Đúng như Trần Húc dự đoán, tin đồn về Tô Giai Tuệ và Quý Mộc Điềm chỉ trong một buổi trưa đã lan truyền khắp toàn bộ khối 12. Dù có chuyên tâm học hành đến đâu, những học sinh lớp 12 cũng đều tò mò về chuyện này đến nóng cả ruột gan.

Tô Giai Tuệ là một con rồng bạo lực, chỉ cần một câu không vừa ý là sẽ bùng nổ, ai ăn no rửng mỡ mới dám đi hỏi chuyện chỗ cô, vì vậy tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào bạn học mới trông hiền lành ít nói kia.

Khi Tô Giai Tuệ quay trở lại lớp học, một đám người đang vây quanh Quý Mộc Điềm. Khi nhìn thấy cô, đám đông lập tức giải tán, thậm chí mấy người bình thường đều không học tập gì cũng lấy sách vở ra giả vờ thảo luận một số đề toán khó.

Mẹ nó!

May mắn Trình Hướng Tuyết không học ở lớp chọn, nếu không cậu ấy sẽ tức hộc máu mất.

Tô Giai Tuệ dựa vào ghế, hung hăng nhai kẹo cao su, cuối cùng vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây chẳng lẽ là vầng hào quang của nữ chính trong truyền thuyết sao? Nữ chính vừa lộ mặt, danh tiếng tốt đẹp lập tức tan thành mây khói, biến thành nữ phụ ác độc, ai ai cũng sợ hãi sao?

“Tư Miểu, cậu dừng tay một chút.” Tô Giai Tuệ chọc chọc bạn cùng bàn: “Cậu nhìn tôi xem, có thấy ghét tôi không?”

Lâm Tư Miểu đang suy nghĩ giải đề bỗng nhiên bị quấy rầy, cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy chân thành nói: "Có chút khó chịu."

"...Được rồi, cậu làm tiếp đi"

"Cậu không vội sao? Thứ sáu là thi tháng rồi."

Tô Giai Tuệ mới đầu  còn khó chịu, nhưng một câu nói của Lâm Tư Miểu lập tức khiến cô tỉnh táo lại. Đúng vậy, thứ sáu có một kỳ thi lớn, cho nên mọi người xung quanh có quý bạn hay không cũng không có tác dụng gì, trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không có thứ gọi là “quan hệ xã hội”, dù nói thế nào thì cho dù cô không xuất hiện, Quý Mộc Điềm và Kỷ Cảnh tương lai cũng chưa chắc sẽ kết hôn, cái gì mà nam chính với chả nữ chính? tất cả đều là mây trôi.

Chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày, làm rạng danh tổ tiên nhà họ Tô mới là con đường đúng đắn.

Kiến thức sẽ không bao giờ phản bội bạn!

Tô Giai Tuệ nhổ kẹo cao su ra, gạt những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên , quay lại chế độ điên cuồng của năm cuối cấp.

Ngày đầu tiên của năm lớp 12, nhà trường tăng thêm một tiếng rưỡi tự học vào buổi tối, giáo viên từng môn thay phiên nhau chủ nhiệm lớp, vừa giám sát vừa giải đáp thắc mắc.

Tuy nhiên, lớp 12 cơ bản dựa vào ý thức tự giác của mỗi người, việc tự học buổi tối là không bắt buộc, nếu nhà bạn ở xa, muốn bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng về nhà, giáo viên cũng  sẽ cho phép bạn nghỉ học sớm.

Trần Húc không thể về nhà quá sớm, bà nội cậu ta rất mong cháu trai thành công , tiền đồ rộng mở nên đã vá cái mặt già, dùng  mối quan hệ ông nội lúc còn sống để đưa cậu ta vào học lớp chọn, để cậu ta chịu ảnh hưởng của những học sinh giỏi mà học tập chăm chỉ hơn.

Trần Húc đối với bất cứ cái gì để cảm thấy hứng thú, duy chỉ việc học tập là cái gì cũng không biết, có thể nhịn xuống  không trốn học, thành thật ngồi ở trong phòng học đã được coi là hiếu thuận. lắm rồi.

"A Cảnh, đi thôi, chơi bi-a đi?"

"……Đợi một chút."

Kỷ Cảnh không giống Trần Húc, Tô Giai Tuệ thường nói rằng anh là một con lừa lười biếng, đánh một roi vọt mới chịu đi một bước, nếu anh chăm chỉ học tập thì thành tích chắc chắn cũng sẽ rất tốt, chỉ là do anh lười biếng, không tập trung mà thôi.

Bình thường, khi Trần Húc rủ rê anh, lòng anh đã đứng ngồi không yên.

"Còn chờ gì nữa?"

"Xin phép chị Tuệ đã."

"Đại ca à, cậu  chỉ cách cậu ấy có mười bước, mà vẫn cần phải nhắn tin sao?"

Kỷ Cảnh nhướng mày  nhìn về phía Tô Giai Tuệ: "Không phải có một tên côn đồ Thanh Hoa sao? Tôi đi ngang qua cậu ấy liền thấy khó chịu. Nếu tôi đến đó thêm vài lần nữa, cậu ấy sẽ không ngồi cùng bàn với chị Tuệ nữa. "

Trong lớp, Lâm Tư Miểu đứng đầu về cả tuổi tác lẫn học lực, chỉ có một lần cô ấy bị ốm nặng không thể đến lớp, lúc đó Tô Giai Tuệ, mới có thể phát huy thành tích phi thường,  giành được vị trí hạng nhất. Sự uy nghiêm của tuổi tác là điều mà Kỷ Cảnh không dám khiêu khích.

Ring~ ring~ ring~~~~

Điện thoại mà rung  vào ban ngày thì chín mươi chín phần trăm là tin nhắn của Kỷ Cảnh. Còn buổi tối, Tô Giai Tuệ không chắc lắm. Thỉnh thoảng bà Tôn sẽ hỏi cô muốn ăn gì vào bữa tối.

Mở điện thoại, vậy mà là tin nhắn của Kỷ Cảnh.

[Chị Tuệ, Trần Húc rủ em đi chơi bi-a...]

Tô Giai Tuệ mím môi ấn mạnh bàn phím, vì cách bấm phím thô bạo như vậy nên chiếc Nokia E71 của cô đã bị mài mòn hết các ký hiệu trên mặt bàn phím, đến mức không thể nhìn rõ được hai mươi sáu chữ cái nữa.

[Anh học thuộc hết từ vựng chưa! ! ! Bài tập về nhà làm xong hết chưa? ! ! Em không muốn giống như một người mẹ thúc ép anh học bài! Anh cmn tự có chút ý thức tự giác đi! ! ! ]

[Học thuộc xong rồi, thuộc làu luôn, bài tập còn có mấy câu  không hiểu đề, ngày mai nhất định sẽ cẩn thận nghe giáo viên giảng! ]

[Lượn đi]

[Tuân lệnh] (Nguyên văn tác giả dùng từ 喳 - zha: Vâng, dạ - là từ ngữ đầy tớ dùng để trả lời chủ nhân)

Chiếc E71 màu đen của Kỷ Cảnh bởi vì thường xuyên quấy rầy Tô Giai Tuệ, cộng thêm thường xuyên bị rơi xuống đất, nên càng bị mòn hơn so với điện thoại của Tô Giai Tuệ, nếu mang nó đến cửa hàng đồ cũ để trao đổi thì khả năng chỉ đổi được một con dao phay hoặc và chậu rửa.

"Nghe nói Apple sắp phát hành IPhone 4. Có vẻ khá tốt. Cậu không cân nhắc đổi điện thoại à?"

"Chị Tuệ không thay điện thoại thì làm sao tôi thay được?"

"Chậc, chị Tuệ, chị Tuệ, cậu cả ngày trong đầu chỉ có chị Tuệ thôi đúng không? Cậu có biết sau lưng anh em nói cậu thế nào không, nói cậu nhát gan, cậu nhìn lại cậu xem, dùng quần áo của cậu để cô ấy lót đít ngồi, Nếp nhăn, đầy nếp nhăn, con mẹ nó tối qua tôi ủi cả đêm mới phẳng lại được đó, cậu biết không? Được, là dì giúp việc nhà tôi ủi, nhưng mà cũng là như nhau cả.”

“Thì sao?” Kỷ Cảnh dừng bước, nhìn chằm chằm Trần Húc: “Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì?”

"Chậc... tôi nghĩ cậu nên phát huy sức mạnh của mình để tiêu diệt chí khí của cô ấy."

"Cậu có chắc là cậu đang nói tiếng người không? Vì không muốn ảnh hưởng đến chị Tuệ thi đại học, năm nay tôi quyết định bớt đi một ít chuyện."

"Chuyện gì? Cậu sợ Kỷ Hán Hoa lại làm khó dễ chú Tô sao?"

"Tôi sợ chị Tuệ nhất thời xúc động đi làm Kỷ Hán Hoa mất mặt."

Trần Húc không khỏi cười nói: "Tôi nói không phải là hủy diệt cái chí khí này, quên đi, tôi lười nói nhảm nữa, ai khó chịu tự người đấy biết."

“Dù sao tôi thấy như vậy cũng rất tốt.” Kỷ Cảnh ung dung vươn vai: “Tôi còn mong chị Tuệ thăng chức thật nhanh để còn theo sau cô ấy ăn cơm mềm đây.”

"Cậu không phải nhát gan, cậu đây là hèn nhát, vô cùng hèn nhát, xứng đáng bị chủ nhân đè đầu cưỡi cổ."

"Không phải cậu nói tôi đang trừ hại cho dân sao? Cứ cho là tôi làm việc thiện đi." ( truyện trên app T𝕪T )

Trường cấp ba Tinh Hải là một trường cấp ba chuyên ươm mầm tài năng một cách toàn diện, trong trường có một vận động viên bi-a chuyên nghiệp đang học lớp 11, vừa giành được vị trí á quân giải vô địch trẻ toàn quốc năm nay. Để có thể duy trì cường độ tập luyện của cậu ta trong quá trình học tập, trường học đã đặc biệt chuẩn bị một phòng bi-a dành riêng cho cậu ta.

Khi tuyển thủ kia tan học về nhà, phòng bi-a này liền trở thành phòng giải trí của thầy hiệu trưởng.

Tuy rằng cũng không phải vinh hoa gì, nhưng so với tiệm bi-a bên ngoài còn tốt hơn, ngoài quán bi-a có đủ mọi loại người, cũng có không ít nhân vật trước đây có ân oán với Kỷ Cảnh và Tô Giai Tuệ. Tuy rằng trước mắt vẫn duy trì cậu không gây sự với tôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy cậu, nhưng nếu lỡ gặp nhau, họ đều là thanh niên sung sức, khó đảm bảo họ sẽ không bốc đồng.

Tô Giai Tuệ cảm thấy Kỷ Cảnh thành thành thật thật chơi ở trong trường còn tốt hơn

"Tư Miểu, tôi đói rồi, chúng ta nghỉ trước đi, sáng mai làm bộ đề này tiếp."

"Ok, tạm biệt."

"Giang Ngạn, đi thôi."

Giang Diên hơi giật mình ngẩng đầu lên, hơn chục học sinh còn lại trong lớp không ngoài ý muốn đều nhìn chằm chằm vào cậu. Điều này phần nào giải thích được tại sao sáng nay Kỷ Cảnh lại bảo cậu nói dối rằng cậu là họ hàng của Tô Giai Tuệ, phải thừa nhận rằng cậu ấy lường trước mọi chuyện rất tốt 

"Chờ một chút, tôi thu dọn cặp sách."

"Không cần vội, tôi đi phòng bi-a tìm đám người Kỷ Cảnh trước, phòng ở góc tầng hai nha."

"Được."

Tô Giai Tuệ vừa đi, một bạn học nữ  nghiêng người hỏi cậu: "Trước đây các cậu quen nhau sao?"

Giang Diên mím môi, trong lòng biết rằng nếu cậu nói ra sự thật, sau này sẽ có nhiều lời đàm tiếu: "... Tôi và Tô Giai Tuệ là họ hàng."

"Thảo nào, xem ra hai người còn rất thân thiết, là họ hàng bên đằng ngoại phải không. Ba của chị Tuệ thường xuyên tới trường học đón chị ấy, tôi từng gặp qua rồi, cậu thoạt nhìn cũng không giống chú ấy."

Giang Diên không giỏi bịa đặt nói dối, mặt cậu ta hơi nóng lên, ậm ừ trả lời vài câu sau đó nhặt cặp sách rồi vội vàng rời đi.

Bạn học nữ nhìn theo bóng lưng của hắn, trầm ngâm gật đầu, nói với bạn cùng bàn: "Mẹ của Tô Giai Tuệ là dân tái định cư, nghe nói trước khi di cư thì nhà bà ấy rất nghèo, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp 2 đã bỏ học đi làm thuê rồi."

"Niệm Niệm, cậu đúng là biết tất cả mọi thứ nha."

"Mẹ tôi không phải là hội trưởng hội phụ huynh sao? Mỗi lần tổ chức họp phụ huynh, ba của Tô Giai Tuệ đều tham gia, bởi vì mẹ cậu ấy không biết chữ."

Cô bạn cùng bàn có thể nghe ra sự đắc ý trong lời nói của cô ta, liền cảm thấy cô ta thật nhàm chán.

Khi Tô Giai Tuệ đến phòng bi-a, Kỷ Cảnh và Trần Húc vừa mới kết thúc một ván.

"Haha, em tới vừa đúng lúc."

"Ai thắng?"

Kỷ Cảnh giơ tay cao như học sinh tiểu học: "Thắng hiểm, thắng hiểm."

Tô Giai Tuệ nhìn vài quả bóng còn sót lại trên bàn, cảm thấy ngứa mắt, dù sao cô cũng phải đợi Giang Diên, nên cầm gậy lên và nói: "Để em thử."

Đồng phục xuân hè của học sinh nữ là một chiếc váy xếp ly màu xanh đậm, dài qua đầu gối, thân hình Tô Giai Tuệ rất đẹp, eo váy cuộn lên hai lớp nên váy chỉ dài đến đùi. Thoắt một cái đã đi đến bên bàn, nằm xuống, nhấc chân lên, Kỷ Cảnh cùng Trần Húc đều giật mình, đồng loạt quay lưng lại, kinh hãi đồng thanh nói: "Cậu làm cái gì vậy?"

Tô Giai Tuệ liếc hai người một cái: “Hai người đừng ầm ĩ được không?” Nói xong lại cười: “Gia đình giáo dục không tệ nhỉ.”

Kỷ Cảnh bất đắc dĩ xoay người: "Cho dù có quần bảo hộ thì tốt xấu gì em cũng nên giữ ý hơn một chút chứ."

"Chơi bi-a không phải toàn dùng tư thế này sao? Em với không tới."

“Có khúc nối cơ đẻ tăng độ dài gậy mà bà chị!” Trần Húc giơ tay nhéo gáy Kỷ Cảnh: “Tôi cảm thấy chị ấy thậm chí không coi chúng ta là đàn ông.”

Độ sát thương của câu nói này mạnh hơn gấp trăm lần so với những gì cậu ta vừa nói trong hành lang. Kỷ Cảnh phải thừa nhận rằng đôi khi Tô Giai Tuệ thực sự không coi anh như một người đàn ông bình thường, nhiều lúc anh thấy bản thân giống như một người anh em  tốt, thậm chí còn giống bạn thân nữ hơn..

Tô Giai Tuệ bày trận lớn như vậy, gậy cũng đã nối thêm nhưng kết quả còn không đánh được quả bóng nào vào lỗ, cô lập tức mất hứng thú với loại trò này: “Sao Giang Diên vẫn chưa đến đây, không lẽ lạc đường?"

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Giang Diên đứng ở cửa nói: "Còn chưa đến mức lạc đường."

"Ok! Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta về nhà ăn cơm!"

"Hôm nay anh về nhà."

 "À~……"

Kỷ Cảnh trở về nhà là điều hiển nhiên, nhưng khi Tô Giai Tuệ nghĩ đến việc anh ở nhà cô đơn, không được người khác chào đón liền cảm thấy rất khó chịu, thật hy vọng có thể nhanh nhanh thi đại học, học đại học rồi Kỷ Cảnh có thể danh chính ngôn thuận chuyển ra ngoài sống.

Giữa muôn ngàn khúc mắc, Tô Giai Tuệ nở một nụ cười dịu dàng: “Ngày mai em mang bữa sáng cho anh.”

Mỗi lần trước khi Kỷ Cảnh quay về nhà, Tô Giai Tuệ đều đối xử với anh rất tốt, Kỷ Cảnh cũng tập mãi thành quen, thuận tay giúp bạn gái xách cặp sách.

Ven đường lớn có hai hàng Ngô đồng tươi tốt, cành lá khẽ đung đưa theo cơn gió chiều.

Cô gái bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, giày thể thao, tất trắng, mắt cá chân mảnh khảnh, đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có mái tóc đen dài đung đưa theo cơ thể, tất cả đều toát lên một bầu không khí trẻ trung vui vẻ và tràn đầy sức sống.

Kỷ Cảnh xách cặp nhìn bóng lưng bạn gái, thật sự cảm thấy chính mình thật may mắn.

Có Tô Giai Tuệ ở đây, tương lai rất đáng để mong chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play