Mặc dù Từ Tiểu Đào cũng là một trong những người gây ra cuộc chiến băng nhóm lần đó, nhưng tính chất khác với Tống Thạch. Từ Tiểu Đào chỉ gọi bạn bè hỗ trợ, cùng lắm chỉ là một đám thanh thiếu niên không hiểu chuyện gây gổ đánh nhau. Nhưng Tống Thạch lại tìm đến xã hội đen, tính chất nghiêm trọng ác liệt hơn, chưa kể hắn tôi là người ra tay trước, đánh học sinh của trường cấp ba Tinh Hải, nhà trường sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta
Vì vậy, cùng là đánh nhau, Tống Thạch bị đuổi học, còn bị tống vào trại giáo dưỡng, còn đám người Tô Giai Tuệ không những bình yên vô sự, ngược lại còn được tuyên dương khen ngợi trước toàn trường.
Tống Thạch có chết cũng không cho qua được cục tức này, bởi vậy hắn tôi bỏ qua Từ Tiểu Đào và ôm hận với Tô Giai Tuệ, người đã gọi cảnh sát.
Hắn ở trại giáo dưỡng bị giáo dục pháp luật hơn một năm nhưng cũng không cảnh tỉnh, ngược lại học được rất nhiều điều, hắn tôi biết mình đã mười tám tuổi, nếu như lại gây ra chuyện gì, hắn tôi thật sự sẽ phải ngồi tù, cho nên mới đem mọi thù oán nhắm lên người Tô Giai Hòa.
Theo như những gì Từ Tiểu Đào nói, Tống Thạch hiện đã hạ quyết tâm lợi dụng Tô Giai Hòa để kích thích Tô Giai Tuệ phạm pháp.
"Bản thân Tống Thạch mấy ngày nay cũng không xuất hiện. Hắn tôi tìm mấy cô gái học trường y tế đến chặn đường Tô Giai Hòa. Những cô gái này không dễ đối phó, hơn nữa tuổi còn rất trẻ. Mấu chốt là... nếu chuyện này vỡ lở, chỉ sợ họ đổ hết lỗi cho Tô Giai Hòa, xảy ra tranh chấp ở phương diện này, cảnh sát cũng không giải quyết được."
"Bọn họ chỉ đòi mỗi tiền từ Tô Giai Hòa thôi sao?"
"Em không biết chi tiết, nhưng em đoán nó không đơn giản như vậy. Chị thì sao? Chị có muốn thương lượng với anh Cảnh không?"
"Chưa cần nói cho anh ấy biết, để về nhà tôi hỏi Tô Giai Hòa đã."
"Vậy được, nếu có chỗ nào cần đến em thì chị cứ lên tiếng đi. Dù sao chuyện này xảy ra cũng là do em."
Tô Giai Tuệ mỉm cười, giơ tay bóp mạnh vai Từ Tiểu Đào: “Đừng nghĩ nhiều, một Tống Thạch hèn nhát ỷ vào đầu trọc không sợ bị túm tóc còn muốn đe dọa chúng ta, hắn ta thì làm gì được chúng ta. Cùng lắm thì chỉ bắt nạt được quả hồng mềm Tô Giai Hòa kia thôi, Tô Giai Hòa cũng chưa có việc gì cả, vẫn rất vui vẻ đi học mỗi ngày, về nhà còn suốt ngày cười ngây ngô như một thằng ngốc, được rồi, tôi chỉ muốn nhắc cậu, đừng vì so đo với loại người này mà đánh mất tương lai, chó cắn cậu, cậu cũng đâu thể cắn lại." Cùng lắm là dùng gậy đánh trả, nhưng câu này Tô Giai Tuệ không nói ra.
Từ Tiểu Đào bất đắc dĩ gật đầu, vừa ngước mắt lên, chợt rùng mình: "Anh Cảnh."
Tô Giai Tuệ ngẩng đầu theo ánh mắt của cậu ta liền thấy Kỷ Cảnh đang đứng trên cầu thang, tay nắm lấy thành lan can, nhìn hai người họ với ánh mắt u ám, đáng sợ.
"Anh làm gì vậy, sao lại nghe lén bọn em nói chuyện."
"Anh không nghe thấy gì cả. Hai người lén lút nói chuyện gì mà phải trốn ở đây?"
Kỷ Cảnh hẳn không nghe thấy, nếu không, với tính cách của anh, anh đã đi tìm gặp Tống Thạch để tính sổ rồi.
Tô Giai Tuệ nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tiểu Đào, cậu trở về trước đi."
“Dạ.” Từ Tiểu Đào nghiêng người tránh Tô Giai Tuệ, hai ba bước đi lên cầu thang, cùng lúc đó, Kỷ Cảnh đứng thẳng người, giơ hai tay ngăn cậu ta lại.
"Anh Cảnh..."
"Giữ bí mật với cả tôi, có phải là quá tàn nhẫn không?"
"Kỷ Cảnh! Anh đi xuống đây!"
Sắc mặt Tô Giai Tuệ không tốt, có dấu hiệu sắp bùng nổ. Kỷ Cảnh nhìn bạn gái như vậy, thường nghĩ đến "Digimon" mà ngày bé anh từng xem ở nhà ông nội, anh thấy bạn gái của mình rất giống với nhân vật “Rồng ác quỷ” trong phim đó, và anh thường ước rằng giá như anh có một quả bóng Pokeball , như vậy mỗi khi con Rồng này bắt đầu nổi trận lôi đình thì anh có thể dùng quả bóng thần kỳ này để hạ gục con quái vật to lớn mắt đỏ nhe răng này.
"Nhanh lên!"
Đáng tiếc Kỷ Cảnh không có Pokeball, nên chỉ có thể giống như pokeball lăn xuống chỗ Tô Giai Tuệ: "Anh chỉ đùa giỡn cậu ta một chút thôi mà."
Tô Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào mái tóc bù xù của anh ta, trong lòng có chút ủy khuất: "Cảnh, về sau anh không cần ghét Quý Mộc Điềm nữa."
"Hả? Sao lại thế?"
"Cha mẹ cậu ta mất sớm."
“Vậy…” Kỷ Cảnh cố hết sức đoán xem bạn gái đang nghĩ gì: “Phải quan tâm chăm sóc cậu ta theo chủ nghĩa nhân đạo sao?”
"Chăm sóc? Anh định chăm sóc thế nào?"
"..."
Người trước mặt không phải bạn gái của anh, mà là Rồng ác quỷ.
Kỷ Cảnh do dự, từ trong túi lấy ra một viên kẹo dẻo, xé giấy gói đưa tới bên miệng Tô Giai Tuế, Tô Giai Tuế đương nhiên sẽ không từ chối đồ ăn dâng tới tận miệng, đặc biệt là đồ ngọt, lập tức ngậm lấy, phồng má nhai nuốt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Kỷ Cảnh.
Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng lúc này lại không nói nên lời, viện kẹo vừa to vừa dẻo, dính hết cả vào răng khiến cô không thể mở miệng nói chuyện.
Kỷ Cảnh mím môi cười trộm, đôi mắt dài hẹp cong lên: “Lát nữa chú đến đón em à?”
Tô Giai Tuệ gật đầu.
Kỷ Cảnh có chút thất vọng: "Trên đường Đại Hưng có một hàng cá nướng mới mở, anh định tan học sớm dẫn em đi ăn thử."
Tô Giai Tuệ mơ hồ nói: "Cuối tuần đi ăn."
Dù sao học sinh cuối cấp cũng không quá bị gò bó, thứ sáu và thứ bảy không có lớp tự học buổi tối, ước chừng bốn rưỡi chiều là tan học.
Trường cấp ba số 11 có một cuộc họp lớp vào thứ sáu, nên tan học muộn hơn, vì vậy ông Tô sẽ đến Tinh Hải để đón Tô Giai Tuệ và Giang Diên trước.
Qua cửa sổ xe, nhìn thấy tốc độ đằng đằng sát khí của con gái, ông Tô còn tưởng con gái không làm được bài trong kỳ thi này, tim ông lộp bộp lỡ mất vài nhịp, chờ khi hai đứa đã ngồi yên ổn vào trong xe, ông vội vàng nở nụ cười ân cần: "Tuệ Tuệ, tối nay con muốn ăn gì? ba dẫn con đi ra ngoài ăn nhé, sau đó đi xem một bộ phim gì đó để giải trí, thả lỏng một chút được không con?."
Tô Giai Tuệ thắt dây an toàn, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đi đón Giai Hòa đi ba."
Trên đời này, mọi vật trên thế gian đều theo quy luật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông Tô có thể tùy tiện đánh mắng con trai, nhưng đối với con gái của mình, không biết vì sao, ông thật sự có chút cố kỵ, như thể bản thân là người làm sai, lập tức im lặng.
Rất nhanh, xe đã đến cổng trường cấp ba số 11. Cổng trường không có ai, Tô Giai Tuệ nhìn thoáng qua đã thấy Tô Giai Hòa, nói chính xác là nhìn thấy đôi giày vải rẻ tiền dưới chân Tô Giai Hòa.
Phong cách Converse cổ điển, dây dợ lằng nhằng, tay nghề thô sơ, trong khu chợ chui cạnh trường bán 25 tệ một đôi, nếu chịu khó mặc cả thì có thể mua được với giá 20 tệ.
"Tô Giai Hòa, giày của mày đâu? chị nhớ tới sáng nay mày mang ra cửa không phải đôi này."
"Sáng nay em trực vệ sinh, giáo viên phụ trách yêu cầu em ra đốt rác ở đường đi. em không cẩn thận làm cháy mất một chiếc. Còn lại một chiếc giữ lại cũng không có ích gì nên em vứt nó đi rồi."
“Vậy đôi này mày lấy ở đâu ra?”
"Giữa trưa bạn em lén đi mua giúp em."
Tô Giai Hòa nói dối không chớp mắt, Tô Giai Tuệ thật muốn cho cậu ta hai cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, quay đầu lại nói với ông Tô: “Ba, ngày mai tan học ba không cần đón con đâu ạ. Ngày mai con có hẹn đi chơi với Cam."
"À, được rồi."
Kỳ thật công việc hàng ngày của ông Tô cũng rất bận rộn, luôn có những bữa tiệc xã giao không tránh được, trước đây hai đứa con học cùng trường thì ông có thể đón luôn một lúc, hiện tại ông chỉ có thể ưu tiên đón Tô Giai Tuệ, người thường tan học muộn, dù sao thì cô cũng là con gái, nên nuôi nấng cần tốn nhiều tâm tư hơn, còn Tô Giai Hòa là con trai nên không cần phải cẩn thận như vậy.
"Vậy, Giai Hòa, ngày mai con bắt taxi về nhà cùng tiểu Giang nhé, này, ba đang nói chuyện với con đó, có nghe thấy không hả?"
"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi ba."
Tô Giai Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng trả lời khiến Tô Giai Tuệ vừa muốn đánh vừa thấy thương, nội tâm thật sự rối rắm.
Nhiều năm sống dưới sự “yêu thương” của Tô Giai Tuệ, Tô Giai Hòa đã luyện được sức chịu đựng mà người bình thường không thể sánh được, đồng thời cũng rất giỏi ngụy trang, khi trở về nhà vẫn tỏ ra không có việc gì, ăn ăn uống uống, tối đến thì chơi cầu lông ở ngoài sân.
Mãi cho đến sáng hôm sau, mới lộ ra một tia lo lắng.
“Mẹ.” Thừa dịp ông Tô đang cạo râu trong phòng tắm, Tô Giai Hòa thấp giọng nói: “Mẹ có thể cho con xin một trăm đồng được không?”
Tiền tiêu vặt của Tô Giai Hòa luôn do ông Tô chi trả, bà Tôn cũng không quan tâm: "Đi xin bố con đi."
"..."
"Con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Con có việc cần dùng."
"Mẹ sẽ không đưa tiền trừ khi con giải thích rõ ràng."
Bà Tôn là một bà nội trợ rất truyền thống, trong việc giáo dục con cái, bà luôn nghe theo phương châm của chồng, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của con trai, bà lại không nỡ. Rót nước ép trái cây và rán trứng cho con, hy vọng con trai có thể tha thứ cho người mẹ "bủn xỉn" của mình.
Tô Giai Hòa nuốt không trôi, thở dài một hơi, ánh mắt cầu cứu rơi trên người Tô Giai Tuệ.
Tô Giai Tuệ liếc nhìn cậu ta, từ trong túi lặng lẽ lấy ra một tờ một trăm tệ rồi đặt lên bàn.
Tô Giai Hòa sửng sốt, tuy nhìn chằm chằm tờ tiền nhưng cũng không dám đưa tay ra lấy, yên lặng như vậy một phút, âm thanh "ù ù" phát ra từ máy cạo râu đột nhiên ngừng lại, có nghĩa là ông Tô cạo râu xong và chuẩn bị ra ngoài ăn sáng. Lúc này Tô Giai Hòa mới nhanh chóng tóm lấy tờ tiền đút vào trong túi mình.
...
Trong giờ nghỉ giữa giờ, Tô Giai Tuệ tìm gặp Trình Hướng Tuyết, kể cho cô ấy nghe chuyện của Tô Giai Hòa.
Bọn họ rõ ràng cùng tuổi, thậm chí Tô Giai Hòa còn lớn hơn Trình Hướng Tuyết mấy tháng tuổi, nhưng bởi vì Tô Giai Hòa là em trai của Tô Giai Tuệ, nên Trình Hướng Tuyết cũng đối xử với Tô Giai Hòa như em trai ruột của mình. Tô Giai Hòa còn chưa kịp nói hết, cô ấy đã phẫn nộ đập bàn đứng dậy: "Con mẹ nó! Còn muốn đảo ngược Thiên Cương*! Buổi trưa chúng ta đến trường y!"
((*) - Thiên Cương là chòm sao đại biểu cho điềm xấu, ở đây ý nói Tống Thạch muốn chống lại ý trời, thay đổi số mệnh)
Trình Hướng Tuyết đến từ Cáp Nhĩ Tân, nơi được mệnh danh là Paris thu nhỏ của phương Đông, là vùng đất mà phụ nữ mặc áo choàng lớn còn đàn ông thì chơi dao rựa, là nơi không có khái niệm bị bắt nạt mà ngồi im cam chịu… Chỉ cần anh không đụng tới tôi thì tôi không chạm tới anh, nhưng nếu anh dám xúc phạm đến tôi thì con mẹ nó, anh tới số rồi.
Tô Giai Tuệ giật giật góc áo cô ấy: "Nhĩ Khang, bình tĩnh."
"Bớt làm trò, chỉ cần nói có đi hay không thôi"
"Đi thì nhất định phải đi, nhưng đợi buổi chiều tan học rồi hẵng đi."
Trình Hướng Tuyết thấy Tô Giai Tuệ bình tĩnh như vậy, liền biết trong lòng của cô còn vướng mắc: "Làm sao vậy?"
"Muốn bắt được kẻ phản bội thì phải bắt ở trên giường, bắt trộm thì phải có tang chứng. Chúng ta âm thầm đi theo Tô Giai Hòa trước, tìm cơ hội quay một đoạn video về hành vi trấn lột của bọn chúng. Nắm trong tay chứng cứ trước, như thế sẽ dễ làm việc hơn.”
"... Chị Tuệ, cậu đúng là trưởng thành rồi." Trình Hướng Tuyết cảm khái thở dài một tiếng, sau đó nói: "Vậy cậu thật sự sẽ không nói cho anh Cảnh biết chuyện này sao?"
Tô Giai Tuệ khoanh tay, mím môi suy nghĩ một lúc: "Mọi thứ phải dựa trên bằng chứng. Chúng ta không có bằng chứng nào cho thấy các nữ sinh trong trường y tế là do Tống Thạch xúi giục. Nếu Kỷ Cảnh đi tìm Tống Thạch, anh ấy nhất định sẽ chịu thiệt, chịu thiệt chỗ Tống Thạch kia không tính là gì, nhưng về nhà anh ấy nhất định sẽ phải đối mặt với Kỷ Hán Hoa, cậu biết ông già khốn nạn của anh ấy rồi đấy, ông ta ngày nào cũng canh trực Kỷ Cảnh mắc sai lầm để thừa cơ chen ngang."
"Ừm, cũng đúng, nhưng nếu chỉ có hai người chúng ta, lỡ như đánh nhau, bọn chúng đông người hơn thì làm sao bây giờ?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả–?"
"Cậu có đúng là Trình Hướng Tuyết không?"
"Cam đoan không phải giả!"
Tô Giai Tuệ hiểu rõ: "Vậy thì gọi thêm Giang Diên nhé?"
Trình Hướng Tuyết lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: "Được."
Vì thế trước khi giờ nghỉ giải lao kết thúc,Tô Giai Tuệ gọi Giang Diên đi ra ngoài hành lang, đơn giản tóm tắt rõ ràng nguyên nhân và sự việc đang phát sinh
Trần Húc đang chuẩn bị tiến vào tòa nhà giảng dạy, liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy Tô Giai Tuệ và Giang Diên đang đứng bên ngoài hành lang trên tầng ba, vội vàng túm lấy tay Kỷ Cảnh: “Kìa, chuyện gì xảy ra vậy."
"... Có một chút bí mật."
"Không phải ngày hôm qua cậu mới nói cô ấy và Từ Tiểu Đào có chuyện giấu cậu rồi sao? Làm sao vậy? Một đám người học giỏi này muốn tách chúng ta ra để đi chơi lẻ sao?"
Kỷ Cảnh có chút chán ghét đẩy Trần Húc ra: “Trời đã nóng thì chớ, cậu một thân đổ đầy mồ hôi, tránh xa tôi ra chút được không?”
“Cậu con mẹ nó có ý gì? Giận cá chém thớt lên cả anh em à, đến người trước mặt cũng trực tiếp bị cậu biến thành ôn dịch luôn.” Trần Húc bĩu môi nói: “Nhìn bộ dáng vô dụng của cậu đi, nếu như Tô Giai Tuệ là bạn gái của tôi , một ngày tôi phải xử lý cô ấy tám trăm lần."
Kỷ Cảnh chế nhạo: "Cậu thậm chí còn không thể đối phó với Trình Hướng Tuyết mà còn dám to mồm đòi xử lý chị Tuệ, đúng là cái miệng không có khóa, muốn phốc phét cỡ nào liền bốc phét cỡ đó."
"Tôi mà còn không đối phó được Trình Hướng Tuyết sao? tôi căn bản không thèm so đo với cậu ấy mà thôi, về sau cậu cũng không cần làm mấy trò ghép đôi vớ vẩn đâu, Trình Hướng Tuyết không phải gu của tôi."
"Vậy, cậu thích kiểu như nào?"
"Giống chị Tuệ."
Trần Húc nói xong liền bỏ chạy, tiếc là chậm một bước, bị Kỷ Cảnh túm lấy gáy, kỹ thuật khóa cổ của Kỷ Cảnh là do Tô Giai Tuệ dạy, thầy dạy giỏi, trò phát huy quá tốt, Trần Húc căn bản không thể thoát ra được, đành phải liên tục cầu xin tha thứ:
"A… aaa.! Đùa thôi, sai rồi, tôi sai rồi, Kỷ Cảnh!"
Tô Giai Tuệ đang dựa vào lan can ban công, nhìn xuống thấy hai người đang vật nhau ở lối vào tòa nhà giảng dạy, cản trở việc đi lại của giáo viên và học sinh, cảm thấy không còn gì để nói:
"Một người bị thiểu năng, còn một người không có đầu óc,không cứu nổi... Này! Chuông báo vào lớp rồi, Không nghe thấy à!"
Ngoài kỹ năng khóa cổ, Tô Giai Tuệ còn có một kỹ năng quản gia khác là kỹ năng — Sư tử rống.
Tiếng quát này còn hiệu quả hơn cả tiếng chuông vào lớp, so với tiếng quát của giáo viên chủ nhiệm còn có lực uy hiếp hơn, đám học sinh còn đang lề mề trên sân lập tức tăng tốc, lao nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Giang Diên: "..." Thế này mà vẫn cần gọi cậu đi cùng để “tăng thêm dũng khí” sao?
Mặc dù trong lòng hoàn toàn nhận thức được thực lực của Tô Giai Tuệ, nhưng về tình về lý, Giang Diên đều muốn giúp đỡ cô nên không một chút do dự liền đồng ý .
Tô Giai Tuệ rất hài lòng với sự thẳng thắn của Giang Diên: "Sau khi tan học, cậu đợi tôi ở siêu thị ngoài cổng nhé."
"Ừm."
"Nhớ thay quần áo."
"Tại sao?"
“Hiệu trưởng từng đặc biệt dặn dò, nếu có nguy cơ gây sự ở bên ngoài trường học, thì đừng mặc đồng phục học sinh.”
Trong trường có học sinh bán trú nên việc mượn quần áo không khó. Giang Diên gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Kỷ Cảnh và Trần Húc đi tới, hai người mang ánh mắt long lanh dò hỏi lại trông vừa ngu ngốc.
Tô Giai Tuệ xua xua tay, rồi quay người bước vào lớp.
Kỷ Cảnh khó chịu cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, nhưng anh thực sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân là do đâu, anh nghiêm túc học từ vựng, bài tập cũng làm rất chăm chỉ, dạo gần đây cũng không đi quấy rầy bạn gái nhiều, ngồi kiểm điểm lại thì thật sự không nghĩ ra bản thân đã làm gì có lỗi... Có lẽ đây vốn chính là lớp 12.
Bỏ đi, mới có một năm mà thôi.
—---
Trường cấp ba số 11 tuy rằng là trường trung học phổ thông, nhưng các giáo viên ở đây cũng đều là những người giỏi nhất trong thành phố, điều duy nhất không hài lòng ở đây là môi trường trong khuôn viên trường, ở đây chỉ cách Tinh Hải hai con phố, nhưng mọi thứ từ cơ sở vật chất đến phong cách giảng dạy dường như cách xa cả một thế kỷ. Đã là năm 2021, nhưng những con phố gần trường cấp ba số 11 vẫn giữ nguyên phong cách của những năm cuối thập niên 90. Khắp nơi là những tòa nhà cũ nát, vẫn còn rất nhiều ngôi nhà cấp bốn được xây dựng trái phép, xe ba gác đỗ ngổn ngang, trên những con hẻm nhỏ chật hẹp, lác đác dưới những tán cây to là những quầy trái cây và thịt xiên chiên.
"Ông chủ, cho cháu ba cái xúc xích rán, thêm nhiều ớt bột một chút ạ."
"Mình muốn ăn hai cái."
"Vậy cho cháu bốn cái, phải là xúc xích tinh bột nha ông chủ."
Tô Giai Tuệ cúi người, nhìn chăm chú vào miếng xúc xích đầy tinh bột trong chảo rán, bị nó mê hoặc, không còn suy nghĩ đến chuyện gì khác.
Trình Hướng Tuyết trốn sau gốc cây, nhìn chăm chú vào cổng trường cách đó không xa, một nửa tâm trí cũng đang bay đến chảo rán xúc xích tinh bên này: "Chú ơi, rán cháy một chút nhé."
Giang Diên: "...Chúng ta đứng ở đây thì không phải Giai Hòa vừa ra cổng liền thấy chúng ta luôn sao?"
Tô Giai Tuệ: "Ngu ngốc, nếu những nữ sinh ở trường y tế đó muốn chặn Tô Giai Hòa, họ khẳng định phải đến sớm như chúng ta."
Xúc xích rán rất nhanh đã chín, được lấy ra khỏi nồi, chủ quầy dùng một tay che gió, còn một tay cầm lọ ớt bột rắc đều lên: "Cháu gái, xong rồi đây, cầm chắc nha."
“Cám ơn chú!” Tô Giai Tuệ đưa cho Trình Hướng Tuyết hai cái, một cái cho Giang Diên: “Nhưng ba người chúng ta đứng cùng nhau thế này rất dễ bị phát hiện, chúng ta tách nhau ra hành động đi.”
Trình Hướng Tuyết: "Ai lên trước?"
Tô Giai Tuệ: "Đương nhiên là mình dẫn đầu rồi. Mình và Tô Giai Hòa chỉ cần nhìn mặt thôi là đã biết ngay mối quan hệ rồi. Dễ rút dây động rừng. Hai người các cậu ở lại đây đi, đợi lát nữa có người tới thì mình lên trước. Hai người phụ trách quay lại bằng chứng." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trình Hướng Tuyết đứng nghiêm rồi cúi chào đúng chuẩn đàn em: "Đã rõ!"
"Lễ nghi của cậu vừa dùng là của đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong."
"Mình vốn chính là thiếu niên tiền phong mà."
Giang Diên mím môi thì thầm: "Đội thiếu niên tiền phong cũng không có ai quá 14 tuổi như cậu cả."
Trình Hướng Tuyết mở to mắt nhìn cậu: "Không phải tôi đã từng làm rồi sao? Cái này gọi là không quên bài học vỡ lòng."
Giang Diên cũng hơi mở to hai mắt, chỉ vào phía sau Trình Hướng Tuyết: "Là những người kia sao?"
Tô Giai Tuệ nhìn sang, thấy vài cô gái tóc tai nhuộm màu phong cách, trang điểm cũng rất đậm đang khoác tay nhau đi về phía bên này, tổng cộng có sáu người, khớp với thông tin mà Từ Tiểu Đào tra được.
“Chắc là vậy.” Tô Giai Tuệ ăn nốt miếng xúc xích cuối cùng, nhanh chóng trốn cạnh quầy hàng bên cạnh.
Còn lại Trình Hướng Tuyết và Giang Diên đứng trước quầy xúc xích, đối với Trình Hướng Tuyết mà nói, đây là cơ hội hiếm đứng riêng với Giang Diên, cô ấy thật muốn nhân cơ hội này để trao đổi, tăng thêm sự hiểu biết giữa cô ấy và Giang Diên.
"Ờ thì, cuối tuần này cậu có dự định gì không?"
"Kèm Giai Hòa học thêm."
Trình Hướng Tuyết khá rõ ràng tình huống hiện tại của Giang Diên, nghe thấy vậy không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng: "Một con cừu cũng là chăn, hai con cừu cũng là chăn, cậu có thể dạy kèm cho cả tôi không? Tôi không gặp khó khăn gì trong bài kiểm tra nghệ thuật, nhưng điểm văn hóa trên lớp của tôi lại hơi thấp. Vì vậy thành tích trung bình cũng bị kéo xuống, chúng ta đều là bạn, cậu có thể giúp tôi một chút không?"
"..."
"Có phải tôi mặt dày quá không?"
"Nếu dì Tôn và chú Tô không có ý kiến gì thì không sao."
Trình Hướng Tuyết bề ngoài trông bất cần, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, lập tức nghĩ đến hiện tại Giang Diên đang ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Tô, lập tức cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không ra về tay không."
Giang Diên cụp mắt liếc cô một cái: "Cô vẫn nên ăn nói cẩn thận rõ ràng một chút thì hơn, nghe cô nói vậy rất kỳ quái."
Trình Hướng Tuyết: "Thật ra, tôi là con lai Đông Bắc Đài Bắc, mẹ tôi là người Đài Bắc."
"Không tin." Giang Diên đã nhiều lần chứng kiến khả năng bịa chuyện của cô ấy, cô ấy từng kể chuyện ăn trứng luộc mà không cần bóc vỏ trứng cũng giống như thật.
"Tôi không lừa cậu thật mà! Mẹ tôi từ nhỏ đã ao ước được ngắm cảnh tuyết rơi, nhưng 800 năm nay Đài Bắc không có tuyết, nên mẹ tôi đã chọn rời bỏ quê hương, đến vùng Đông Bắc để sống và học đại học, sau đó quen ba tôi. Sau đó có tôi, Trình Hướng Tuyết, có phải rất lãng mạn không?"
Câu chuyện này quả nhiên logic, còn lãng mạn hay không thì Giang Diên khó có thể đánh giá, ý nghĩa của từ này cách cậu quá xa.
Cha mẹ cậu đều là nông dân bình thường, học hành không nhiều, càng không quen biết yêu đương gì, chỉ là do điều kiện hai gia đình tương đối phù hợp, lại có bà mai đáng tin cậy làm bảo chứng, nên mới kết hôn sinh con, sống với nhau cũng đã hơn nửa đời người.
Nếu nói văn minh dựa trên cơm no áo ấm, vậy thì lãng mạn dựa trên cuộc sống tốt đẹp, sung túc.
Giang Diên rất rõ ràng rằng hiện tại cậu không xứng để theo đuổi cái gọi là lãng mạn.
"Giang Diên? Cậu có đang nghe tôi nói chuyện không đó?"
"...Giai Hòa tới rồi."
Trình Hướng Tuyết cũng biết nặng nhẹ, lập tức lấy điện thoại di động ra, giống như một phóng viên đưa tin nằm vùng trong tổ chức phạm pháp, rất chính nghĩa mà lén lút bấm nút quay video.
Giang Diên ở bên cạnh giúp cô ấy canh chừng, sợ bị đám người kia phát hiện.
Tuy nhiên, sự chú ý của sáu cô gái kia lại đổ dồn vào Tô Giai Hòa, họ cười đùa đi qua, nửa kéo nửa đẩy Tô Giai Hòa ra khỏi đám đông.
Những tòa nhà kiểu cũ ở đây hoàn toàn không có khái niệm đồng dạng, có cái thì nằm ngang, có cái nằm dọc, còn có những cặp tòa nhà dính sát vào nhau, ở giữa chỉ có một khoảng trống đủ lớn cho một người đi qua. Trình Hướng Tuyết quàng tay qua vai Giang Diên, giả vờ là một cặp, thận trọng đi theo nhóm sáu người, bảo trì khoảng cách nhất định, nhóm sáu người băng qua đường, đi vào một con hẻm nhỏ hẹp giữa hai bức tường.
Vị trí này thuận lợi để Trình Hướng Tuyết bí mật quay video, cô kéo Giang Diên trốn ở lối vào con hẻm, mở camera của điện thoại di động ra, chất lượng hình ảnh hiển thị trên màn hình không rõ ràng lắm, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy được mặt người.
Bị sáu người bao vây, Tô Giai Hòa liên tục lùi lại phía sau cho đến khi lưng chạm phải mặc tường cứng ngắc.
"Cậu trốn cái gì, tôi có thể ăn thịt cậu sao?." "Tiểu Lục" mặc quần lửng màu xanh lá cây, đi đôi giày vải cao cổ màu xanh lá cây, nhìn qua hẳn là "chị đại" trong nhóm sáu người, hai ngón tay kẹp thuốc lá chọc nhẹ vào vai Tô Giai Hòa, điếu thuốc đang cháy đỏ thiếu chút nữa xẹt qua cằm Tô Giai Hòa: "Lát nữa chúng tôi đi quán Internet, cậu cũng đi chứ, hả?"
"..."
"Ha ha ha ha."
Sáu người như là bị bộ yếu đuối và im lặng cam chịu của Tô Giai Hòa chọc cười, càn rỡ cười to thành tiếng. "Tiểu Lục" trưng ra khuôn mặt xinh đẹp, hùng hổ nói: "Đi không? Nói chuyện với cậu đó, giả câm với tôi à?"
Tô Giai Hòa cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi phải về nhà trước năm giờ."
Cô gái mặc áo phông Hello Kitty màu hồng vươn tay về phía cậu: "Vậy thì cậu bao chúng tôi chơi net đi."
"..."
"Tiểu Lục" vứt bỏ thuốc lá, thò tay vào túi quần của Tô Giai Hòa, từ bên trong lấy ra một nắm tiền lẻ đưa cho "Katie", người này nhận tiền rồi đếm lại: "Tám mươi sáu, ấy chà, hôm nay nhiều thật đấy."
"Tiểu Lục" cũng không thấy tiền sáng mắt, cô ta chỉ là quàng tay lên vai Tô Giai Hòa, hơi kiễng chân, hôn lên mặt Tô Giai Hòa một cái: "Cám ơn."
Tô Giai Hòa đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên đẩy "Tiểu Lục" ra: "Cậu…"
Cậu chưa kịp nói hết lời thì một chiếc túi rác màu đen khổng lồ bất ngờ bay tới từ đầu bên kia con hẻm, đập mạnh vào đám người "Katie".
Mặt trời bắt đầu ngả bóng, tia nắng cuối ngày ấm áp tràn ngập lối vào con hẻm phủ rêu xanh mướt.
Đứng dưới ánh nắng, Tô Giai Tuệ trông giống như một đại anh hùng từ trên trời giáng xuống.
"Wow..." Trình Hướng Tuyết khẽ cảm thán một tiếng, cô muốn bắt chước chị Tuệ của mình xuất hiện dưới ánh hào quang đầy rực rỡ, nhưng vừa đứng dậy, cô ấy đã đau đớn ngồi lại xuống mặt đất: "Không được, không được rồi, mẹ nó, chân tôi bị chuột rút."