷ Cảnh đã đề xuất đi ăn món cá nướng.
Nghe thấy lời mời của Kỷ Cảnh, Tô Giai Hòa lập tức thay đổi tông giọng, cậu ấy không thích ăn món cá nướng đã được đề xuất và cậu ấy chỉ muốn về nhà.
Giang Diên: "Cũng vừa hay, chúng ta cần hoàn thành bộ đề cho buổi sáng ngày mai, cùng nhau trở về nhà nào."
Tô Giai Hòa: "..."
Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, đặc biệt là còn đang đứng trước mặt Kỷ Cảnh, Tô Giai Hòa nhất định không thể đột nhiên lại bảo thích ăn cá được, cậu thà về nhà nghe Giang Diên giảng bài còn hơn là bị mất mặt vào lúc này.
Chứng kiến hai người ngồi lên xe taxi và rời đi, Tô Giai Tuệ ôm Trình Hướng Tuyết cười nói: "Ha ha ha ha ha, vừa nãy cậu có nhìn thấy vẻ mặt của Tô Giai Hòa trông thế nào không, mình suýt chút nữa ngộp thở vì cười cơ đấy."
"Ôi mẹ nó, em trai cậu đúng thật là thiển cận, có người mời cậu ấy ăn cơm mà cậu ấy lại không thèm chủ động lại ăn, thôi thì cái này cũng tốt." Trình Hướng Tuyết lắc đầu: "Giang Diên cũng vậy, nhờ có cậu ta mà mới có thể làm được chuyện lần này. "
“Giang Diên phải về sớm, cậu ấy đi ngủ sớm, nhưng cậu ấy thật sự rất ngang trái, chưa bao giờ thức khuya học bài. Tối thứ năm hôm ấy, trong khi mình đã phải thắp đèn học, thức đến một giờ sáng, thì cậu ấy đi tắm rồi lên giường đi ngủ lúc tám rưỡi tối. Vậy mà trong bài kiểm tra cuối kỳ, cậu ấy đã hạ gục mình với thành tích hơn mình tận 20 điểm lận đó."
" Đỉnh ghê, thật đáng ngưỡng mộ, ghen tị quá đi, thì ra đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và phàm nhân sao."
Trần Húc xoa xoa mũi, gạt chủ đề về Giang Diên sang một bên rồi hỏi Kỷ Cảnh: "Cơ mà tính đi ăn quán cá nướng ở chỗ nào thế?"
Kỷ Cảnh bị "sự khác biệt giữa thiên tài và phàm nhân" làm cho kinh ngạc, anh trả lời với một chút vẻ chán ngán: "Đường Đại Hưng."
"Vậy chúng ta đi thôi, tôi đói bụng rồi, vả lại tôi cũng là người lớn tuổi rồi chứ bộ, không thể nhịn đói lâu hơn được nữa đâu."
Trần Húc tùy tiện bắt một chiếc taxi , và ngay khi cậu ta vừa mở cửa xe phía bên ghế phụ lái ra, Trình Hướng Tuyết như một con khỉ tức tốc lao vào ngồi ghế phụ lái.
"Đồ phụ thuộc này."
"Cảm ơn, cảm ơn."
"Sao cậu nhỏ người mà lúc nào cũng cứ tranh ngồi đằng trước vậy!"
"Thì ngồi đây tôi mới không bị say xe chứ."
Trong khi Trần Húc và Trình Hướng Tuyết đang tranh cãi, Tô Giai Tuệ đã vào trong xe ngồi, cô chiếm một vị trí bên cạnh cửa sổ.
Kỷ Cảnh nhìn Trần Húc, Trần Húc nhìn Kỷ Cảnh, gần như đồng thanh nói: "Cậu ngồi ở giữa!"
Trình Hướng Tuyết thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: "Ôi thôi nào, đừng cãi nhau về chuyện vớ vẩn này nữa được không? Oẳn tù tì một ván đi, thắng thua sẽ quyết định kết quả ai ngồi đâu."
Bốn người họ thường đi chơi cùng với nhau, lần nào đi cũng bắt taxi, lần nào cũng cãi nhau như vậy, họ không thích ngồi ở vị trí giữa của hàng ghế sau, và có mười lần thì phải hết tám lần người xui xẻo là Trần Húc. Và cũng đúng tỉ lệ tám trong mười lần Trần Húc là người phải trả tiền taxi.
Ngay khi chiếc xe đến nơi, họ mở cửa xe và ba chân bốn cẳng bỏ chạy, để cậu ta lại một mình mà không ai trả tiền cho cậu.
Đó thật sự là một trò đùa trẻ con và nhàm chán, nhưng ba người họ lại rất thích thú với trò đùa này, nhìn Trần Húc tức giận và bất lực đã trở thành một trò tiêu khiển nhỏ khó có thể thiếu trước mỗi bữa tối.
Đêm đó, Trần Húc mãi đến hơn chín giờ mới về được tới nhà.
Bà nội của cậu vẫn còn gật gù chưa ngủ hẳn, đang ngồi đan áo len trong phòng khách: “Tiểu Húc, cái máy tính đã được sửa xong chưa cháu?”
"Đã sửa rồi ạ, tan học ngày mai cháu sẽ đến lấy máy tính về."
"Thế cháu đã ăn gì chưa?"
“Ăn rồi ạ, Tiểu Cảnh đã đãi cháu món cá nướng mà chúng ta từng đi ăn ở đường Đại Hưng rồi bà.”
Trần Húc đổi xong dép lê, ngáp một cái rồi đi vào: "Bà nội à, tầm này đã muộn như vậy rồi mà bà vẫn còn ngồi đan áo len ạ."
Bà nội của Trần Húc mặc dù trên đầu mái tóc đã đầy tơ bạc, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Bà đeo một cặp kính lão gọng vàng, nhìn rất minh mẫn và thanh tao: “Trời sắp vào thu rồi, đan xong sớm thì mới có thể mặc đồ ấm sớm hơn một chút chứ. Năm ngoái bà đã đan cho cháu hai chiếc áo kia. Nhưng cả hai chiếc đều bị ngắn tay áo ."
"Không sao đâu bà, có áo mặc được là được rồi ạ."
“Được là được thế nào?” Thấy Trần Húc ngáp ngắn ngáp dài, bà nội Trần Húc vội vàng nói: “Thôi được rồi, mau đi tắm đi, ngày mai cháu còn phải đi học đấy.”
"Bà đừng lo lắng nhé, mà trong tủ lạnh có còn củ cà rốt nào không hả bà?"
"Còn đấy, nhưng buổi tối ăn cà rốt để làm gì?"
"Dạ, tại nó tốt cho mắt."
Trần Húc đi tới tủ lạnh, lấy ra một củ cà rốt, chạy nhanh lên lầu.
"Đứa trẻ này thật là, cháu thậm chí còn không rửa-"
Căn nhà của gia đình Trần Húc là một ngôi nhà nhỏ do người ông quá cố để lại, nó chật ních, không sang trọng, khắp nơi đều nhìn rất cũ kỹ và mang một vẻ đẹp mộc mạc, nhưng mọi ngóc ngách đều được bố trí sao cho thật gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà bằng gỗ màu nâu đỏ thường xuyên được đánh bóng và bảo trì rất tốt. Theo như mong muốn của mọi người trong gia đình, đồ nội thất của ngôi nhà vẫn là những món đồ nội thất cũ rích, chưa bao giờ được thay thế hay sơn mới lại, bởi như vậy nó sẽ đem lại cảm giác hoài niệm về khoảng thời gian cũng như những hồi ức trong quá khứ.
Trần Húc ban đầu sống trên gác mái, nhưng sau khi bố mẹ cậu ly hôn, cậu ấy đã chuyển đến phòng ngủ chính trên tầng hai ở.
Bây giờ cậu ấy để thú cưng của mình sống trên gác mái, đó là một con thỏ lông dài màu trắng, nom giống như một cục bông tuyết.
Chú thỏ trắng được Trần Húc giấu diếm nuôi trộm đến nửa năm nay, nhưng vì bà ngoại chân tay không còn khỏe mạnh, đã không còn tiện đi lại nữa rồi, vậy nên cho tới tận bây giờ thì bà nội cũng vẫn chưa có chú ý tới sự hiện của chú thỏ trắng nhỏ này.
Chú thỏ tai cụp rất thích ăn cà rốt, Trần Húc vừa đưa tới gần nó một củ, nó liền để lộ ra hai cái răng thỏ to, cắn từng miếng nhỏ, nhanh chóng lấp đầy hai bên miệng, đôi má của thỏ mới phúng phính nhô ra. Thỉnh thoảng, nó giương cặp mắt to tròn liếc nhìn Trần Húc, có vẻ rất cảnh giác, cẩn thận. Trần Húc thấy vậy liền hướng củ cà rốt về chỗ nó rồi rời đi, nó lắc lắc cái đuôi mềm mại, nhấc hai cái chân trước ngắn ngủn của nó lên, vất vả bước về phía trước vài bước. Nhanh lên, nhanh lên, ôm chặt củ cà rốt.
Trần Húc cười cười, ngồi dưới đất, nhẹ nhàng vuốt ve chú thỏ lông mềm mại: "Ngoan."
...
Kỷ Cảnh một lần nữa qua đêm ở nhà bạn gái.
Ngay cả khi ông Tô và nhóc Tô không thích anh ấy thì anh ấy vẫn thật sự rất muốn sống ở đây.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bạn gái của anh sẽ mở cửa và nói chúc anh ngủ ngon, còn không quên tặng kèm một nụ cười.
Tô Giai Tuệ vừa mới tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, khắp người tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, đây đâu thể nào là Diệt Thế Ma Long Thú, cô chỉ đơn giản là một bé Pikachu siêu đáng yêu thôi mà.
Kỷ Cảnh nghiêng người, nhìn khuôn mặt giống Tô Giai Tuệ đến 70% của Tô Giai Hòa, anh bất giác bật cười.
Một mặt, Tô Giai Hòa xù lông nhím, muốn đá Kỷ Cảnh xuống khỏi giường, nhưng mặt khác Kỷ Cảnh lại có Tô Giai Tuệ và bà Tôn làm hậu phương chống lưng cho anh, cậu không thể xúc phạm anh ta được, cậu ấy chỉ có thể ráng chịu đựng, nó còn khó chịu hơn cả nỗi phiền muộn của Câu Tiễn nữa.
Anh cũng đã định ngủ trong phòng làm việc, cái ghế sofa trong phòng làm việc tương đương với một cái giường dài một mét rưỡi, nhưng ông Tô không cho phép, ngay từ đầu ông Tô đã nói hoặc là nghe lời ông hoặc là chết, chừng nào Kỷ Cảnh còn sống ở trong cái nhà này, chừng đó anh ấy nhất định phải ở cùng với Tô Giai Hòa và đương nhiên là cùng ở một phòng rồi. Nói chính xác là, để tránh cho đứa con hoang chơi trong bóng tối giữa lúc nửa đêm.
Tô Giai Hòa gánh vác sứ mệnh trọng đại này, tuyệt đối không thể rời khỏi vị trí khi chưa được cho phép, vì vậy chất lượng giấc ngủ của cậu cũng không được đảm bảo cho lắm, cứ bị Kỷ Cảnh quấy rầy một chút thôi là cậu ấy liền tỉnh giấc, cậu ấy ghét Kỷ Cảnh, giống như ghét nó vậy. Tiếng chuông báo thức vang lên, cậu phản ứng lại đầy căng thẳng.
Kỷ Cảnh cũng biết rằng Tô Giai Hòa bị ép ngủ cùng giường với anh ấy, và anh ấy đã không thể thoải mái cử động mạnh một tí nào. Thậm chí, để tránh sự nghi ngờ không cần thiết do anh phải thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm, anh ấy đã không uống nhiều nước vào buổi tối lúc trước khi đi ngủ.
Thành thật mà nói, cảm giác căng thẳng này còn không thoải mái bằng việc Tô Giai Hòa bị thử thách lòng can đảm.
Trước sáu giờ sáng, Kỷ Cảnh thức dậy, miệng lưỡi anh khô không khốc, vừa ngồi dậy, Tô Giai Hòa cũng mơ màng mở mắt theo, nhìn thấy bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, cậu lại chui vào chăn và quay trở lại với giấc mơ mộng mị của mình. .
Kỷ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, uống một hơi hết chai nước suối rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Bà Tôn rất chú ý đến dinh dưỡng của bọn trẻ, bữa sáng không bao giờ được phép làm qua loa, bà dậy nấu canh lúc năm giờ ba mươi, bếp của bà vừa hoạt động thì cả nhà cũng dần thức dậy sau một giấc ngủ say sưa.
Cho cá vào chảo rán, bà Tôn liếc nhìn đồng hồ: “Bà Giang, bà vào kiểm tra nhiệt nóng của chảo cho tôi, đừng làm ẩu đấy nhé.” Nói xong, bà bước nhanh lên lầu, giận dữ hét: “ Tuệ Tuệ, Giai Hòa, Tiểu Cảnh, dậy nhanh lên—"
Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh đã xuất hiện ngay trước mắt của bà Tôn, ăn mặc chỉnh tề: “Chào buổi sáng, dì.”
Kỷ Cảnh đã xây dựng được hình tượng một người con rể ngoan ngoãn và hiểu chuyện với bà Tôn, là người biết cư xử tốt, có hiểu biết và lịch sự, anh sẽ không bao giờ nuông chiều bản thân, làm sao bà Tôn có thể không thích anh được cơ chứ, làm sao bà không tin tưởng anh, làm sao bà có thể không giao cho anh những trọng trách quan trọng được cơ chứ, và thể là anh đã sớm được bà giao cho trọng trách đi gọi hai con người song sinh kia dậy.
Cả cặp song sinh này đều thích nằm lười trên giường và thực sự không thể thức dậy hẳn nếu như không có người trông chừng.
Kỷ Cảnh đẩy cửa phòng Tô Giai Tuệ ra, rón rén đến bên giường.
Giữa tháng 9 trời vẫn còn nóng, Tô Giai Tuệ đang nằm trên giường với cái tư thế ngủ hình chữ “ Đại ” và không đắp chăn, bộ đồ ngủ bị tốc lên, để lộ chiếc bụng trắng ngần và làn da non nớt.
Kỷ Cảnh kéo vạt áo ngủ bị lật lên của cô xuống, sau đó dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai cô: “Chị Tuệ ơi chị Tuệ.”
Tô Giai Tuệ cau mày, trở mình, ôm lấy cái chăn bông mềm mại, có vẻ hơi cáu kỉnh lẩm bẩm: “Đừng có làm vậy nữa, em muốn ngủ tiếp…”
Cổ họng Kỷ Cảnh ngứa ngáy, trái tim anh cũng nhột lên, đột nhiên anh lại càng muốn có thể một ngày được cưới Tô Giai Tuệ, anh rất muốn mỗi sáng mở mắt ra đều được nhìn thấy cô, được cô ôm như thế này, được nghe cô rên rỉ và cư xử như một đứa trẻ. Ý niệm này giống như một trận mưa xuân, mầm cỏ vọt ra khỏi mặt đất, trong nháy mắt xua tan đi sự mục nát hoang tàn của núi non và đồng bằng.
Tuy nhiên, chuyện hôn nhân vẫn còn là quá xa vời, dù sao cũng phải mất từ ba đến năm năm.
Kỷ Cảnh thở dài, quỳ một chân trên giường, nắm lấy cổ tay của Tô Giai Tuệ và kéo cô ấy lên.
"Ah--"
"Thức dậy đi nào."
"Em đã bảo anh để em ngủ thêm năm phút nữa mà—"
Một người tiếp tục ngủ lại tong cơn mơ màng thì sẽ không còn khái niệm về thời gian trôi qua nữa, một khi đã nhắm mắt lại, đối với cô sẽ chỉ là ngủ thêm năm phút, nhưng thực tế cô sẽ ngủ tiếp cả nửa giờ. Kỷ Cảnh nghiêm túc nói: “Anh mà để em ngủ thêm mười phút nữa thì chắc anh còn có thể đếm xem em có bao nhiêu lông mi luôn mất, nhanh lên nào.”
Tô Giai Tuệ miễn cưỡng mở một mắt: "Thế có bao nhiêu?"
"Một trăm ba mươi sáu."
"Nhưng anh còn chưa đếm hết lông mi dưới nữa mà."
Kỷ Cảnh bị cô làm cho mắc cười: "Nó dày quá, đếm không xuể."
Tô Giai Tuệ nghe vậy, vui vẻ mở con mắt còn lại: “Thế còn Giai Hòa thì sao, em ấy đã tỉnh chưa?”
Kỷ Cảnh nhéo ngón tay: "Cậu ấy sẽ sớm phải dậy thôi."
Trong hành lang có tiếng bước chân vội vã, mạnh mẽ và đầy sự tức giận, Tô Giai Hòa như Tào Tháo xông vào phòng, Trương Phi mở to mắt, Quan Công đỏ mặt: "Kỷ Cảnh! Não của anh có phải bị hỏng rồi không! Bật điều hòa mà chỉnh tận ba mươi độ là cái kiểu gì!"
Điều hòa bật đến ba mươi độ, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, cậu ấy bị cái nóng làm cho tỉnh giấc.
Xét về tuổi tác, chênh lệch giữa hai chị em song sinh này chỉ là mười lăm phút, về chiều cao thì em trai cao hơn chị gái mười lăm xăng - ti - mét, nhưng tính khí của họ lại rất khác nhau, Tô Giai Tuệ chỉ có bề ngoài trông cứng rắn, trong khi Tô Giai Hòa là điển hình kiểu người ương ngạnh ức hiếp người nhà.
Vì ngay từ lúc thức dậy cậu đã phải nổi cơn lôi đình nên cả buổi sáng trông cậu ấy rất bất ổn.
Là một người mẹ đầy tình yêu thương, bà Tôn luôn không muốn nghiêm khắc với con trai của mình, ông Tô nghĩ rằng cậu ấy đã học tập chăm chỉ trong hai ngày này, vì vậy ông ấy cũng không thèm quan tâm đến chuyện này nữa, cuối cùng, chỉ có Tô Giai Tuệ là nhìn cậu ấy không hề thuận mắt. Cô dựa vào triết lý “ Uốn cây từ thuở còn non, dạy con từ thuở con còn ngây thơ.” và đưa tay ra cho cậu ta một cái tát thẳng vào mặt.
Cái tát to và rõ ràng đã phần nào kiềm chế trí tưởng tượng đẹp đẽ của Kỷ Cảnh về cuộc sống hôn nhân sau này.
...
Tô Giai Tuệ vừa đến trường học, Từ Tiểu Đào đã đi tới, nhỏ giọng báo tin: "Chị Tuệ, em nghe nói Ngô Nhã Bình đang tìm người ngồi chồm hỗm ở gần Tinh Hải, chính là chị, tình hình thế nào rồi?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, để tôi đánh cho cậu một phát."
"Vậy thì chị phải cẩn thận đó. Em đã hỏi về cô ấy. Cô ấy có tiếng xấu trong trường y. Hình như cô ấy cạo tóc của một cô gái mà cô ấy đã ngủ cùng năm ngoái. Hơn nữa, cô ấy còn chụp những bức ảnh xấu của mọi người, khiến mọi người phải bỏ học."
"...Vụ việc bê bối tràn lan như vậy mà nhà trường không quan tâm sao?"
“Vì sợ bị cô ấy trả thù nên không ai dám báo nhà trường cả”.
Tô Giai Tuệ khó chịu hít một hơi thật sâu hỏi lại: "Cô ta tên là gì?"
"Ngô Nhã Bình."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu về phòng học trước đi, giúp tôi xách cặp sách lên, tôi chờ Kỷ Cảnh, cậu ấy đang thay đồng phục học sinh ở bên ngoài."
Sợ rằng sẽ phải chạm mặt với Kỷ Cảnh thêm một lần nữa, Tử Tiểu Đào nhanh chóng chạy đi cầm theo cặp sách của Tô Giai Tuệ.
Một lúc sau, Kỷ Cảnh và Trần Húc cùng nhau bước vào cổng trường.
"Chị Tuệ, chào buổi sáng." Trần Húc vô tư chào hỏi.
Tô Giai Tuệ nhìn thoáng qua thấy chuỗi treo điện thoại di động của mình, và ngay lập tức mở to mắt ra: "Bảo làm sao mà tôi không tìm thấy nó, hóa ra là do nó ở chỗ của cậu."
"Ý của cậu là cái này ấy hả?" Trần Húc lắc lắc dây treo điện thoại di động hình con gấu nâu nhỏ, cười nói: "Tôi đã hỏi Giai Hòa rồi, cậu ấy nói đây là quà tặng."
"Mang tới thêm đi, tôi muốn nhiều hơn."
"Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy, đồ rẻ tiền, cái đó là Giai Hòa tặng cho tôi mà."
Kỷ Cảnh giật lấy điện thoại di động của Trần Húc, tháo sợi dây chuyền trên điện thoại di động của cậu ấy ra: “Không chọc cô ấy thì cậu sẽ chết sao?”
"Chậc, cậu hãy nhớ kỹ lần này cho tôi, sau này đừng kêu tôi mang đồng phục học sinh cho cậu nữa."
"Người ta nói cậu là đồ keo kiệt, xem ra tôi cũng không thấy cậu rộng lượng được bao nhiêu."
“Chính xác!” Tô Giai Tuệ cầm lấy con gấu nâu nhỏ và mỉm cười đưa cho Kỷ Cảnh: “Nó giống kiểu tóc của anh khi anh mới vào cấp ba phải không?”
Kỷ Cảnh: "..."
Tô Giai Tuệ: "Thật ra, mái tóc xoăn lọn nhỏ của anh rất đẹp đó."
Trần Húc cố ý trêu chọc: "Tôi thường xuyên đi cắt tóc ở một tiệm chuyên hỗ trợ tổ chức sự kiện, uốn tóc giảm nửa giá, cậu có thể đi làm lại đấy nha, tóc quăn, ha ha ha ha."
Kỷ Cảnh nhìn Tô Giai Tuệ, và trên khóe miệng vẽ ra một đường cong: "Em vừa gọi anh bằng biệt danh đấy phải không? Em phải đãi cả lớp một bữa ăn tối đấy nhé."
"Em không có, là cậu ấy nhắc tới mà, em chỉ nói kiểu tóc của anh rất đẹp, em đang khen anh mà." Cô nhét điện thoại và dây chuyền điện thoại vào tay Kỷ Cảnh: “Giúp em treo nó lên điện thoại đi.”
Trần Húc: "Cậu thật là ngốc nghếch, đến lão bà tám mươi tuổi còn hơn cậu vì bà ấy còn biết xâu kim đấy."
Kỷ Cảnh hoàn toàn đồng ý với những lời mỉa mai của Trần Húc. Tô Giai Tuệ thực sự rất vụng về. Một cô bé thường có thể buộc tóc đuôi ngựa, thắt bím tóc và chải tóc búi củ tỏi. Tất cả đều dễ dàng, nhưng đối với Tô Giai Tuệ những điều đó có thể khiến cô ấy mệt mỏi, thậm chí đổ mồ hôi, dù có tập luyện đến cả trăm lần cũng không thể làm tốt được.
Tuy nhiên, kể cả là thế đi chăng nữa, anh vẫn không mấy bận tâm.
"Tay của cậu không ngu ngốc, nhưng đáng tiếc là đầu óc quá ngu."
Trần Húc quàng lấy cổ Kỷ Cảnh và nói: "Đừng có quá coi trọng tình yêu mà coi thường bạn bè nhé người anh em."
Kỷ Cảnh lặng lẽ treo dây chuyền điện thoại di động và đưa nó cho Tô Giai Tuệ, hoàn toàn không để ý đến lời Trần Húc nói: "Buổi trưa em có muốn ăn ở nhà ăn không?"
"Không, em muốn ăn ở Lạnh Da."
"Có phải là cửa hàng Lạnh Da ở cổng trường không?"
"Thật vô lý."
"Nó không sạch..."
Tô Giai Tuệ thản nhiên nói: "Anh không muốn em ăn, vậy em sẽ đi cùng Trình Hướng Tuyết."
Kỷ Cảnh mím môi dưới, anh ấy đã mắc nghẹn với sự sắp xếp này của Tô Giai Tuệ. Ở trường, Tô Giai Tuệ thường bận rộn trong lớp, sau giờ học lại càng bận rộn hơn nữa. Sau thời gian tự học vào buổi tối, cô ấy sẽ phải theo ông Tô về nhà, chỉ có mỗi buổi trưa thì mới rảnh rỗi, cho nên thực ra cô muốn thoát khỏi cậu ấy và Trình Hướng Tuyết, một mình làm việc.
"Gia Tuệ, lại đây, giáo viên muốn nhờ cậu một việc này."
"Tạm--"
Trần Húc nhìn theo bóng lưng đang chạy đi của Tô Giai Tuệ, rất thẳng thừng mà châm chọc Kỷ Cảnh một câu: "Có người cả ngày sống như chó vậy, ở với người như thế thì có ích lợi gì."
"Từ đâu mà cậu có được thành kiến lớn vậy với chị Tuệ hả?"
"Tôi, tôi có thể có thành kiến gì với cô ấy chứ, tôi có thành kiến với cậu thì có."
"Thành kiến của cậu về tôi là cái gì mới được?"
"Cậu thật quá vô dụng, tôi chẳng thích tẹo nào."
"Cậu thì biết cái mẹ gì."
Kỷ Cảnh không buồn nói về những chủ đề tầm thường thế này nữa, vì vậy anh đẩy Trần Húc ra và nhanh chân bước vào lớp.
Thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm đi sát phía sau cậu, bưng theo một xấp bài thi trên tay, đi lên bục giảng: “ Trong buổi sáng ngày hôm nay các em sẽ tự học, lớp chúng ta hãy cố gắng hoàn thành bộ đề này nhé, và lớp trưởng phụ trách thu bài tập của các bạn trong lớp hết tuần này giúp thầy. . À quên, em ấy xin nghỉ phép mất rồi. Vậy thì Quý Mộc Điềm, em chịu trách nhiệm thu bài tập của cả lớp, sau khi tan học đưa đến văn phòng cho tôi."
Học sinh của lớp học tên lửa về cơ bản là có hoạt động ngoại khóa vào cuối tuần nên nhà trường sẽ không giao bài tập về nhà quá nhiều, phụ huynh còn nhờ Từ Tiểu Đào giúp đỡ với bài kiểm tra vật lý do thầy Lý giao cho.
Về phần Kỷ Cảnh, cậu ấy không có thói quen mang cặp sách về nhà, và lớp trưởng thường sẽ không đến gặp cậu ấy để thu bài tập.
Thấy Quý Mộc Điềm đứng trước bàn học của anh do dự không nói gì, Kỷ Cảnh thờ ơ nói: "Tôi không làm bài."
"Nhưng là..." Quý Mộc Điềm hơi ngượng ngùng một chút: "Nhưng là thầy giáo đã bảo tôi thu lại hết bài tập."
"Nó được tôi nói miệng ra rồi nhưng mà tôi không có viết ra."
"Trước khi giờ tự học kết thúc, hãy hoàn thành nó đi nhé."
Việc một học sinh hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao là điều dễ hiểu, không làm bài tập là lỗi của cậu ấy, Kỷ Cảnh cũng biết rằng không nên có xung đột với Quý Mộc Điềm.
Nhưng Quý Mộc Điềm cứ đứng lảm nhảm ở chỗ của anh, khiến anh ấy trở nên cáu kỉnh, vì vậy anh ấy chỉ lấy tờ giấy kiểm tra trắng ra, viết nguệch ngoạc tên mình lên đó rồi đưa cho cô ta: "Đây, bài tập đó."
Quý Mộc Điềm cắn môi dưới, nước mắt trào ra.
Kỷ Cảnh không nói nên lời, không hiểu tuyến nước mắt của cô bạn này sao lại dễ kích thích đến như vậy, anh thiếu kiên nhẫn xua tay, ra hiệu cho cô ta tránh xa ra. ( truyện trên app T𝕪T )
Quý Mộc Điềm khịt mũi, và quay trở lại chỗ ngồi của mình với tờ giấy kiểm tra trắng phớ trong tay.
Đường Thư thấy hốc mắt cô ta hơi hơi đỏ lên, vội vàng hỏi: "Điềm Điềm, ai bắt nạt cậu, làm sao vậy?"
Quý Mộc Điềm do dự một hồi rồi đưa cho Đường Thư xem tờ giấy bài kiểm tra của Kỷ Cảnh: "Tôi đã yêu cầu cậu ấy tự học trong sáng nay để sớm hoàn thành nó, thế nhưng cậu ấy chỉ đưa cho tôi một tờ giấy trắng chẳng có viết gì cả..."
Nhìn cái tên được ghi ở góc trái trên bên tờ giấy kiểm tra, Đường Thư cũng không thể giúp gì hơn nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười: "Có lẽ là cậu ấy cho cậu tự bịa ra rồi viết vào đó đấy."
"Kỳ lạ, tại sao tôi phải điền bài tập vào cho cậu ta chứ?"
"Cứ thế này mà nộp tờ giấy trống không thì chả thà đừng có nộp lên còn tốt hơn. Dù sao thì chữ viết tay của cậu ấy cũng thực sự rất khó bắt chước. Cậu có biết rằng khẩu hiệu 'tôn trọng, nghiêm túc, siêng năng và chăm chỉ' treo bên ngoài tòa nhà giảng đường của chúng ta là bức thư pháp do ông nội Kỷ Thụy Chi của cậu ấy viết không? Chữ viết của Kỷ Cảnh đẹp như của ông nội cậu ấy vậy.”
Quý Mộc Điềm nhìn kỹ chữ ký của Kỷ Cảnh, cười nói: "Không phải chỉ là một nét thân vàng mỏng thôi sao, tôi cũng có thể làm được."
"Thật đấy hả?"
"Ừm! Tôi bắt chước chữ viết của người khác rất giỏi. Cô giáo ở trường nói tôi có tài này."
Như để chứng minh rằng mình thực sự biết cách viết theo phong cách vàng mỏng, Quý Mộc Điềm vùi đầu vào việc giúp Kỷ Cảnh làm bài tập về nhà.
Hí hoáy được một nửa chặng đường thì có người gõ vào bàn học của cô ta.
Quý Mộc Điềm và Đường Thư đồng thời nhìn lên, cả hai đều giật mình.
Đứng trước mặt họ là Tô Giai Tuệ với vẻ mặt không được thân thiện cho mấy.
Tô Giai Tuệ đập quyển bài tập lên bàn, sau đó cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra có tên của Kỷ Cảnh trên đó.
Con mẹ nó ác thật chứ.
Tất cả đều ở ngay trước mắt rồi, nên cô ta không thể lảng tránh về âm mưu giúp làm bài tập về nhà, đúng chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tư tình cảm của Tiểu Húc có hơi phức tạp một tí, nhưng cậu ấy chắc chắn là một người tốt, đừng lo lắng nha, hahahahahahaha (50 bình luận đầu tiên trong chương này sẽ phát ra bao lì xì)
ps: Tiếp tục lúc 0 giờ mỗi ngày!