《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》
Thẩm Ấu Dao từ từ mở mắt ra, cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra luôn rồi, mũi hít vào chỉ toàn là mùi thuốc lá với mùi rượu. Cô đứng dậy nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vô cùng xa lạ, cô cẩn thận suy nghĩ lại nhưng vẫn không hiểu tại sao mà mình lại xuất hiện ở nơi này.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng thấy mấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ để trên tủ đầu giường, dòng chữ "Giấy chứng nhận kết hôn" đã lập tức thu hút ánh nhìn của cô. Thẩm Ấu Dao cầm lấy cẩn thận mở ra xem, đợi nhìn thấy tên của hai người được ghi trên sổ thì không khỏi sửng sốt: Thẩm Ấu Dao và Đỗ Trạch Thần!
Đây không phải là tên của một cặp nhân vật phản diện xui xẻo trong cuốn tiểu thuyết mà cô mới đọc ngày hôm qua sao? Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng xem việc này như thế nào, trong phòng khách bỗng nhiên phát ra những tiếng động ồn ào.
Thẩm Ấu Dao giật mình một chút, vội vàng xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra là mùi rượu nồng nặc lập tức ập ngay vào mặt cô, một người đàn ông say bí tỉ đang lảo đảo vịn bàn trà đứng dậy, bộ dạng anh ta thì đúng là chả ra làm sao, tóc tai thì bù xù, còn râu ria xồm xàm khắp mặt, mặc đồ cũng nhăn dúm dó tùm lum. Có vẻ say rượu khó chịu nên mặt mày rất là cáu kỉnh.
Nhưng ngay cả như vậy, từ những đường nét trên khuôn mặt cùng dáng người cũng có thể nhìn ra được anh là môt trai đẹp chính hiệu.
Nhìn đến nốt ruồi bên dưới mắt trái của anh, Thẩm Ấu Dao có thể xác định anh chính là nhân vật Đỗ Trạch Thần trong cuốn tiểu thuyết 《Hành trình nữ phụ trở mình 》mà cô đã xem tối qua.
Là vị thiếu gia bị nữ chính Bàng Tuyết Oánh lập kế hoạch cho ngoại tình, mà Thẩm Ấu Dao lại chính là tiểu tam trong kế hoạch đó.
Cô cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn đang cầm ở trên tay, sau khi ly hôn, Đỗ Trạch Thần không ngừng bị Bàng Tuyết Oánh dùng lời nói công kích, nên dưới cơn giận dữ thiếu suy nghĩ đã lôi kéo Thẩm Ấu Dao đi đăng ký kết hôn luôn.
Đúng là trai trẻ, mới bị nói khích có mấy câu là không chịu nổi rồi. Vậy nên mặc dù đã trở thành vợ chồng hợp pháp nhưng Đỗ Trạch Thần đến giờ vẫn không hề công nhận thân phận của cô, thậm chí anh còn hận cô vì đã phá hủy tình yêu giữa anh với Bàng Tuyết Oánh nữa. Chính vì thế mà cô vẫn luôn bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, mắng là tiểu tam phá hoại gia đình người khác.
Thẩm Ấu Dao cảm thấy thật nghẹn họng, cái mớ bòng bong gì thế này?
“Ai cha, cẩn thận!” Thấy người đàn ông lảo đa lảo đảo, suýt nữa là dẫm trúng chai rượu ở dưới chân, Thẩm Ấu Dao phải vội vàng chạy đến đỡ lấy anh.
Nhìn mấy chai rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất, cô đoán tiếng động hồi nãy là do người này đá vào mấy thứ này, nhìn kiểu này thì đúng là anh vẫn còn rất đau buồn vì phải ly hôn với vợ cũ.
Lúc này Thẩm Ấu Dao quả thực không biết nên đồng tình cho anh hay là cho chính mình đây. Đỗ Trạch Thần không chỉ có vẻ ngoài điển trai, gia thế của anh phải nói là hùng hậu không chê vào đâu được, Bàng Tuyết Oánh phải đau khổ theo đuổi hơn một năm trời mới có thể cưa đổ được anh. Ai ngờ mới đăng ký kết hôn chưa được bao lâu, còn chưa kịp mặc áo cưới cô dâu thì cô ta đã trọng sinh trở lại, biết được trong tương lai Đỗ Trạch Thần sẽ bị gia tộc bỏ mặc, mà tên học sinh nghèo Nguyễn Hồng Lãng vẫn luôn yêu thầm cô ta kia thì lại trở thành người đứng đầu một công ty với khối tài sản hơn trăm tỷ. Vì thế cô ta lập tức lên kế hoạch để Đỗ Trạch Thần ngoại tình, còn mình thì thành công lấy được tài sản ly hôn.
Đỗ Trạch Thần chẳng biết gì cả, cứ thế bị gắn cho tội danh “Không chung thủy”, bị mọi người khinh thường cười chê.
“Cận thận một chút nào.” Thẩm Ấu Dao ôm lấy eo của Đỗ Trạch Thần, cô định đỡ anh đứng vững một chút để không phải dẫm trúng mấy bình rượu, ai ngờ vừa dùng sức nhấc lên một tý thì cả người anh cũng bị cô nhấc lên theo.
Thẩm Ấu Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể anh còn cao hơn cô gần cả một cái đầu mà tại sao lại có vẻ nhẹ thế.
Anh ta cũng cúi đầu nhìn cô, mặc dù say nhưng cũng vẫn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Bộ cô là đại lực sĩ à?” Vì say rượu nên giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại rất êm tai.
Thẩm Ấu Dao sửng sốt một lát thì mới nhận ra là không phải anh ta quá nhẹ mà là cô quá khỏe mới đúng.
“A, xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Ấu Dao vội vàng thả lỏng tay ra để thả anh đứng xuống đất.
Bây giờ Đỗ Trạch Thần đang cảm thấy muốn ói nên cũng không quan tâm lắm vấn đề này, anh chỉ nói: “Mau đỡ tôi vô toilet, nhanh lên!”
Thẩm Ấu Dao lại vội vàng đỡ anh đi, mà thấy anh giống như rất là khó chịu nên trong tình thế cấp bách, cô gần như là ôm lấy anh chạy thẳng đến toilet luôn.
Trong lúc Đỗ Trạch Thần ôm bồn cầu ói hết ruột xanh ruột vàng ra, Thẩm Ấu Dao đứng ở bên cạnh vỗ lưng cho anh, rồi lại bị hình ảnh ở trong gương hấp dẫn ánh mắt.
Có thể được Bàng Tuyết Oánh chọn làm tiểu tam thì diện mạo của Thẩm Ấu Dao đương nhiên không phải loại tầm thường rồi, cô sở hữu vẻ đẹp giống như là con lai vậy, đặc biệt là đôi mắt “biết nói” vô cùng hút hồn, mỗi lần cười lên thì lại càng hấp dẫn xinh đẹp.
Không có một người phụ nữ nào mà lại không thích cái đẹp cả.
“Nhìn đủ chưa hả?” Một giọng nói có vẻ nghiến răng nghiến lợi truyền vào tai cô.
Thẩm Ấu Dao giật mình hoàn hồn trở lại, có chút ngượng ngùng nói: “ Đủ rồi nha.”
Người đàn ông không nghĩ tới là cô sẽ trả lời lại, có chút cáu kỉnh nói: “Nếu nhìn đủ rồi thì mau cầm khăn lại đây cho tôi.”
“A, được được.” Thẩm Ấu Dao vội vàng đi lấy khăn cho anh.
Có lẽ Đỗ Trạch Thần tối hôm qua không có ăn cơm, cho nên ói nửa ngày cũng chỉ toàn thấy ói ra nước chua không, rửa mặt súc miệng xong thì người cũng chẳng còn tí sức lực nào nữa.
“Tôi đỡ anh đi nằm nghỉ nhé?” Thẩm Ấu Dao thật cẩn thận hỏi ý kiến của anh, cô sợ nói sai cái gì anh thì anh lại nổi khùng lên ngay lại chỗ, từ trước đến giờ cô ngại nhất là phải nói chuyện với mấy người dễ nổi nóng như thế này lắm.
Đỗ Trạch Thần nhắm mắt lại, không nói gì mà dựa cả người vào trên người cô, coi như là đồng ý lời cô nói.
Cô đỡ anh nằm xuống giường ngủ, cởi giày và vớ cho anh xong cô lại hỏi: “Anh có cần tôi lau mặt giúp không?”
Có lẽ vì động tác của cô quá dịu dàng, làm cho thân thể của anh dễ chịu hơn nhiều nên nghe cô nói vậy Đỗ Trạch Thần liền gật đầu.
Thẩm Ấu Dao nhúng ướt khăn rồi cẩn thận lau mặt và tay cho anh, còn mấy vị trí khác thì cô chẳng dám đụng vào. Trên người cô vẫn còn dính hai chữ “tiểu tam” to đùng kia kìa, vậy nên muốn chung sống hòa bình thì cô phải cẩn thận một chút.
Đắp chăn lại ngay ngắn hẳn hoi cho anh, cô lại đi xuống nhà bếp cầm một ly nước để lên trên tủ ở đầu giường, phòng khi anh có khát thì lấy uống. Xong việc trong phòng ngủ, cô bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường ngoài phòng khách, nhờ phước của người cha thích uống rượu nên mấy việc này đối với cô thật sự quá dễ dàng.
May mắn nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời của Đỗ Trạch Thần trong nội thành mà thôi, nên diện tích cũng không lớn lắm. Mất gần một giờ để dọn dẹp và lau chùi nhà cửa sạch sẽ, cô mở hết cửa sổ ra cho nhà cửa được thông gió, sau đó lại chạy đến tủ lạnh xem có những gì. Cô lấy giá đỗ, đậu hủ, một ít măng cùng với rong biển ra nấu thành một nồi canh dùng để giải rượu.
Bây giờ là 10 giờ sáng, cô cũng thấy có chút đói bụng rồi nên quyết định dùng mấy nguyên liệu mới lục được trong tủ lạnh ra nấu cơm luôn, giải quyết một lúc cả bữa sáng lẫn bữa trưa.
Đỗ Trạch Thần bị tiếng sôi ùng ục của dạ dày đánh thức dậy, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn làm cho cái dạ dày trống rỗng từ đêm qua đến giờ bắt đầu kêu gào đói khát, nhưng mà trước khi an ủi dạ dày, anh phải tìm thứ gì để an ủi cái cổ họng khô khốc của mình trước đã. Anh vừa ngồi dậy đã thấy được một ly nước đầy được để ở trên tủ đầu giường, không chút do dự cầm lên uống một hơi hết sạch, uống xong anh mới lết cái thân thể tàn tạ èo uột của mình ra ngoài kiếm đồ an ủi cái bụng đói.
Vừa bước ra ngoài, đập vào mắt chính là cái phòng khách sạch sẽ sáng sủa đến lạ thường, anh thường xuyên mời bạn bè đến nhà nhậu nhẹt nên phòng khách ngày thường lộn xộn thế nào anh biết rất rõ, nhưng mà so với việc mình bị một người phụ nữ nhấc bổng lên thì việc này cũng không có gì phải ngạc nhiên lắm.
Mò theo mùi thơm đi đến phòng bếp, đúng lúc bắt gặp Thẩm Ấu Dao bưng hai dĩa đồ ăn đi ra, Đỗ Trạch Thần giờ phút này thậm chí đã quên mất người phụ nữ trước mặt này anh ghét vô cùng, trong mắt anh chỉ còn có mấy dĩa đồ ăn thơm ngon này thôi.
“Anh tỉnh rồi sao?” Đối mặt với một người đàn ông xa lạ, Thẩm Ấu Dao cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Tôi có nấu canh giải rượu, anh uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy, tôi vào múc cho anh nhé?”
“Không cần.” Đỗ Trạch Thần nhíu nhíu mày, anh quả thực không muốn nói chuyện với cô chút nào: “Cô cứ dọn cơm đi, tôi sẽ tự múc canh.”
Thẩm Ấu Dao gật gật đầu: “Cái nồi để trên bếp chính là canh giải rượu đó, anh cẩn thận coi chừng nóng nhé.”
Đỗ Trạch Thần vào phòng bếp, do dự một chút rồi mở nắp nồi ra nếm thử một ngụm, sau đó múc ra chén đứng uống ở trong phòng bếp luôn. Nước canh chua chua ngọt ngọt lại ấm nóng chảy vào dạ dày làm cho cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả tâm tình buồn bực cũng giải tỏa phần nào.
Chờ anh bưng chén cơm ra ngoài liền thấy được Thẩm Ấu Dao ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên bàn cơm, giống như đang chờ anh vậy, thấy anh đi ra thì hai mắt lóe sáng như thể đang nói ‘cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn cơm rồi’.
Đỗ Trạch Thần cười khinh thường ở trong lòng, thật đúng là biết giả đò, loại người xen vào hạnh phúc gia đình của người khác thì ngây thơ cái nỗi gì chứ.
Anh không nói gì mà ngồi xuống đối diện cô, chờ anh lấy đũa gắp đồ ăn vào chén xong thì người đối diện cũng bắt đầu ăn cơm.
Những hạt cơm mềm mại đi vào trong miệng làm cho Đỗ Trạch Thần không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, chỉ tập trung nhét đầy cái bụng đói của mình thôi. Sau khi ăn xong một chén cơm thì anh mới dần dần ăn chậm lại, vừa ngẩng đầu liền thấy được cô gái ngồi ở đối diện cũng đang tập trung ăn cơm, hai má ăn đến phồng lên, nhìn có vẻ như ăn rất ngon miệng.
Đỗ Trạch Thần yên lặng đứng dậy đi bới thêm một chén cơm nữa.
Mới vừa ngồi trở lại bàn thì nghe được tiếng chuông điện thoại ở đâu vang lên.
Thẩm Ấu Dao tay chân luống cuống mà lấy từ trong túi áo ra một cái điện thoại cũ kĩ, nhìn màn hình thông báo bèn vội vàng ấn nhận cuộc gọi, nhưng hình như là cái điện thoại này cũ quá rồi nên bị lag, cô ấn vài lần mà vẫn chưa được, loay hoay thế nào lại ấn bật chế độ loa ngoài luôn, oái oăm ở chỗ bật xong còn không tắt được nữa chứ, thế là người bên trong điện thoại nói cái gì cũng đều truyền hết vào lỗ tai của người đang ngồi ở đối diện cô.
“Ngày hôm qua Đỗ thiếu gia túm em đi ra ngoài làm gì vậy?” Người đang nói chuyện trong điện thoại chính là chị An, người đại diện của cô: “Đừng nói hai người thật sự đi đăng ký kết hôn đó nhé?”
Bàng Tuyết Oánh cùng Thẩm Ấu Dao đều là diễn viên, Bàng Tuyết Oánh nếu muốn ly hôn thành công lại vẫn có thể giữ được thanh danh tốt cho mình, đương nhiên cô ta sẽ phải đem sự việc làm cho thật ồn ào. Việc ngoại tình được phát hiện vào thời điểm Đỗ Trạch Thần đến đoàn phim thăm cô ta, tất cả những người quan trọng trong đoàn phim đều chính mắt nhìn thấy được, vậy nên một diễn viên mới vào nghề không được bao lâu còn chưa có tiếng tăm gì như Thẩm Ấu Dao nhanh chóng bị mọi người gắn cho biệt danh “tiểu tam”.
Sau đó còn bị Đỗ Trạch Thần giận dữ hủy bỏ vai diễn và đuổi ra khỏi đoàn làm phim để chứng minh sự trong sạch của anh ta với Bàng Tuyết Oánh nữa chứ. Sau việc này công ty vốn dĩ cũng đã muốn phong sát* cô.
*Phong sát: Phong sát được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ,… không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được. Lệnh cấm này cũng yêu cầu toàn bộ các phương tiện truyền thông không được phép phát sóng chương trình hoặc phim, ảnh có mặt họ.
Ai ngờ quanh co lòng vòng thế nào, ngày hôm qua Đỗ Trạch Thần bỗng nhiên chạy tới công ty lôi người đi ra ngoài, nói là phải đi đăng ký kết hôn. Tuy nhìn giống như nói giỡn, nhưng lỡ là thật sự thì sao? Đỗ thiếu gia trước giờ toàn làm việc theo sở thích bất chợt không mà.
Thẩm Ấu Dao nghe hiểu ẩn ý trong câu hỏi của chị An, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Đỗ Trạch Thần đang ngồi ăn cơm ở phía đối diện một cái, sau đó nhanh chóng phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, Đỗ thiếu gia kéo em ra ngoài chỉ vì muốn chọc tức tiền bối Bàng thôi.”
Cô cũng không muốn tham dự vào mối quan hệ rối tung này của bọn họ, cô hiểu rất rõ, cô và bọn họ hoàn toàn không giống nhau, vậy nên chờ được giải oan khỏi tội danh “tiểu tam” này, cô sẽ dùng thân phận của Thẩm Ấu Dao mà sống cho một cuộc sống cho riêng mình.
“Ồ, hóa ra là vậy!” thái độ của chị An tự nhiên lạnh nhạt hẳn đi: “Vậy nếu không có việc gì nữa thì ngay mai em cứ đúng giờ đi đến công ty đi, có một bộ phim nói muốn chọn em vào diễn đó.”
“Em biết rồi chị An.” Nói xong Thẩm Ấu Dao bèn tắt điện thoại.
Nhìn qua thì thấy Đỗ Trạch Thần đang cười khẩy mà nhìn cô: “Dẹp cái thái độ vờ vịt ngây thơ đó của cô đi, tôi đây không trúng kế đâu.”
Thẩm Ấu Dao cũng không giỏi ăn nói cho lắm, giờ phút này không biết phải trả lời anh thế nào, vậy nên chỉ cúi đầu tiếp tục ăn hết chén cơm, ăn xong cô nói: “Anh cứ tiếp tục ăn nhé, tôi phải đến công ty đây.” Nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Tôi sẽ không quay lại đây nữa, anh cơm nước xong thì rửa chén sạch sẽ luôn nhé.”
Đỗ Trạch Thần bị câu nói của cô chọc tức rồi: “Yên tâm đi, nơi này thiếu thứ gì cũng không thiếu người rửa chén.”
Thẩm Ấu Dao không chút do dự mà đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, trước khi ra cửa cô quay đầu chần chừ nói với Đỗ Trạch Thần: “Đúng rồi, tôi có để lại nhắn ở trên bàn cho anh đó, lát nữa anh nhớ xem nhé, Đỗ thiếu gia.”
Đỗ Trạch Thần đang tính nói hiện giờ ông đây tỉnh rượu rồi, có gì muốn nói thì nói trực tiếp luôn đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy người kia chạy biến ra cửa mất rồi, cứ như ở phía sau có chủ nợ dí vậy.
“Tính sử dụng mấy cái trò mèo này để gây sự chú ý với tôi à?” Đỗ Trạch Thần cười nhạo: “Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Bất quá bản tính của con người chính là tò mò, tuy nói vậy nhưng anh vẫn đứng lên đi ra phòng khách, đến khi đọc được nội dung nhắn lại ở trên giấy, thái độ coi thường bỗng nhiên chuyển dần thành bực bội: “Chẳng trách cô ta chạy nhanh như vậy, thật đúng là thông minh mà!”
《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》