《Xuyên
thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》
Là nhân vật đang
nổi gần đây, tin tức về Đỗ Trạch Thần lan truyền rất nhanh, huống hồ ngày hôm
đó có không ít người ở câu lạc bộ.
Chuyện Đỗ Trạch
Thần thay Thẩm Ấu Dao ra mặt trả thù Thành Nhụy nhanh chóng lan truyền khắp
vòng. Tuy rằng còn có rất nhiều người trong lòng khinh thường Thẩm Ấu Dao,
nhưng ngoài mặt cũng không dám tùy ý nữa, dù sao kết cục của Thành Nhụy vẫn còn
ở đó.
Đỗ Trạch Thần gần
như công khai vả mặt cô ta.
Ở nhà họ Thành,
Thành Đóa nói với ông cụ Thành: "Hôm nay chị Nhụy chọc giận anh Thần,
trước kia chị ấy nói anh Thần có thiện cảm với chị ấy đều là nói dối."
"Làm cháu còn
tin là thật, cháu nghĩ rằng người ta sẽ xem cháu như một em gái thân quen, trực
tiếp đi lên chào hỏi, thiếu chút nữa cùng chị ấy bị loại bỏ đầu tiên."
Thành Đóa bĩu môi bất mãn nói: "Chị Nhụy à, không phải em nói rồi sao, chị
không thể vì người trong nhà ủng hộ mà đi nói dối như thế. Giờ thì tốt rồi, anh
Thần phỏng chừng cho rằng nhà họ Thành chúng ta không biết xấu hổ đến làm thân,
dứt khoát trực tiếp vả mặt chị, làm hại chị mất hai trăm vạn. Điều quan trọng
là tin tức lan truyền trong vòng làm nhà chúng ta mất mặt muốn chết, họ đều nói
nhà họ Thành chúng ta tự mình đa tình."
Cậu hai nhà họ
Thành, Thành Phi Hướng cũng nhíu mày nói: "Ba, năm ngoái chúng ta bởi vì
mẹ con Đường Huyên mà đối đầu với Đỗ Hoằng Nghị, thiệt hại cũng không nhỏ. Mọi
người vẫn nói Đỗ Trạch Thần đối với Tiểu Nhị không giống những người khác, bảo
chúng ta yên tâm không cần nóng nảy, nhưng mọi chuyện con nghe được lại không
phải vậy."
"Nếu con nói,
Đỗ Trạch Thần và Đỗ Niệm Dương là kẻ thù một người chết một người sống, sao cậu
ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc Tiểu Nhụy bỏ đá xuống giếng ở thời điểm cậu
ta khó khăn nhất chứ? Con thấy thay vì để cho Tiểu Nhụy cứ lắc lư trước mặt cậu
ta nhắc nhở cậu ta thời điểm không vui ấy, phá sạch toàn bộ chút ân tình vất vả
lắm tích góp kia, chẳng bằng đổi sang một đứa khác thích hợp hơn."
"Bây giờ Đỗ
Trạch Thần vẫn còn nhiệt tình với cô minh tinh đó, có lẽ trong khoảng thời gian
dài sẽ không dứt ra được. Chúng ta thả dây dài câu cá lớn, mấy năm sau tình cảm
của bọn họ cũng sắp cạn, điểm tốt của cháu gái nhà chúng ta đúng lúc nổi bật,
trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách hoạt bát, còn có thể giúp cậu ta, thuận theo tự
nhiên tốt biết bao, cũng miễn cho những người bên ngoài nói chúng ta là kẻ nịnh
hót gì đó."
Thành Nhụy cười
khẩy, chú hai cô ta thiếu chút nữa nói thẳng để cho Thành Đóa lên.
"Đối phó với
minh tinh nhỏ còn phải tốn mấy năm, vài năm sau là tuổi thanh xuân tươi đẹp của
Đóa Đóa, nhưng mấy năm nay thì sao? Con bé có thể thuyết phục Đỗ thiếu gia giúp
chúng ta cứu vãn thiệt hại của nhà họ Thành chúng ta?" Thành Nhụy thản
nhiên nói: "Chẳng lẽ mấy người cho rằng, chuyện trên thương trường không
dựa vào lợi ích cùng có lợi, chỉ dựa vào việc làm nũng này thì có thể đổi lấy?"
Thành Đóa không
phục: "Chẳng lẽ chị Nhụy đã có biện pháp rồi sao? Ngày hôm đó Đỗ thiếu gia
chẳng có chút tình cảm nào với chị cả."
Thành Nhụy nói:
"Chuyện này không cần cô phải quan tâm, mấy chuyện tình cảm như thế này ai
có thể nói chắc chắn chứ? Bây giờ anh ta đang yêu Thẩm Ấu Dao, nhưng mọi người
cũng đừng quên, anh ta mới tiếp quản tập đoàn nhà họ Đường, không biết có bao
nhiêu người như hổ rình mồi, đến lúc đó hiện thực sẽ giúp anh ta sáng mắt
ra."
Thành Đóa và Thành
Phi Hướng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị ông cụ Thành cắt ngang: "Tiểu
Thần vừa mới kế thừa di chúc, còn chưa chính thức tiếp xúc với sản nghiệp của
tập đoàn nhà họ Đường, lúc này nói cái gì cũng quá sớm."
"Từ xưa chuyện
tốt thường gặp nhiều gian nan, Đóa Đóa, cháu còn nhỏ tuổi, mấy đứa đều quá nóng
nảy."
…
Lần này Thành Nhụy vẫn được ông cụ Thành ủng hộ, nhưng cô ta biết, nếu như lần
thứ hai cô ta vẫn thất bại thì cô ta sẽ mất đi chỗ đứng ở nhà họ Thành.
Cho nên lần này cô
ta nhất định phải thành công!
Cho đến bây giờ cô
ta thu được không ít tin tức, cô ta nhất định sẽ lên kế hoạch thật tốt.
Thẩm Ấu Dao trở về
đoàn làm phim để quay phim, Đỗ Trạch Thần bắt đầu chuẩn bị kế thừa tập đoàn nhà
họ Đường, dòng nước ngầm dưới biển yên tĩnh ở năm trước đó rốt cuộc cũng tích
cóp đủ sức lực, bắt đầu gây nên sóng to gió lớn.
Tin tức Đỗ Trạch
Thần chính thức kế thừa tập đoàn nhà họ Đường vừa xuất hiện, giá cổ phiếu tập
đoàn nhà họ Đường lập tức giảm mạnh.
Đế chế thương
nghiệp khổng lồ muốn giao vào tay một người trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm,
những người chơi cổ phiếu đều không thể tin được, những kẻ đầu cơ và có dã tâm
kia càng nhìn chuẩn cơ hội tuyệt vời lần này.
Trong phòng riêng,
mặc dù Đỗ Hoằng Nghị cố gắng giữ vững tinh thần nhưng đáy mắt cũng không che
giấu được âm trầm, hoàn cảnh khó khăn rơi xuống đáy cốc không có cách giải
thoát khiến ông ta không thể tiếp tục nho nhã ung dung được nữa. Dù sao ông ta
cũng không có hai lần ba mươi năm để đi thay đổi kết cục.
Thế nên mặc dù ông
ta biết trong lòng những người này đều có tư tâm, ông ta cũng không thể không
tranh ăn với hổ.
"Đều nói ánh
mắt mọi người sáng như gương, bây giờ những người chơi cổ phiếu cũng vô cùng
tinh ranh." Một cổ đông của tập đoàn nhà họ Đường nói: "Tiểu Thần vừa
mới kế nhiệm đã không được coi trọng."
Đỗ Hoằng Nghị nói: "Tuổi thằng bé còn nhỏ, với tính nết trước đó của thằng
bé thì mọi người không tin cũng dễ hiểu." Nói đến đây, ông ta bất đắc dĩ
nói: "Chính tôi cũng rất lo lắng cho thằng bé."
"Ôi chao..." Vương Cảnh Huy thở dài: "Ông cụ Đường lợi hại, từ
trước đến nay đều chiếm phần lớn cổ phần, bây giờ truyền hết toàn bộ lại Tiểu
Thần, cậu ta nắm giữ cổ phần tuyệt đối, chúng ta cũng không có cách nào."
Chuyện này đương
nhiên Đỗ Hoằng Nghị biết, cho nên ông ta chỉ có thể nghĩ cách đối với quyền
quản lý.
Ông ta thở dài nói:
"Nhưng thằng bé hoàn toàn không hiểu quản lý. Hôm nay mới truyền ra tin
tức mà cổ phiếu tập đoàn nhà họ Đường đã giảm mạnh, cho dù thằng bé có nhiều cổ
phần hơn nữa, nếu như phần lớn bị rút ra và bốc hơi thì cũng là tổn thất cực lớn
đối với nó. Hơn nữa, điều này cũng không tốt đối với tất cả đồng nghiệp của tập
đoàn nhà họ Đường."
Vương Cảnh Huy nói: "Đúng thế, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng
thành, trước kia chỉ biết ăn ngon chơi vui, lập tức phải gánh một gánh nặng như
vậy chỉ sợ không vực dậy nổi, vẫn cần lão Đỗ ông đến giúp, dù sao ông cũng là
ba ruột của cậu ta mà."
Đỗ Hoằng Nghị thở
dài: "Đúng vậy, dù sao sau này đều sẽ để lại cho thằng bé những thứ này,
sớm giao vào tay nó cũng không sao cả. Chỉ là thằng bé thật sự không hiểu quản
lý, tiếp nhận công ty vẫn hơi sớm quá, trước khi trưởng thành mà gây hại cho
một công ty tốt như vậy chẳng khác nào làm cho tâm huyết cả đời của ba tôi trôi
theo dòng nước, quan trọng là còn liên lụy đến các vị đang ngồi đây."
Vương Cảnh Huy nói: "Nếu lão Đỗ ông nỡ xuống tay, chúng tôi tất nhiên sẽ
phối hợp."
Đỗ Hoằng Nghị cười
khổ: "Không nỡ cũng đành chịu, nếu như sớm biết thằng bé phải chịu trách
nhiệm nhanh như vậy, tôi cũng sẽ không nuông chiều nó. Nhân lúc này nó còn trẻ,
vẫn kịp nhìn nhận thực tế, phá vỡ mộng tưởng. Nghĩ như vậy tôi thấy rất có lỗi
với nó, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt. "
Có người thở dài:
"Đáng thương cho lòng ba mẹ trong thiên hạ, lão Đỗ ông đối xử với Tiểu
Thần thật sự không có lời nào có thể diễn tả, sau này cậu ta chắc chắn sẽ tha
thứ cho ông."
Vương Cảnh Huy nói: "Yên tâm đi, chúng tôi cũng nhìn cậu ta lớn lên, chúng
tôi nhất định sẽ cùng ông nâng đỡ cậu ta."
Lời này chính là
muốn chỗ tốt, nghe ý tứ còn muốn chia đều với ông ta. Nhưng bây giờ Đỗ Hoằng
Nghị không có bất kỳ lợi thế nào cả, gần như có thể mặc người ta chém giết.
Chờ đến khi ông ta
lấy được quyền quản lý... Ông ta muốn...
Trong văn phòng
tổng giám đốc ở tầng cao nhất tòa nhà Thần Hi, Đỗ Trạch Thần lười biếng ngồi
trên ghế chủ tịch, Đường Khiêm đứng trước bàn làm việc báo cáo tình hình gần
đây cho anh: "Động tác của đám người Vương Cảnh Huy hơi lớn, lòng người
trong công ty hoảng sợ, các giám đốc điều hành đã bắt đầu chọn phe."
Động tác nhanh như
vậy, nhất định là do Đỗ Hoằng Nghị nhúng tay vào." Đỗ Trạch Thần nói:
"Dù sao năm ngoái ông ta cũng có một khoảng thời gian kinh doanh tốt, cũng
được vây quanh, khi ông ta ra tay thì các cổ đông càng có thêm lý do chính đáng
để làm điều đó."
"Không có vốn
chủ sở hữu* nên ông ta muốn lấy được quyền quản lý, đáng tiếc muốn không phải
chỉ có ông ta muốn đoạt được quyền lực của tôi..." Đỗ Trạch Thần thật sự
thấy hơi đau buồn: "Kế thừa gia nghiệp thật sự không phải là chuyện
tốt!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.