Hai cô gái ngủ chung giường, lại còn là nên không thể tránh nói chuyện vào ban đêm, cuộc sống vẫn còn nhạt nhẽo, cùng lắm là hai người nói về mọi người và sự vật xung quanh, hoặc là chuyện phiếm hoặc là ký ức.
Đường Thư và Quý Mộc Điềm luôn là chủ đề nóng của Trình Hướng Tuyết, họ rõ ràng không học cùng lớp, nhưng với tư cách là "nhà ngoại giao", Trình Hướng Tuyết biết mọi thứ về hai người kia.
"Hừ, mình thật sự là chịu không nổi cậu ta, cả ngày cậu ta cũng giả bộ ngây thơ đáng thương, tỏ vẻ này nọ."
"Cậu ta không chọc cậu là được rồi."
"Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến việc mình chán ghét cậu ta, có lẽ là định sẵn mệnh khắc nhau đó."
Khắc nhau sao ...
Tô Giai Tuệ xoa xoa lòng bàn tay ấm áp của cô, thản nhiên nói: "Cậu mê tín quá rồi. Nói trắng ra là cậu có thành kiến với cậu ta, cho nên chỗ nào cũng thấy không vừa mắt."
"Rốt cuộc cậu ở phe nào vậy? Hóa thân của chính nghĩa à? Hay bà nội của chân lý?"
Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh đã gọi đến, Tô Giai Tuệ mỉm cười, thoát khỏi sự chất vấn của Trình Hướng Tuyết: "Alo, anh về đến nhà chưa? Em biết rồi, thứ hai, ngày mai em sẽ mang đến cho anh... Cam đang ở nhà em. Chiều mai bọn em ra ngoài chơi, anh có đi không? Được, ngủ sớm đi, tạm biệt.”
Trình Hướng Tuyết nghiêng người hỏi: "Ngày mai Kỷ Cảnh cũng đến à?"
Tô Giai Tuệ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, không để ý cuộc gọi còn chưa kết thúc: "Anh ấy nói anh ấy không muốn làm bóng đèn."
"Hức, cậu ấy rõ ràng đang ám chỉ mình, nói trắng ra mình mới là bóng đèn đấy?"
Kỷ Cảnh đột nhiên rụt đầu ngón tay lại, không vội cúp máy, anh muốn nghe Trình Hướng Tuyết trước mặt gọi mình "Anh Cảnh", còn lưng sẽ gọi là gì.
Tô Giai Tuệ nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Kỷ Cảnh không phải loại người như vậy."
Trình Hướng Tuyết nói: "Giữ chắc lấy túi quần đi. Mình nói cho cậu nghe, với con mắt sắc bén của mình, mình đã nhìn ra cậu ấy là người hẹp hòi."
Tô Giai Tuệ phản bác lại: "Làm gì có."
Kỷ Cảnh im lặng nhếch miệng, tìm một tư thế thoải mái nằm trên giường. Nếu Tô Giai Tuệ nghĩ tốt về anh như vậy, thì Trình Hướng Tuyết có nói gì về anh cũng không quan trọng.
"Ha ha, cậu ấy chẳng dám hẹp hòi với cậu, cậu cứ thử đến gần người con trai nào khác đi, trong mắt cậu ấy nhất định sẽ bắn ra tia lửa, cứ giả bộ đi."
"Giả bộ cái gì?"
"Giả bộ tin cậu. Cậu tưởng tượng đi, cậu ấy chạy đến trước mặt cậu và nghi ngờ nhân phẩm của cậu, ý tứ cậu là người lả lơi ong bướm, cậu lại còn không dám lớn tiếng phản bác." Trình Hướng Tuyết bị hình ảnh mình tự tưởng tượng ra làm cho cười nắc nẻ thành tiếng.
Kỷ Cảnh nghiến răng, anh không ngờ Trình Hướng Tuyết lại có thể nhìn rõ mọi chuyện như vậy, không biết thường ngày còn chê cười sau lưng anh như thế nào nữa.
"Này, tin hay không thì tùy, Giang Diên ở trong nhà cậu, cậu ta thật sự rất khó xử."
"... Mình biết cậu đang tính toán gì. Nếu cậu yêu Giang Diên, cậu ta sẽ không khó chịu đúng không? Nhưng mà, cậu thật sự thích Giang Diên sao?"
"Cái này sao, khó nói lắm, nhưng mình cảm thấy trêu chọc cậu ta rất thú vị."
"Bỏ tư tưởng xấu xa ấy đi, Giang Diên khác với cậu, cậu không đậu đại học, cùng lắm thì về nhà sống bằng tiền tiết kiệm, dù sao bố mẹ cậu nuôi cậu cả đời vẫn còn dư dả. Về phần Giang Diên, bây giờ Giang Diên là chìa khóa quyết định vận mệnh của gia đình cậu ta, vào thời điểm quan trọng này, nếu làm chậm trẽ kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu ta, cậu lấy gì đền được?"
"Việc cậu yêu Kỷ Cảnh không hề làm cậu trì hoãn việc học. Hơn nữa, mình không biết ai đã từng nói rằng một cuộc sống viên mãn cần một tình yêu sớm, sau đó lại tung ta tung tăng chạy đi thổ lộ tình cảm của mình, nhưng đến lượt mình thì cậu lại ngáng đường, không công bằng."
"Không phải cậu cũng từng yêu rồi còn gì?"
"Cái đó không tính, vừa mới hai ngày đã bị bóp chết trong nôi rồi."
Theo chủ đề này, cả hai nhớ lại chuyện tình hai ngày của Trình Hướng Tuyết.
Kỷ Cảnh không thể chờ đợi lời bác bỏ của Tô Giai Tuệ.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Cảnh vùi mặt vào trong gối mềm, khẽ thở dài u sầu, trong lòng phiền muộn, càng thêm hối hận vì đã nghe lén.
...
Đêm muộn, trời mưa rả rích, ngày hôm sau trời trong xanh như mới được gột rửa, áng mây trong veo trôi trên bầu trời xanh biếc, làn gió nhẹ khẽ thổi qua, cũng không quá nóng.
Thời tiết đẹp như vậy, ở nhà học bài thật đáng tiếc, thậm chí ông Tô còn khuyên bọn trẻ ra ngoài sớm một chút, trưa ra ngoài ăn.
Nhưng Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết phải trang điểm thật đẹp trước khi đi, thậm chí họ còn phải dùng máy uốn tóc để tạo kiểu tóc.
Ông Tô là người tương đối truyền thống, cho rằng con gái mười bảy mười tám tuổi không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp. Đó là vẻ đẹp thanh thuần trong veo như làn nước mùa thu, rực rỡ như vì tinh tú, cớ gì phải bôi trét phấn son lên mặt, nhìn chẳng khác gì yêu quái, mỗi khi đi trên đường, hễ thấy những người đầu bù tóc rối, ông ấy liền chỉ muốn bắt người ta gội đầu.
Tuy nhiên, con gái ông ấy thực sự rất ưa nhìn, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt căng đầy, đôi môi đỏ mọng, xung quanh mắt đánh phấn khói, mái tóc uốn sóng lớn xõa xuống vai, không khác minh tinh chút nào.
Chỉ là Tô Giai Tuệ học khá giỏi, nếu cô học không ổn, ông Tô nhất định sẽ để cô đi theo con đường diễn xuất, trong nhà có minh tinh, họ sẽ bật TV cả ngày, nhà họ cũng sẽ nở mày nở mặt.
Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy lại được đầu tư bằng tiền, mỹ phẩm cao cấp, quần áo giày dép hàng hiệu, dây chuyền, đồng hồ đeo tay và nhẫn đẳ tiền, bộ dạng này làm gì giống không được dùng tiền đâu.
Ông Tô đưa bọn trẻ đến trung tâm mua sắm, do dự một lúc rồi lấy trong ví ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Tô Giai Tuệ. Chuyển mùa còn phải mua quần áo giày dép mới chứ đừng nói đến trung tâm mua sắm, chẳng lẽ không mua mấy đồ lưu niệm linh tinh sao, cửa hàng văn phòng phẩm kia đầy những đồ chơi nhỏ bé xinh xắn, vừa vào một lát là đã có thể xách ra một túi đầy những thứ vừa đắt tiền vừa vô dụng.
Mua đi! Ông Tô hạ quyết tâm phải dùng tiền thật bạc thật chồng chất thành núi để đặt con gái cưng lên trên đỉnh, nhất định phải cho cô biết gia đình họ có rất nhiều tiền, tìm bạn trai không cần nhìn vào điều kiện mà chỉ cần xem nhân phẩm và năng lực.
Ở phương diện này, ông ấy và bà Tôn có những suy nghĩ khác nhau.
"Cảm ơn bố!"
"Được rồi, đi chơi đi con, về sớm một chút."
Không có chuyện về nhà sớm vào cuối tuần.
Tô Giai Tuệ bỏ thẻ tín dụng vào chiếc túi nhỏ, cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Ở kiếp trước cô không cần mua đồ chứ đừng nói tiêu tiền, cô ăn mặc theo tiêu chuẩn của cấp bậc, cô có đặc quyền, nhưng cô không thể sử dụng đặc quyền quá trắng trợn, cô không thể để dân chúng vì miếng ăn mà phát sầu, quan chỉ huy lại bận rộn sửa soạn, trang điểm.
Ngày thường không có hi vọng, cũng không có nhiều năng lượng.
Nhưng bây giờ, cô có gia đình, bạn bè và một tương lai với những khả năng vô hạn, đúng là sướng muốn bay lên! ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó xem phim. À đúng rồi, nghe nói tầng sáu có một sân trượt băng mới khai trương, chúng ta có thể đi trượt băng." Trình Hướng Tuyết sắp xếp lịch trình rất chu đáo, nhưng đối với Tô Giai Tuệ, lịch trình này có chút nhàm chán, đối với Giang Diên mà nói lại là sự quan tâm lạ thường, dù sao thì xem phim hay trượt băng cũng không tốn nhiều tiền, vì vậy Giang Diên có thể chọn một trong hai hạng mục để mời khách.
"Mình không biết trượt băng."
“Mình dạy cậu, cậu học chơi bóng rổ nhanh như vậy, trượt băng có là gì?"
Tô Giai Hòa đói bụng bị quảng cáo trong thang máy hấp dẫn: "Chị ơi, em muốn ăn đồ Nhật."
Giọng điệu và biểu cảm của Tô Giai Hòa giống như một đứa trẻ lớn tướng, Tô Giai Tuệ nào nỡ từ chối: "Được, cửa hàng mới khai trương còn có hoạt động, giải nhất là một cây bút Parker."
"Nhìn giải khuyến khích đi, giải nhất kìa, đẹp chết đi được."
Như Trình Hướng Tuyết dự đoán, họ đã giành được giải khuyến khích, phần thưởng là một móc khóa hình con gấu nâu nhỏ. Trên thực tế, có rất nhiều móc khóa khác để lựa chọn, nhưng Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết nhìn nhau rồi chọn gấu nâu xoăn. Chiếc móc khóa này rất phù hợp với Kỷ Cảnh.
Bộ phim họ xem là "Tim đập thình thịch", mới chiếu cách đây hai ngày và rất ăn khách, những vị trí ghế tốt phía sau đã hết vé nên mấy người chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên.
Tô Giai Hòa cảm thấy rất hài hước, trong phim có một câu thoại "Con người giống như cầu vồng, gặp gỡ mới biết người đó tồn tại." Tô Giai Hòa nghiêng đầu hỏi Tô Giai Tuệ: "Chị à, mới biết người đó tồn tại là gì."
Trình Hướng Tuyết che miệng và cố gắng không cười thành tiếng, suýt nữa thì chết ngạt trong rạp chiếu phim.
Khi bộ phim kết thúc vẫn còn sớm, để sống bằng thẻ tín dụng của người bố già, Tô Giai Tuệ đã lên kế hoạch mua một số quần áo.
Tô Giai Hòa biết việc đi mua sắm với phụ nữ rất vất vả, vậy nên dù nói thế nào thì cậu ấy cũng nhất quyết không đi, thà ngồi thẫn thờ trong quán nước, đáng tiếc cậu ấy vẫn bị quyền lực của Tô Giai Tuệ áp chế và trở thành một thằng em xách túi.
Trong khi Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết đang chọn quần áo, Tô Giai Hòa thì thầm với Giang Diên: "Mặc dù em ghét Kỷ Cảnh, nhưng có một điều em phải ngưỡng mộ ở anh ta. Đó là anh ta có thể đi mua sắm với chị gái em từ mười giờ sáng đến tận sáu giờ chiều … ”
"Thể lực của Kỷ Cảnh đúng là rất tốt mà."
"Chuyện đó không giống nhau. Thật đó, mua sắm không chỉ tiêu hao thể lực mà còn cả sức chịu đựng và sức mạnh tinh thần nữa."
"Ừm... về nhà làm hai bộ đề và cùng Giai Tuệ đi mua sắm, em chọn cái nào?"
"Em chọn làm đề. Dù sao như vậy cũng còn có hy vọng, đi mua sắm xong nhất định sẽ có chuyện tiếp theo."
Người tư vấn mua sắm đi tới, lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiết: "Hai chàng trai muốn uống gì?"
Rất lâu sau, Tô Giai Hòa mới thở dài: "Xong rồi, gọi nước cho chúng ta, đoán chừng chúng ta phải ở đây nửa tiếng. Hai ly nước cam, cảm ơn."
Giang Diên mỉm cười, lấy một tờ giấy trong túi ra, mở ra, trên đó dày đặc những từ vựng tiếng Anh: "Không sao, chúng ta học từ vựng ở đây cũng tốt."
"Đi chơi mà anh cũng mang theo cái này! Điên rồi!!"
"Có một vĩ nhân đã từng nói rằng học từ vựng khi đi mua sắm với phụ nữ là cách tốt nhất để giết thời gian."
"Vĩ nhân nào?"
“Vừa mới biết."
"..."
Tô Giai Hòa mở to mắt, lần đầu tiên nhận ra dưới sự lạnh lùng của Giang Diên ẩn chứa một sự hài hước hư hỏng.
Để trốn tránh học từ vựng, Tô Giai Hòa đột nhiên tích cực với việc mua sắm: "Chị ơi! Em muốn mua một đôi giày thể thao!
“Chờ một chút.” Tô Giai Tuệ còn loay hoay với màu áo len, cô không biết nên mua màu xanh hay hồng: “Lát nữa chị đi với mày.”
"Không cần, không cần đâu, cửa hàng đó ở tầng một. Em xuống mua rồi quay lại ngay."
"Mày muốn chạy phải không?"
Trình Hướng Tuyết từ phía sau vỗ vai Tô Giai Hòa: "Vừa lúc, chị cũng muốn mua một đôi giày thể thao. Chị biết cửa hàng mà em nhắc tới, chúng đi cùng nhau."
“…Vậy thì, chúng ta đi cùng nhau.” Tô Giai Hòa không khỏi bực mình, lẽ ra cậu ấy nên nói là đi vệ sinh mới đúng.
Thấy em trai đi theo Trình Hướng Tuyết, Tô Giai Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm, cô thực sự sợ thằng em xách túi sẽ chạy mất.
“Thưa cô.” Thấy Tô Giai Tuệ do dự hồi lâu giữa hai chiếc áo len, nhân viên tư vấn nói: “Bộ màu hồng nhạt này dễ thương hơn, còn bộ màu xanh lá cây này sẽ tôn da hơn. Tôi nghĩ cả hai đều hợp với cô, nhưng màu xanh lá cây trông vẫn đẹp hơn."
Tô Giai Tuệ ướm chiếc áo lên người, nhìn vào gương một lúc lâu, cuối cùng quyết định: "Được rồi, tôi lấy màu xanh lá cây, còn hai cái kia cũng gói lại giúp tôi."
“Dạ được, cô muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"
"Quẹt…ôi thôi, mình quên đưa tiền cho Giai Hòa rồi, Giang Diên, chúng ta đi xuống tìm họ."
Giang Diên đứng dậy, nhân viên tư vấn tự nhiên giao túi đồ cho cậu ta, tươi cười nói: "Lần sau lại ghé, chúc hai người cuối tuần vui vẻ."
Nhân viên tư vấn ăn mặc chỉn chu, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa như một tiếp viên hàng không, hoàn toàn ăn khớp với cửa hàng quần áo cao cấp này. Thấy cảnh này, Giang Diên bỗng dưng không biết có nên nói một lời cảm ơn hay không.
Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đầu óc Giang Diên lại quay cuồng, nhiều suy nghĩ lộn xộn hiện lên, nhất thời nghĩ lát nữa đi trượt băng, cậu ta là người mời, bốn người bọn họ mất ít nhất cũng phải một hai trăm. Nghĩ đến đây, Giang Diên lại nghĩ đến cảnh bố mẹ mình đang ở công trường, phải oằn lưng cực khổ dưới cái nắng chói chang của mùa hè mới kiếm được một hai trăm. Ở giai đoạn này, cậu ta dường như muốn giữ khoảng cách với bạn bè của mình, ngay cả khi bạn bè của cậu ta không quan tâm đến chênh lệch về gia cảnh, ngay cả khi cậu ta cảm thấy có chút nuối tiếc với thanh xuân của chính mình.
“Giang Diên, cậu muốn ăn kem không?” Tô Giai Tuệ còn đang vội vàng đi tìm em trai, đột nhiên dừng lại trước cửa hàng đồ uống lạnh.
Giang Diên vô tình liếc nhìn bảng giá, chiếc kem ốc quế rẻ nhất có giá hai tệ, chiếc đắt hơn có giá mười tệ, số tiền này cũng đủ cho một bữa trưa. Giang Diên gần như lắc đầu theo phản xạ.
Tô Giai Tuệ mỉm cười, cô ghé vào quầy bar và nói với nhân viên bán hàng: "Xin chào, tôi muốn hai chiếc kem ốc quế, một hương dâu và một hương vani."
Động tác của nhân viên bán hàng rất nhanh, bên này vừa tìm xong tiền lẻ thì nhân viên cũng đã làm kem xong.
Tô Giai Tuệ đưa hương vani cho Giang Diên: "Cầm đi."
"..."
“Nhanh lên."
Từ chối Tô Giai Tuệ dường như là một tội tày trời, Giang Diên chuyển tất cả các túi đồ sang tay phải, cầm lấy chiếc kem ốc quế bằng tay trái và nhẹ nhàng cảm ơn.
Tô Giai Tuệ nhìn cậu ta với nụ cười rạng rỡ và chân thành hơn: “Tôi chưa bao giờ thích vòng vo, cho nên cậu cứ việc nói thẳng, chúng ta là bạn bè, là bạn bè thì không thể tốt nghiệp xong liền đường ai nấy đi, vì vậy tôi không thể lúc nào để ý cảm xúc của cậu, một ngày quá dài khẳng định có những lúc không thể để ý nổi, cậu cũng đừng quá đặt nặng vấn đề, sau này cậu còn có rất nhiều cơ hội mời lại chúng tôi."
Yết hầu của Giang Diên hơi giật giật, dù sao cậu ta cũng khó có thể thẳng thắn như Tô Giai Tuệ: "Ừm..." Vẫn còn gánh nặng, nhưng không biết vì sao trong lòng cậu ta cũng không còn nặng nề như trước, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, vì thế, Giang Diên bất giác mỉm cười.
Trong trung tâm thương mại ngày cuối tuần, nam nữ thanh niên cầm cây kem trên tay nhìn nhau cười, nhìn thế nào cũng thấy hình ảnh này tràn ngập ngọt ngào.
Trần Húc một tay đỡ lan can, cậu ta đứng trên lầu nhìn xuống hai người, do dự một chút, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, dùng MMS gửi cho Kỷ Cảnh.
Kỷ Cảnh nhanh chóng trả lời.
[... ? ]
[Đừng nói với tôi là cậu không nhận ra]
Kỷ Cảnh không trả lời lại, mà trực tiếp gọi điện cho Tô Giai Tuệ.
"Alo."
"Em, em đang ở đâu?"
"Ở Kim Thành, anh muốn đến đây không?"
"Chỉ có em và Trình Hướng Tuyết sao?"
Tô Giai Tuệ cắn một ngụm kem đã bắt đầu tan: "Còn Giai Hòa, Giang Diên nữa."
"Ồ ... Sao lạ ra ngoài cùng nhau?"
"Cuối tuần ra ngoài chơi thôi."
Thấy Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy, trái tim đang treo ở cổ họng của Kỷ Cảnh cũng từ từ trở lại vị trí ban đầu: “Vậy lát nữa anh đi tìm em, buổi tối ăn cá nhé?”
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Tô Giai Tuệ: "Anh mời thì đương nhiên được rồi haha."
Kỷ Cảnh cúp điện thoại, lập tức gửi tin nhắn cho Trần Húc.
[Chanh Tử, Giai Hòa cũng đi cùng, ông nội cậu ơi, cậu cố ý à? Muốn dọa chết bố đây để sau đó được thừa kế gia sản đúng không?]
[... Mẹ kiếp, tôi có ý tốt không được đền đáp, đợi đi, đến lúc hai người đó sinh tình thì cậu còn không có chỗ mà khóc!]
Trần Húc không nhịn được đập lan can, cũng không biết vì sao mà tức giận như vậy.