"Tiểu Trân, nhanh lên! " Một người đàn ông cao gầy, có chút
điển trai quay đầu về phía người phụ nữ đang kéo hai cái vali lớn đằng sau nói:
"Sao em không đặt hai cái vali vào nhau rồi đẩy chúng đi? Nhìn em thật mệt
mỏi mà. ”
Tôn Đình Đình có chút gai mắt liền nói:
"Anh giúp cô ấy kéo một cái thì không phải tốt hơn sao? Anh đường
đường là đàn ông mà lại để cho phụ nữ kéo hành lý chứ? "
Đúng là chỉ được cái miệng .
Người đàn ông đó nói: "Đó là vợ tôi, cô ấy vốn là người đảm đang,
cô quan tâm làm gì? Thế còn cô..." Anh ta nhìn Tôn Đình Đình từ trên xuống
dưới rồi lại nhìn Trịnh Hân Vinh bên cạnh liền thở dài một hơi rồi chia sẻ
triết lý cổ hủ của mình: "Phụ nữ không nên quá cưng chiều, kết hôn chính
là vì sống qua ngày, bằng không chồng ở bên ngoài vất vả kiếm tiền về nuôi gia
đình, về nhà lại phải hầu hạ cho vợ, là chồng chứ không phải nô lệ. ”
Tôn Đình Đình rất muốn hỏi lại một câu: Thế vợ anh là nô lệ à?
Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị ông xã Trịnh Hân Vinh túm lấy lôi ra xa
người đàn ông đó, nói: "Em so đo với người ta làm gì? Nãy giờ em thấy có
ai cãi lại anh ta không? Chúng ta đến đây để hưởng tuần trăng mật chứ không
phải trước bực vào người. ”
Đây vốn là một nhóm du lịch gồm có tám cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng
tuần trăng mật trên hòn đảo tình yêu, mọi người đều gặp nhau ở sân bay. Đàn ông
sẽ cầm hành lý, còn phụ nữ thì thoải mái đi theo. Nếu có nhiều hành lý thì đàn
ông sẽ cầm hành lý lớn còn phụ nữ sẽ kéo theo một số hành lý nhỏ. Chỉ có tên
đàn ông thấp kém này, không xấu hổ mà chỉ biết khoa tay múa mồm, lại còn tự hào
vỗ ngực nói: "Vợ tôi rất ngoan ngoãn và là người phụ nữ đảm đang. "
Nói đến đây, anh ta nhìn qua những người đàn ông khác với vẻ mặt đắc ý.
Tôn Đình Đình vẫn không nhịn được thầm mắng một câu: "Tên điên. ”
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn trong nhóm cũng nhịn không được cũng
khỏi bàn tán: "Mới đầu còn tưởng anh ta đẹp trai lại có vợ đầy phúc khí
như vậy, ai ngờ vừa mở miệng chẳng khác gì đồ thiểu năng."
Chồng cô ta cưng chiều gõ vào trán: "Đừng tùy tiện mắng người
khác. ”
Cô gái quay đầu cãi lại: "Em có chửi đâu? Em đây là đánh giá rất
khách quan. ”
Tôn Đình Đình bị cô gái chọc cười thì nói: "Tôi là Tôn Đình Đình,
chồng tôi là Trịnh Hân Vinh. ”
Cô gái nói: "Còn tôi là Diệp Nhược Mai." Cô gái chỉ vào người
đàn ông bên cạnh rồi nói tiếp : "Đây là chồng tôi Lư Dũng Đình. ”
Bởi vì có người cùng chung suy nghĩ nên tâm trạng của Tôn Đình Đình tốt
hơn nhiều, thấy người đàn ông kia vẫn đang giày vò giày vò vợ anh ta, liền nói:
"Mong có ai đó làm cho anh ta một trận, không thì chắc tôi tức chết mất. ”
Có người không cùng quan điểm ở cạnh nên tâm trạng liền bị ảnh hưởng.
Chắc mọi người trong nhóm cũng mong như vậy nên điều ước của cô ta đã
sớm thành hiện thực.
Khi 18 người cùng với hướng dẫn viên đến chiếc ghế bên cạnh cổng lên
máy bay thì đã có một số người đã ngồi đó từ trước, nhưng ánh mắt của mọi người
đều đổ dồn vào cặp đôi không biết có phải là vợ chồng hay không.
Chỉ thấy họ mang khẩu trang giống nhau, đội mũ lưỡi trai cũng giống
nhau, bọn h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.