Tô Giai Hòa biết được Kỷ Cảnh về nhà, đêm nay cậu ta có thể độc chiếm chiếc giường rộng một mét tám, cậu ta vui sướng đến mức hận không thể lăn lộn mấy vòng.
Ông Tô từ phía sau đánh cậu ta một cái: “Chỉ biết cười ngây ngốc, làm bài tập xong chưa, lát nữa bố sẽ cho chị con kiểm tra, con không hiểu chỗ nào phải hỏi, sống chung với hai học sinh giỏi, điều kiện tốt như thế, con chú tâm vào học hộ bố một chút, không sợ mấy hôm nữa không thi đậu đại học à.”
Bà Tôn đang nấu canh trong bếp, nghe thấy vậy liền quay lại hỏi: "Điểm thi đầu vào của tiểu Giang bao nhiêu?"
Hôm nay ông Tô đến trường chính là để cố ý hỏi thăm chuyện này, liên tục khen: “Tốt, rất tốt, thầy Lý nói đề thi tuyển sinh lần này khá khó, đặc biệt là mấy câu hỏi phụ, mấy câu hỏi này chủ yếu dùng để thăm dò học lực của học sinh, này, vậy mà tiểu Giang lại làm được hết, chỉ có một câu cuối là chưa xong vì không đủ thời gian, nhưng tóm tắt cách giải lại rất chính xác, chỉ cần trong một năm này không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì việc được tuyển thẳng vào Thanh Hoa là không vấn đề."
Dì Giang nghe xong lấy làm tự hào, vội vàng gác lại công việc, lập tức ra ngoài gọi điện báo tin vui cho anh trai và chị dâu.
Ở nhà có hai học sinh cuối cấp ba, bà Tôn quá hiểu tầm quan trọng của việc được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, bà ân cần múc một bát canh đưa tới trước mặt Giang Diên: “Thế nào rồi tiểu Giang , ở trường mới có quen không cháu?"
"Cám ơn dì, cháu cũng quen rồi ạ! Giáo viên giải đề rất rõ ràng dễ hiểu."
"Vậy là tốt rồi. Còn các bạn cùng lớp thì sao, các bạn có hòa đồng với cháu không?"
"Cháu học cùng lớp với Giai Tuệ, các bạn cùng lớp cũng rất quan tâm cháu ạ."
Giang Diên quá ưu tú, khả năng thích ứng của cậu cũng rất tốt, bà Tôn cũng không biết có chỗ nào giúp đỡ được cậu, nên ngượng ngùng không biết mở lời nhờ Giang Diên kèm bài tập cho Tô Giai Hòa như thế nào.
Mắt thoáng thấy dì Giang đang gọi điện cho anh trai và chị dâu trong sân, bà chợt nảy ra một ý định, liền kéo ông Tô vào phòng khách, nhỏ giọng nói vào tai ông:
"Cha mẹ của Giang Diên đều làm việc ở công trường, một người làm phụ hồ, một người nấu cơm, buổi tối ngủ trong nhà kho rất vất vả và mệt mỏi. Cũng không kiếm được nhiều tiền, lại không được đóng bảo hiểm xã hội, nhà ở cũng không. Tôi đang nghĩ, ông có thể tìm một công việc cho hai người họ trong nhà máy không? Không cần tốt hơn công việc hiện tại cũng được, nhưng ít ra có thể thu xếp cho họ một phòng ký túc xá công nhân là được.
"Cái này. . . việc thì đương nhiên là có, nhưng không chắc bọn họ có khả năng làm được."
"Không biết thì có thể học mà, đâu khó đến mức không học nổi đâu. Tôi mà đi học, mười ngày nửa tháng chắc chắn tôi cũng có thể làm được."
Ông Tô cười tủm tỉm: "Được, chuyện này tôi sẽ thu xếp, bà đi nói qua chuyện này với chị Giang đi, nhưng mà cũng không phải vì lý do gì khác, mà là tôi thật sự rất thích thằng bé Giang Diên này, rất giống tôi hồi còn trẻ."
Bà Tôn thở dài: “Con của người ta dù có tốt đến đâu thì cũng là của người ta, ông nhìn con của ông kia kìa”.
Ông Tô cũng cảm thấy buồn bực: “Mới chỉ từng thấy có những cặp song sinh, một đứa cơ thể phát triển tốt còn một đứa thì kém phát triển, nhưng tôi chưa từng thấy một cặp song sinh nào mà một đứa thì bộ não phát triển tốt, còn đứa kia thì lại ngu si đần độn cả.”
"Ba!" Tô Giai Hòa rất bất mãn: "Nhỏ giọng một chút! Con đều nghe thấy hết đấy!"
"Ờ ờ" ông Tô đáp hai tiếng có lệ, ánh mắt rơi trên người Tô Giai Tuệ đang ngồi vừa uống canh vừa nghịch điện thoại, cười nói: "Tuệ Tuệ, ba nghe thầy Lý của nói thứ sáu này có kỳ thi tháng à."
"Dạ, kỳ thi thử ạ."
"Kỳ nghỉ hè này, các bạn của con chắc hẳn đang rất cố gắng học thêm, con không cần phải học thêm đâu, chúng ta nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi thật tốt, đến giờ học thì nên chăm chỉ học, còn lúc chơi thì cũng nên chơi thật thoải mái. Vậy nên, con không cần quá lo lắng về thành tích trong kỳ thi thử, xếp hạng thấp hơn trước một chút cũng cũng không sao cả ”.
Tô Giai Tuệ gật đầu nói: "Vâng, con biết ạ."
Ông Tô đánh con trai, an ủi con gái xong, tự cho rằng mình là một người cha chu đáo, biết giáo dục con cái, ông cho rằng phương pháp dạy dỗ này của ông xứng đáng được xuất bản thành sách để truyền bá rộng rãi tới các bậc phụ huynh.
Tô Giai Tuệ ăn no xong liền đứng dậy đi lên tầng, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Ông Tô không khỏi nói với theo: "Nhìn đường đi, ngã bây giờ." Lo lắng con gái chỉ thích nghe những lời nhẹ nhàng không thích thô bạo, nên ông Tô phải hạ giọng xuống, cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
Nhưng Tô Giai Tuệ hoàn toàn không nghe thấy, lê dép lê lộc cộc tiếp tục đi lên tầng.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Bà Tôn nói: "Ngày đầu tiên tiểu Cảnh trở về nhà, khó đảm bảo thằng bé sẽ không mâu thuẫn với người cha khốn nạn của mình, Tuệ Tuệ không lo lắng sao được, nên vẫn cần liên hệ nói chuyện với thằng bé một chút."
“Cái loại này, hừ.” ông Tô búng tàn thuốc, trên mặt lộ ra một tia chán ghét, ý là không cần nói cũng biết.
Mặc cho con người Kỷ Cảnh đáng giá hàng trăm triệu, có một người mẹ bỏ rơi con ruột của mình bỏ trốn theo tình nhân ra nước ngoài, và một người cha đầy toan tính không kể tình thân, nhưng trong suy nghĩ của ông Tô, Kỷ Cảnh hoàn toàn không bằng một phần Giang Diên, Giang Diên vươn lên bằng bản lĩnh của chính mình, cha mẹ có thể đồng cam cộng khổ để chăm lo cho con cái, gia thế lại rõ ràng, trong sạch.
Nếu không phải sợ phá bỏ rào chắn khiến con gái sinh ra ngỗ nghịch, chậm trễ việc học, được ít hơn mất thì ông Tô sẽ không nhắm mắt làm ngơ cho hai đứa qua lại như bây giờ.
...
Ngày hôm sau, vẫn là ông Tô đưa bọn nhỏ đi học.
Cách trường cấp ba số 11 còn một đoạn đường nữa, Tô Giai Hòa đã nháo nhào đòi ông Tô dừng xe lại.
Ông Tô khó hiểu: "Làm sao vậy, làm sao không cho ba chở đến tận cổng?"
"Con nhìn thấy bạn học của con, để con xuống xe đi bộ cùng cậu ấy. Ba, ba có thể cho con xin thêm năm mươi tệ được không?"
"Gì? chẳng phải hôm qua ba mới cho mày năm chục sao? Đã tiêu hết rồi?"
"Hôm qua là ngày đầu tiên đến trường. Con mời các bạn cùng lớp ăn kem."
"Con mẹ nó, con là Thiện Tài Đồng Tử* à!"
(* - con nhà giàu có, cành vàng lá ngọc)
Mặc dù mắng như vậy, nhưng ông Tô lại ủng hộ chuyện con cái kết giao, hòa đồng với bạn bè, ông cũng chưa bao giờ keo kiệt trong việc thỏa mãn nhu cầu xã hội của con cái trong phạm vi cho phép, ông rút ra một tờ tiền, đầu ngón tay kẹp tờ tiền màu xanh lá đưa qua.
“Cám ơn ba!” Tô Gia Hòa bỏ vội tiền vào trong túi, cầm cặp sách chạy vụt đi giống ngày hôm qua.
Không biết có phải là do song sinh thần giao cách cảm gây ra hay không, Tô Giai Tuệ linh cảm có điều gì đó không ổn, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy Tô Giai Hòa giống như thi chạy cự ly ngắn, lao thẳng qua cổng trường, không có bạn học nào như lời nói lúc nãy.
Nếu có gì đó không bình thường thì chắc chắn là có quỷ.
Tô Giai Tuệ cũng không vội đi tìm hiểu chuyện này, tạm thời giữ “con quỷ” này lại trong lòng đã, đến trường, cô vẫy tay chào tạm biệt ông Tô, sau đó quay đầu lại hỏi Giang Diên: "Cậu có cảm thấy hôm nay Tô Giai Hòa hơi kỳ lạ không?"
Vừa nãy Giang Diên cũng ngồi đằng sau cùng Tô Giai Tuệ, cả hai người đều nhìn thấy rõ ràng:
"Ừm, có một chút, giống như … hoảng sợ"
"Hoảng sợ? Không phải là ngày đầu tiên đi học nó đã có bạn gái, sợ bị chúng ta phát hiện chứ? Bằng không nó xin tiền để làm gì?"
"Trực tiếp hỏi cậu ấy không được sao?"
"Thời buổi bây giờ, đến đứa bé con năm tuổi cũng đã biết nói dối cũng không chớp mắt, huống hồ nó còn lớn bằng này rồi, ấy, tôi không có ý nói cậu không bằng đứa bé năm tuổi đâu."
"..."
Tô Giai Tuệ mỉm cười: "Chúng ta đi học cùng nhau thế này khó tránh khỏi sẽ bị người khác bắt gặp, thực sự rất bất tiện. Tối qua Trần Húc gửi tin nhắn cho tôi, cậu ta nói rằng cậu là một thanh niên ngay thẳng. Haizz, còn cậu ta chỉ là cái mồm hơi thối một chút thôi chứ thực ra con người cậu ta rất tốt, cậu suy nghĩ kỹ đi, nói với mọi người rằng cậu là họ hàng của tôi cũng tốt, nếu cậu không để ý thì từ hôm nay trở đi cậu là anh họ của tôi, như vậy có được không?"
Tô Giai Tuệ luôn là người thẳng thắn và trưởng thành, tính cách so với con người của cô thoạt nhìn khá mâu thuẫn, bình thường cô đều rất rõ ràng chuyện nào ra chuyện đó, vui vẻ, tự do thoải mái, nhưng cũng không đánh mất tầm nhìn tổng thể, làm người khác không thể không tin phục vào khả năng lãnh đạo của cô.
Giang Diên gật đầu theo bản năng,, chờ khi cậu định thần lại, Tô Giai Tuệ đã nhảy nhót đi vào cổng trường.
“Chị Tuệ!” Trình Hướng Tuyết đến rất sớm, cô ấy vẫn luôn đợi Tô Giai Tuệ: “Hôm qua lớp cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, từ giờ cứ mặc kệ cô ta là xong."
"Đúng vậy, thật không thể chịu không nổi. Mình ghét nhất loại người như vậy."
Ánh mắt Trình Hướng Tuyết rơi vào Giang Diên, cô ấy ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng."
Giang Diên mím môi: "Chào."
Tô Giai Tuệ vươn tay đẩy bong bóng màu hồng trên đỉnh đầu cô bạn ra: “Chiều hôm qua mấy giờ cậu về?”
“Hết tiết thứ hai liền đi về.” Trình Hướng Tuyết nhẹ nhàng dựa vào vai Tô Giai Tuệ: “Còn không đến ba tháng nữa sẽ tới kỳ thi mỹ thuật, mỗi ngày ít nhất mình phải tập múa bốn tiếng đồng hồ, về nhà còn phải học thêm các môn văn hóa, mình sắp mệt chết rồi."
Tô Giai Tuệ đang định động viên cô, lại nhìn thấy khóe mắt Giang Nghiên trợn to, không khỏi bật cười: “Bạn học này hình như đến giờ mới tin là cậu học múa ba lê.”
"Này! Nhìn tôi giống không biết múa lắm sao?"
Thành thật mà nói, dáng người Trình Hướng Tuyết quả thật trông giống thân hình của một vũ công. Tuy nhiên, cô ấy lại có cái đầu to tròn, áo sơ mi lúc nào cũng mở một cúc không khác gì một thằng con trai, bên trong còn mặc một chiếc đai đeo ngực cùng chiếc quần thể thao rộng thùng thình, một bên ống quần còn xắn lên cao để lộ ra đôi tất bảy sắc cầu vồng, cách trang điểm lại khác vũ công, nhìn tổng thể hoàn toàn không có chút liên quan nào đến diễn viên múa ba lê trong tưởng tượng của Giang Diên.
Tô Giai Tuệ nói: "Cậu cũng không thể trách Giang Diên, trông cậu như thế này, sẽ không bị bắt đến phòng giáo vụ dạy dỗ một trận chứ?"
"Mặc quần thể thao thuận tiện cho việc luyện tập, hơn nữa phòng giáo vụ cũng không quan tâm đến trang phục của học sinh lớp 12, vất vả lắm mới học được đến lớp 12, mình không được trang điểm cho xinh đẹp sao." Trình Hướng Tuyết khá tự hào, giống như con dâu bao nhiêu năm khổ cực làm vợ, cuối cùng cũng được trở thành mẹ chồng. Cô ấy vẫn luôn rất sành điệu, hai năm học lớp 10 và lớp 11 không ít lần bị gọi lên phòng giáo vụ viết bảng kiểm điểm vì trang phục đi học.
"Không hiểu, cái này có gì đẹp?"
"Cứ chờ xem, chưa đầy một tuần nữa, chắc chắn những đôi tất này sẽ thịnh hành khắp khuôn viên chung đấy."
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người tiến vào giảng đường, phòng học của Trình Hướng Tuyết ngược hướng với phòng học của Tô Gia Tùy và Giang Diên nên họ tạm chia nhau ra: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nha."
"Ừm, tạm biệt." Tâm trạng Tô Giai Tuệ không tốt, Trình Tương Tuyết vừa nhắc tới khuôn viên chung, cô liền nghĩ ngay tới Tô Giai Hòa.
Trường cấp ba số 11 cũng nằm trong khu vực khuôn viên chung, về trình độ học vấn, ở đó kém xa Tinh Hải về thành tích trung bình, không, phải nói là kém xa, hơn nữa ở đó cũng tụ tập rất nhiều học sinh cá biệt nổi danh thành phố, cho có thể nói luận về nhân và lực thì cả hai đều không đạt yêu cầu.
Nhưng ông Tô lại cảm thấy với học lực trung bình của con trai mình, nên đi học ở trường cấp ba có trình độ phù hợp, ít nhất có thể đảm bảo kiện toàn nhân cách và bảo trì được giá trị quan hiện có. Sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của ông Tô hoàn toàn chính xác, ở thời điểm này, Tô Giai Hòa, người đang sung sướng vì năm mươi tệ, đã quyết định sẽ không trở thành đứa con hoang đàng tiêu tiền như nước.
Chỉ cần gia đình bạn không tán gia bại sản, thì bạn có ăn bám bố mẹ cả đời cũng chẳng sao.
Vì vậy, Tô Giai Tuệ cũng chú ý đến tính cách và giá trị quan của em trai mình hơn là thành tích học tập của cậu.
Nói tóm lại, cô sợ cậu sẽ học thói xấu.
Vừa vào lớp, Tô Giai Tuệ đã đem bữa sáng của Kỷ Cảnh đặt lên bàn, sau đó ngồi vào chỗ của Kỷ Cảnh, vỗ vỗ bàn của Từ Tiểu Đào.
“Chị Tuệ.” Hứa Tiểu Đào quay người lại, khuôn mặt hẹp dài, mắt một mí, tóc cạo ngắn như vừa mới ra khỏi trại giáo dưỡng, trên trán còn có vết sẹo dài 5cm, chính là người đã gây rối ở quán bi-a. "Học Tra Giáp".
Kể từ lần đó Tô Giai Tuệ báo thù cho cậu ta, cậu ta đã thay đổi đối tượng sùng bái của mình, nhận Tô Giai Tuệ là chị cả của mình, hai năm nay đều lấy Tô Giai Tuệ làm gương để học tập chăm chỉ, sau một thời gian dài nỗ lực, cậu ta đã được nhận vào lớp chọn với điểm số cao nhất. Ngày thông báo kết quả, bố mẹ cậu ta vui mừng đến phát điên, hận không thể đến trường cùng nhận cô làm chị.
"Cậu có quen ai ở trường cấp ba số 11 không?"
“Dạ có.” Tuy rằng Từ Tiểu Đào đã thay đổi suy nghĩ, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng dù sao cũng vẫn ở trong khuôn viên chung, các quan hệ cũ vẫn được duy trì tốt đẹp: “Có chuyện gì sao chị Tuệ?”
"Em trai Tô Giai Hòa của tôi học ở trường cấp ba số 11, cậu nhờ người giúp tôi hỏi thăm một chút tình hình của cậu ấy đi."
"Mỗi việc này thôi ạ? được, không thành vấn đề."
"Lát nữa mời cậu ăn cơm."
"Không cần khách khí."
Mục đích của Tô Giai Tuệ đã đạt được, khi cô vừa định đứng dậy, Kỷ Cảnh và Trần Húc lần lượt bước vào lớp.
"Ôi, chị Tuệ thật chu đáo nha. Mới sáng sớm đã ngồi ở đây chờ anh Cảnh đến, ngay cả bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, được đấy. Chị đúng là tư liệu sống để đào tạo tỳ nữ."
Trần Húc này là dạng người mở mồm có thể nói được tám trăm câu, nhưng nói xong lại chẳng nhớ gì nên Tô Giai Tuế cũng không thèm để ý lời của cậu ta, chỉ nhẹ giọng hỏi Kỷ Cảnh: "Tối qua anh ngủ ngon không?"
Kỷ Cảnh rất rõ ràng vì sao bạn gái lại đối xử ưu ái với mình như vậy, mặc dù trước đó đã dùng khăn giấy lau sạch nước mũi nhưng anh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Được bạn gái quan tâm như vậy, trong lòng không khỏi mềm mại: "Ừm … cũng không tệ."
“Vậy ngồi xuống ăn sáng đi.” Tô Giai Tuệ chuyển ánh mắt về phía Trần Húc, cười nói: “Cuối tuần tôi rảnh rỗi, nhất định sẽ về nhà thăm bà nội.”
"Này, cậu …"
"Hiện tại cậu có thể quỳ xuống."
Chỉ là Tô Giai Tuệ quá lười trừng trị Trần Húc, nếu không, chỉ cần cô muốn, mọi điểm yếu của Trần Húc đều đang bị cô nắm trong tay.
Bài kiểm tra vào thứ sáu có liên quan đến kế hoạch học tập trong tháng tới, nếu điểm không đạt yêu cầu, cha mẹ và giáo viên chắc chắn sẽ đồng thời bắt đầu chế độ luyện ngục, lớp 12 rất căng thẳng, để tăng lên được một bậc quả thật gần như phải lột một lớp da, vì vậy hầu hết học sinh trong lớp chọn đều rất lo lắng về kỳ thi này.
Chủ đề về mâu thuẫn giữa Tô Giai Tuệ và Quý Mộc Điềm cũng vì áp lực ôn tập mà rất nhanh đã không còn ai nhắc đến nữa.
Nháy mắt đã là thứ sáu.
Khi bài kiểm tra môn cuối cùng kết thúc, Tô Giai Tuệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tư Miểu nói: "Đề thi lần này khó hơn tôi tưởng tượng."
"Không chỉ khó hơn thôi đâu, tôi nhìn đến mấy câu hỏi lớn liền ngây ngẩn cả người, mấy câu hỏi này trước đây căn bản chưa từng gặp qua."
"Có lẽ là sợ chúng ta học hành không chú tâm, cho nên mới cố ý ra đề khó như vậy để tạo áp lực."
Người nhà của Lâm Tư Miểu đều là giáo viên trung học, vì vậy chút suy nghĩ của giáo viên đã bị cô ấy nhìn thấu.
Tô Giai Tuệ nghe cô ấy nói thế thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "May quá, tôi còn tưởng rằng trong kỳ nghỉ hè này cậu sẽ phải vác theo tôi chạy nước rút 100 mét cơ. Giang Diên, câu có giải được câu hỏi lớn không?"
Giang Diên gật đầu, thản nhiên nói ra đáp ánq.
Quý Mộc Điềm đang ngồi phía trước đột nhiên quay lại, trên môi nở một nụ cười dịu dàng: “Kết quả tôi tính ra cũng giống đáp án của cậu.”
Sắc mặt Lâm Tư Miểu lập tức tối sầm lại.
Vưu Niệm Niệm vẫn luôn không thích việc Lâm Tư Miểu ỷ thành tích của mình mà tự cho bản thân hơn người, lần này thấy vậy cậu ta rất hả hê: "Có vẻ như vị trí đầu bảng của ai đó sắp không giữ được rồi."
Tô Giai Tuệ và Lâm Tư Miểu có tình đồng chí cao hơn trời, sâu hơn biển, đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ nhau: "Cậu chắc chắn có thể đạp cậu ấy rớt hạng sao? Vậy mà tôi không nhìn ra cậu lại tiến bộ nhanh như vậy đấy."
Tô Giai Tuệ được công nhận là người tốt bụng, nhưng cũng được công nhận là rất xấu tính. Để nói về trình độ chơi chữ, dùng từ thì rất ít người thắng được cô. Hơn nữa, sau lưng cô còn có một Kỷ Cảnh, trong trường, lực hô ứng của hai người gộp lại vô cùng mạnh. Vưu Niệm Niệm chỉ dám bí mật nói xấu cô, đứng trước mặt đâu có dám đắc tội, vì vậy cô ta quay đầu lại và nói với Quý Mộc Điềm: "Thật sự không nghĩ tới cậu giỏi đến mức có thể trả lời đúng câu hỏi lớn như vậy."
Quý Mộc Điềm: "Cũng bình thường thôi, chỉ là kết quả tính ra giống kết quả của Giang Diên, cũng chưa chắc đã đúng."
Xuất phát từ thói quen thích hỏi thăm gia cảnh người khác, lại suy tính muốn đâm chọc Tô Giai Tuệ, Du Niệm Niên rất tự nhiên nói: "Cậu học giỏi như vậy, cha mẹ cậu nhất định đã vất vả rồi đúng không, bố mẹ cậu làm nghề gì vậy?"
Đôi mắt của Quý Mộc Điềm lập tức đỏ lên, cô ta cúi đầu nhẹ nhàng nức nở.
Đường Thư vội vàng choàng tay qua vai cô ta an ủi, nói: “Cha mẹ của Điềm Điềm đã qua đời từ khi cậu ấy còn rất nhỏ.”
Lời này vừa nói ra, trong lớp lập tức ồ lên xôn xao.
Tuy nói rằng nơi nào có con người liền sẽ có kẻ ác, có yêu có hận, cũng có những âm mưu tính toán. Nhưng những học sinh lớn lên trong lầu son gác tía này chưa từng được nghiệm qua thế giới gian khổ cùng hiểm ác, nền tảng cuộc sống trong sạch thuần khiết, vì vậy tất cả bọn họ đều đến cạnh an ủi Quý Mộc Điềm.
Ngay cả Lâm Tư Miểu vốn đang tối sầm mặt mày cũng không khỏi nhìn Quý Mộc Điềm với ánh mắt thương hại. ( truyện trên app T𝕪T )
Tô Giai Tuệ không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng cô hiện tại như thế nào, nếu Quý Mộc Điềm chỉ là một bạn học bình thường trong lớp, trải qua cuộc sống đáng thương như vậy, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc, bảo vệ cô ta.
Tuy nhiên, Quý Mộc Điềm lại là nữ chính của tiểu thuyết, bạn trai của cô ta là nam chính, đơn giản chỉ cần nhìn vào gia cảnh của hai người họ, đó là cả một trào lưu văn học cứu rỗi thanh xuân, Ngoài Kỷ Hán Hoa ra, cô ta nên được gọi là nhân vật phản diện số một.
Rất khó để Tô Giai Tuệ cảm thấy thương hại.
Về phần Kỷ Cảnh, làm xong các câu hỏi trắc nghiệm liền ngủ gục trên bàn, chuông tan học reo lâu như vậy, anh vẫn ngủ ngon lành, không nhúc nhích.
Trong tiểu thuyết, anh biết về cuộc sống khổ cực của Quý Mộc Điềm muộn hơn những người khác. Khi anh bắt đầu nảy sinh hứng thú với Quý Mộc Điềm, anh thường cố ý nhờ Quý Mộc Điềm chạy việc vặt cho anh, giúp anh làm bài tập, trực nhật thay cho anh, cho đến một ngày, vì một số việc khiến anh tình cờ biết được cha mẹ của Quý Mộc Điềm mất sớm.
Áy náy, hối hận, đau lòng, đủ loại cảm xúc đan xen, làm cho sự yêu thích phù phiếm của tuổi trẻ biến thành tình yêu sâu đậm.
“Chị Tuệ.” Từ Tiểu Đào đột nhiên đứng dậy, động tác rất mạnh, ngay cả cái bàn phía sau Kỷ Cảnh cũng bị động tác đột ngột của cậu ta làm cho lắc lư, Kỷ Cảnh sững sờ mở mắt ra, che mặt ngáp như một kẻ ngốc.
Tô Giai Tuệ bình tĩnh đưa mắt nhìn sang Từ Tiểu Đào: "Sao vậy?"
"Chuyện chị nhờ em hỏi thăm mấy ngày trước, có kết quả ạ."
"...Ra ngoài nói chuyện đi."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tiểu Đào, Tô Giai Tuệ đoán được chuyện không đơn giản, nhưng như thế nào cô cũng không ngờ được rằng nguyên nhân chuyện này lại là do mình và Từ Tiểu Đào trước mặt.
"Tống Thạch? Người trước đây đụng độ với cậu ở quán bi-a?"
"Đúng vậy, hắn ta đã bị đuổi khỏi trường giáo dục nghề nghiệp vì tội gây rối quấy phá, còn bị đưa vào trại giáo dưỡng. Hắn ta mới được thả vào tháng 7. Vào ngày khai giảng, Tống Thạch đã nhìn thấy Tô Giai Hòa ở cổng trường cấp ba số 11, lập tức nhận ra Tô Giai Hòa là em trai của chị..."