Tô Giai Tuệ ngay từ đầu đã không có ý định xảy ra mâu thuẫn với nhóm sáu người kia, nhưng mà, nhìn qua nhóm sáu người có vẻ không tốt đẹp gì, trên gương mặt bọn chúng toát lên sự hung tợn, tóc gần như được cạo trọc hết.

Chưa nói đến việc có đánh thắng được bọn chúng hay không, nhưng chắc chắn là không đánh lại từng ấy người.

Tô Giai Tuệ đã suy nghĩ kỹ, đến khi chứng cứ đã nằm trong tay cô, cô sẽ lao ra uy hiếp, thêm một vài lời dụ dỗ để giải quyết chuyện này trong êm đẹp. 

Nhưng cô lại không nghĩ tới "Tiểu Lục" lại bất ngờ hôn Tô Giai Hoà như vậy.

Trong mắt Tô Giai Tuệ, em trai cô vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu, vẫn chưa hiểu sự đời, con mẹ nó, đây không phải là hành vi quấy rối tình dục hay sao? 

Vì vậy nên Tô Giai Tuệ mới mất lý trí mà xách túi rác ngoài cửa lên, xoay người rồi ném đi.

Có lẽ túi rác ấy là của phòng bếp, cái túi buộc lỏng lẻo, lúc đập vào người liền đổ tung tóe ra ngoài.

Điều này đối với một cô gái sành điệu không khác nào một cú chí mạng. 

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nhóm sáu người kia hét lên một tiếng chói tai, đồng thời, bọn chúng cũng lao về phía Tô Giai Tuệ và một cuộc chiến khốc liệt đã diễn ra như vậy.

Mặc dù Tô Giai Tuệ đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp nhưng mục đích là để tăng cường thể lực và phát triển kỹ năng của bản thân, gần như là không liên quan gì đến kỹ năng thực chiến, hơn nữa, cô cũng không có khả năng chiến đấu bằng tay không, nếu đánh với ba người, cô có thể đánh trả vài cái, còn với sáu người chỉ có thể né tránh, may mắn thay, chân bị chuột rút của Trình Hướng Tuyết đã đỡ hơn.

Trình Hướng Tuyết rất mạnh mẽ.

Trình Hướng Tuyết từng nói, những cô gái ở Đông Bắc Trung Quốc từ lúc đi học đã bắt đầu học cách tự bảo vệ bản thân, khi gặp chuyện như vậy thì phải càng "hổ báo" càng tốt, tuyệt đối không thể làm "gấu", nếu không sẽ bị nói là kẻ hèn nhát. Loại người hèn nhát, bố kẻ đó hèn nhát, mẹ kẻ đó hèn nhát, tổ tiên tám đời đều hèn nhát mới sinh ra người hèn nhát như vậy.

Vì thanh danh của dòng họ, Trình Hướng Tuyết hoàn toàn mặc kệ chính mình dù mang dòng máu của Đài Bắc cùng hình tượng thiên nga nhỏ phương Đông, mặc cho đối phương có hàng nghìn quân ngựa, bà già này cũng phải liều mình lấy đầu hắn ta. 

Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến Tô Giai Hoà sững người, nhưng điều này cũng không ngăn cản được bản năng bảo vệ chị mình của cậu, giúp Tô Giai Tuệ chặn lại mấy đòn đánh.

Mà Giang Diên, người bị kéo đến lúc này càng thêm can đảm mà hô lên đầy kinh hãi: "Cảnh sát tới rồi!"

Bốn chữ này như tín hiệu rút quân trong chiến trận thời cổ đại. Đám người đấy sợ cảnh sát còn hơn cả Tô Giai Tuệ, vừa nghe thấy tiếng hô đã vội vàng chạy trốn, cảnh tượng ấy trông bọn chúng thật khổ sở.

Tô Giai Tuệ và Trình Hướng Tuyết so với mấy người đó có phần tốt hơn, chỉ là tất cả đều đầu tóc rối bời. 

"Này!" Trình Hướng Tuyết chỉnh lại mái tóc bị rối, tay chống nạnh, tìm Giang Diên tính sổ: "Cậu làm cái gì vậy, chỉ biết đứng một bên nhìn!"

Giang Diên: "...Tôi giúp các cậu thoát khỏi mấy đứa con gái kia còn gì."

Một bên, Tô Giai Tuệ đang dạy bảo Tô Giai Hoà 

"Mày có bị ngốc không vậy? Gặp chuyện như vậy cũng không nói cho gia đình."

"Không cần chị quan tâm."

"Tô Giai Hoà! Mày nhắc lại xem nào! Còn không cần chị quan tâm, làm sao, mày rất thích đúng không? Rất sung sướng sao? Cô ta hôm nay kéo mày vào ngõ vắng, ngày mai nếu là khách sạn thì sao, mày định để chị mày lên chức bác lúc còn trẻ như này hả? Mày có biết, nếu chuyện đấy thật sự xảy ra, cả đời này của lập tức bị hủy hoại! Aaaa…"

Tô Giai Tuệ bị chính những hình ảnh mình tưởng tượng ra làm cho tức giận. 

Trình Hướng Tuyết quen biết cô hơn hai năm, lần đầu tiên thấy cô giận dữ như vậy, cảm giác như nghẹt thở, vội vàng vuốt lưng cô: "Được rồi, việc này cũng không thể trách nó, hơn nữa, nó còn là một thằng con trai, bị mấy đứa con gái bắt nạt đâu thể về nhà khóc lóc ăn vạ bố mẹ, như vậy quá xấu hổ, không muốn nói với người nhà cậu cũng là điều dễ hiểu."

Tô Giai Tuệ dường như đã nghe được lời trấn an, hít một hơi liền không kích động như vừa rồi nữa: "Nếu lần sau xảy ra sự việc như vừa rồi, mày phải nói với chị, nghe rõ chưa."

Trong vụ ẩu đả vừa rồi, Tô Giai Hoà đã bị nhóm sáu người tát mấy lần, trên mặt còn để lại hai vết máu, nhìn qua trông thật đáng thương, giọng nói còn giống với một con cừu non bị bệnh: "Em chỉ là…chỉ là không muốn bố biết, bố vẫn luôn nghĩ em là một thằng vô dụng."

Ông Tô không phải là một giám đốc vô trách nhiệm, nhưng với đa số người dân trong nước, ông được coi là một ông bố tốt, dù cho công việc có vội đến đâu, tiếp đón đối tác có mệt mỏi đến nhường nào, ông vẫn luôn cố gắng dậy sớm, đưa hai đứa nhỏ đi học, cuối tuần lại đưa gia đình ra ngoài chơi, ăn uống, xem phim, câu cá, đi dạo công viên. Nói chung, sự quan tâm và bầu bạn với con như vậy đã vượt qua nhiều ông bố khác.

Nhưng trong vấn đề giáo dục con cái, ông không hề có kinh nghiệm, vì vậy, ông đã vô tình làm tổn thương tới lòng tự trọng của Tô Giai Hoà khiến cậu nhạy cảm và yếu đuối. 

Tuy nhiên, mọi việc không phải đều do ông Tô, Tô Giai Tuệ phải thừa nhận rằng, hai năm qua cô đã không quan tâm đến em trai mình. Lúc trước, đừng nói đến có người bắt nạt cậu, chỉ bị một con chó bên ngoài doạ sợ đã về mách với cô.

"Chuyện này chị sẽ không nói với bố mẹ, nhưng mày phải đồng ý với chị, nếu mấy đứa con gái ấy lại tìm đến mày, phải nói với chị."

"Ừm…" Tô Giai Hoà ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Hướng Tuyết thấy bầu không khí đã tốt hơn, liền nở một nụ cười trong sáng: "Dù sao hôm nay chúng ta cũng đánh thắng trận này, nhất định phải ăn mừng, chị Tuệ mời nhé!"

Tô Giai Tuệ nắm lấy tay em trai, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mời mọi người một bữa cũng không thành vấn đề, nhưng mùi cơ thể của chúng ta rất nồng, hay là vậy đi, Giang Diên hôm nay ở lại nhà tôi đi, sáng mai ở nhà tôi làm bài tập, buổi chiều sẽ ra ngoài chơi."

"Được đấy!"

Bốn người liền bắt xe về nhà, Giang Diên ngồi ở ghế phụ, vốn không giúp gì nên trên người cậu ta vô cùng sạch sẽ.

Ông Tô đêm nay có cuộc hẹn, trong nhà chỉ có bà Tôn và dì Giang, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của bọn trẻ, vô cùng kinh ngạc, liên tục hỏi một câu: "Sao lại thành ra thế này? Có phải mấy đứa đánh nhau hay không?" Nghe xong câu hỏi như thể bọn họ đánh đập lẫn nhau vậy. 

Trình Hướng Tuyết bình tĩnh bắt đầu trình diễn sở trường nói dối tuyệt đỉnh của mình: "Dì à, lúc bọn con tận học gặp phải mấy người xấu bắt nạt học sinh tiểu học, bọn con thấy bất bình liền đánh cho bọn họ chảy nước mắt."

Đây không phải lần đầu tiên Tô Giai Tuệ dẫn Trình Hướng Tuyết về nhà, tính cách Trình Hướng Tuyết khá thoải mái, cởi mở, lại rất thích mấy món ăn bà Tôn nấu, nếu một thời gian không thấy họ tới chơi, bà Tôn sẽ hỏi Giang Diên gần đây bận việc gì, sao lại không đến nhà chơi, vì vậy, khi Trình Hướng Tuyết nói như thế, bà Tôn liền tin tưởng, không có một chút nghi ngờ.

"Thế nhưng cũng không nên đánh nhau, gặp phải người xấu, trước tiên, phải báo cảnh sát mới đúng. Ôi! Nhìn xem khuôn mặt của mấy đứa lấm lem như mấy con mèo nhỏ vậy. Chị Giang lấy hộ em ít thuốc, Giai Hoà bị thương cần được khử trùng mới được."

Bà Tôn tùy rằng nói không nên đánh nhau nhưng bà cho rằng việc bọn trẻ đánh nhau không có gì sai, đặc biệt là con trai, nếu không đánh nhau vài lần sẽ không trưởng thành được, chỉ sợ Tô Giai Hoà sẽ để lại ở trên mặt.

Dì Giang mang thuốc tới, quay đầu hỏi cháu trai: "Cháu không bị thương ở đâu chứ?"

Giang Diên lắc đầu.

Trình Hướng Tuyết thấy Giang Diên được quan tâm liền ghen tỵ, lập tức dùng mấy lời ngon ngọt lấy lòng dì Giang: "Dì ơi, Giang Diên thật sự rất giỏi, cậu ta đã đuổi bọn xấu đó đi rất dễ dàng."

"Thật sao, bạn nhỏ Giang nhà chúng ta còn biết đáng nhau nữa sao?"

"Không ạ, cậu ta nói cảnh sát tới, cái này được gọi là chiến thắng bằng trí tuệ, còn bọn con đều dùng sức đánh lại bọn chúng."

Khả năng giao tiếp của Trình Hướng Tuyết đúng là số một, trong lúc Tô Giai Tuệ tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, cô đã nhanh chóng làm thân và dường như đã trở thành cháu gái thật sự của dì Giang.

"Gặp chuyện bất bình nhất định phải lên tiếng" là một việc làm có ích. Bà Tôn và dì Giang đã chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú cho bữa tối, sau bữa ăn, cả bốn người họ ngồi quanh bàn ăn để làm bài tập.

Tô Giai Tuệ và Giang Diên là hai người học giỏi, dạy kèm hai người học kém kia là quá đủ, một người thì xấu hổ trong lòng, một người thì hay khoe khoang, nhưng đến khi học tập, cả hai lại rất nghiêm túc.

Ông Tô vừa về đến nhà, nhìn thấy khung cảnh này rất vui sướng, hứng khởi chạy vào lấy máy ảnh ra chụp mấy bức làm kỷ niệm.

"Bố làm cái gì vậy?"

“Hiếm khi thấy được không khí học tập tốt như vậy, bố phải chụp ảnh lại chứ, chờ đến khi mấy đứa tốt nghiệp bố liền làm một album ảnh gồm những bức ảnh này, rồi liên tục phát mấy bức ảnh này trên màn hình lớn.”

“Ôi, bố đừng làm phiền bọn con.”

“Được được, bố không làm phiền nữa, ngày mai còn phải học như vậy không?”

Tô Giai Tuệ ngẩng đầu lên, cười nói: “Buổi chiều ngày mai bọn con dự định ra ngoài chơi để thư giãn, bố có thể giúp bọn con một chút được không?”

Ông Tô đối với con gái rất nhiệt tình, hơn nữa, hình như đã uống say, không nói lời nào liền lấy ra trong ví một xấp vé mời: “Cứ chơi đi! Phải chơi hết mình! Phải kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi mới đạt điểm cao!”

Lúc làm xong bài tập cũng đã gần 9 giờ tối, Giang Diên đã có thói quen ngủ sớm và dậy sớm, mới vừa đến 9 giờ, mắt cậu ta đã không thể mở nổi, liền về phòng đi ngủ, lúc cậu ta vừa đi, Tô Giai Hòa cũng không thể ở cùng một chỗ với hai người con gái, vì vậy đã trở về phòng của mình.

Trình Hướng Tuyết thay áo ngủ của Tô Giai Tuệ, ngồi trước máy tính chơi “Plants vs Zombies”: “Chị Tuệ ơi, mình thật ngưỡng mộ cậu, bố mẹ cậu đối với cậu thật tốt không giống như bố mẹ mình…”

Lúc cô ấy nói như vậy, Tô Giai Tuệ mới nhớ ra: “Đúng rồi, mình còn chưa gọi điện cho bố mẹ cậu.”

“Không cần gọi đâu, bọn họ mấy ngày hôm nay đi công tác, không có ai ở nhà.”

“Sao cô chú luôn đi công tác vậy?”

“Do công việc, ngày nghỉ bọn họ còn định mang mình về quê, mình quá hiểu họ. À, cậu còn nhớ kì nghỉ hè đợt trước mà mình ở lại nhà cậu ba ngày không, lúc về hai người bọn họ lại muốn gửi mình ở nhà cậu.”

Tô Giai Tuệ đang định phơi đồ lót trên ban công, lúc đi ngang qua cô ấy, liền xoa đầu: “Được đấy, mình mong mà không được.”

“Ôi trời, anh Cảnh gửi cho cậu tin nhắn này.”

“Giúp tớ xem anh ấy nhắn cái gì.”

Trình Hướng Tuyết nhấn vào, mở tin nhắn: “Hỏi cậu đang làm gì.”

Tô Giai Tuệ nghĩ Trình Hướng Tuyết còn muốn chơi máy tính một lát nữa, liền nói: “Bảo anh ấy gọi điện thoại cho tớ.”

Không đến ba mươi giây sau, Kỷ Cảnh đã gọi điện thoại tới.

“Sao vậy? Hả? Anh ở dưới nhà em à? Được rồi, em xuống liền đây.”

“Anh Cảnh đến làm gì vậy?”

Tô Giai Tuệ vừa mặc áo khoác vừa nói: “Trong sân nhà bà nội của Trần Húc không phải trồng rất nhiều loại cà chua sao, mới vừa được hái xuống, rất tươi và ngọt, anh ấy mang vài quả đến cho mình ăn thử.”

Đúng là bệnh thần kinh, cà chua đầu tháng chín có phải thứ gì hiếm có đâu. Trình Hướng Tuyết lắc đầu, rất hối hận vì năm đó đã mai mối một nữ thần với Kỷ Cảnh, Kỷ Cảnh đã để lại trong kí ức thanh xuân của cô những biểu hiện của bệnh tâm thần.

Giờ này phòng khách không có ai, Tô Giai Tuệ lặng lẽ đi ra cửa.

Kỷ Cảnh đứng đợi cô ở góc cửa, ngọn đường vàng mờ thắp sáng trong bóng tối, gió đêm thổi qua, xen lẫn mùi hương nồng nặc, bóng Kỳ Cảnh đổ trên mặt đất giống như một bức họa sinh động, rõ nét.

“Sao anh lại đổ mồ hôi rồi.”

“Vì anh đạp xe tới đây.”

Tô Giai Tuệ lúc này mới phát hiện ra chiếc xe đạp ở phía sau anh, trên tay lái treo một cái giỏ làm bằng tre, bên trong chất đầy mấy quả cà chua mọng nước: “Nhiều như vậy sao, anh mang hết vườn của nhà Trần Húc đến à.”

Kỳ Cảnh cười nói: “Không phải em thích ăn sao, anh đã rửa sạch hết rồi đấy.” Nói xong liền đưa cho cô một quả.

Tô Giai Tuệ hơi khom lưng, cắn một miếng đã gần hết, nước trong quả chảy xuống tay, rồi nhỏ xuống mặt đất.

“Có ngon không.”

“Ừm.”

Người con gái ngậm một quả cà chua trong miệng, cười mỉm, đôi mắt trong veo, lấp lánh như ánh sao. Kỷ Cảnh mừng rỡ, cảm thấy chuyến đi này thật không uổng công: “Đây là mùa vụ cuối cùng, muốn ăn cũng không có loại tốt như vậy, gọi là gì nhỉ? Không thuốc trừ sâu.”

“Xanh sạch, không ô nhiễm.”

“Đúng vậy.”

Kỷ Cảnh giơ tay xua đám muỗi đang vây quanh bạn gái, lại nói: “Hôm nay anh đã nằm thuộc lòng rồi.”

“Anh thật tốt, nghĩ xem muốn thưởng cái gì?”

“Em gửi tin nhắn cho anh…”

Kỷ Cảnh im lặng một lúc, hơi tủi thân nói: “Sao em lại không trả lời anh?”

Tô Giai Tuệ không chịu nổi giáng vẻ như cún con này: “Anh có gửi tin nhắn cho em sao? Em không để ý. Ăn tối xong em phải làm bài tập, cũng gần đến 9 giờ.” 

“Vậy à, không sao đâu, anh còn tưởng em giận anh.” Hóa giải được khúc mắc, Kỷ Cảnh cười ngượng, nhét giỏ tre vào tay cô: “Đi vào đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm.”

“Vậy anh cũng về nhà sớm đi, khi nào về tới nơi thì nói với em một tiếng.”

“Ừm, được rồi.”

Tô Giai Tuệ đến cổng lớn, quay đầu lại, Kỷ Cảnh vẫn còn đứng dưới đèn đường, thấy cô nhìn lại, anh vội vàng vẫy tay. Thành thật mà nói, điều này rất đáng yêu.

Tô Giai Tuệ không để ý ông Tô đã phát hiện, vui vẻ nhảy nhót đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Tô Giai Hòa, liền ném cho cậu một quả cà chua: “Mới vừa hái đấy, ngọt lắm, ăn thử đi.”

Khẩu vị của hai chị em khá giống nhau, Tô Giai Hòa đương nhiên cũng sẽ thích ăn cà chua, buồn bã nói: “Em mới vừa đánh răng xong.”

“Chị Tuệ…” Ở cuối hành lang vang lên tiếng của Trình Hướng Tuyết: “Mình cũng muốn…”

Tô Giai Tuệ đặt chiếc giỏ tre lên bàn máy tính, quay sang tìm điện thoại và đọc tin nhắn mà Kỷ Cảnh gửi cho cô.

Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc 6 giờ 30 phút, Kỷ Cảnh hỏi cô đã về nhà chưa.

Cái thứ hai là lúc 7 giờ, Kỷ Cảnh nói lát nữa sẽ đến nhà Trần Húc hái cà chua cho cô.

Cái thứ ba là nửa tiếng trước, Kỷ Cảnh nói, anh ở dưới nhà em.

Quá tồi tệ.

Tô Giai Tuệ sau đó nhận ra, nếu Trình Hướng Tuyết không có thói quen mở “Chim cánh cụt” khi chơi máy tính, có lẽ Kỷ Cảnh phải ở bên ngoài bị muỗi đốt trong một thời gian dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play