Ánh ban mai giữa mùa hè rất ngắn, chỉ trong nháy mắt ánh mặt trời tràn
ngập, nhanh chóng đánh thức những người ngủ ngon suốt đêm.
Cánh cửa của biệt thự mở ra, một con búp bê trần truồng với đôi chân
ngắn cũn cỡn chạy ra, giọng háo hức: "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
Phía sau truyền đến một giọng nữ dở khóc dở cười: “Lễ Lễ! Mặc quần áo
vào rồi hẵng tìm mẹ!”
Em bé vừa nghe vậy, đôi chân ngắn mũm mĩm càng di chuyển nhanh hơn, con
chó lông vàng theo sát phía sau, chúng cùng em bé chạy về phía bức tường.
"Ông Thẩm đâu, mau bế Lễ Lễ về."
Một lúc sau, một người đàn ông cường tráng đuổi theo bé ra ngoài, búp
bê sữa đã chạy đến cánh cửa nhỏ cạnh hàng rào, bé quay đầu nhìn người đàn ông,
cái miệng nhỏ nhắn nhe răng cười lộ ra một hàng răng sữa nhỏ bằng hạt gạo,
rồi cúi đầu nằm xuống, bò bằng bốn chân chui qua lỗ chó dưới cửa.
Thẩm Vĩnh Ninh muốn đưa tay ra bắt bé, nhưng con chó lông vàng nhanh
hơn, chạy tới thẳng sau lưng bé, ngăn Thẩm Vĩnh Ninh.
Đứa bé sữa đã từ dưới đất bò dậy, trần truồng lăn lộn trong đất, bất
lực nhìn lại ông cha, vỗ tay cười khúc kha khúc khích.
Thẩm Vĩnh Ninh chỉ bé: “Đứa nhóc xấu xa, mau tới đây!”
Búp bê cười khúc khích, xoay người chạy về phía biệt thự cách đó không
xa: “Đi tìm mẹ."
Thẩm Vĩnh Ninh bất lực hét về phía biệt thự: “Thông gia, Lễ Lễ chạy tới
chỗ bà!"
Ba năm trước khi Lễ Lễ được sinh ra, nhà họ Quý cạnh nhà họ Đường tình
cờ chuyển ra nước ngoài cùng gia đình, vì vậy vợ chồng họ Thẩm đã nhân cơ hội
mua biệt thự của họ, hai gia đình sống cạnh nhau, để thuận tiện cho việc qua
lại, họ mở thêm một cánh cửa nhỏ để tiện ra vào, sau này Nhạc Nhã Ninh nuôi một
con chó lông vàng, nên làm thêm một cái lỗ cho chó trên cửa, để con chó con và
Lễ Lễ chơi chung, không ngờ lại thành vũ khí thần kỳ cho Lễ Lễ chạy trốn.
Đường Huyên nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài, bà thấy một con
nhóc con ở trần đang vung vẩy con chim nhỏ dính đầy đất chạy tới, cười toe
toét, nói với giọng trẻ con: "Bà ơi, bà ơi! Cứu cháu! Ông muốn bắt
cháu!"
Đường Huyên đỡ lấy đứa bé, mặc kệ bé có bẩn hay không, bà ôm lấy bé
cười nói: "Người phải nói cứu mạng là bà mới đúng, sao cháu lại không mặc
quần áo?"
"Nóng." em bé sữa hùng hổ nói: “Đổ mồ hôi."
Đường Huyên mỉm cười, lắc đầu, Lễ Lễ không biết chuyện gì đang xảy ra,
từ nhỏ bé đã không thích mặc quần áo, lúc nào cũng thích ở trần, sau khi bé
được hai tuổi, bé biết cách cởi quần áo, mọi người càng không làm gì được bé.
“Mẹ về rồi ạ?” Lễ Lễ rướn người bước vào phòng.
"Về rồi à." Đường Huyên bế bé vào phòng tắm: “Nhưng giờ phải
tắm thật thơm tho rồi đi gặp mẹ, được không?"
Lễ Lễ ngoan ngoãn đưa tay ra để bà nội tắm cho bé thật thơm tho.
Đường Huyên cười, chỉ có Thẩm Ấu Dao mới có thể kiểm soát bé.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng khi sinh bé, bé ở với ông bà thông gia nhiều
hơn, đến cả Đỗ Trạch Thần cũng thỉnh thoảng đưa bé đi làm, chỉ có Thẩm Ấu Dao
dành cho bé ít thời gian nhất, nhưng Lễ Lễ thích mẹ nhất.
Khi Thẩm Ấu Dao không ở nhà, bé sẽ ngủ thay phiên, chơi mệt ở đâu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.